Ngày đó em không chuẩn bị để chờ đợi anh, quốc vương của em, anh giống như một người bình thường không quen biết.
Tự động bước vào lòng em,
Xuất hiện trong rất nhiều thời khắc của cuộc đời em,
Để lại dấu ấn mãi mãi.
- Tagore -
Tư Nguyên cựa mình rồi tiếp tục ngủ say trong lòng Tỉnh Thành, có lúc cô
còn nói mơ như trẻ con: “Anh xem, tòa nhà Tư Nguyên đó…”
Tay của Tỉnh Thành dừng lại trên mặt cô, có lẽ tòa nhà Tư Nguyên mãi mãi nằm trong những giấc mơ của cô.
Anh cẩn thận bế cô lên, đi qua hành lang phòng khác hướng về phía phòng ngủ rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô, “Em yên tâm ngủ đi, tòa nhà Tư Nguyên
của em vẫn còn nguyên vẹn!”
Lúc này, cũng dưới ánh trăng, Chu Lập Đông đang thẫn thờ ôm một chú gấu đồ chơi màu xám.
Anh muốn bất ngờ tặng một món quà sinh nhật khiến Tư Nguyên vui và nhớ đến
mình. Cô luôn thích những chú gấu như thế này, thời đại học, anh đã tặng cô một món quà tương tự, cô rất thích, cười nói với anh: “Em sẽ coi nó
như anh, nói chuyện với nó, ôm nó đi ngủ, tâm sự với nó…”
Lúc đó, anh còn cười cô, “Sao có thể nghĩ anh giống một con gấu ngốc nghếch như thế?” Nhưng bây giờ, anh hy vọng biết bao mình được trở thành con gấu
ngốc nghếch trong tay Tư Nguyên.
Vừa rồi, nhân viên giao hàng của cửa hàng quà tặng đến gõ cửa, anh vẫn hy vọng đó là Tư Nguyên, nghĩ
rằng cô nhận được món quà của anh nên cuối cùng cũng nhớ đến anh.
Nhưng, anh cảm thấy muôn phần thất vọng, “Xin lỗi, anh Chu, địa chỉ anh ghi
không có người nhận, cô Hác không về nhà nên chỉ có thể mang đồ đến cho
anh.”
“Vì sao không đặt trước cửa nhà cô ấy, lúc về cô ấy sẽ nhìn thấy!” Anh nổi giận.
“Một thứ đắt tiền như thế này, nếu mất…” Nhân viên giao hàng nhìn Chu Lập Đông, nói được nửa câu rồi không dám nói tiếp.
Chu Lập Đông chỉ có thể thở dài chán nản, “Được rồi, đưa cho tôi!” Cuối
cùng, anh ôm con gấu bước tới ban công, yên lặng ngồi xuống nhìn tòa nhà Tư Nguyên dưới ánh đèn mờ ảo.
“Vì sao em không muốn cho anh bất kỳ cơ hội nào?” Anh đau khổ hỏi, nhưng trả lời anh chỉ có gió xuân.
Tư Nguyên dừng lại trong phòng khách rộng rãi của nhà Tỉnh Thành, nhìn
chiếc ghế sô pha bằng da toát lên sự sang trọng, cố gắng nhớ lại xem tối qua mình đã vào phòng ngủ bằng cách nào? Nhưng nghĩ hồi lâu cô đành bỏ
cuộc bởi đầu cô rối tung như tơ vò.
Tỉnh Thành ngáp dài bước ra từ phòng ngủ, nhìn thấy Tư Nguyên liền nở một nụ cười vui vẻ: “Chào em, tối qua em ngủ ngon không?”
Tư Nguyên gật đầu, “Em ngủ ngon, còn anh?”
Tỉnh Thành lắc đầu, “Nói thật, không ngon chút nào!” Anh vươn vai, “Người đẹp ở bên, người đàn ông nào cũng cảm thấy khó chịu!”
Lúc đó, Tư Nguyên không biết anh nói thật hay đang đùa. Mặt cô đỏ hồng như
cà chua, nhẹ nhàng giải thích: “Em xem phim rồi ngủ quên mất, em vẫn
nghĩ anh sẽ đánh thức em?”
“Gần đây em làm việc nhiều nên mệt, cần phải nghỉ ngơi thật tốt!” Tỉnh Thành thích thú nhìn Tư Nguyên, “Sao mặt em đỏ thế?”
Thấy Tư Nguyên cúi đầu không nói gì, Tỉnh Thành cười, “Em đói không? Trong
tủ lạnh vẫn còn sữa.” Anh mở tủ lạnh lấy túi sữa, đặt vào trong lò vi
sóng hâm nóng lại.
Tư Nguyên nhìn đồng hồ, đã tám giờ ba mươi
phút sáng, cô nói: “E rằng không kịp, hôm nay em phải đến công ty sớm để đi Thừa Đức cùng tổng giám đốc Châu.”
Tỉnh Thành cũng không ép cô, “Đợi anh thay quần áo rồi đưa em đến công ty.”
Trước khi bước ra khỏi cửa, Tỉnh Thành lấy sữa đã nóng đặt vào tay Tư Nguyên, “Em cầm theo lát nữa lên xe uống!”
Tư Nguyên sợ ông Châu đợi sốt ruột, vội vàng chạy lên công ty, chạy được
một đoạn mới nhớ ra phải chào Tỉnh Thành, cô lại vội vàng quay lại. Xe
của Tỉnh Thành vẫn dừng ở chỗ cũ, anh đang nhìn theo hướng cô vừa chạy
đi.
“Vì sao em lại đột ngột quay lại thế?” Anh hỏi với vẻ chờ đợi.
Tư Nguyên nở một nụ cười rạng rỡ nói với anh: “Có phải chúng ta quên chào tạm biệt không?”
Tỉnh Thành nhếch môi: “Anh cứ ngỡ em sẽ không quay đầu lại!”
“Có lẽ, có lúc cũng nên thử!” Tư Nguyên chớp mắt, quay người bước lên nhà.
Không đợi được đến khi Tư Nguyên về nhà, Chu Lập Đông đành đến đợi dưới công
ty Tư Nguyên từ sáng sớm, đây là đường lúc đi làm Tư Nguyên chắc chắn
phải đi qua.
Nhìn từ xa qua cửa kính, anh thấy Tư Nguyên bước
xuống xe của Tỉnh Thành, sau đó còn quay lại nói cười với Tỉnh Thành, có vẻ như quan hệ giữa Tư Nguyên và Tỉnh Thành đã không chỉ đơn thuần là
bạn bè như anh tưởng tượng. Nhìn thấy nụ cười của Tư Nguyên lúc nhìn
Tỉnh Thành, anh cảm thấy đố kỵ.
Anh tháo kính, cố gắng dụi mắt
cho đến khi chảy nước mắt làm trôi hết bụi trong khóe mắt. Hình như nếu
không làm như thế, anh sẽ không nhìn thấy rõ Hác Tư Nguyên.
Anh chạy lao lại.
Sữa nóng chảy xuống đất, đó là chỗ sữa còn lại lúc Tư Nguyên vừa đi vửa
uống. Cô vội vàng kiểm tra xem có bị sữa rớt lên quần áo không, nếu thấm vào quần áo thì sẽ giặt không sạch.
Con gấu bông Chu Lập Đông ôm trong lòng cười ngốc nghếch với Tư Nguyên, còn cô, nước mắt chảy khắp mặt.
Anh đã đứng trước mặt cô, yên lặng chờ cô lên tiếng.
Cô chỉ có thể thở dài.
Anh kéo cô vào phòng tiếp khách không có người, đóng cửa lại, lấy người
chặn lên tay kéo cửa, làm như thế, sẽ không có cách nào trốn tránh cái
nhìn của anh.
Chu Lập Đông cười, cho dù vào bất cứ lúc nào, anh
cũng cười dịu dàng và ấm áp như thế. Anh vẫn cười trong một buổi sáng
trái tim như rỉ máu như thế này, anh cười với Tư Nguyên, ngốc nghếch y
hệt chú gấu bông ở bên cạnh anh. Anh nói: “Anh rất hâm mộ nó, luôn luôn
hy vọng em có thể coi anh như nó, cười với anh, tâm sự với anh…”
“Xin anh đừng nói nữa được không? Cầu xin anh!” Nước mắt Tư Nguyên rời lã chã.
“Đừng khóc!” Chu Lập Đông muốn lấy tay lau nước mắt cho cô nhưng bị Tư Nguyên ngăn lại, cô nhìn anh giống như nhìn một người xa lạ. “Vì sao anh phải
hối hận? Vì sao? Có lúc lựa chọn đã lựa chọn rồi, cho dù hối hận cũng
không còn đường quay lại nữa! Cho dù bù đắp như thế nào cũng đã tạo
thành vết thương, không thể bù đắp hết được. Anh hà tất phải làm như
thế?”
Chu Lập Đông yên lặng không nói gì.
“Hãy đi theo đuổi những điều anh muốn, xin anh đừng đến làm phiền em nữa!”
“Anh muốn gì? Nếu biết sớm đã tốt, sẽ không đi nhiều đường vòng như thế
nữa!” Bỗng nhiên Chu Lập Đông cảm thấy không còn sức lực, ngay cả giọng
nói cũng dường như không còn của anh nữa. Anh nhẹ nhàng đặt con gấu bông bên cạnh Tư Nguyên, để nó ở đó với cô.
“Nếu xuống mười tám tầng địa ngục để có được sự tha thứ của em, anh cũng sẽ đi!” Chu Lập Đông
nói xong rồi mở cửa phòng tiếp khách.
Tư Nguyên cố gắng lau nước mắt, chạy ra khỏi phòng, phía sau là tiếng thở dài của Chu Lập Đông.
Ông Châu đã chờ rất lâu ở trong phòng, nhìn thấy Tư Nguyên lao như một mũi
tên, vô cùng ngạc nhiên: “Sao thế? Phía sau có hổ hay sói sao?”
“Không có.” Tư Nguyên bất giác nhìn về phía sau, không có ai. Cô thở phào nhẹ nhõm hỏi ông Châu: “Mấy giờ chúng ta đi Thừa Đức?”
Ông Châu bảo thư ký lấy cho Tư Nguyên chiếc khăn mặt, “Cô đi rửa mặt rồi chúng ta sẽ xuất phát!”
Trên đường, phong cảnh mùa xuân rất đẹp, ông Châu không hỏi Tư Nguyên rốt
cuộc vì sao buổi sáng cô lại khóc như thế, ông chỉ nhìn cảnh vật bên
ngoài cửa xe rồi hỏi Tư Nguyên: “Cô có biết làm thế nào để mùa xuân
không lụi tàn không?”
Tư Nguyên bị câu hỏi đột ngột làm cho bối rối, cô nghĩ hồi lâu mà không hiểu.
“Dùng mắt để đặt mùa xuân vào trong tim!” Ông Châu nói. “Trái tim mãi mãi
không bao giờ lừa dối, những thứ đặt trong tim sẽ mãi mãi tươi trẻ, cho
dù đó chỉ là ký ức nhiều năm về trước!”
Tư Nguyên nhắm mắt lại không muốn mở ra, cô cố gắng nhớ lại những ký ức được giấu tận sâu trong trái tim mình.
Cô còn nhớ, trong một ngày đông giá rét, cô xuyên qua màn sương, nhìn thấy ánh mặt trới ấm áp và bóng dáng cao lớn của một người, cô mỉm cười.
“Anh đợi lâu rồi phải không?” Cô hỏi.
Anh lắc đầu với vẻ không để tâm: “Chờ đợi là một niềm hạnh phúc!”
Cô đùa anh: “Nếu sớm biết như thế em sẽ không đến, để anh mãi mãi được
hạnh phúc, trời lạnh như thế này vẫn muốn đi trượt băng.” Cô xoa hai
ttay lạnh cóng vào nhau, cố ý bĩu môi.
Anh bao dung cầm bàn tay
thon dài của cô, đặt vào trong áo bông, “Ở đây rất ấm áp!” Anh cười vô
tư, dường như trong mắt anh chỉ có cô, cả thế giới này không còn tồn tại nữa.
Nếu cô đã từn là thế giới của anh thì liệu thời khắc đó có mãi mãi vẫn còn nguyên vẹn như vừa mới xảy ra không?
Cũng giống như hổ phách, mãi mãi không bao giờ biến mất.
Cô còn nhớ, lần đầu tiên họ hẹn nhau ở công viên, đó là công viên gần đại
học Giao thông nhất, bên trong trồng rất nhiều trúc và có những thảm cỏ
mọc xanh rì.
Cô đứng ở cạnh tường không muốn đi, “Em mệt rồi!” Cô rất ít khi nũng nịu với anh, “Anh cõng em!”.Cô nói một cách rất tự nhiên.
Anh không nói gì cõng cô đi, vừa đi vừa khẽ hát bài lúc Trư Bát Giới cõng
vợ trong phim Tây Du Ký, cô nằm trên lưng anh cười đến mức gần như không thở được, liên tục đập tay lên lưng anh.
Nếu, anh đã từng là
tiếng cười vui vẻ nhất trên thế giới thì liệu tiếng cười đó có mãi mãi
vẫn còn nguyên vẹn như vừa mới xảy ra không?
Vì sao trong những
ký ức sâu đậm nhất, những cảm xúc chân thật nhất của cô luôn hiện lên
khuôn mặt không bao giờ có thể quên được ấy?
Tư Nguyên mơ hồ nhìn hàng cây lướt nhanh ngoài cửa sổ, dường như cành lá rậm rạp của chúng
không thể nói chặt là có thể chặt đứt được? Hai hàng nước mắt chảy trên
mặt cô đã khô, chỉ còn để lại một chút dấu tích mờ nhạt. Cho dù vẫn còn
yêu, yêu sâu sắc thì sao?
Trước mắt cô dần dần hiện lên khuôn mặt của Tỉnh Thành, có lẽ, anh mới là người cô cần tìm!
Trên suốt quãng đường đi, Tư Nguyên không nói câu nào, cô nhìn vô định ra
ngoài cửa sổ. Cảnh vật bên ngoài rất đẹp nhưng đi qua là không nhìn thấy nữa. Cho dù đã ghi nhớ trong tim nhưng rốt cuộc cũng chỉ là ký ức.
Thừa Đức – thành phố nhỏ xinh đẹp không khác nhiều so với tưởng tượng của Tư Nguyên, cô thích sự yên bình và nguyên sơ nơi đây.
Xuống xe, ông Châu đưa Tư Nguyên đến gặp Tô Sỹ Khánh, ông Châu nhiệt tình giới thiệu: “Tư Nguyên, vị này là ông Tô ở Cửu Đỉnh!”
Tư Nguyên nhìn người đàn ông nhỏ bé trước mặt, ông vừa thấp vừa béo nhưng trên khuôn mặt lộ vẻ thông minh và nhanh nhẹn.
Tư Nguyên mỉm cười chào Tô Sỹ Khánh: “Ông Tô, thật may mắn khi gặp ông,
mong ông chỉ giáo!” Cô nói đáp lễ rồi vội vàng lấy tài liệu, đối chiếu
tiến độ thi công ngoài công trường.
Tô Sỹ Khánh nói: “Ha ha, ông Châu, thư ký của ông đúng là một người có tinh thần trách nhiệm!”
Ông Châu cũng cười, “Cô ấy vẫn như vậy, việc gì cũng làm rất chăm chỉ.” Nói xong ông Châu kéo Tư Nguyên đi cùng Tô Sỹ Khánh đến khu vực sâu nhất
của khu biệt thự, “Phía trước có vài dự án nhỏ, lát nữa quay lại đây
cũng không muộn.”
Tư Nguyên không biết làm thế nào, cô đành đi theo.
Đi suốt cả buổi chiều xem hai địa điểm thi công, có vài người phụ trách đi theo cô báo cáo tình hình, đến lúc tan giờ làm, Tư Nguyên đã mệt đến
mức không muốn động đậy, mọi người mới bắt đầu bàn xem nên đi ăn ở đâu.
Tư Nguyên nói với vẻ xin lỗi: “Thật sự cháu không muốn ăn, cháu muốn tìm nơi nào đó nghỉ một lát.”
Ông Châu nghĩ một lát rồi nói: “Lần
trước đến đây tôi nghỉ ở khách sạn phía đối diện, để lái xe đến đó đặt
phòng, cô nghỉ một lát, tôi sẽ bảo lái xe mang bữa tối cho cô.”
“Không cần, cháu chỉ muốn uống một ít nước!” Tư Nguyên cảm ơn sự chu đáo của
ông Châu, ông luôn giống như một người anh chăm sóc cho cô.
Khách sạn không to nhưng rất sạch sẽ.
Tư Nguyên ngồi ở phòng khách chờ lái xe đi đặt phòng, vô tình nhìn thấy
Thẩm Lợi, cô có ấn tượng sâu sắc với người phụ nữ này. Cô ta cầm một
chiếc túi hiệu LV, mặc một chiếc áo khoác hàng hiệu màu vàng, ngẩng cao
đầu bước vào phòng và đứng đợi ở cửa thang máy, hình như đang đợi ai đó.
Vì sao cô lại ở đây? Tư Nguyên cảm thấy tò mò.
Thẩm Lợi vừa đứng đợi vừa nghe điện thoại, không để ý đến sự tồn tại của Tư
Nguyên, “Tôi và ông Tô đang ở Thừa Đức,… Anh không thể đi gặp ông ấy,
ông ấy đang bận.”
“…”
“Được, gặp ông ấy tôi sẽ nhắc.” Thẩm Lợi tắt điện thoại rồi nhìn quanh, màu sơn móng tay của cô ánh lên sắc đỏ chói mắt.
Tư Nguyên vội vàng cúi đầu, tránh ánh mắt của cô ta.
Một lúc lâu sau, có một người đàn ông bước ra từ thang máy, cầm tay Thẩm Lợi rời khỏi khách sạn.
Thẩm Lợi biết Tô Sỹ Khánh ở Thừa Đức, vậy cô ta có biết ông ấy đang hợp tác
với ông Châu không? Nếu biết, vì sao cô ta không phản đối? Dù sao làm
trước ông Châu cũng tát cô ta, từ góc độ cá nhân cô ta mà nói, chắc chắn sẽ không đồng ý sự hợp tác này.
Trừ khi cô ta có ý đồ khác.
Tư Nguyên lo lắng, vội vàng gọi điện cho ông Châu nhưng điện thoại không thể kết nối.
Tư Nguyên thầm khẩn cầu, hy vọng mình chỉ lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Ăn xong bữa tối, ông Châu ngà ngà say đến khách sạn đón Tư Nguyên về Bắc
Kinh, Tư Nguyên kể cho ông nghe chuyện gặp Thẩm Lợi ở khách sạn, “Thẩm
Lợi đã biết Tô Sỹ Khánh hợp tác với chúng ta nhưng lại ngồi yên, đồng
thời còn để Tô Sỹ Khánh thu lợi cá nhân, bên trong chắc chắn có điều gì
đó bất thường.”
Ông Châu lắc đầu, “Đương nhiên tôi cũng có những
lo lắng giống cô, nghĩ rằng thiên hạ không để cho mình ă không một bữa,
nhưng bây giờ nhìn lại thấy là không thể, những dự án như thế này, cho
dù là Cửu Đình hay cá nhân Tô Sỹ Khánh đều có cổ phần nhiều hơn chúng
ta, nếu có chuyện gì xảy ra, tổn thất của họ sẽ lớn hơn chúng ta nhiều.”
Tư Nguyên nghĩ ngợi hồi lâu nhưng vẫn không hiểu, cô không nói gì nữa.
Ban đêm, đường cao tốc ít xe nên đi rất nhanh, lúc về Bắc Kinh đã gần nửa
đêm, ông Châu dặn dò lái xe: “Đưa Tư Nguyên về nhà trước.”
“Không cần, để cháu xuống ở đường vành đai bốn, cháu bắt xe về là được.” Hôm
nay đi suốt cả ngày, mọi người đều mệt, Tư Nguyên không muốn làm phiền
lái xe.
“Như vậy sao có thể yên tâm được?” Ông Châu nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi nói đưa là đưa!”
Đang tranh luận, chuông điện thoại của ông Châu vang lên, bên kia là giọng
nói trách móc của Tỉnh Thành: “Ông đưa Tư Nguyên đi đâu mất rồi?”
“Trên xe, vừa mới về đến thủ đô, bây giờ đang ở vành đai nam, cậu có đến đón không?” Ông Châu cố tình trêu anh.
Tỉnh Thành nghiêm túc nói: “Được, tôi đi!”
Tư Nguyên vội vàng ngăn lại: “Muộn rồi anh không cần đến nữa, em tự về
được.” Cô nghĩ, anh cũng đi làm cả ngày nên mệt rồi, nếu để anh đến đón
cô, cô không nỡ.
Tỉnh Thành do dự một lát rồi hỏi: “Em chắc chắn là mình có thể tự về ko?”
Tư Nguyên cười, cố gắng tỏ ra thoải mái, “Chắc chắn không có vấn đế gì, về đến nhà em sẽ gọi cho anh, được không?”
“Ừ!” Tỉnh Thành đáp một tiếng. Tư Nguyên nghe thấy tiếng máy bận, biết Tỉnh Thành đã tắt máy, cô đưa điện thọai cho ông Châu.
Ông Châu không tán thành nhìn cô, “Vì sao cô không để Tỉnh Thành đến đón?”
Tư Nguyên cười nói: “Anh ấy mệt nên cần nghỉ ngơi.”
“Không để cậu ấy đến, cậu ấy có thể yên tâm nghỉ ngơi được không?” Ông Châu lắc đầu, “Tư Nguyên, con bé này…”
Không chống lại được sự kiên quyết của Tư Nguyên, ông Châu đành để lái xe
dừng xe bên đường vành đai bốn, rồi nhìn Tư Nguyên bắt xe và nhớ số xe
taxi: “Về nhà nhớ gọi điện cho tôi!” Ông dặn dò.
Đem đầu mùa hè, mát lạnh như nước, ấm áp như ngọc.
Về đến nơi cách nhà ở không xa, Tư Nguyên xuống xe đi bộ về nhà, cô thích
được đi bộ một mình trong đêm yên tĩnh như thế này để rủ bỏ mọi cảm giác cô đơn và buốn bã trong lòng.
Cô nhớ đến bố mẹ đã mãi mãi rời xa cô, sinh ly tử biệt là những vết thương trong lòng không có cách nào bù đắp được.
Cô cũng nhớ những năm tháng tuổi trẻ đã trôi qua, về tình bạn và tình yêu. Đến khi nhìn lại chỉ còn lưu giữ cảm giác đau đớn ăn vào đến tận xương
tủy.
Một người độc hành trong đêm, váy trắng bay trong gió, dường như sắp bị bóng đêm bao trùm, Tư Nguyên không muốn chạy trốn, cũng
không muốn vùng vẫy, cô chỉ muốn đi mãi không đến điểm cuối cùng.
Gần đây, Chu Lập Đông thường ngủ không ngon, trong lòng anh luôn nhớ đến
Hác Tư Nguyên, chỉ cần nghĩ đến việc cô sẽ không quay về bên mình nữa,
anh lại đau đớn như muốn xé mình thành trăm nghìn mảnh rồi tan biến vào
màn đêm.
Anh không thể hiểu được vì sao lúc đó mình lại bị đắm
chìn trong khát vọng tiền bạc danh vọng, từ bỏ cô để theo đuổi tiền đồ?
Tất nhiên những điều đó quan trọng đối với anh, còn cô thì sao? Không có cô tất cả mọi thứ còn ý nghĩa không? Anh không thể cùng cô phấn đấusao? Vì sao anh phải bước vào con đường đi tắt đó?
Vì sao anh không
nhận ra tất cả những điều đó? Lầm đường lạc lối trong một thời gian rất
dài, luôn luôn tự lừa mình, cố ý không ngh tiếng nói của trái tim, nhưng bây giờ, anh không muốn như thế nữa, anh muốn nghe theo trái tim mình
bắt đầu lại từ đầu, nhưng cô không cho anh cơ hội.
Một người đàn
ông ba mươi tuổi đã trải qua nhiều sóng gió của đời người, bây giờ điều
anh muốn nhất là một bến đỗ bình yên để trái tim được nghỉ ngơi. Nhưng
không còn Hác Tư Nguyên, nơi nào mới là bến đỗ của anh?
Nếu trên thế gian này có thuốc hối hận, cho dù phải đi đến chân trời góc bể, nhất định anh phải đi tìm!
Nửa đêm mất ngủ, đến rạng sáng, Chu Lập Đông bắt đầu thu dọn nhà, anh cẩn
thận qué dọn từng góc và lau sạch đồ đạc. Sống một mình, thiếu sự chăm
sóc. Cũng không có sự can thiệp của người khác, anh càng thích sạch sẽ,
sắp xếp đồ gia dụng và đồ điện trong nhà để không gian sống của mình
trong lành, anh biết như vậy là quá sạch sẽ nhưng anh không muốn thay
đổi, để mình duy trì trong tình trạng như vậy. Anh hy vọng lòng mình
cũng được trong sạch như không gian sống của anh, giữ cho người mà anh
không thể nào quên.
Bố của anh ở quê rất ít khi gọi điện sớm như
thế, Chu Lập Đông nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền treo trên tường, mới hơn
sáu rưỡi sáng. Anh ngạc nhiên hồi lâu rồi nghe điện thoại.
“Chú
ba của con bệnh năng, hôm nay phải đi Bắc Kinh, em họ con cũng đi cùng,
vẫn muốn ở chỗ con, lát nữa con đi tìm bệnh viện, buổi tối lái xe đi đón họ.” Ông Chu ra mệnh lệnh, ông vẫn luôn nói với con trai với giọng uy
nghiêm như thế.
Chu Lập Đông do dự một lát rồi đồng ý với yêu cầu của bố.
Anh nhìn quanh căn nhà rộng rãi, bảy tám người ở không thành vấn đế, nhưng
vì sao anh vẫn không muốn để người khác đến sống ở đây? Nếu có người đến ở ngoài anh, cũng chỉ có thể là Hác Tư Nguyên, anh không muốn người
khác bước vào không gian riêng tư của mình, vô cùng không muốn.
Chu Lập Đông không kịp ăn sáng, anh lái xe đến bệnh viện đăng ký cho chú ba để kịp đến công ty trước chín giờ, bây giờ đi làm ở công ty mới, làm
thuê cho người khác, thời gian không thể do mình tự sắp xếp, nhưng anh
vẫn không hối hận vì lựa chọn này, bước đầu anh đã bỏ đi chướng ngại vật đầu tiên để đến gần Tư Nguyên.
Bất kỳ sự trùng phùng nào trong
đời người cũng là ngẫu nhiên. Gặp Thẩm Lợi ở bệnh viện, Chu Lập Đông
không hề cảm thấy ngạc nhiên, đứa trẻ trong bụng cô ta có lẽ đã ba, bốn
tháng, cần thường xuyên đi kiểm tra định kỳ.
Thẩm Lợi vẫn như cũ, nhìn Chu Lập Đông cười lạnh lùng.
Chu Lập Đông cười mà không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào, anh không muốn chào cô, nhưng nghĩ lại, anh thấy mình nợ Thẩm Lợi không ít, nên giữ thể
diện cho cô ta. “Một mình cô đi sao?” Anh hỏi, giọng nói trầm ấm của anh lộ rõ vẻ lạnh lùng.
Thẩm Lợi gật đầu, vẫn giữ nguyên nụ cười cũ, “Anh đến đây làm gì?” Trong giọng nói của cô dường như có một tia hy vọng.
“Đăng ký vào viện cho người nhà!” Chu Lập Đông không muốn nói nhiều hơn.
“Không, một tay đua xe, dự án thi đấu của anh ấy cần sự giúp đỡ của Cửu Đỉnh.”
Thẩm Lợi lạnh lùng và kiêu ngạo nói, nhưng trong giọng nói không có một
chút vui mừng vì cuộc hôn nhân mới.
Chu Lập Đông khẽ thở dài
trong lòng, Thẩm Lợi mãi mãi không bao giờ thoát khỏi số phận đó, lấy
tiền tại địa vị để chọn một người chồng, nhưng trong những người này, có mấy người thật lòng?
“Bảo trọng!” Ngoài điều này, Chu Lập Đông không biết có thể nói gì hơn.
Lúc anh quay người bỏ đi, anh nghe thấy tiếng hét của Thẩm Lợi: “Anh và Hác Tư Nguyên sẽ mãi mãi không có được hạnh phúc!”
Hạnh phúc, đó là một đều rất xa xôi! Chu Lập Đông nhếch môi: “Hai chữ mà cô nói, tôi đã không còn dám mong ước nữa.”
Chu Lập Đông đi làm về, đến bến xe đón chú ba và em họ, bị tắc đường, lúc
anh đến, họ đã đợi vô cùng sốt ruột, Chu Lập Đông xin lỗi: “Đi làm về
muộn, lại bị tắc đường, nên để mọi người chờ lâu.”
Chú ba nói: “Chú và em chưa ăn cơm, đang đợi đến chỗ cháu ăn!”
Chu Lập Đông là một người cháu hiếu thuận, thấy chú ba nói chưa ăn cơm, anh vội vàng lái xe tìm một nhà hàng gần đó, mời hai người một bữa tối
thịnh soạn rồi quay về đại học Giao thông.
Ngồi trên xe, em họ hỏi: “Bác nói anh đã chia tay, có thật không?”
Chu Lập Đông thản nhiên thừa nhận.
Chú ba thở dài, “Tội lỗi, đốt tiền sao? Một gia đình tốt như thế, tiền tiêu ba đời không hết, sao nói chia tay là chia tay được?”
Chu Lập
Đông không giải thích, chỉ chăm chú lái xe. Em họ để ý chiếc xe này
không phải là chiếc xe Mercedes lần trước mà là một chiếc Audi A6 bình
thường liền than thở: “Có tiền và không có tiền đúng là không giống
nhau!”
Chu Lập Đông chỉ mỉm cười, anh biết sự khác nhau giữa có
tiền và không có tiền, cũng biết sự quan trọng của tiền bạc, nhưng không phải anh không thể sống cả đời vì tiền bạc sao?
Đến gần đại học
Giao thông, Chu Lập Đông tìm một nhà nghỉ vừa phải để chú ba và em họ ở
rồi dặn dò: “Cháu đã trả tiền, mọi người yên tâm ở đây, có việc gì gọi
điện cho cháu!”
Chú ba nói: “Không phải bố cháu nói cháu đã mua nhà rồi sao? Sao lại để chú ở đây?”
Chu Lập Đông giải thích: “Nhà cháu mới mua, vẫn còn đang sửa chữa!” Không
phải anh muốn nói dối, chỉ cảm thấy nói như thế sẽ giúp họ cảm thấy
thoải mái hơn.
Sắp đến ngày kỷ niệm thành lập công ty Song
Nguyệt, Tỉnh Thành và Hoắc công tử bàn nên tổ chức một buổi lễ lớn. Một
người thích vui vẻ như Hoắc công tử đương nhiên không phản đối. Trong
công ty có nhiều người trẻ, Hoắc công tử đã đề nghị tổ chức một buổi vũ
hội thâu đêm. Lúc Tỉnh Thành gọi điện đến hỏi ý kiến của Chu Lập Đông,
Chu Lập Đông đang là thêm giờ ở công ty, “Mọi người thích là được, mình
không co ý tưởng gì hay hơn.”
Đương nhiên Tỉnh Thành cũng kéo Tư
Nguyên vào cuộc, cô luôn luôn làm mọi việc rất chu toàn và cẩn thận, hơn nữa còn có nhiều sáng kiến và ý tưởng.
Tư Nguyên rất bận nên lâu rồi không đến thăm bà Tỉnh, hồi cô bị thương ở Thập Độ, đến sống với
bà, bà đã chăm sóc cô. Vì thế, hôm nay đi làm về, cô và Tỉnh Thành hẹn
thời gian đến thăm.
Bà Tỉnh nhìn thấy con trai và Tư Nguyên, đương nhiên rất vui mừng, cười không khép miệng, nói với Tư Nguyên không hết chuyện.
Tỉnh Thành ở bên cạnh không nói xen vào được, có vẻ lo lắng. “Gặp Tư Nguyên, con trai của mẹ trở thành người ngoài rổi sao?”
Bà Tỉnh cười nói với Tư Nguyên: “Nhìn xem, có người ghen rồi!”
Bà Tỉnh hỏi Tư Nguyên và Tỉnh Thành bận rộn việc gì, Tỉnh Thành kể cho mẹ
hoạt động kỷ niệm sinh nhật của công ty Song Nguyệt, bà Tỉnh nghĩ một
lát rồi nói: “Ngày kỷ niệm rất đẹp ngày, con và Tư Nguyên có quyết định
đính hôn không?”
“Đính hôn?” Tỉnh Thành vui mừng, “Sao chúng con
không nghĩ đến nhỉ?” Tỉnh Thành nhìn Tư Nguyên. Tư Nguyên không chuẩn bị tinh thần nên nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Thấy Tư Nguyên không nói gì, bà Tỉnh nghĩ cô đồng ý nên vui vẻ nói: “Ngày
mai mẹ sẽ đi lấy chiêc nhẫn tổ tiên để lại về.” Bà luôn gửi tất cả các
trang sức quý giá và quan trọng vào ngân hàng, bây giờ cần dùng đến, bà
vô cùng vui mừng.
Bước ra khỏi nhà bà Tỉnh, Tư Nguyên luôn yên lặng, Tỉnh Thành biết cô buồn phiền vì chuyện đính hôn.
“Mê anh chỉ nói thế, bà luôn lo lắng vì chuyện hôn sự của anh, nếu em thấy
chưa chuẩn bị xong, mẹ và anh có thể chờ.” Ánh mắt của Tỉnh Thành dịu
dàng mà sâu lắng, giọng nói của anh rất chân thành.
Tư Nguyên không biết phải nói gì.
Đợi? Phải đợi đên lúc nào? Vì sao phải để người khác chờ đợi không rõ lý do? Ai có thể kiên trì chờ đợi đến cùng trong tình trạng không có một tia
hy vọng?
Tỉnh Thành thật bất hạnh khi yêu Tư Nguyên, chờ đợi trong đau khổ, không biết sự chờ đợi này có mang lại kết quả gì không?
“Lễ kỷ niệm đúng là một cơ hội tốt!” Tư Nguyên dường như hạ quyết tâm rất lớn, nghiêm túc nói với Tỉnh Thành.
“Em đồng ý!” Tỉnh Thành có vẻ như không tin vào tai mình, tâm sự của Tư
Nguyên anh hiểu rất rõ, cô trả lời như thế thật sự không phải là điều dễ dàng, có thể nói cô không vô tình với anh.
Tư Nguyên cười khổ sở, hỏi Tỉnh Thành: “Có thật anh không để ý không?”
Tỉnh Thành đặt tay lên vai Tư Nguyên, trong ánh mắt ẩn chứa rất nhiều điều,
rõ ràng anh không hề hối hận, “Anh để ý, rất để ý, nhưng anh càng để ý
hơn tới sự từ chối của em, điều đó khiến anh cảm thấy không có bất kỳ sự hy vọng nào!” Người phụ nữ mình yêu vẫn còn tình cảm với người khác, vì sao anh có thể không để ý? Mỗi buổi tối, khi những người khác đã chìm
vào giâc mộng, không biết bao nhiêu lần anh đã bừng tình khởi cơn ác
mộng, anh mơ thây Tư Nguyên và Lập Đông khoác tay nhau bước về phía chân trời, để mặc cho anh gọi, cô cũng không quay lại, anh không khống chế
được hành động của mình, đuổi theo giữ tay Tư Nguyên, nhưng cô bỗng
nhiên trở nên trong suốt, biến thành một làn khói biến mất trước mặt
anh. Anh sợ kết cục đó nên làm mọi cách để giữ cô lại bên cạnh mình, cho dù trong lòng cô vẫn còn hình bóng của Chu Lập Đông. Anh tin với sự cố
chấp trong tình yêu của mình, anh có thể khiến cô cảm động và yêu anh,
mãi mãi ở bên cạnh anh.
Tư Nguyên run rẩy, dựa đầu vào vai Tỉnh Thành “Có lẽ, em đã đồng ý quá vội vàng phải không?”
“Không thử làm sao biết được đúng sai.” Tỉnh Thành thu tay lại ôm chặt lấy Tư
Nguyên, “Có lẽ một ngày nào đó, em sẽ yêu anh!” Anh ngẩng đầu nhìn lên
bầu trời đêm lấp lánh những vì sao dường như đang chúc phúc cho họ.
Hoắc công tử nghe nói Tỉnh Thành và Tư Nguyên muốn đính hôn trong ngày lễ kỷ niệm thành lập công ty, vui mừng cười, “Tỉnh Thành, cậu được đấy, im im mà ôm được người đẹp về! Vì sao mình không được hưởng phúc như vậy?”
Tỉnh Thành cũng cười, “Ai bảo cậu ngày nào cũng ôm người đẹp về!”
“Mình không phải người hay ve vãn tán tỉnh.” Hoắc công tử trách móc, “Lẩn nào tiếp khách, cậu và Lập Đông cũng đều nhanh chóng biến mất, có lần nào
mình không phải thu dọn hậu quả?”
“Ai biết còn có chuyện để cậu
phải đi thu dọn đâu”, Tỉnh Thành đưa kế hoạch tổ chức ngày lễ kỷ niệm
cho Hoắc công tử, “Chuyện này từ đầu đến cuối cần cậu phụ trách, cậu
biết công ty gần đây có một dự án lớn, không thể lơ là.”
Hoắc công tử ôm đống tài liệu thở dài, “Vì sao mình phải mất công mất sức thế này?”
Sau khi đi làm ở công ty mới, Chu Lập Đông không quan tâm nhiều đến tình
hình của Song Nguyệt, Hoắc Yên Phi lấy kế hoạch buổi lễ cho anh xem, anh chỉ lật vài trang rồi vứt lên bàn.
“Dù sao cũng phải cho chút ý kiến chứ!” Hoắc công tử tiện tay cầm hộp thuốc để trên bàn.
“Cứ như vậy thôi, các cậu xem rồi làm là được.” Chu Lập Đông cầm bật lửa đưa cho Hoắc công tử, “Có muôn hút một điếu không?”
Hoắc công tử sờ má, cẩn thận quan sát Chu Lập Đông, “Trước đây cậu hút rât ít, sao bây giờ lại nghiện thế?”
Chu Lập Đông cầm bật lửa bật “tách” một tiếng, ghé ngọn lửa xanh nhỏ lên
môi rồi châm một điếu thuốc, “Như thế này có gì không tốt?”
Hoắc Yến Phi lười biếng nói với anh: “Gần đây, tính cách cậu hình như hơi thay đổi!”
Chu Lập Đông nhận ra từ lúc đến Hoắc công tử luôn nghiêm mặt.
“Không, chì vì không có chuyện gì vui!” Anh cười, đôi mắt sáng lộ vẻ đau thương.
“Nghĩ thoáng ra một chút, ít nhât cậu cũng vẫn còn có một người anh em như
mình!” Hoắc công tử thốt lên, nhìn Chu Lập Đông rồi rời khỏi nhà anh.
Chu Lập Đông chậm rãi hút thuốc, nét mặt bình tĩnh dần dẩn trở nên trầm tư.
Tổ Kế và Hoắc Yên Phi luôn luôn bất hòa, mỗi lần đi học cô đều tránh xa
họ, nhưng lần này cô đến muộn, không có chỗ ngồi nên đành ngồi ở vị trí
cuối cùng, bên cạnh Hoắc công tử.
Hoắc công tử nhìn cô, cười nói: “Vì sao cô có thê nhẫn nhịn ngồi cùng tôi?”
Tổ Kế trợn mắt nhìn anh, “Lớp học không phải của nhà anh, ngồi ở đâu là tự do của tôi!”
Thây Tổ Kế đến, Tỉnh Thành cười chào cô rồi nói nhỏ với Hoắc công tử: “Đừng
gây chuyện với Tổ Kế nữa, người ta không đắc tội với cậu.”
“Cô ấy không đắc tội với mình, nhưng mình nhìn cô ấy không thuận mắt có được
không?” Hoắc Yến Phi cố chấp nói, anh cảm thấy ngạc nhiên, có thật sự
anh thấy cô không thuận mắt không?
Tổ Kế nghe thấy rõ ràng câu
nói của Hoắc công tử, sao lại nói nhìn cô không thuận mắt? Tổ Kế nổi
giận, cầm sách trên bàn ném vể phía anh, “Anh là con tinh tinh đen chưa
tiến hóa hết, đừng nghĩ rằng anh tài giỏi, tôi mới nhìn anh không thuận
mắt!”
“Tinh tinh đen?” Hoắc công tử tiến lại gần Tổ Kế, lạnh lùng hỏi: “Cô nói ai?”
Nhìn thấy khuôn mặt co rúm lại của Hoắc Yến Phi, Tổ Kế cảm thây vui trong
lòng, hồi đi học, hai người đã nhiều lần đấu khẩu, lần nào cô mắng anh
thô lỗ và là tinh tinh đen, anh cũng nổi giận như sấm sét.
“Nói anh, thì sao?” Tổ Kế không chịu lép vế, nheo mắt nhìn Hoắc công tử.
Hoắc công tử đã nắm chặt tay lại và giơ nắm đấm lên, “Cô nói một lần nữa thử xem?”
“Tinh tinh đen!” Tổ Kế không cần biết sống chết nhắc lại thêm một lần nữa.
Nắm đấm của Hoắc công tử chuẩn bị hạ xuống liền bị Tỉnh Thành ngăn lại, “Bình tĩnh, đang trong giờ học.”
Chu Lập Đông nghe thấy tiếng động liền ngồi sát lại, thây Hoắc công tử và Tổ Kế đang cãi nhau, vội vàng kéo Hoắc công từ rời đi.
Giáo sư đang giảng bài, không biêt phía dưới đang sắp xảy ra chiến tranh,
vẫn liên tục hỏi: “Sinh viên ngồi phía sau có nghe rõ không?”
Tỉnh Thành lắc đầu, vội vàng an ủi Tổ Kế: “Đừng giận nữa, Yến Phi hay đùa, đều là bạn học cũ, không phải cô không biết!”
Tố Kế hừ một tiếng, “Con heo Hoắc Yến Phi!”
Chu Lập Đông kéo Hoắc Yên Phi xuống đại sảnh ở dưới nhà, Hoắc công tử vẫn
giận dữ giơ nắm đấm, “Nếu cô ta không phải phụ nữ, chắc chắn mình sê
đánh cô ta!”
Chu Lập Đông dở khóc dở cười, “Nếu cô ấy không phải phụ nữ, chắc chắn cậu sẽ không thèm để ý đến cô ấy!”
Hoắc công tử ngạc nhiên, “Sạo cậu biết?”
Chu Lập Đông thở dài, “Cô ấy và Tư Nguyên từng là bạn cùng phòng!”
Hồi đó, Tư Nguyên rất thân thiết với Chu Lập Đông, hai người hận rằng không thể hòa vào làm một đương nhiên không có chuyện gì không nói với nhau,
ngay cả chuyện Tổ Kế thầm yêu Hoắc Yên Phi, Tư Nguyên cũng vô tình tiết
lộ. Lúc đó, anh và Tư Nguyên đang bận rộn tận hưởng tình yêu nên không
có thời gian làm mối cho Tổ Kế và Hoắc công từ.
Hoắc công từ nuốt nước bọt, giống như một quả bóng da bị xẹp, dựa người vào cột, không nói được thành lời, “Mình...”
Chu Lập Đông lấy thuốc trong túi ra hút rồi chậm rãi nói: “Vì sao đến tận tuổi này mà chúng ta vẫn không từ bỏ được?”
Tư Nguyên và Tổ Kế ngổi trong một góc khuất ở Pizza Hut. Nhìn thấy Tổ Kế
gọi một đĩa sa lát hoa quả đầy ắp, Tư Nguyên không khỏi bật cười rồi
nói: “Tâm trạng không vui, ăn nhiều đồ ngọt sẽ dễ béo.”
“Nói linh tinh, ai tâm trạng không tốt?” Tổ Kế ngồi đối diện với Tư Nguyên, cúi đầu ăn.
“Tỉnh Thành nói cậu và Hoắc công tử cãi nhau.” Tư Nguyên kéo chiếc đĩa về
trước mặt mình, không để cho Tổ Kế ăn quá nhiều đồ ngọt.
“Chẳng
trách tin tức lan truyền nhanh như thế?” Tổ Kế nhìn Tư Nguyên, “Tình mới tình cũ đều có mặt không biết người nào báo tin.”
Tư Nguyên chau mày, “Chính xác là Tỉnh Thành nói.”
“Lúc nào cũng Tỉnh Thành, rốt cuộc cậu định dây dưa với họ đến lúc nào? Cả
ba người này đều khiến người ta ngán đến tận cổ.” Tổ Kế giận dữ.
Lần này đến lượt Tư Nguyên nhét thức ăn đầy miệng, “Tháng sau mình và Tỉnh Thành sẽ đính hôn.” Cô nói.
Tổ Kế ngạc nhiên, “Cậu không đùa đấy chứ?”
Tư Nguyên cố gắng nghiêm mặt lắc đầu, dưòng như nếu không làm như thế cô sẽ không thể kiên định với niềm tin của mình.
“Rơi vào vòng tròn, vì sao mãi vẫn không thoát ra được?” Tổ Kế không hề vui
mừng vì chuyện Tư Nguyên đính hôn, ngược lại, giọng cô có vẻ lo âu.
Dường như cô thầm cảm nhận được tâm sự của Tư Nguyên.
Chu Lập
Đông đã làm cô bị tổn thương, cô không đám lại gần anh, không dám dễ
dàng tha thứ cho anh, sợ mình sẽ tiếp tục phải chịu tổn thương, nhưng
đồng thời cô cũng không thể quên đi quá khứ, vì thế cô mới lựa chọn Tỉnh Thành, liệu có phải bởi trên người Tỉnh Thành có bóng dáng của Chu Lập
Đông? Nhưng Tư Nguyên có hiểu, đây chỉ là biện pháp tạm thời, giống như
uống thuốc độc đế giải khát?
“Tổ Kế, chúc phúc cho mình đi, mình cần sự ủng hộ của cậu!” Tư Nguyên mong chờ Tổ Kế nói gì đó.
Nhưng, Tổ Kế chỉ lắc đầu.
Vì Tỉnh Thành và Tư Nguyên sắp đính hôn, bà Tỉnh vội vàng chuẩn bị, bà dặn dò Tỉnh Thành: “Nhà của con cần phải sửa lại để dùng khi kết hôn… Nhất
định phải mời bạn bè họ hàng đến, náo nhiệt vui vẻ một chút.”
Tỉnh Thành cười: “Không phải là lễ kết hôn, mời họ hàng bạn bè thân thiẽt đãi ăn là được.”
Bà Tĩnh phản đối: “Đơn giản quá, Tư Nguyên sẽ không vui.”
“Cô ấy không thích đông nguời không tin mẹ hỏi cô ấy xem!”
Tỉnh Thành cẩm chiếc nhẫn ngọc lục bảo tổ tiên truyền lại, cảm thấy không
thích hợp với phong cách của Tư Nguyên, cô thích màu nhạt, chiếc nhẫn
này màu xanh lá cây rất đậm, có lẽ cô sẽ không thích, anh nghĩ mình nên
đặt một chiếc nhẫn kim cương mới. Bảo vật của tổ tiên truyền lại, đợi
đến bao giờ kết hôn sẽ đưa cho cô giữ. Vẫn chưa đính hôn đã nghĩ tới kết hôn, Tỉnh Thành tự cười mình qúa nóng vội.
Để đảm bảo lễ đính
hôn của mình không có gì sơ suất, Tỉnh Thành hỏi Hoắc công tử sắp xếp
chuẩn bị buổi lễ kỷ niệm thành lập công ty như thế nào, Hoắc công tử vỗ
ngực bảo đảm: “Giao cho mình, tuyệt đối không có vấn đề gì”
Gần
đây, Chu Lập Đông rất ít khi hỏi thăm tình hình Song Nguyệt, anh thấy có Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi là đủ. Lúc nhàn rỗi, anh xem phương án kế
hoạch của Hoắc công tử để lại, bỗng nhiên bên trong xuất hiện thêm nghi
thức đính hôn.
Chu Lập Đông ngạc nhiên rồi mỉm cười, ai dám đính hôn vào ngày này? Có lẽ là nhân viên của công ty, đúng là một ngày vui!
Anh nhớ đến lễ đính hôn của mình với Thẩm Lợi tổ chức ở khách sạn lớn nhất
Bắc Kinh có bố trí một phòng hoa rộng hơn ba trăm mét vuông rải đầy hoa
hổng, tất cả bàn ghế đều được bọc bằng lụa đỏ, vô cùng xa xỉ. Nhưng nghi thức đó hoa lệ mà hư vô, mãi mãi cảm thây không thật. Chu Lập Đông cố
gắng nhớ đến dáng vẻ của Thẩm Lợi lúc đó, nhưng trưóc mắt anh là một màn sương mơ hồ, có lẽ, anh đã quên giấc mộng hoa lệ đó từ lâu. Anh vốn là
một đứa trẻ nghèo, không thuộc về thế giới đó. Tận đáy lòng anh hy vọng
một bức tranh đơn giản nhưng ấm áp, anh cầm tay người mình yêu, đi qua
ngõ nhỏ cổ kính và yên tĩnh, trong tiếng trống chào mừng, hai người sẽ ở bên nhau đến hết cuộc đời.
Đây là khát vọng xa xỉ sao? Trước mắt anh hiện lên khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp ấy. Uống nưóc nhớ nguồn,
anh cảm thấy mạch nước nhỏ đó đang
chảy quanh mình. Anh ngồi yên bất động, sợ rằng nếu động đậy, những hình ảnh tuyệt vời đó sẽ không tồn tại nữa.
Tư Nguyên làm xong bảng biểu cuối cùng, quay lại nhìn, mọi người trong công ty đã về hết Nhìn thời gian, đã gần sáu giờ.
Cô không vội về, lên mạng đọc tin, nhấp chuột mở trang web của hội bạn học cũ thời đại học, bên trong có rất nhiều tin nhắn của bạn học cũ, khuyên giải nhau, an ủi nhau... Mọi người để lại tin nhắn như vậy, có lẽ chỉ
vì muốn để người mình đã từng đế ý đọc được mà thôi.
Mỗi lần mở
ra xem, Tư Nguyên chỉ đọc để gửi gắm những tình cảm và oán hận trong
lòng mình không biết làm sao để giải tỏa, cô chưa bao giờ phát biểu suy
nghĩ của bản thân.
Trong cột bạn bè có một người bạn học mới tham gia, tên rất lạ, cô không nhớ ra mình đã từng có một người bạn học như
thế. Mong chờ được tha thứ, người ấy đã phạm sai lầm gì đó rồi mong chờ
sự tha thứ cửa ai đó.
Tư Nguyên nhìn những dòng cảm tưởng của
nguòi đó, mỗi lần phát ngôn, dường như người ấy đang tự nói với chính
mình, người khác không thể hiểu rốt cuộc người ấy đang nói gì. Có lẽ
cũng không cần hiểu.
Nếu không có nơi nào để hối cải hãy nói với hàng cây ngân hạnh dưới tòa nhà Tư Nguyên, chúng sẽ nghe thấy!
Tư Nguyên viết câu trả lờí, lần đầu tiên, cô trả lời một người không quen biết.
Tỉnh Thành gọi điện đến: “Em vẫn đang làm thêm giờ sao? Anh đi đón em bây giờ.”
Tư Nguyên dịu dàng nói: “Vâng!”
Có lẽ, anh đã đang đi trên đường, Tư Nguyên cầm ống nghe hoảng hốt.
Cô đến với Tỉnh Thành, rốt cuộc đúng hay sai? Anh và cô có giống nhau
không, rõ ràng biết trước mặt là một vách đá nhưng vẫn tiếp tục tiến lên phía trước.
Đợi đến giây phút nào đó, thịt nát xương tan.
Cuối cùng không đến được với nhau, cũng không có cách nào đế giải thoát, hai con người tuyệt vọng dựa vào nhau, có lẽ chỉ vì muốn tìm kiếm một chút
ấm áp. Cả hai đều chờ đợi, hy vọng, hạ quyết tâm, ép mình tiến lên không được quay đầu lại rồi phó mặc cho số phận.
Cô biết, Tỉnh Thành
yêu cô, cô chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu đó, nhưng cô cảm thấy nặng nề
vì cô sợ mình không thể đáp trả lại anh tình yêu như thế. Cô tình nguyện thử, tình nguyện cho mình một cơ hội mới, tình nguyện trải nghiệm những đau khổ cũng như vui sướng bởi những thay đổi trong cuộc đời.
Lúc nhận lời Tỉnh Thảnh, trong lòng cô rung động và chân thành, nhưng những điều này mãi mãi không lấp đầy được những mất mát trong sâu thẳm tâm
hồn. Bất kỳ lúc nào cô cũng cảm thấy cô độc.
Lúc Tỉnh Thành đến, Tư Nguyên vừa tắt máy tính, chuẩn bị khóa cửa xuống nhà.
“Cả ngày không ăn uống tử tế, đói chết mất.” Tỉnh Thành kéo tay Tư Nguyên rồi nói: “Chúng ta đi ăn món Nhật.”
“Chỉ biết ăn!” Tư Nguyên cười anh, “Cẩn thận ăn nhiều béo quá, em sẽ không thích nữa.”
Tỉnh Thành cảm thấy vui vẻ, “Em thích anh như thế này sao?”
Nhìn thấy ánh mắt sáng như sao của Tỉnh Thành, bỗng nhiên Tư Nguyên không có cách nào thốt lên chữ “thích”.
Sự thất vọng của Tỉnh Thành không hiện trên nét mặt, cho dù cô không nói
anh cũng tỏ ra hoàn toàn không đế ý, “Đi thôi, đi muộn sẽ không ăn được
món bò cuốn tỏi em thích đâu.”
Chu Lập Đông không muốn bố đến Bắc Kinh, trong điện thoại anh không ngừng giải thích với bố: “Bây giờ con
đã đổi việc, hàng ngày phải đi làm, không thể đi cùng bố được.”
“Đi cũng không cần con, bố chỉ muốn đi thăm chú ba, còn có hai chuyện muốn nói với con.”
“Chuyện gì không thể nói trong điện thoại sao?”
“Dù thế nào bố cũng phải đi một chuyến.” Ông Chu luôn rất cố chấp, “Bố đi mua vé tàu buổi tối, sáng mai sẽ đến nơi.”
Chu Lập Đông không biết làm thế nào, vò đầu, có một người bố như vậy anh chỉ có thể cười khổ sở.