Cửa phòng két một tiếng mở ra. Tương Kiến Hoan áo quần chỉn chu đứng chắn tại cửa, che hết phong cảnh bên trong phòng, không nóng không lạnh hỏi: "Đến làm gì?"
Sắp vào hè, những cơn gió mát thổi qua mà Nhã Nhạc cảm giác lạnh như gặp phải gió mùa đông bắc. Bất quá, đây không phải lúc để chết trân tại chỗ. Nàng ngước đôi mắt đen láy, to tròn, trong suốt đến thiên chân vô tà lên nhìn Tương lão, thành thật trả lời: "Sư phụ, con đến hỏi thăm tình hình của sư bá a..." Hứ, làm gì mà canh chừng dữ thế, ta mới có 6 tuổi, xem lão bắt chẹt kiểu gì...
Đường Khuynh Ca cũng tiến lên, khẽ gõ đầu Nhã Nhạc, lời trách cứ nhắc nhở mà tràn đầy sủng nịch, nói: " A Nhạc ngốc, bảo ta dẫn đi là được rồi, đi một mình nhỡ lạc thì tính sao? Trên Âm đỉnh này có đến 2 phòng luyện độc, 8 phòng chứa độc vật, đệ không sợ trúng độc, nhưng đi nhầm vào cũng ăn không ít khổ đâu."
Nhã Nhạc làm bộ xoa xoa chỗ đầu bị cốc, cười hì hì.
Tương Kiến Hoan đứng trầm ngâm tại cửa, vừa nhìn chằm chằm Nhã Nhạc vừa suy nghĩ điều gì đó. Lát sau, hắn mới nói: "Sư huynh đã không sao nữa rồi, vài hôm nữa là có thể xuất môn đi lại bình thường, các ngươi không cần lo quá."
Nhã Nhạc đáy lòng thở phào, một giọt mồ hôi to đùng lăn trên trán nhỏ rơi tách phát xuống đất. Nhã Nhạc giật mình, thầm ai oán mồ hôi rơi thật không đúng lúc chút nào. Nhưng Tương Kiến Hoan chỉ nói: "Sắp chuyển mùa, chú ý mặc quần áo cho phù hợp, tránh bị bệnh." Nhã Nhạc nhu thuận khẽ dạ một tiếng.
Đường Khuynh Ca từ lúc nghe tin Dương Quan bình phục đã sớm mừng như điên. Nàng lấy khăn tay ngát hương hoa lau mồ hôi cho Nhã Nhạc. Sau đó, hai tiểu hài tử vui sướng dắt tay nhau hướng đến nhà bếp.
Đi khỏi nhà tranh 100 bước, Nhã Nhạc mới khẽ thở phào. Tiểu tâm can bảo bối bị dọa nhảy lên nhảy xuống mấy lần, chỉ thiếu nước đột quỵ mà chết thôi.
Rình xem đông cung sống quả thật là chuyện mạo hiểm cỡ nào, phong lưu cỡ nào a~
Không hổ là tâm hồn hủ nữ, chết không chừa!
***
Để mừng việc Dương Quan bình an vô sự, Đường Khuynh Ca đã một mình bày cả một bàn tiệc thịnh soạn. Tuy đã chia cho Tương lão hơn nửa già để mang về phòng riêng vừa ăn vừa làm chuyện cầm thú (?), nhưng chỗ còn lại cũng có phần hơn quá sức đối với hai hài tử.Bất quá, thức ăn thật ngon quá! o(≥▽≤o)
Và hậu quả của việc ăn quá no, đó chính là đầy bụng =…=
Nhã Nhạc đêm nay lại mất ngủ, lý do chính thật không chính đáng gì, bởi vì chiều nay Nhã Nhạc quá kích động khi nghe đông cung sống, nên đến tối vẫn còn hưng phấn đến mất ngủ. Mà cũng bởi vì mất ngủ, Nhã Nhạc phải chịu cảnh cái bụng trương kềnh sôi ùng ục, vậy nên lại càng thao thức.
Không thể chịu nổi nữa, Nhã Nhạc tung chăn, bật dậy, chạy đến nhà xí.
Một đường này đi cực kì thông thuận, Nhã Nhạc nháy mắt đã quay trở lại viện tử của mình. Rồi nàng giật mình phát hiện có một bóng trắng đang lơ lửng trước cửa phòng…
Dụi mắt 3 lần, bóng trắng vẫn lơ lửng lơ lửng trước mắt. Đến lúc Nhã Nhạc hít sâu một hơi, phóng nhẹ bước chân, chuẩn bị sang phòng Đường Khuynh Ca ngủ ké thì một giọng nói trầm thấp vang lên: "Đã về rồi sao còn không đi vào?"
Tương Kiến Hoan thủy chung vận bạch y, xuân phong tháng ba thổi phồng tay áo, cuốn lên mái tóc dài trắng bạc, dưới ánh trăng khi mờ khi tỏ, đôi mắt hoa đào phá lệ hoặc nhân.
Bất quá, tế bào nghệ thuật của người duy nhất có diễm phúc được chiêm ngưỡng cảnh đẹp đã đi ngủ hết rồi. Nhã Nhạc chạy vào viện tử, tức tối: "Tương lão ông không có việc gì làm hay sao mà nửa đêm nửa hôm chạy ra dọa ma hài tử thế?!!" Đủ đau tim!!! =_=|||
Quả nhiên là Nhã Nhạc đã chầy mặt với mỹ sắc...
Tương Kiến Hoan nghiêm mặt: "Gọi ta sư phụ."
"Dạ, sư phụ." Nhã Nhạc lập tức cụp đuôi…
Tương Kiến Hoan khẽ lắc đầu, hắn cũng không còn cách nào, chỉ khi sư huynh ngủ rồi hắn mới nỡ rời đi.
"Tiểu Lục, à không, giờ cũng không thể gọi con là Tiểu Lục. Hi nhi..."Nhã Nhạc lên tiếng cắt ngang: "Sư phụ, người có thể gọi con là A Nhạc."
Tương Kiến Hoan ngẫm một lúc rồi khẽ gật đầu: "Ừm, A Nhạc." Sau đó, Tương Y Tiên rút ra một lọ sứ nhỏ trắng muốt từ trong ống tay áo và trao nó cho Nhã Nhạc. Nhã Nhạc cẩn thận tiếp nhận lọ sứ.
Tương Kiến Hoan nói: "Đây là Tẩy lộ, một loại thuốc ngâm thân do ta nghiên cứu ra. Một năm qua ta đã đả thông kinh mạch cho con bằng cách châm cứu thông thường, nhưng để về lâu về dài, thì mỗi ngày đều phải bỏ ra 1 canh giờ để ngâm mình trong Tẩy lộ. Tuy có chút đau đớn, nhưng rất có tác dụng trong việc cường thân kiện thể, ức chế độc chất trong người có thể ảnh hưởng đến nội quan, hơn nữa đan điền khai mở, mạch môn thông thuận. Nên nhớ, ngày ngày đều phải ngâm 1 canh giờ đúng thời gian đã quy định trước, mỗi lần chỉ cần đổ 1 giọt Tẩy lộ vào dục dũng (thùng nước tắm) là đủ. Tuyệt đối không được ngủ lúc ngâm mình, mà phải liên tục vận chuyển chân khí đến kinh mạch toàn thân, nếu không sẽ bạo nổ kinh mạch mà chết…"
Tương Kiến Hoan giảng giải một tràng làm Nhã Nhạc gật đầu như giã tỏi. Đến lúc nói xong, Nhã Nhạc đã không còn biết đâu là trời đâu là đất nữa… Cơn buồn ngủ chợt ập đến, Nhã Nhạc bất lịch sự ngáp một cái rõ to, rồi nhìn Tương Kiến Hoan bằng nửa con mắt, ý bảo: Đêm rồi, sư phụ người sao còn không mau về đi?
Lần này Tương Kiến Hoan lại cực kì không tinh ý, hoặc là hắn cố tình không hiểu, hắn trầm ngâm nhìn Nhã Nhạc một hồi mới ngập ngừng nói: "Về chuyện của Huyền Long Chân Kinh và Tàng Kiếm sơn trang, sư huynh y..." Y không cố ý…
Đoạn cuối của câu nói, Tương Kiến Hoan thủy chung nói không nên lời.
Ngược lại với tâm trạng trầm trọng của Tương Kiến Hoan, Nhã Nhạc lại cực kì thoải mái. Nàng đã nghĩ kĩ rồi, lỗi không phải ở Dương Quan, mà là ở lòng tham của con người. Vả lại, nếu kiếp trước Dương Quan không giấu Huyền Long Chân Kinh vào Tàng Kiếm sơn trang, chắc chắn kiếp sau Nhã Nhạc sẽ không gặp được cha nuôi. Cho dù là một tên xã hội đen, nhưng Nhã Nhạc đã học được rất rất nhiều thứ từ cha nuôi, công dưỡng dục luôn cao hơn công sinh thành mà…
Vậy nên, Nhã Nhạc nở một nụ cười xuề xòa sảng khoái rồi nói với Tương lão: "Sư phụ yên tâm đi." Sau đó, không đợi Tương Kiến Hoan trả lời, nàng đã phóng vào trong phòng đắp chăn đi ngủ, tỏ vẻ mọi chuyện mọi chuyện đều không liên quan đến ta.
Cánh tay phải của Tương Y Tiên vẫn dừng giữa không trung một lúc lâu sau mới hạ xuống, biểu tình kinh ngạc cũng được thay bằng tiếng thở dài, rồi hắn lững thững trở về gian nhà tranh, nơi có sư huynh hắn đang đợi.
Tương Kiến Hoan đêm nay rốt cuộc ngộ ra được một sự thật: Đường điện não của Nhã Nhạc chạy rất nhanh và theo một con đường kì lạ, khiến hắn nhiều khi theo không kịp…
***
Sáng hôm sau, Nhã Nhạc còn đang trong tình trạng ngái ngủ đã bị Đường Khuynh Ca xông vào phòng rồi lôi đi đánh răng rửa mặt, sau đó lôi đến đại sảnh.
Nhìn từ xa, Nhã Nhạc sớm đã thấy một nam nhân ngồi ở chủ vị đang nhàn nhã thưởng trà. Làm Đường Khuynh Ca hào hứng như vậy, hẳn đó là sư bá, là kiếp trước của cha nuôi đi.
Nhã Nhạc theo lễ tiết lạy 3 lạy, rồi mới thẳng người đối diện với Dương Quan. Nam nhân trưởng thành trước mắt có mái tóc xám bạc tùy ý thả dài tới eo. Y phục toàn thân màu trắng gạo phối hợp với trường bào xám nhạt cổ điển thanh lịch, rồi lại lộ ra một mạt khí tức thanh lãnh không cho tiếp cận.
Nhã Nhạc ngắm đến phát ngốc…
Tuy lúc trước đã rõ ràng đây là cha nuôi, nhưng do khuôn mặt hiện đại quá nhiều sẹo, mà khuôn mặt ở cổ đại quá tiều tụy, nên Nhã Nhạc coi như chưa để ý kĩ. Bây giờ ngắm lại… đây… đây không phải là hình mẫu Nhai thúc (*) phiên bản 3D(*) sao?!! Nhã Nhạc kích động.
(*): Nhân vật tên Nhai trong truyện đam mỹ NP Phong vô nhai của Hắc Sắc Cấm Dược.
(*): Phiên bản thật.
Kinh hỉ và không thể tin được là hai cảm xúc chủ đạo trong tâm hồn Nhã Nhạc lúc này đang hỗn cùng một chỗ. Nàng thậm chí còn nghĩ muốn chạy tới ôm đùi rồi xin chữ kí của Dương Quan.
Phải nói, Nhã Nhạc là một hủ nữ, một hủ nữ đã đạt đến trình độ biến thái mê luyến thể loại np-niên hạ công-đại thúc thụ, trong đó, truyện có nội dung càng ngược đại thúc quằn quại sau đó đại thúc ngược lại cả lũ công mất dậy kia lại càng hay. Khi đó, truyện đam mỹ NP của Hắc Sắc Cấm Dược tỷ tỷ chính là sự lựa chọn hoàn hảo cho Nhã Nhạc. Nhã Nhạc yêu chết cái cách ngược tâm ngược thân ngược quằn quại quắn quéo của tỷ ấy. "Ô Hắc" đã hoàn rồi, "Vô Ngữ Ngôn Thương" cũng kết thúc mở, chỉ còn có "Phong Vô Nhai", cái truyện ngược nhất ấy, xuất bản thượng bộ rồi, vẽ cả artbook rồi truyện tranh, phát cả kịch truyền thanh "Thính phong vô nhai" rồi, vậy mà hạ bộ Dược tỷ mãi vẫn chưa hoàn, đến lúc Nhã Nhạc chết vẫn còn hóng chờ chương 32. Nghĩ đến là tức, Nhã Nhạc có cảm xúc muốn lật bàn…
Có thể nói, một trong những nuối tiếc lớn nhất trong cuộc đời Nhã Nhạc ở hiện đại chính là chưa hóng hoàn bộ "Phong vô nhai" ngược tâm ngược thân ngược nát cả tim gan kia.
Vậy mà… vậy mà… phiên bản 3D của Nhai thúc đang hiển hiện trước mắt nàng.
Khó tin hơn, đôi mắt xám nhạt vốn băng lãnh lại tràn đầy ý cười ôn nhu nhìn Nhã Nhạc và Đường Khuynh Ca, giọng nói khàn khàn mà trầm thấp từ tính: "Tiểu Ca, sư phụ để con chờ lâu rồi. Còn con là A Nhạc? May nhờ có con ta mới giữ được mạng già này. Về sau có gì khó khăn cứ bảo với sư bá nhé. Sư bá sẽ làm chủ cho con."
Nhã Nhạc cảm giác thật … phiêu~~~
Vì vậy, đến lúc Tương Kiến Hoan đã chuẩn bị xong bữa sáng và gọi mọi người đi ăn, hắn đã thấy Nhã Nhạc cực kì nhu thuận ngồi lọt thỏm trong lòng Dương Quan, Đường Khuynh Ca thì ngồi bên cạnh lột vỏ nho đút cho Nhã Nhạc.
Khung cảnh nói nói cười cười kì dị mà hòa hợp đến vô pháp vô thiên, hào quang sáng chói, ai cũng không khỏi có cảm giác muốn dùng tay áo che mặt một phen. Thật là muốn chọt đui mù mắt kim cẩu mà.
Bất quá Tương Kiến Hoan là ai? Hắn là Y Tiên trong truyền thuyết, so với nam chủ tiểu thần y còn muốn lợi hại.
Thế nên Tương Kiến Hoan đen mặt xách cổ áo nhấc bổng Nhã Nhạc lên, một đường đi thẳng đến nhà ăn. Đường Khuynh Ca thì tủm tà tủm tỉm theo phía sau. Còn Dương Quan từ lúc nhìn thấy mặt Tương Kiến Hoan đã cứng ngắc không thôi, ôn nhu cũng mất sạch.
Nhã Nhạc bị xách cổ cũng không an phận, hết quay lại nhìn nhìn gương mặt đã trở lại vẻ lãnh khốc ban đầu một cách cứng ngắc của Dương Quan, lại quay qua nhìn nhìn gương mặt tuy lạnh lùng nhưng không giấu nổi vẻ rầu rĩ dưới đáy mắt của Tương Kiến Hoan, sau đó…"Hé hé hé"
Chỉ nghĩ đến việc lão hồ ly Tương Kiến Hoan kia vậy mà còn chưa lừa được ái nhân đến tay, Nhã Nhạc không thể kìm nổi mà cười ra thành tiếng. Một nụ cười dâm đãng và biến thái không khỏi khiến ba người còn lại rùng mình một trận.
Tương Kiến Hoan nâng Nhã Nhạc lên đối diện với mặt mình, muốn tìm hiểu xem đứa nhỏ này lại động cái gì kinh. Bất quá, khi nhìn đến hai tròng mắt vốn to tròn giờ đã híp lại thành hình trăng non, bên trong là hai con ngươi đen láy lấp la lấp lánh nước mắt, không giấu nổi vẻ châm chọc khi người gặp họa…
Xâu chuỗi lại các sự việc trước giờ cùng đối chiếu với sự hiểu biết của bản thân về Nhã Nhạc, Tương Kiến Hoan còn không hiểu thì hắn đúng là thằng ngốc =_=|||
Nhất thời, mặt của Tương lão Y Tiên lại càng đen, hiện đại gọi là mặt thối, mà cách diễn đạt thô bỉ nhất cũng như trực tiếp nhất chính là như ngửi phải rắm ấy.
***
Sự thật chứng minh Tương Kiến Hoan cũng không phải kẻ rộng lượng gì, mà là cực kì, cực kì nhỏ nhen, lại hay thích âm thầm ôm thùng giấm làm mặt thối. Bằng chứng chính là từ sau ngày hôm đó, Nhã Nhạc đã bước vào cuộc sống huấn luyện địa ngục với thời gian biểu ma quỷ, bận đến không còn thời gian cùng sư bá bồi dưỡng tình cảm trừ lúc theo học, mỗi đêm lăn lên giường phát là ngủ say như chết, động đất cũng không muốn dậy.
Buổi sáng: Luyện công cùng Đường Khuynh Ca
Gần trưa: Ngâm thân trong Tẩy lộ
Chiều: Cùng Đường Khuynh Ca theo sư phụ và sư bá học về y độc
Tối: Hoạt động tự do trong thư phòng - Nghiên cứu y điển, còn không thì bị ném vào phòng tàng trữ độc vật để "tiếp xúc thân mật bồi dưỡng tình cảm".
Nhã Nhạc uất giận ngẩng đầu nhìn trời, thét dài: “Còn muốn cho người ta sống không đâyyyyy?!!!”
Trả lời Nhã Nhạc, chính là một tia sét đánh cháy ngọn cây cùng một loạt tiếng sấm rền vang trời, một cơn mưa rào ầm ầm trút xuống rồi lại tạnh, gió mát sau mưa thổi khô quần áo.
Ông trời khinh bỉ: Người ta là nữ chính, phất tay một cái là cả tá cực phẩm nam xông đến bảo vệ, ngươi là vật hi sinh kiêm nữ phụ, không khổ luyện từ đầu thì chỉ có kết cục danh nát thân vong.
Trong suốt quá trình đó, Nhã Nhạc vẫn bị phạt đứng tấn giữa sân vì đã vô tình rút hết độc của một con bọ cạp Tây Vực Tương Kiến Hoan nuôi 10 năm, tên là Độc Hạt Tử.
Nhã Nhạc hắt xì một cái, ai oán: Đầu năm nay, đến cả động vật cũng quý trọng hơn con người.
Độc Hạt Tử cắn khăn, rưng rưng nước mắt: Đầu năm nay, đến cả đứa trẻ 6 tuổi cũng bắt nạt được ta, ô ô ô, ta đúng là tuổi già sức yếu rồi, ô ô ô,…