Tôi bắt đầu đăng tải câu chuyện của mình lên mạng vào ba ngày trước. Không
có ai đoái hoài gì nó. Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, và cũng đã tự học
được cách vô cảm trước những thất vọng của bản thân.
Khi tôi đăng tải những chương đầu tiên, tôi bắt đầu có rất nhiều dự định cho nó. Rằng nếu sau này nếu hoàn thành được, thì có nên gửi nó cho một nhà xuất bản nào đấy hay không. Tuy nhiên, tôi lại sợ mẹ và Vân sẽ đọc
được nó. Tôi rất sợ những nỗi lòng của bản thân được những người xung
quanh biết đến. Trừ những ai xa lạ.
Vân từng ngồi trên cửa sổ phòng tôi, nhìn ra ngọn núi đá vôi phía xa xa
và nói rằng: “Cậu đừng vùi mình vào những con chữ. Chúng luôn có một ma
lực lôi kéo cậu. Đến lúc ấy, cậu sẽ không kiểm soát nổi bản thân mình
đâu.”
Tôi cười, không nói gì cả. Trong lòng tôi hiểu rõ mọi thứ của bản thân,
kể cả trái tim. Với những gì tôi có thể kiểm soát được, tôi tự tin với
chúng. Tôi muốn kể một câu chuyện, chứ không phải là đơn thuần viết ra.
Năm tháng là một thứ vô tận, chẳng ai có thể nắm bắt được. Câu chuyện
của tôi là những thứ đời thường và nhàm chán. Nhưng đó là nỗi lòng của
riêng tôi, nó mang mùi vị của năm tháng.
…
Một người con trai đã nắm tay tôi ở trên xe bus! Những ngón tay thon
dài, bao quanh lấy cổ tay tôi nhưng không dám siết chặt. Tôi có thể cảm
nhận được hơi lạnh tỏa ra từ đầu ngón tay của anh ta, còn cảm nhận được
một sự bàng hoàng và thảng thốt.
Tôi ngước lên nhìn, không hiểu sao lại nhoẻn miệng cười – nụ cười ngây ngốc nhất có thể.
Anh ái ngại buông tay ra và nói: “Xin lỗi em, xe đông và lắc quá!”. Thế
rồi xe dừng, anh xuống, không một lần ngoảnh lại. Tôi đã ngẩn ngơ, không biết cách níu với.
Tôi vẫn cười như một đứa trẻ, trong đầu trống rỗng không một suy nghĩ.
Cổ tay tôi vẫn lưu lại dư âm của anh. Lạnh nhạt mà xao xuyến. Tôi đứng
lẫn trong đám người đang chen lấn, anh không thể nhìn rõ mặt tôi. Và tôi cũng không kịp nhớ khuôn mặt của anh.
Hóa ra duyên phận chính là thứ còn mong manh hơn cả những bông hoa mà mẹ tôi yêu thích. Sự lụi tàn của nó không diễn ra đủ chậm để ta kịp nhìn
thấy. Mà có khi, còn không hề biết đến sự tồn tại của nó.
Ngày hôm đó tôi phải đi phóng vấn một anh chàng ca sĩ tên Tùng Lâm. Dạo
gần đây dân tình có vẻ chú ý đến anh ta. Lâm luôn luôn đắt show diễn và
lúc nào cũng tỏ ra mình là một người khiêm tốn.
Khi tôi đến điểm hẹn, tôi đã phải nhìn lại chính mình trong gương. Cô
giáo dạy môn Phỏng Vấn của tôi đã từng nói: Tâm thế và tư thế là những
thứ cực kỳ quan trọng. Có đôi khi, chỉ đơn giản là việc đứng hay ngồi
cũng sẽ ảnh hưởng tới tâm lý phỏng vấn của bản thân.
Tùng Lâm đi một mình, không hề có quản lý hay là những người kiểu “râu
ria” gì đó đi cùng. Mái tóc anh ta nhuộm vàng, trông có phần kỳ dị.
Khuôn mặt lạnh lùng, mỏi mệt. Có lẽ vì những show diễn cho nên anh ta
ngủ không đủ. Lâm mặc một chiếc áo sơ mi hoa hoét, lòe loẹt – mẫu điển
hình của ca sĩ thời nay. Anh ta mặc một chiếc quần jeans ống côn và một
đôi giày lười màu đen. Khi nhìn thấy tôi, anh ta chỉ gật đầu rồi cúi
xuống phủi phủi ống quần jeans. Tôi không hiểu hành động của anh ta cho
lắm, nhưng chợt hiểu hóa ra người được phỏng vấn cũng phải có tâm thế và tư thế riêng của họ. Để có thể tránh được những câu hỏi của phóng viên
một cách nhiều nhất có thể.
Anh nói: “Cô có uống gì không? Tôi mời!”. Cách nói chuyện hết sức phóng
khoáng, mang dư vị của biển cả. Tôi là người sinh ra tại vùng biển,
không sinh sống như những dân chài, nhưng trong tôi cũng tồn tại những
phóng khoáng như của anh ta.
Tôi gật đầu: “Tôi uống nước mơ.”
Lâm với tay gọi một ly mơ đá cho tôi. Sau đó nhìn tôi chỉnh kịch bản và liên hệ với người quay phim đang bị mắc kẹt trên đường.
Tôi có hơi ái ngại, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thực hiện một cuộc
phỏng vấn người nổi tiếng. Cũng chính vì điều ấy nên có đôi phần lúng
túng. Tôi bắt đầu nhẩm lại những câu hỏi trong đầu, có thể trong quá
trình phỏng vấn sẽ có những câu hỏi phát sinh, nhưng chỉ cần tập trung
vào chủ đề là được.
Mười phút sau, người quay phim vội vàng chạy tới. Anh ta bê một chiếc
chân máy, máy quay nằm trong túi đeo qua thân người. Mồ hôi từ trán chảy qua thái dương, rồi đến cổ. Như là một sự trôi qua rất mãnh kiệt.
Tôi thích ngắm những người đàn ông như thế này. Tôi thích vẻ mạnh mẽ khó cưỡng ấy của họ. Những người đàn ông khiến tôi bị chú ý thực ra không
hiếm, nhưng để tôi phải ngắm nhìn thì lại cực hiếm. Tôi không có thói
quen nhìn chằm chằm người khác. Hay có thể nói đó là một sự bất an cũng
được.
Lâm là một người khá kiên nhẫn. Tôi nghĩ với một người luôn bận rộn như
anh ta, thì thế này đã có thể coi là một người đủ kiên nhẫn được rồi.
Lâm trả lời những câu hỏi của tôi, ánh mắt luôn tập trung về tôi, đôi
khi lại liếc lên ống kính. Nụ cười của Lâm không hề mang một ý nghĩa nào hết, anh ta cười như một cái máy. Bất kể khi nào cũng có thể cười được. Tôi nghĩ đây là đặc thù nghề nghiệp.
Tôi có hỏi qua về bài hát mà anh đang tập trung sáng tác. Một bài hát được sáng tác trong yên lặng.
Khi nghe xong câu hỏi ấy, Lâm đã ngạc nhiên hỏi tôi rằng: “Sao cô biết?”
Thực ra thông tin này là của một người bạn đã nói cho tôi. Tùng Lâm là
người khá kín tiếng về các quyết định. Anh ta cố gắng không để mình dính vào mấy vụ lùm xùm. Tôi thích cách suy nghĩ của anh ta.
Tôi nhún vai: “Phóng viên mà! Nói thô lỗ ra thì giống như loài chó săn có cái mũi thính vậy đó.”
“Thế cô muốn biết về điều gì?”
Tôi bặm môi suy nghĩ, đối với phóng viên như tôi, đây là điều tối kỵ.
Phỏng vấn cũng giống như chiến đấu với kẻ địch vậy đó. Càng rút ngắn
khoảng im lặng giữa hai người càng tốt. Bản thân càng ở thế chủ động thì càng có nhiều thông tin. Tuy nhiên, tôi vẫn quyết định dành tặng câu
hỏi này riêng cho bản thân mình.
“Sẽ có một ai đó xuất hiện chứ?”
Lâm im lặng một hồi, rồi đáp: “Không hẳn. Tôi không muốn ai xuất hiện trong không gian riêng tư của tôi.”
“Anh định theo lối sáng tác suy tưởng?”
“Không. Tôi không thích thể loại đó. Cái tôi muốn chỉ là một bản nhạc
sâu lắng, nhẹ nhàng. Có thể cất được một khoảng trống trong tim vào
trong đó, hy vọng nó sẽ đánh tan được cảm giác cô độc trước ánh hào
quang.”
“Sẽ đến một lúc nào đó anh bị tự kỷ!”
Lâm bật cười, anh ta đưa tách cà phê lên miệng nhấp rồi liếc nhìn tôi.
Khoảnh khắc đó tôi vội quay đi, giống như là một sự khước từ. Đó là phản xạ, cũng là bản năng. Tôi biết cần phải bảo vệ bản thân, ngay cả khi
nguy hiểm chưa tới gần.
Và tình ái là một trò chơi khá nguy hiểm!