Hành Trình Cá Chép Vượt Vũ Môn

Chương 1: Chương 1: Nhã Nhạc




Nhã Nhạc, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được một tên xã hội đen bang Hồng Long nhận nuôi từ lúc năm tuổi.

Năm tuổi, nàng tiếp nhận mọi sự giáo dục hà khắc để trở thành xã hội đen, nhưng cuộc sống so với khi còn ở cô nhi viện thì khá hơn nhiều bởi vì cha nuôi nàng cũng có khá nhiều tiền.

Mười lăm tuổi, nàng theo cha nuôi đi đánh đông dẹp bắc...khụ, là tranh chấp, ẩu đả giành lãnh thổ với bang phái khác.

Nói đến cha nuôi nàng, đó là tay chân thân tín của bang chủ Hồng Long bang, theo bang chủ từ hồi bang mới thành lập, từng thay bang chủ đỡ một dao, nên khuôn mặt vốn bình thường lại càng xấu xí, nữ nhân hiền lương thấy hắn cũng phải hét lên ngất xỉu, mà nữ nhân ăn chơi nhìn thấy hắn cũng hét lên ngất xỉu -_-.

Nhã Nhạc là trường hợp đặc biệt, vì trời sinh lãnh cảm, hay thần kinh quá thô hay không thì không biết, nhưng nàng đối với việc gì, vật gì cũng không có quá nhiều cảm xúc. Nhã Nhạc được hắn nhận nuôi cũng là vì khi hắn vừa bước chân vào cô nhi viện thì tập thể trẻ em cùng hét lên: "Quỷ a!!!" Rồi đứa thì khóc ngất đi, đứa thì trực tiếp ngất, mấy bảo mẫu cũng không ngoại lệ. Thế nên ngoại trừ viện trưởng mắt có tật mà tiếc tiền chưa mua kính ra thì chỉ còn Nhã Nhạc và hắn bốn mắt nhìn nhau một lúc. Sau đó Nhã Nhạc được nhận nuôi... Cái tên Nhã Nhạc là viện trưởng đặt cho nàng, sau khi được nhận nuôi cũng không đổi.

Ngoại trừ việc học đánh nhau và đi đánh nhau ra, cuộc sống của Nhã Nhạc cũng không có gì khó khăn, thậm chí so với người khác còn muốn sung sướng hơn. Bất quá Nhã Nhạc cũng không hài lòng cho lắm, cuộc sống nay sống mai chết không ổn định tí nào. Nhã Nhạc cứ thế cùng với một ít phiền muộn đạp lên con đường huyết tinh mà trưởng thành.

Bởi vì cùng tuổi nên dễ nói chuyện, Nhã Nhạc được giới thiệu đi làm bạn với con gái của bang chủ, tên Tần Lam Hi. Tần Lam Hi hoạt bát, thân thiện, hào phóng và có phần chút xíu, nho nhỏ lưu manh ngầm. Lần đầu gặp mặt cũng là Tần Lam Hi bắt chuyện trước, Nhã Nhạc cũng không cự tuyệt, thế nên cả hai cứ thế thuận lý thành chương làm bạn với nhau.

Đến người lớn cũng thấy kỳ lạ, hai đứa bé tính cách trái ngược đến một trời một vực như thế, vậy mà lại trở thành cặp đôi thanh mai thanh mai hơn chục năm trời, thân không dứt ra được, đến trường cũng như hình với bóng, thậm chí còn chẳng bao giờ xảy ra cãi cọ hay bất đồng ý kiến. Điều này cũng vì tính tình Tần Lam Hi vốn hào sảng, mà Nhã Nhạc cũng không câu nệ tiểu tiết, luôn lạnh lùng, lý trí, luôn luôn có tinh thần phối hợp, hai đứa thanh mai thanh mai chơi với nhau như một cặp trúc mã trúc mã vậy. Bang chủ rất là hài lòng khi tìm được một người bạn hợp ý cho con mình.

Một ngày đẹp trời, Tần Lam Hi hậm hực gọi điện muốn Nhã Nhạc đến nhà chơi.

Vừa mở cửa phòng Tần Lam Hi, Nhã Nhạc đã thấy một vật thể màu hồng phấn không xác định nhanh như cắt lao về phía mình cùng tiếng hét: "Nhã Nhạc a~~~"

Theo phản xạ vô điều kiện của cơ thể, Nhã Nhạc tức khắc nghiêng người sang bên né tránh, cũng tức khắc vươn tay ra cứu lấy khuôn mặt chuẩn bị hôn vào cửa của Tần Lam Hi. Tập mãi thành quen, Nhã Nhạc giờ đây cũng chẳng buồn thở dài như hồi đầu nữa.

Nhã Nhạc hỏi Tần Lam Hi: "Có chuyện gì mà trông khuôn mặt xinh đẹp của công chúa nhà ta như ngửi phải rắm thế?"- Câu nói không giấu nổi sủng nịch. Đánh nhau ấy mà, đâu thể thiếu mấy câu chửi tục được chứ, Nhã Nhạc sẽ không chửi, nhưng là nghe nhiều thành quen thôi, Nhã Nhạc cũng rất ít khi nói tục, chỉ khi tâm tình thoải mái hoặc muốn trêu chọc Tần Lam Hi mà thôi.

Tần Lam Hi bĩu bĩu môi: "Cậu mới ngửi phải rắm, cả nhà cậu mới ngửi phải rắm ấy >~<"

Nhã Nhạc buồn cười hỏi: "Thôi được rồi, nói cho tớ biết, làm sao thế? Đứa nào chán sống dám chọc cậu vậy?" Thanh âm băng lãnh, sắc bén khiến bất cứ kẻ nào cũng không khỏi rùng mình, trừ Tần Lam Hi. Bởi cô biết, Nhã Nhạc là lo lắng cho mình. Tần Lam Hi thân thiết thơm Nhã Nhạc một cái, kéo Nhã Nhạc đến bên màn hình máy tính, nói: "Đó, cậu xem đi, tác giả truyện này quả thật chán sống rồi mới đem cái tên cao quý của tớ ra sỉ nhục như thế."Nhã Nhạc nhíu nhíu mày nghiêm túc đọc. Tần Lam Hi tủm tỉm ngồi nghịch laptop bên cạnh.

Nhã Nhạc tốc độ đọc thật sự nhanh, chưa đến 6 tiếng đã đọc xong truyện dài hơn 70 chương. Nhã Nhạc quay ra lạnh lùng nói với Tần Lam Hi: "Tiểu Hi, cậu muốn xử lí thế nào?"

Tần Lam Hi tủm tỉm cười: "Cậu cho vài người đến nhà cô ta dằn mặt một trận đi, rồi đánh sập hết mấy trang có đăng truyện này cho tớ. Aizz, cái thể loại văn học cẩu huyết thế này mà dám cả gan cho tớ làm nữ phụ thê thảm."

Nhã Nhạc cười đến âm trầm...: "Ừ."

Tần Lam Hi không giống Nhã Nhạc trời sinh lãnh cảm, cô cũng có những rung động, những mộng mơ đầu đời, cũng có một chút hư vinh mà đa phần thiếu nữ nào cũng có.

Thế nên dù Tần Lam Hi đọc thể loại tiểu thuyết diễm tình np [h văn np] này khá nhiều, Nhã Nhạc cũng không cảm thấy cô kỳ lạ. Chắc hẳn mọi cô gái khi đọc kiểu truyện thế này đều mơ ước mình trở thành nữ nhân vật chính, nhận hết mọi chân tình của các nam chính chăng?

Dù mỗi lần Tần Lam Hi đọc xong một truyện thấy được được lại ném cho Nhã Nhạc đọc lúc rảnh rỗi, mà Nhã Nhạc cũng thành thành thật thật mà đọc hết rồi trả lại cho Tần Lam Hi, thỉnh thoảng Tần Lam Hi lại đem truyện ra tán gẫu, bình xét, còn Nhã Nhạc thì thỉnh thoảng thêm một hai câu bình luận tỏ vẻ như mình đã đọc tiểu thuyết ấy rồi, thì Nhã Nhạc nàng cũng không-bao-giờ-mơ-tưởng-điều-đó. Quá lố bịch! Nàng cảm thấy mọi nhân vật chính đều là kiểu người tự cho mình là đúng thì phải. Còn nữ phụ trong những truyện kiểu này thì quá đáng thương. Từ những đại cô nương dễ thương, xinh đẹp, thiện lương, ngoan ngoãn, cũng là một mảnh chân tâm đối với nam chủ thì bị tiểu tam nhảy ra cướp hết tình cảm và vị trí. Một số thì bị lợi dụng rồi hết công dụng thì bị vứt bỏ, chết thê thảm, thường là bị người khác giết chết, gọi là vật hi sinh. Một số thì đùng một cái trở thành ác phụ hãm hại nữ chính, mỗi tội nữ chính có bàn tay vàng là sống dai như gián, đập mãi không chết còn được chúng nam chủ chia sẻ và bảo hộ nên sau cùng ác phụ cũng bị chúng nhân vật chính hại chết thê thảm, gọi là Đại Boss. Mà đặc điểm nổi bật của kết cục đối với Đại Boss trong thịt văn chính là bị bọn xấu nam luân hiếp, phát điên rồi chết.

Quá cẩu huyết!!! Quá nông cạn!!!

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, Tần Lam Hi, bạn thân của Nhã Nhạc lại là fan trung thành của thịt văn nên nàng cũng không có định kiến gì nhiều lắm.

Bất quá đến hôm nay, nàng quyết định phải tận diệt quyển tiểu thuyết kia, bởi nhân vật Tần Lam Hi trong truyện chính là nữ phụ, không những là vật hi sinh ngay từ đầu, đến cuối truyện còn đùng một cái trở thành Đại Boss!!!

Ngươi nói thử xem nếu như bang chủ biết được sẽ là vẻ mặt thế nào a? Sẽ đối với nữ tác giả viết truyện xuống tay thế nào a?

Không cần đoán cũng biết mấy thằng biến thái trong bang sẽ được một bữa no a~ Tiền dâm hậu sát!!!

Thế nên nói, Tần Lam Hi vẫn còn nhân từ chán~

Tiểu thuyết kia có tên: "Ta là tuyệt sắc đại mỹ nhân". Đó, nhìn cái tên đã thấy nông cạn. Nữ chính Bạch liên hoa của quyển tiểu thuyết là tiểu thư của Lâm gia, một nhà giàu ở Giang Nam, tên gọi Lâm Tuyết Nhi, cũng là cái tuyệt sắc mỹ nữ điển hình của nữ chính thịt văn. Thân hình mềm mại, có lồi có lõm. Khuôn mặt xinh đẹp, đáng yêu, đầy mị khí. Tính cách dễ thương, linh động, thiện lương, thiên chân vô tà như Marie Sue, bất cứ lúc nào cũng sắn sàng tha thứ cho nữ phụ hãm hại mình. Thời hiện đại nói toẹt ra chính là ngu xuẩn ấy. Đặc biệt thân mình lúc nào cũng tỏa ra mùi hương mê người, hậu huyệt dù bao nhiêu cây đâm chọc đi vào vẫn chặt như xử nữ, khiến thằng nào chạm qua cũng không quên được mỹ vị.

Chúng nam chủ thì được kể là tài trí thôi rồi, ngoại hình nhất đẳng thôi rồi, địa vị và quyền lực cao thôi rồi... Xì, một lũ tự cho mình là đúng, tự cao tự đại. Người xưa đã nói: "Hồng nhan đa truân. Tài tử đa cùng." Trong một thời lấy éo đâu ra lắm thằng nghịch thiên như thế? Dù sao cũng là trí tưởng tượng, không chấp, Nhã Nhạc không thèm bới móc thêm. Nam phụ với nữ phụ trong truyện thì thảm thôi rồi. Riêng nhân vật 'Tần Lam Hi' trong này thảm không còn gì để nói, đến Tần Lam Hi vốn là fan trung thành cũng phải phẫn nộ.

'Tần Lam Hi' là nhi nữ độc nhất của trang chủ Tàng Kiếm sơn trang, mẫu thân là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, ông ngoại là tiền cung chủ Vu Thiên Cung dù không còn nhưng khi nhắc đến người người còn kính sợ. Thân thế đủ hiển hách. Bất quá 'Tần Lam Hi' này là người không thượng nổi mặt bàn, bẩm sinh đầu óc đã có vấn đề, 3 tuổi mới bập bẹ biết nói vài từ đơn giản, kinh mạch đứt đoạn, vô duyên với võ học. Nàng đời này đã định là một con sâu gạo ăn bám gia đình. Mà tác giả thì nào có rảnh đi cho một con sâu gạo vào truyện làm gì. Không phải nữ chính thì chắc chắn chính là nữ phụ thôi. Thật vậy, lúc nàng 5 tuổi, cả nhà bị đồ sát không rõ nguyên nhân. Sau được tiểu đồ đệ của ông ngoại thu nhận, song vì nàng không luyện nổi võ công còn phải giấu thân phận trốn kẻ thù nên nàng chỉ có thể làm tì nữ. Sau đó vị tiểu đồ đệ aka trưởng lão nào đó của Vu Thiên Cung gặp phải nữ chủ, nhất kiến chung tình, lại càng lạnh nhạt với nàng. Nữ chủ thiện lương đơn thuần đối xử với nàng như thân tỷ muột khiến nàng với đầu óc của trẻ lên 10 vô cùng cảm động, thề đi theo nữ chủ. Lúc phát hiện tình cảm giữa nữ chủ và vị trưởng lão kia, 'Tần Lam Hi' cũng cảm thấy bản thân không xứng với người nên cũng rất ủng hộ cặp đôi bích nhân này.

Nhưng thể loại thịt văn đời nào có tồn tại sinh vật được gọi là 'thân tỷ muội vô cùng thân thiết của nữ chủ'? Sau đi theo nữ chủ gặp những nam chủ khác, chậc, khổ nạn của nàng giờ mới bắt đầu. Nữ chủ đi hái hoa bắt bướm khắp nơi, người đến đánh ghen trăm phần trăm lại bắt 'Tần Lam Hi' làm vật uy hiếp. Nữ chủ thấy nàng bị đánh đập, hủy dung rồi bị hạ độc thì thương tâm nhỏ bao nhiêu giọt nước, kết quả chọc đến thú tính của người ta, lại càng hành hạ 'Tần Lam Hi' bấy nhiêu. Ngươi hỏi mấy người đó có biết thương hoa tiếc ngọc không sao? 'Tần Lam Hi' ngay từ đầu đã thay nữ chủ gánh lấy độc thủ của ác phụ, hủy dung lâu rồi...

Đến khi mấy nam chủ khác đến giải cứu, nữ chủ lại được dịp bò đến bên xác 'Tần Lam Hi' chỉ còn vài tia thở yếu ớt khóc đến thiên tàn địa tận, ngất lên ngất xuống. Bọn nam chủ lại được dịp thương tiếc một phen, mà mạng nữ phụ 'Tần Lam Hi' lại được cứu trở về làm cái khiên vững chắc cho nữ chủ.

Một lần 'Tần Lam Hi' và nữ chủ bị kẻ thù của nữ chủ đẩy xuống vực. Nữ chủ lúc rơi xuống gắt gao ôm 'Tần Lam Hi' như thể bảo vệ nàng, sau cùng rơi xuống vực xong nữ chủ chỉ bị xây xát ngoài da, còn 'Tần Lam Hi' thì gãy chân gãy tay 3 tháng không rời nổi giường. Và giống như mọi tình tiết khiêu nhai của thể loại thịt văn, lần này hai người gặp phải một tên tiểu thần y. Hóa ra tiểu thần y là đường chủ Bách Thảo Đường. 'Tần Lam Hi' được chăm sóc lâu ngày sinh tình, nói với nữ chủ, nữ chủ còn cười tươi rói nói ủng hộ nàng.

Sau 3 hôm 'Tần Lam Hi' liền thấy nữ chủ nằm trong lòng thần y tình chàng ý thiếp. 'Tần Lam Hi' rốt cục bị máu ghen đốt cho vỡ vạc đầu ra, sinh lòng oán hận nữ chủ. Sau, 'Tần Lam Hi' định hạ xuân dược cho nữ chủ thất thân với xú nam nhân, bị trưởng lão với thần y bắt được, sau một hồi nữ chủ thiện lương khóc lóc ý hỏi 'Tần Lam Hi' tại sao phải làm vậy, rồi cầu tình cho 'Tần Lam Hi', nói rằng nàng chắc chắn bị ai đó ép buộc rồi kiệt lực ngất đi [do trước đó đã vận động quá sức với chúng nam chủ]. Chúng nam chủ thừa dịp nữ chủ ngất đi liền nhẫn tâm ném 'Tần Lam Hi' cho lũ ăn mày xấu xí luân hiếp, phát điên rồi chết ngay sau đó.

Nữ chủ ngất 3 ngày mới tỉnh, tỉnh dậy sau khi biết chuyện 'Tần Lam Hi' thì sinh khí mấy nam chủ. Chúng nam chủ dỗ + làm tình 3 ngày thì nguôi ngoai, 8 nhân vật chính cứ thế chuyển đến sống một nhà. Đại kết cục nhà nhà hạnh phúc, chúng nữ độc giả cũng thỏa mãn lòng hư vinh.

Phi phi phi!!! Quá mức ảo tưởng sức mạnh!!! Tốn thời giờ đọc truyện này, nàng thà đọc 10 quyển đam mỹ văn còn hay hơn!!!

Nhã Nhạc quyết tâm tận diệt quyển tiểu thuyết này!!! Vì Tần Lam Hy!!! Vì 'Tần Lam Hy'!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.