Nhìn người con trai
mà mình từng căm hận, từng xa lánh quỳ từ sáng đến tận tối mịt bên ngôi
mộ của mình, tâm Mộc Hà như bị bóp nghẹt. Vì cô quá căm hận mà không thể đi đầu thai, hiện tại chỉ có thể làm một hồn ma vất vưởng.
Mộc Hà cô mới 28 tuổi đã phải lìa xa cuộc đời này. Còn người đàn ông kia,
Triết Thiệu Hàn, từng là người cô căm hận nhất, cô từng nghĩ vì anh mà cuộc đời mình ra nông nỗi này. Nhưng hiện tại thì sao, khi cô mất đi, chỉ có mình anh ở lại bên cô, khóc vì cô.
Năm đó, khi cô mới tốt nghiệp đại học, mới 22 tuổi, còn là đại tiểu thư đầy kiêu ngạo của Trịnh gia thì xảy ra một chuyện làm thay đổi tất cả. Anh và cô trong một buổi tiệc mừng sinh nhật cô bạn thân Tả Oánh, thân đến nỗi cô phải thiệt thân vì cô ta, hai người không hiểu là uống say hay là đều bị chuốc thuốc mà có một đêm với nhau. Sau đó, anh muốn chịu trách nhiệm với cô nhưng cô tránh như tránh tà. Nhưng một tháng sau đó cô lại phát hiện ra mình có thai. Lúc này gia đình cũng biết, đòi cô lấy Triết Thiếu Hàn vì nhà anh vừa là đại phú hào lại vừa đồng ý phụ trách với cô. Nhưng cô chết cũng
không đồng ý, thêm nữa, người yêu lúc bấy giờ của cô, Lâm Tự Quân lại
bảo chỉ cần cô phá thai, anh ta sẽ lấy cô. Mặc cho Triết Thiếu Hàn cầu xin cô đừng bỏ đi cốt nhục của anh, cô lại đi phá thai, sau đó bị phán là không có khả năng mang thai nữa. Chỉ chờ có thế, anh ta và Tả Oánh cho cô một vố đau. Ngay lập tức hai người đó trở mặt với
cô, Tả Oánh lại bày ra chứng cứ cô ta mới là con ruột của Trịnh gia, còn cô là con của ai thì không ai biết. Năm đó, cô được sinh ra nhưng sau
bị bỏ lại bệnh viện, vì cô và Tả Oánh đều sinh non nên được nuôi trong lồng ấp, y tá lại để lộn kí hiệu của cả
hai nên mới thành ra chuyện như vậy. Thế là cô bị ruồng bỏ hoàn toàn. Tả Oánh thành đại tiểu thư Trịnh Oánh, cô bị đuổi ra khỏi nhà, mất con,
mất người yêu, mất tất cả. Tưởng như mọi thứ thành một màu đen nhưng
Triết Thiếu Hàn vẫn dõi theo cô nhưng cô bị thù hận rồi cả mặc cảm mà
tránh anh như tránh tà. Sau đó đi khỏi thành phố, đến sống một mình ở một nơi khác. Năm 28 tuổi cô bị xe đâm và chết lãng xẹt.
Nhìn thấy anh quỳ bên mộ mình, lại cũng chính anh lo đám tang cho cô, cô mới hiểu ngay cả từ lúc mình chạy trốn anh khỏi thành phố đó, anh vẫn quan tâm đến cô. Giờ cô mới nhớ, tại sao cô thuê nhà lại có giá rẻ vậy, tại sao công việc của cô dễ dàng như vậy mà lương lại cao như vậy, tại sao hôm trước nhà cô vừa có trộm, hôm sau chủ nhà đã đến gia cố cửa nẻo nhanh thế nào… Nghe những lời tâm sự của anh trước mộ cô, cô mới biết là anh đã thầm yêu cô từ lần đầu tiên hai người gặp nhau trong buổi tiệc mừng thọ Trịnh lão gia. Biết cô có người yêu anh chỉ biết giấu diếm tình yêu của mình, lúc xảy ra chuyện đó với cô anh rất vui, biết cô không yêu anh nhưng anh vẫn muốn lấy cô, nhưng không ngờ mọi việc lại xảy ra như vậy.
Giờ cô chỉ là một hồn ma vất vưởng, nhìn anh khóc gần như gục ngã bên mộ của cô mà cô thấy mình ngu đến mức nào, tại sao lại hết lòng vì tên căn bã kia mà bỏ qua anh. Thấy vệ sĩ đứng bên cạnh lại gần dìu anh đứng dậy rồi đi ra xe mà cô cứ mãi nhìn theo anh.
Một giọt, một giọt, rồi lại giọt nữa…
Nước mắt cô tuôn trào, cô ước gì mình được làm lại từ đầu. Cô sẽ không làm những chuyện ngu ngốc như vậy nữa.
Trong lúc cô vẫn thẫn thờ trong suy nghĩ của mình thì có một thứ ánh sáng cuốn cô vào…
Chương 1. 2: Trọng Sinh
Mở mắt ra, nhìn thấy căn phòng trắng bạch trước mắt mà cô ngẩn người.
“Đây là… Đây là…”
Nhìn thấy dụng cụ y tế bên cạnh, cô nhớ ra ngay. Đây chính là căn phòng cô làm giải phẫu phá thai.
“Chẳng lẽ… chẳng lẽ… mình…”
Đúng rồi, cô trùng sinh rồi, về đúng lúc đó…. Cô ngay lập tức sờ tay vào bụng, rồi kéo váy lên.
“may quá, chưa làm… chưa làm gì cả!”
Đúng lúc đó bác sĩ đi vào.
“Cô Trịnh, cô đã chuẩn bị tinh thần chưa? Chúng ta thực hiện giải phẫu nhé!”
Cô nhanh chóng nhảy xuống giường, xua tay.
“Bác sĩ, không… không, tôi không làm nữa. Tôi, tôi muốn giữ lại đứa bé này”.
Bác sĩ cười hiền “Cô quyết định đúng lắm. Chúc hai mẹ con cô hạnh phúc nhé!”
“Nhưng nếu có ai hỏi anh về đứa bé này, anh cứ nói tôi đã phá thai nhé. Nếu không nó sẽ nguy mất!”. Cô biết là tên
cặn bã Tự Quân đó sẽ thăm dò tình hình của cô rồi mới cho cô một đòn
thật đau.
“Tôi hiểu rồi. Cô cứ yên tâm!”
….
Đi ra khỏi bệnh viện mà Mộc Hà vẫn chưa thể tin được chuyện gì xảy ra. Cô trùng sinh, con cô vẫn ở đây, cô có thể làm lại tất cả. Đúng lúc đang suy nghĩ là có tiếng chuông điện thoại rung lên. Cố khắc chế hận thù trong tim, cố khắc chế bàn tay đang run lên vì đau đớn, cô nhấn nút nghe.
“Alo, Tự Quân”
“Mộc Hà à, em phá thai chưa?”
“Rồi anh ạ! Em làm theo ý anh rồi”
“Em làm tốt lắm, mai anh sẽ đến gặp em!”
Cúp máy rồi mà cô mới biết là kiếp trước mình ngu đến mức độ nào. Nếu anh ta thật yêu cô sao để cô tổn thương cơ thể, sao cho cô đi phá thai mà không đi cùng, phá thai xong lại bảo mai mới đến thăm?
Mai là hai người đó sẽ cho cô một vố từ đại tiểu thư xuống làm thường dân
rồi. Rồi ngay sau đó, tất cả tài khoản của cô sẽ bị đóng băng, cô sẽ khổ sở thế nào không ai rõ hơn hai tên cặn bã đó. Trong tài khoản của cô
hiện có khoảng 500 vạn, cô sẽ lấy ra 300 vạn mua nhà và 200 vạn để lo cho cô và con mình trong lúc ban đầu.
Ngay lập tức, cô bắt taxi đên công ty môi giới bất động sản, 300 vạn của cô
đủ mua một căn hộ chung cư cách trung tâm khoảng 3km, diện tích khoảng
90m2, hai phòng ngủ, đã xây xong nhưng chưa có nội thất. Cô ngay lập tức đồng ý và kí hợp đồng, ngay sau đó thì ra
ngân hàng chuyển khoản toàn bộ số tiền. Còn 200 vạn, cô rút tiền mặt 170 vạn, vì ngay cả nếu để sổ tiết kiệm thì
cũng dễ dàng bị tra ra, 10 vạn cô để trong tài khoản để Trịnh gia không
nghi ngờ cô đi trước họ một bước, họ sẽ nghĩ là cô ăn tiêu bạt mạng mà
thôi, còn 20 vạn cô để trong thẻ thanh toán để đi mua nội thất cho căn
nhà của mình. Sau khi ra siêu thị nội thất, ngay lập tức trong buổi
chiều, nội thất đã được trang bị đầy đủ trong căn nhà mới của cô. Tiền
mặt thì cô để ở két sắt, sau khi sắp xếp xong mọi việc cô ung dung về
nhà chính Trịnh gia. Cô phải ăn ngủ thật tốt để mai diễn một màn lâm li
bi đát chứ.
Về đến nhà, cô nhìn thấy Trịnh lão gia và hai người
mà cô cho là bố mẹ yêu dấu của mình. Cô không phải là con ruột thì đã
sao, bao nhiêu năm nuôi lớn cô mà khi biết cô không phải con đẻ thì ngay lập tức tống cô ra khỏi nhà, tiệt đường sống của cô.
“Con chào ông, chào bố mẹ ạ!”
“Nghe nói con đi bệnh viện phá thai!”
“Vâng ạ!” Cô đáp tỉnh bơ
“Đồ.. đồ không biết nghĩ. Cô sao không chịu kết hôn với Triết Thiếu Hàn?”
“Con yêu anh Tự Quân!” Cô cố nói dối để mong chờ một màn ngày mai chứ
“Cô.. Tự Quân.. Tự Quân là của…”
“Bố” cô định nói nhưng “mẹ” cô đã cản lại, nhìn động tác của họ cô muốn cười thầm. Thì ra là họ đã biết hết rồi, biết cô không phải con đẻ của họ.
Hay, hay lắm… Muốn diễn một màn cho cô tuyệt vọng vì khiến con đẻ của họ sống ở gia đình bình dân hai hai năm nay chứ gì.
“Con vừa phá thai nên mệt lắm, con lên phòng đây!”
Lên đến phòng, cô ngay lập tức mở tủ quần áo của mình ra. Toàn hàng hiệu mới mặc có một hai lần. Cô ngay lập tức xếp gọn vào trong vali, đem bán đống này chắc cũng được hơn 200 vạn nữa. Cô có thể yên tâm dưỡng thai và lo cho cuộc sống của hai mẹ con. Cô chỉ để
lại những bộ lỗi mốt và quần áo ở nhà lại trong tủ để cho họ không nghi
ngờ. Họ mong cô sống nghèo đói khổ sở mà, cứ cho họ tự AQ đi.
Buổi tối, cô canh lúc mọi người đi ngủ hết mà nhẹ nhàng kéo vali theo lối
cửa sau, mang hết đồ cô đã dọn ra từ chiều đến căn chung cư của mình.
Rồi lại lén lút quay về nhà rồi lên phòng. Cô ngủ thật ngon vì ngày mai cô sẽ thoát khỏi cái gia đình đầy giả dối này.
Sáng hôm sau, cô dậy sớm, vệ sinh cá nhân rồi chọn một bộ váy thật đẹp để
xuống ăn sáng. Bước xuống nhà, cô thấy ngay Từ Oánh và Tự Quân đang ở
đây. Cô giả vờ vui vẻ chạy đến bên Tự Quân.
“Quân, anh đến rồi, em nhớ anh quá!”. Khi cô giả vờ chạm tay vào người anh ta, anh ta ngay lập tức đẩy tay cô ra.
“Quân, anh sao thế?”
“Mộc Hà, cô nghe rõ đây! Tôi không yêu cô. Người tôi yêu là Từ Oánh!”
“Anh,.. anh nói gì vậy? Cô ấy là bạn thân của em. Hơn nữa em còn là đại tiểu thư Trình gia. Cô ấy có gì chứ?” Mộc Hà run run…
Từ Oánh dịu dàng đi lại trước mặt cô: “Mộc Hà, cô đừng có ảo tưởng. Tôi ghê tởm cô. Tôi giả vờ là bạn thân của cô để có thể lọt vào Trình gia thôi. Vì tôi muốn thân thiết với phu nhân và lấy mẫu để xét nghiệm AND!”
“Xét nghiệm AND? Để làm gì?” Mộc Hà run run nhìn Từ Oánh và ba mẹ mình.
“Còn làm gì nữa! Để chứng minh tôi mới là con gái Trình gia, còn cô… cô chỉ là một đứa mồ côi!”
“Cô đùa à? Nếu nói vậy là tôi với cô bị đổi lúc mới sinh, thì bố mẹ hiện giờ của cô là bố mẹ ruột của tôi!”
“Mơ đi. Hai người đó cũng không có quan hệ huyết thống với cô. Tôi là được họ nhận nuôi!”
Mộc Hà đi đến bên bố mẹ mình run run như sắp khóc “ Bố mẹ, bố mẹ nói gì đi. Con là con của bố mẹ mà”.
Bà Trình đẩy tay cô ra, giận dữ nói “Cô… vì cô mà con gái tôi khổ sở sống trong cái nhà nghèo kiết xác đó hai mấy
năm. Cô phải trả gía cho tội ác của bố mẹ ruột bất nhân của cô. Nếu họ
không bỏ cô lại liệu có xảy ra nhầm lẫn như vậy không?” Nói rồi bà ta kéo Từ Oánh lại ôm trong lòng…
“Cô.. niệm tình cha con bao năm. Tôi cho cô thu xếp đồ đạc trong ba mươi
phút. Rồi cô cút khỏi nhà này cho tôi!” Bố cô nghiêm mặt ra lệnh rồi đến nói với Tự Quân “Quân nhi, con gái bảo bối của bác giao cho cháu đó!
Nhớ yêu thương nó nhé!”
Nhìn tên cặn bã đó đáp “Vâng” mà cô cười
lạnh rồi quay đi. Diễn thế cũng đủ rồi chứ nhỉ. Lên phòng nằm khoảng 30
phút thì cô xuống nhà. Đồ đạc cô chuẩn bị từ tối qua ròi mà.
Nhìn cô xách va li nhỏ gọn ra khỏi nhà, bọn họ chỉ cười khẩy. Khi cánh cửa
lớn Trình gia đóng lại, Mộc Hà nở nụ cười “Chào cuộc sống mới, hãy đối
xử tốt với ta nhé!”.