Nếu một ngày đã trôi qua, chim không còn hót,
Nếu gió đã thổi đến mức mệt mỏi, hãy lấy màn đêm đắp cho tôi
Lúc hoàng hôn em lấy chăn trùm lên mặt đất,
Rồi nhẹ nhàng khép cánh hoa sen.
- Tagore -
Yên lặng nhìn trường học trong ánh đèn leo lét, Chu Lập Đông cười khổ não.
Ánh trăng lạnh như sương, Chu Lập Đông nhớ Hắc Tư Nguyên đã từng cầm tay
anh nói: “Mùa đông, hà hơi lên tay sẽ nhìn thấy một lớp sương, giống như nỗi nhớ của em với ảnh!”
Hoá ra, những lời cô nói với anh đều có ý nghĩa đặc biệt, nỗi nhớ như sương, khi trời sáng ánh nắng chiếu vào,
sương trên tay sẽ biến mất, giống như nỗi nhớ của cô đối với anh. Đã lựa chọn ánh sáng, mặt trời, cần phải từ bỏ sương nhung nhớ!
Tư Nguyên là một cô gái rất thông minh, liệu có phải cô đã biết trước những quyết định anh sẽ lựa chọn trong cuộc đời?
Đến khi trời sáng, Chu Lập Đông mới nhận ra mình đã thức thâu đêm không ngủ.
Từ lúc rời khỏi nhà họ Thẩm, cuộc sống của anh rất tự do, không có ai bó
buộc, có lúc anh thức thâu đêm xem bóng đá, suy nghĩ những vấn đề chưa
hiểu được... Dường như anh quay về cuộc sống thời học đại học, chỉ có
điều đây không phải là ký túc xá, đây là nhà anh, anh cố gắng để cho
mình được ở gần Tư Nguyên nhất!
Sau khi Tư Nguyên đi làm, ông Châu hỏi: “Cô khoẻ hẳn chưa? Không để lại di chứng gì chứ?”
Tư Nguyên cố ý nghiêng đầu rồi nói: “Chú xem như thế này có giống di chứng không?”
Ông Châu gật đầu: “Như thế này đã đi làm, Tinh Thành có yên tâm không?”
Tư Nguyên khẽ cười, có vẻ như tin tức lan truyền đi rất nhanh, cô vừa
quyết định hẹn hò với Tinh Thành, ông Châu đã biết ngay: “Chắc chắn là
từ miệng Tổ Kê.”
Ông Châu cười ha hả, không còn giở vị thế của cấp trên nữa: “Nếu Tổ Kê biết cô nói thế, không biết nó có nổi giận không?”
Tư Nguyên vội nhắc ông: “Đừng cười to như thế, mọi người sẽ thấy chú không còn sự uy nghiêm của tổng giám đốc!” Lúc đó ông Châu mới kiềm chế một
chút.
Ông Châu nói: “Lúc đầu Tổ Kê giới thiệu cô, tôi thấy do dự, một cô gái sống nội tâm như cô có thể không thích hợp với công việc
này, bây giờ nhìn lại, lúc đó tuyển cô vào đúng là sáng suốt!”â
“Vì sao?” Tư Nguyên hỏi.
“Bây giờ mọi người cùng nhau làm việc, cảm thấy rất vui vẻ, giống như người một nhà!”
Tư Nguyên cảm động nói: “Cảm ơn, tồng giám đốc Châu!”
“Gì? Tổng giám đốc Châu?”
“Sếp Châu! Châu đại ca!” Tư Nguyên cảm thấy rất gần gũi và thân thiết, dường như người này là người thân, bạn bè của cô.
Gần đây Tinh Thành thường xuyên đến nhà Tư Nguyên, mang đồ ăn và đồ dùng
đến, nhìn thấy đồ ăn nhập khẩu gì ngon và đẹp mắt ở siêu thị, anh đều
mua cho Tư Nguyên.
Tư Nguyên nhìn đống đồ, cười khổ sở và nói: “Anh đừng mang đồ đến nữa, anh sắp biến nhà em thành kho dự trữ quân sự rồi!”
Tinh Thành cười, “Đây chẳng qua chỉ là lấy danh nghĩa mang đồ đến thăm em thôi!”
“Không phải là không gặp mặt, một ngày gặp vài lần, anh không chán sao?”
“Sao có thể chán được?”
Anh chỉ mong được như thế.
Tinh Thành ôm cổ Tư Nguyên rồi hôn cô, môi anh không ngừng di chuyển, không
ngừng tìm kiếm, đầy dục vọng, cảm thấy vị ngọt trên đầu lưỡi cô. “Tư
Nguyên!” anh gọi khẽ khẽ, trong đầu đầy mộng tưởng, anh là một người đàn ông trưởng thành, anh biết phải làm như thế nào, giường ở ngay gần đó,
anh không ngừng tiếp cận mục tiêu, anh cần được giải thoát về mặt sinh
lý và tâm lý, chỉ khi họ hoà vào nhau, mới có thể khiến anh có được
khoái cảm, tay anh bắt đầu tìm kiếm trên người cô, cuối cùng chạm lên
trên chiếc áo sơ mi cô đang mặc...
“Tinh Thành!” Tư Nguyên thở gấp đẩy anh ra, khuôn mặt hoảng hốt của cô đỏ bừng.
“Em sao thế?” Tinh Thành ngạc nhiên trước sự từ chối của cô.
Tư Nguyên cúi đầu, “Em xin lỗi, em vẫn chưa quen.”
Tinh Thành cắn môi, khàn khàn nói: “Không, là anh quá nóng vội.”
Tư Nguyên ôm mặt, khẽ lau môi, lòng cô rối tung. Nhìn thấy khuôn mặt ủ rũ
của Tinh Thành, bỗng nhiên cô tự trách mình. Vì sao cô muốn từ chối Tinh Thành? Cô không thể nói rõ ràng, chỉ biết rằng nếu không đẩy anh ra, cô sẽ không bao giờ quay lại được!
Tim đập rất mạnh,hai người nhìn nhau nhưng không nói gì.
Tinh Thành đã trấn tĩnh lại, giúp cô chỉnh trang phục rồi nói: “Anh quên mất hôm nay còn có việc!”a
Tư Nguyên đứng ở đó bất động, yên lặng nhìn theo bóng dáng Tinh Thành đang bỏ đi.
Gần đây Chu Lập Đông bị suy nhược cơ thể, anh thường xuyên tỉnh giấc giữa
đêm, khắp người toát lên mồ hôi lạnh. Lần trước hiến máu cho Tư Nguyên,
nguyên khí của anh bị thương tổn nặng. Uống thuốc của Đường Di kê cho có chuyển biến tốt, nên tiện đường qua Đồng Nhân Đường, anh muốn cắt thêm
hai thang.
Anh không muốn gặp Thẩm Lợi ở đây, đặc biệt là trong giờ đi làm.
Thẩm Lợi nhìn thấy anh, khuôn mặt được trang điểm kỹ càng lộ ra vẻ giễu cợt lạnh lùng.
Chu Lập Đông rất bình tĩnh, anh không muốn chào cô, giữa họ không còn điều
gì để nói nữa, đi lướt qua không phải là điều không thể làm.
Nhưng Thẩm Lợi gọi tên anh: “Chu Lập Đông!” Dường như tất cả mọi người trong
hiệu thuốc đều nghe thấy, anh giả vờ không nghe thấy cũng không được.
Vì tình nghĩa cũ, Chu Lập Đông mời Thẩm Lợi uống trà.
Hơi nước bốc lên nghi ngút, Thẩm Lợi nhìn thấy Chu Lập Đông không cạo râu,
trong giọng nói có phần thương xót: “Có lẽ, rời khỏi nhà họ Thẩm, anh
sống không được tốt!”
“Em chặn đường của anh khắp nơi, khiến anh không tìm được việc, sao mà sống cho tốt được?” Chu Lập Đông thờ dài.
Thẩm Lợi đang dịu dàng thay đổi ngay thái độ, lạnh lùng hừ một tiếng, “Anh
nên biết từ trước, kết quả của việc đắc tội với em là như thế! Anh hận
em hay là muốn giết em!”
Chu Lập Đông lắc đầu, “Thật sự anh không hận em.”
Thẩm Lợi lại khóc, nước mắt làm mờ cả son phấn, “Có phải anh cũng không còn muốn hận em? Em hận anh?”
Chu Lập Đông uống hết cố trả, “Thẩm Lợi, anh không đáng để em hận.”
Thẩm Lợi vừa nấc vừa nghẹn ngào nói: “Chu Lập Đông, trước đây em nghĩ anh
chỉ yêu tiền, không ngờ anh lại tham lam như thế, vẫn muốn có tình yêu!”
Chu Lập Đông không nói gì, điềm nhiên nhìn Thẩm Lợi.
“Hoá ra bây giờ anh cũng không còn yêu tiền nữa.” Bỗng nhiên Thẩm Lợi hiểu ra điều đó, hoang mang nhìn anh.
“Thẩm Lợi, xin lỗi, nhưng anh không thể đến với em được nữa. Với điều kiện
của em, em có thể tìm được người đàn ông tốt hơn anh.” Anh nói với giọng khẩn thiết, “Em đừng đến tìm anh nữa, được không?”
Chu Lập Đông trả tiền trà rồi nhanh chóng bỏ đi.
Thẩm Lợi nhìn theo bóng dáng lạnh lùng của anh, bỗng nhiên không kiềm chế
được hét lên: “Chu Lập Đông, vì sao em vẫn yêu một con người bỉ ổi như
anh?” Giọng cô càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến thành tiếng khóc tức
tưởi.
Cuối cùng Thẩm Lợi hiểu, người đàn ông bỉ ổi này không phải không biết yêu, chỉ có điều anh không yêu cô!
Tư Nguyên lập xong bảng thống kê rồi đưa cho ông Châu: “Tháng này hình như kết quả không tốt!”
Ông Châu nhìn qua có con số trên bảng, nói với giọng chán nản: “Bây giờ
không phải mùa làm ăn, có thể làm được thế này là tồn tại rồi, chúng ta
không nên yêu cầu quá cao.”
“Nhưng lợi nhuận ròng cùng kỳ năm
ngoái cao hơn hai mươi phần trăm!” Tư Nguyên cảm thấy ngạc nhiên trước
kết quả làm ăn ảm đạm này.
Ông Châu nói: “Tháng trước có vài kỹ
sư bị công ty khác mời đi mất, chúng ta không có cách nào. Chờ đợi tháng này đi, hy vọng có thể hợp tác cùng Cửu Đỉnh!”
Nghe thấy cái tên Cửu Đỉnh, Tư Nguyên bất giác nghĩ đến Thẩm Lợi, “Chúng ta không thể
trông đợi vào một nơi, cần tìm thêm nhiều khách hàng khác!”
Ông
Châu nói: “Nhắc đến khách hàng, chiều nay cô có thời gian không? Thay
tôi đến Hải Dương quán, ở bên đó có khách hàng cần một ít tài liệu!”
Tư Nguyên thấy lịch làm việc của mình có thể sắp xếp thời gian đi được nên đồng ý.
Tư Nguyên rất quen thuộc đường đến Hải Dương Quán. Thời đại học, cô thích
đi bộ ở quảng trường trước cổng Hải Dương Quán, Chu Lập Đông thường đưa
cô đến đó chơi. Tinh Thành và Hoắc Yến Phi tìm một nhóm bạn học nhảy ở
đó nên không gian nhỏ trước Hải Dương Quán trở thành hậu hoa viên của
họ.
Tắc đường nên sau một hồi lâu Tư Nguyên mới tìm được khách
hàng và gửi tài liệu cho họ, vì có một số vấn đề cần giải thích nên lúc
đi ra trời đã tối, bụng cô đói cồn cào.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Tinh Thành gọi điện bảo anh có việc ở Song Nguyệt nên không đi đón cô được.
Tư Nguyên cười nói: “Anh làm việc đi, em tự về.”
Tư Nguyên lưu luyến không muốn tắt điện thoại, hỏi cô: “Em có nhớ anh không?”
Tư Nguyên yên lặng một lát rồi nói: “Em đang ở bên ngoài, bao giờ em về sẽ gọi điện cho anh.” Nói xong cô vội vàng tắt máy.
“Em có nhớ anh không?” Tư Nguyên nhớ đến câu hỏi của Tinh Thành, có lẽ công việc của cô quá bận nên không thể ngày nào cũng nhớ tới anh? Không còn
ít tuổi nên không thể giống như trẻ con bảy, tám tuổi, động một tý là
nói nhớ anh chết mất, phải rồi, chắc chắn là như thế.
Chưa ăn tối nên bụng cô đói cồn cào, Tư Nguyên men theo cầu vượt đi về phía Bắc đến toà nhà Phú Hải, cô tìm nhà hàng mỳ Bắ Kinh đã từng ăn trước đây.
Đang vào giờ ăn tối, người trong nhà hàng rất đông. Tư Nguyên tuỳ ý chọn một chỗ ngồi xuống, đang định gọi đồ ăn, ông chỉ đã tươi cười chạy lại: “Cô gái, tôi vẫn còn nhớ cô!”
Tư Nguyên cười với ông chủ, “Cảm ơn, tôi muốn gọi một bát mỳ tương!”
Ông chủ nói: “Bạn của cô ngồi ở bên kia! Không phải đợi cô sao?”
Bạn? Tư Nguyên ngạc nhiên,”Tôi không hẹn ai!”
Ông chủ lại cười, chỉ vào chiếc bàn ở trong cùng, “Rõ ràng là cậu ấy!” Tư
Nguyên nhìn theo hướng ông chỉ, thấy Chu Lập Đông đang ngồi yên lặng
nhìn món ăn.
“Này, bạn gái cậu đến rồi!” Ông chủ hét gọi Chu Lập Đông. Chu Lập Đông ngẩng đầu nhìn lên, vô cùng ngạc nhiên.
Tiếng người nói ồn ào xung quanh họ dường như biến mất, hai người sững sờ nhìn nhau.
“Tư Nguyên!” Chu Lập Đông khẽ mấp máy môi.
Trong giây lát, Tư Nguyên nghĩ mình bị ảo giác, cho tới khi Chu Lập Đông bước lên trước mặt cô, cô mới biết cô gặp anh thật.
“Thật là trùng hợp.” Tư Nguyên cố gắng giữ bình tĩnh.
Chu Lập Đông nhìn cô với ánh mắt tha thiết, “Em vẫn nhớ nơi này sao?”
“Em chỉ đi qua đúng lúc đói.” Tư Nguyên không muốn nói mình đã đi đoạn đường rất xa để đến đây ăn một bát mỳ.
Có một vị khách mới đến, ông chủ nói: “Cô gái, hai người ngồi chung nhau đi, chúng tôi không đủ bàn nữa.”
Nhân viên phục vụ còn nhiệt tình giúp Tư Nguyên mang ba lô và túi xách vào để cạng bàn của Chu Lập Đông.
Tư Nguyên ngồi không được, không ngồi cũng không được!
Thấy Tư Nguyên bối rối, Chu Lập Đông vội nói: “Em ngồi cùng đi, anh vừa gọi thêm một bát mỳ tương mà em thích ăn nhất!”
Lúc đó, Tư Nguyên muốn cầm túi bỏ đi nhưng làm như thế không tránh được cảm giác thiếu tự tin, đã quyết định quên quá khứ, hà tất phải sợ ngồi ăn
cùng nhau?
Không khí nặng nề kỳ lạ, hai người đều có tâm sự riêng nên không ai nói gì.
Nhân viên phục vụ không ngừng bê mỳ lên, đều là các vị mà Tư Nguyên thích
ăn, Chu Lập Đông yên lặng gắp thức ăn cho cô. Tư Nguyên không động vào
các món trong bát.
“Nếu thêm một chiếc bánh ga tô thì sẽ nghĩ mình đang tổ chức sinh nhât!” Chu Lập Đông nhớ lại.
Tư Nguyên không đáp, thời đi học, mỗi lần sinh nhật anh, họ đều đến đây ăn mỳ,
hơn nữa còn gọi đầy bàn các món mà cô thích, Chu Lập Đông cười nói: “Thật
sự không biết là sinh nhật anh hay sinh nhật em, sao toàn là các món em
thích?”
Tư Nguyên nhẹ nhàng phản đối: “Lẽ ra ngày này phải ăn
bánh sủi cảo, anh bắt em ăn mỳ, không phải nên bù đắp cho em sao?” Chu
Lập Đông bén véo nhẹ chiếc mũi thanh tú của cô, “Được rồi, anh sẽ nhường em được không?”
Bây giờ, anh muốn nhường nhịn cô, cô lại không cần nữa!
Không biết bắt đầu từ lúc nào, họ đang cầm tay nhau rồi đánh mất nhau giữa chốn đông người, không tìm lại được nữa.
Trong tình huống như vậy, hai người ăn xong, Tư Nguyên sợ ngồi nhiều không tiêu hoá được nên muốn đi.
Chu Lập Đông giữ cô lại: “Ngồi với anh thêm một lát được không? Xin em! Anh sợ sau này chúng ta sẽ không còn cơ hội này nữa...”
Tư Nguyên khẽ thở dài: “Cơ hội đều do anh tự bỏ qua.”
Giọng cô nói rất khẽ, dường như không ai nghe thấy!
Đối với Lập Đông, lời nó đó vô cùng sâu sắc.
Hai người bắt đầu nói chuyện về tình hình hiện tại của các bạn học thời đại học, Tư Nguyên không định thần được.
Chu Lập Đông ngồi trước mặt khiến Tư Nguyên cảm thấy đau lòng.
Có những người khi đã yêu rồi sẽ yêu suốt cả đời!
Nói cô ngốc nghếch, có lẽ không phải!
Cô chỉ bước vào quá sâu, không thể bước ra khỏi giấc mộng đã qua, chỉ có
thể chờ đợi sự sắp đặt của số phận, giúp cô tìm lại quá khứ đã mất.
Hắc Tư Nguyên là người chờ đợi bất hạnh đó sao? Nhìn xung quanh, biết bao
người có tình yêu lãng mạn thời đi học, trải qua sóng gió của cuộc sống
đã đổi thay.
Còn cô, cô vẫn ôm một khúc gỗ, trôi nổi trong đại dương tình yêu vô bờ vô bến...
Bây giờ anh đang đứng trước mặt cô, nhưng đã quá muộn rồi.
Tư Nguyên cảm thấy đau lòng, cuối cùng đứng dậy nói: “Em phải đi thật rồi, có lẽ
Tinh Thành sắp gọi điện thoại tìm em!”
Nhắc đến Tinh Thành, Chu Lập Đông không biết phải làm thế nào, anh nhắm mắt
lại, khẽ nói: “Tư Nguyên, anh chi hy vọng em có thể hạnh phúc!”
Nói câu này, lòng Chu Lập Đông đau như dao cắt!
Hạnh phúc...
Tư Nguyên cảm thấy hai chữ “hạnh phúc” cách mình rất xa, giống như lớp bụi trần ai, không thể nhìn thấy, không thể chạm tới.
Em đã từng đến gần bến bờ hạnh phúc, sao đó anh đã tàn nhẫn cướp đi mất, từ đó về sau, em biết làm thế nào để có được hạnh phúc?
Tinh Thành gọi điện, vui vẻ hỏi: “Em ở đâu? Anh đi đón em!”
Giọng nói của Tư Nguyên trở nên dịu dàng: “Không cần, em tự về, anh làm thêm giờ chắc cũng đói rồi, anh đi ăn cơm đi!”
“Ăn cơm? Không, bây giờ anh muốn ăn em!” Giọng Tinh Thành khàn khàn.
Sắc mặt Tư Nguyên đỏ hồng, cô nhớ đến lần trước cô đã từ chối sự thân mật
cuồng nhiệt của anh, anh không ngừng giả vờ vô tình thăm dò phản ứng của cô.
Nhìn thấy dáng vẻ e thẹn của Tư Nguyên lúc nghe điện thoại, Chu Lập Đông không khỏi đố kỵ với Tinh Thành.
Hoá ra, anh không phải là người duy nhất của cô.
Tư Nguyên bước đi một đoạn rất xa, Chu Lập Đông mới định thần lại, anh vội vàng đuổi theo.
Gió xuân ấm áp vuốt nhẹ lên gấu váy và mái tóc ngắn của cô, cô luôn luôn là một người phụ nữ xinh đẹp, rạng rỡ như hoa anh đào nở bên đường.
Chu Lập Đông bước phía sau Tư Nguyên, nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của cô, cảm thấy trên người cô có một quầng sáng kỳ lạ, anh ngẩn ngơ nói: Em đã
từng là thiên sứ của anh.”
Tư Nguyên thất thần, cô nghe thấy rõ
ràng là Chu Lập Đông nói, “Thiên sứ...” cô tự nói với mình, “Nhưng em
không muốn làm thiên sứ.”
Cô đã từng hy vọng làm người phụ nữ
luôn đứng sau hậu thuẫn cho anh, yên lặng, ngọt ngào, trong những đêm
đông giá lạnh, anh có thể cầm tay cô đặt lên ngực mình, cho dù hai người chỉ yên lặng nhìn nhau nhưng vẫn cảm thấy đó là những
giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời.
Nhưng anh lại buông tay để theo đuổi con đường tiến thân của mình, bỏ mặc cô ở lại phía sau, vùng vẫy, tìm kiếm mà không có cách nào thoát ra khỏi sự
lạnh lùng của số phận.
Bên đường, có một đôi tình nhân đang cãi
nhau, cô gái không do dự tát chàng trai, “Vì sao tôi có thể để ý đến một người không ra gì như anh?”
Tư Nguyên cảm thấy, nếu có thể, cô
cũng muốn làm như vậy với Chu Lập Đông, giận dữ đánh anh, chửi anh cho
đến khi giải toả hết oán hận, nhưng cô không phải là người ghê gớm,
không thể làm được những việc đó.
“Lập Đông, anh về đi, hình như chúng ta không cùng đường.” Cô điềm nhiên nói.
Tư Nguyên đang đợi ở dưới nhà, từ xa Tư Nguyên đã nhìn thấy anh đang đứng
dựa vào hàng rào của khu nhà, dáng người hơi cong lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Tư Nguyên bước lại gần, nhìn anh cười, “Anh mệt rồi, lần sau muộn thế này anh không cần đến nữa!”
Tinh Thành chăm chú nhìn cô, “Nhớ em quá, không gặp em, anh không thể ngủ được.”
Tư Nguyên bị cái nhìn của anh làm cho mất tự nhiên, “Làm gì mà anh khoa trương thế?”
Tinh Thành ôm cô, “Thật đấy, cả ngày lúc nào anh cũng nhớ em.”
Tư Nguyên xúc động đến mức bỗng nhiên muốn khóc, “Tinh Thành, anh không thể ngốc nghếch giống như em chứ!”
“Anh đã ngốc từ hồi năm thứ ba đại học rồi, mãi mà vẫn chưa hết!” Tinh Thành cười. Làm việc suốt cả ngày, thật sự anh rất mệt, anh ôm lấy Tư Nguyên
không muốn rời ra. Hai người dựa vào nhau, không ai nói gì.
Cuối cùng Tư Nguyên nói: “Anh mệt rồi, lên nhà em nghỉ một lát.”
Đương nhiên Tinh Thành rất mong muốn được như thế, anh vui mừng đi cùng cô.
Tư Nguyên pha hai cốc sữa rồi đưa một cốc cho Tinh Thành, “Không có đồ uống khác, chỉ có sữa bột, anh uống một chút đi.”
Nhìn thấy thứ chất lỏng màu trắng trong cốc, Tinh Thành chau mày, “Buổi tối em bị mất ngủ sao?”
Tư Nguyên khẽ lắc đầu, “Em đỡ hơn nhiều rồi, chỉ uống vì đã thành thói quen.”
Đối với cô, việc gì cũng vậy, đã thành thói quen sẽ rất khó sửa, giống như
thích ăn một đồ ăn nào đó, thích nghe một thể loại nhạc nào đó... thích
nghĩ đến một ai đó.
Yêu một người liệu có phải là một thói quen?
Tinh Thành nheo mắt lại như có tâm sự gì, ngắm nhìn Tư Nguyên đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, vì sao từng tư thế của cô lại đẹp đến thế, khiến
cho người ta muốn nhìn không rời mắt.
“Anh đang nghĩ gì thế?” Đến chương trình quảng cáo, Tư Nguyên quay đầu nhìn Tinh Thành.
“Anh đang nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất...”
Tư Nguyên cười, “Lãng mạn giống như một bộ lễ phục dạ hội đẹp, những người bình thường không thể mặc nó suốt cả ngày.
Tinh Thành cũng cười, “Nếu em muốn, anh có thể không coi em là người bình
thường. em làm công chúa anh, công chúa của một mình anh, lúc nào cũng
mặc bộ lễ phục dạ hội thật đẹp.”
Tư Nguyên không nói gì rồi cười, “Anh lại nói đùa rồi, con người ta không thể mặc lễ phục dạ hội suốt đời được, phải không?”
Tinh Thành chỉ cười không nói gì.
Chu Lập Đông tìm được công việc ở một công ty nước ngoài, là một trong năm
trăm công ty mạnh nhất thế giới để bắt đầu sự nghiệp của anh.
Hoắc công tử và Tinh Thành đều mừng cho anh, Hoắc công tử đề nghị: “Mệt mỏi
bấy lâu nay, mọi người đi uống rượu thôi, không say không về!”
Tinh Thành từ chối: “Mình có việc, để hôm khác!”
Chu Lập Đông cũng từ chối: “Gần đây dạ dày của mình không khoẻ, hay là để hôm khác!”
Hoắc công tử nhổ nước bọt rồi nói: “Có vẻ như thời gian sắp xếp ở cùng nhau càng ngày càng khó.”
Chu Lập Đông nói: “Không phải hàng tuần chúng ta vẫn đi học cùng nhau sao?
Hơn nữa có thời gian mình vẫn đến Song Nguyệt, sao lại nói là khó!”
Hoắc công tử tỏ vẻ khinh khỉnh, “Cậu và Tinh Thành ai bận việc người dó, không còn gì để nói!”
Tinh Thành lấy tay đập lên đầu Hoắc Yến Phi, “Công việc của cậu không tiến
triển, để lại một đống việc cho mình, có thể không bận sao? Còn Lập
Đông, nói như thế nào cũng không chịu chi sẻ gánh nặng với chúng ta.”
Chu Lập Đông cười hiền, “Mình tin vào thực lực của cậu, làm ở hai công ty như Song Nghuyệt cũng không thành vấn đề!”
Hoắc công tử bĩu môi, “Hai người các cậu vào hùa với nhau sao? Vậy thế này,
để chúc mùng Chu Lập Đông tìm được công việc mới, dù thế nào chúng ta
cũng phải tụ tập, mình sẽ sắp xếp thời gian rồi gọi tiểu tài nữ.”
Nhắc đến Tư Nguyên, Chu Lập Đông và Tinh Thành đều yên lặng.
Một lát sau, Chu Lập Đông chậm rãi nói: “Thôi có lẽ Tư Nguyên không thích, tối mai mình mời cậu và Tinh Thành đi uống rượu.”
Địa điểm do Hoắc công tử chọn, là quán rượu trước đây họ vẫn thường đến.
Vẫn như trước đây, Chu Lập Đông chỉ nhấp môi, Tinh Thành và Hoắc Yến Phi uống nhiều.
Hoắc công tử cười phá lên rồi nói: “Lập Đông, bây giờ cậu không có ai quản lý nữa, sao vẫn không dám uống?”
Tinh Thành nói: “Lẽ nào cậu không biết, dạ dày Lập Đông không khoẻ, không uống nhiều được!”
Hoắc công tử mới gật đầu: “Uống rượu vào là quên hết! Vậy chúng ta uống! Nào, Tinh Thành, không say không về!”
Chu Lập Đông đứng dậy ra ngoài hút thuốc, vốn không hút thuốc, chỉ khi nào
cảm thấy không giải toả được mới hút, dần dần thành thói quen, lúc không hút cảm thấy thiếu thiếu.
Ánh trăng chảy trên áo sơ mi trắng của anh, đẹp nhưng lạnh lẽo.
Lúc quay lại, anh thấy Tinh Thành và Hoắc công tử đang trợn mắt nhìn mấy người ngồi gần đó.
”Sao thế?” Chu Lập Đông vừa hỏi một câu đã bị những người đó nghĩ anh là
viện binh do Hoắc công tử gọi đến, không cần phân biệt rõ trắng đen liền lấy chai bia trên bàn ném về phía Chu Lập Đông.
Hoắc công tử và Tinh Thành không thể để Chu Lập Đông bị bắt nạt, nhấc ghế xông vào mấy kẻ du côn.
Cuối cùng đối phương đông người nên tam kiếm khách không chiếm được ưu thế
và bị thương, Tinh Thành nói với mấy tên du côn: “Bọn mày đừng đắc ý,
chắc chắn tao sẽ bắt chúng mày phải trả giá gấp nhiều lần.”
Không biết ai đã báo cảnh sát trong lúc nguy cấp, cảnh sát đến, nhanh chóng
bắt mấy tên du côn và lịch sự mời tam kiếm khách đến đồn cảnh sát lấy
lời khai.
Chu Lập Đông bị thương nặng nhất, Hoắc Yến Phi dìu anh, “Đã bảo cậu nên học võ mà không chịu học, bây giờ ngay cả phòng thân
cũng không được.”
Chu Lập Đông không để ý, bịt tay lên vết thương bị thuỷ tinh ở chai bia cứa vào trên cánh tay rồi nói: “Không sao,
không cần dùng bạo lực để nói chuyện đạo lý.”
Tinh Thành cũng bị thương nhưng không nặng, khoé mắt còn dính vết máu của người khác, trông rất kinh khủng.
Tư Nguyên đi làm về, gọi điện thoại cho Tinh Thành, nghe thấy anh nói đang ở đồn cảnh sát, cô giật mình, vội vàng bắt xe đến.
Nhìn thấy Tinh Thành, Tư Nguyên khóc, “Sao lại để đến nông nỗi này?” Cô lấy
khăn lau vết thương cho anh, nhẹ nhàng như sợ anh đau.
Tinh Thành ôm chặt lấy Tư Nguyên, hôn lên giọt nước mắt trên khoé mắt của cô, “Anh không sao.”
Họ ôm nhau, thậm chí không nhìn thấy xung quanh còn có Chu Lập Đông và Hoắc Yến Phi.
“Bọn mình về trước!” Trước của đồn công an, Tinh Thành cầm tay Tư Nguyên, chào tạm biệt Chu Lập Đông và Hoắc công tử.
Hoắc công tử giục: “Về đi, về đi.”
Chu Lập Đông chỉ cười, cho dù vết thương đang chảy máu những anh vẫn cười tươi như ngọc.
Đợi Tư Nguyên và Tinh Thành bước đi xa rồi, Hoắc công tử mới kéo Chu Lập
Đông rồi nói: “Đến bệnh viện thôi, phải băng vết thương trên cánh tay
ngay.”
Chu Lập Đông bước đi rồi không kiềm chế được quay đầu lại.
Anh đã không còn cách nào để đuổi theo, cũng không biết nên làm thế nào để
dừng bước! Nhìn thấy bóng dáng của cô dần dần biến mất, ánh mắt anh đầy
buồn bã.
“Tư Nguyên, tha thứ cho anh!” Chu Lập Đông nói không thành tiếng.
Anh đã không thể là mình nữa.