Thời gian cứ tí tách trôi qua, tất cả đều như những hạt bụi bay lờ lững giữa cuộc đời nghiệt ngã. Không có ai để ý gì cả, họ bận rộn với cuộc vui và chính nỗi buồn của mình. Một số thì đã tự kết liễu sinh mệnh, họ không
chờ đợi được số phận, cho nên đã chọn cách tự đi tìm một phương trời
mới. Vài ngày Vũ lại nghe tin đâu đó có người trẻ tự sát. Đa phần là
nhảy cầu. Có lẽ họ muốn bay đi thật!
Thời tiết tháng mười bắt đầu trở lạnh. Chương trình dự báo thời tiết sau thời sự thông báo có cơn áp thấp nhiệt đới đổ bộ. Do ảnh hưởng của áp
thấp cho nên thành phố bỗng như bị ai đó đổ màu, nền trời chỉ có một màu xám xịt.
Lúc Vũ đến thành phố này, cô mới chỉ mang độc một chiếc ba lô. Trong đó
không có gì nhiều, chỉ là vài bộ quần áo hay mặc mùa hè, laptop và một
vài dụng cụ cá nhân khác. Thỉnh thoảng cô có mua đồ trên mạng, nhưng vẫn chỉ là những loại dành cho mùa hè. Nhìn đống quần áo trong tủ của mình, Vũ đành lắc đầu cảm thán. Dương Nguyễn thỉnh thoảng vẫn nói sẽ cùng cô
đi mua sắm, nhưng rồi anh lại giả bộ quên đi. Cô cũng không muốn nhắc
lại. Anh ấy luôn luôn thế, luôn luôn cố gắng tránh mặt cô. Nhưng đâu đó
trong tâm hồn vẫn có một thứ tình cảm dành cho cô. Không thể nói được
thành lời.
Vũ lấy tạm một chiếc áo khoác gió của Dương Nguyễn mặc vào người. Áo của anh rất rộng, mặc vào cũng không có cảm giác ấm hơn là mấy. Cô cảm thấy trống rỗng, về nghĩa nào cũng được. Cuối cùng, Vũ kéo khóa và lột nó
ra, đem cất lại vào tủ. Có lẽ là cô không nên đụng vào đồ của anh, nó đã nhuốm hương vị của anh, mà cô lại sợ hương vị đó. Sự cô độc của anh quả thực rất đáng sợ, lạnh lẽo vô bờ, cô như một đứa trẻ lạc lối trong thế
giới của anh vậy.
Dương Nguyễn làm việc cho một công ty truyền thông, nghe nói chức vị
cũng không tồi. Vũ không bao giờ hỏi anh về vấn đề đó. Hằng ngày cô chỉ ở nhà viết truyện, thi thoảng có người ở tòa soạn gọi nhờ cô đến chụp ảnh thì mới bận rộn. Cũng thi thoảng Vũ ra ngoài tìm kiếm thông tin để viết báo mạng hoặc chụp một vài bức ảnh làm niềm vui nho nhỏ.
Những nơi mà Vũ qua lại nhiều nhất chính là quảng trường thành phố, công viên và quán bar. Vũ bắt đầu có thói quen vào bar từ khi tới Biển Xanh. Và tất nhiên, quán bar mà cô vào nhiều nhất chính là nó. Đây chính là
nơi mà Vũ đã chính thức gặp Dương Nguyễn. Anh chàng bartender tên Cát
vẫn nhớ mặt Vũ. Mỗi lần gặp mặt đều rất rạng rỡ và vui tươi. Vũ thích
uống những thứ đồ do Cát pha chế. Anh ấy rất có duyên, mỗi đồ uống đều
mang phong vị của biển cả. Khoáng đạt, tươi mát và đắm chìm. Cũng có thể là do cô đã bị ảnh hưởng bởi cái tên của anh và cái tên của quán bar
quá nhiều, cho nên mới nghĩ anh là con người như vậy.
Ngày hôm nay, Vũ gửi bài cho trưởng ban xong cô liền khoác túi và ra
ngoài. Mặc kệ khối không khí lạnh chưa tan, cô vẫn muốn đến một nơi nào
đó vui tươi hơn thế giới thinh lặng này. Cô nghĩ mình sẽ tới chỗ của
Cát.
Anh ta đứng dưới ánh đèn xanh đỏ, cổ tay lắc rượu theo điệu nhạc. Cả
khuôn mặt Cát đều lộ rõ vẻ chìm đắm, giống như đang tự tách mình khỏi
thế giới này. Cát là người điển trai, cao ráo. Mắt to, mày rậm, môi
mỏng. Một vẻ đẹp không phải quá nam tính, nhưng cũng không quá thư sinh. Cát có thói quen hay nhếch mày mỗi khi nhìn người khác, bộ như chăm chú đến ngạc nhiên. Anh ấy làm như vậy khiến Vũ có cảm giác anh vừa tìm
thấy được ở người đối diện một điều gì đó. Có thể là vẻ đẹp, hoặc cũng
có thể là tâm hồn của người ta.
Cát mặc bộ đồng phục ghi lê đen, bên trong mặc áo sơ mi trắng lịch lãm,
khiến anh ta trông rất thu hút. Mái tóc màu mè cũng rất nổi bật. Các cô
gái vây quanh quầy bar đều lộ vẻ thích thú. Vũ chọn một chiếc bàn ở bên
góc trong, ánh đèn không thể rọi tới được. Cô không gọi bất kỳ đồ uống
gì, chỉ ngồi ngắm Cát như thế.
Vũ cứ có cảm giác, Cát trông không giống một người đã trưởng thành. Anh
ấy giống như một đứa trẻ hiếu động, ở bất kỳ đâu cũng tìm được niềm vui. Cát là một quả bóng đa sắc màu. Cứ lăn qua lăn lại, đất bụi bị xáo
trộn, bám vào, rồi rơi ra. Anh ấy rất vô tư, không để ý bất kỳ điều gì
cả. Hoặc cũng có thể là có, nhưng lại sâu xa hơn những gì mà người khác
đang nghĩ.
Vũ chợt nhớ tới một cuốn truyện mà mình từng đọc ở trong quán của Ngọc.
Câu chuyện đi tìm tuổi trẻ thực sự của một người con trai. Khi chiếc dù
trên lưng căng mình vì gió, anh ấy đã tìm được tuổi trẻ của mình nằm ở
đâu. Là trong sự tự do. Chỉ cần có tự do, anh ấy có thể làm bất kể những gì mà mình muốn. Kể cả sai lầm. Cát và Vũ đang sống trong tuổi trẻ, thế giới xung quanh của hai người luôn luôn tràn ngập sự nhộn nhịp…Nhưng
liệu có chắc anh là người đã tìm được thứ quan trọng nhất trong khoảng
thời gian này?
Khoảng nửa tiếng sau, khi khách đã vãng, Vũ mới xách túi tới, gõ tay vào quầy bar và mỉm cười chào.
Cát cũng mỉm cười đáp lại, anh lắc điệu nghệ bình rượu trên tay, mắt
nhìn cô nói: “Hôm nay có muốn uống gì đó mới lạ không? Tôi thấy cô có
tâm trạng đấy.”
“Điều gì đã khiến anh dẫn đến kết luận như thế?”
Cát lại nhếch mày, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Vũ. Vẻ mặt anh bắt
đầu lộ rõ sự ngạc nhiên, đây là sắc thái quen thuộc của anh ta. Rồi anh
ta nói: “Đôi môi của cô!”
Đôi môi? Vũ chưa bao giờ nghĩ sẽ có người nhìn vào đôi môi của cô mà
đoán được tâm trạng. Vũ cười, môi không kéo hết, chỉ để lộ một phần hàm
răng trắng như tuyết. Khi cô cụp mắt định ngồi xuống thì Cát nói tiếp:
“Cô không bao giờ cười một cách thoải mái. Chắc hẳn cuộc sống tẻ nhạt
lắm nhỉ?”
Phải, rất tẻ nhạt!
Vũ ngồi xuống, đặt túi xách lên quầy rồi nhìn anh: “Sao anh không kiếm
nghề nào đó khác mà làm? Kiểu như về tâm lý học chẳng hạn?”
Cát nhún vai: “Chỉ có rượu mới khiến tâm hồn tôi rộng mở. Nếu tôi đổi nghề, chưa chắc tôi đã nhìn thấy tâm tư của cô.”
Vũ cũng nhún vai đáp lại, cô không nói gì nữa.
Cát yên lặng, anh ta đổ sữa chua, sữa tươi, rượu, một loại siro gì đó
vào bình và lắc. Sau một lúc, Cát đổ hỗn hợp ra một chiếc ly kiểu
Martini. Cockail có màu xanh lá, hơi đục vì có thêm thành phần của sữa,
bên trên vẫn được trang trí bằng một lát chanh như mọi khi. Anh đẩy nó
về phía Vũ, rồi nháy mắt nói: “Cô sẽ thích nó đấy, phụ nữ đều thích thứ
này.”
“Anh chắc chắn đấy à?” Vũ hồ nghi hỏi. “Có rất nhiều người phụ nữ không
thích mộng mơ thế này lắm. Họ muốn thứ gì đó mãnh liệt hơn!”
“Tôi không nghĩ vậy. Bởi bất kỳ người phụ nữ nào cũng có nửa phần yếu
đuối. Họ mạnh mẽ hay cá tính chỉ là bởi vì họ thích vậy thôi. Phụ nữ mà, đâu đó cũng cần được an ủi và nuông chiều chứ.”
Vũ cười, cuối cùng đưa nó lên miệng nhấp. Cô cảm nhận rõ rệt hương vị
ngọt ngào, ngầy ngậy, beo béo của sữa. Vị chua của siro và sữa chua.
Thanh mát, dịu dàng mà cũng rất đằm thắm. Đúng là mọi phụ nữ đều sẽ nhìn thấy con người của mình. Một lúc nào đó, khi họ ngồi một mình, trong
thế giới nhộn nhịp, họ sẽ cần ai đó ôm họ vào lòng lúc này.
Vũ cúi đầu xuống cười, cái cười ấy khiến hương vị tươi mát vừa rồi thành ra đắng ngắt. Không phải vì cô đơn, cũng không phải vì tủi thân, chỉ là bỗng dưng thấy mọi thứ xung quanh mình quá ư đẹp đẽ. Nhưng đồng thời cô lại luôn phải chứng kiến chúng lụi tàn đi. Tình yêu, hy vọng, hạnh
phúc… Từ năm cô nhận thấy bản thân có sự biến đổi. Cả về thể chất lẫn
tinh thần, cô đã thấy không thể tin tưởng vào thế giới này cũng như bản
thân được nữa. Tất cả đang dần dần héo mòn đi, cô nhìn thấy một màu xám
rõ rệt trong cuộc đời mình. Những nụ cười, những nhiệt huyệt bỗng như bị đốt cháy, tất cả chỉ còn tàn tro.
Vũ nhìn thấy những người đến quầy bar, gọi rượu và cứ uống như thể đó là thứ mà họ có thể chết vì nó. Khuôn mặt ai cũng u ám, nhưng không bao
giờ nói ra họ đang buồn đến mức nào.
Rồi một đôi tình nhân đến, ôm nhau tình tứ. Một vài người đàn ông cũng
tới, họ hỏi Vũ đi một mình à. Cô gật đầu rất thành thật. Họ nhìn nhau,
cùng cười phá lên. Vũ không hiểu sao mình cũng cười.
Sau đó, tiếng nhạc ồn ào lại bắt đầu nổi lên. Không gian bùng nổ, Vũ cảm nhận như ở đâu đó trong cơ thể mình cũng rung lên theo từng tiếng
trống. Một trong số những người đàn ông kia ghé vào tai Vũ và hét lớn:
“Nhảy thôi!”
Vũ không hề suy nghĩ, cùng theo họ ra sàn nhảy và điên cuồng như một
người mất hết lý trí. Khi bạn đã chọn cách vứt bỏ mọi thứ, cũng là lúc
bạn không còn lý trí. Bạn phải làm theo cảm tính hoặc trái tim mình,
chấp nhận tổn thương cho dù vết thương có lớn tới đâu đi chăng nữa. Bởi
vì bạn đã đặt cược tất cả, bạn là kẻ trắng tay.
Âm nhạc điện tử chát chúa đập vào óc, Vũ cảm thấy bản thân không thể tự
chủ được nữa. Cô lắc người theo từng nhịp điệu, đám người ở đây cũng
thế. Tất cả như những quả bóng, va vào nhau rồi lại bật tung ra. Đám đàn ông vừa rồi vây quanh Vũ, họ hò hét gì đó mà cô không thể nghe rõ. Rồi
một người bước tới ôm chầm lấy cô, hai cánh tay như hai gọng kiềm, anh
ta nhún nhảy theo cô. Dưới ánh đèn mờ ảo, Vũ không thể nào nhìn rõ mặt
của anh ta được. Cuối cùng cô cũng mặc kệ, tất cả đều không còn quan
trọng nữa. Dù sao thì chúng ta cũng chỉ được gặp nhau một lần thôi. Cô
nghĩ. Có nhìn thấy nhau cũng không thể nhớ nhau được.
Anh ta thấy Vũ không có phản ứng gì, liền ghé vào tai cô nói: “Em cô đơn à?”
Vũ không nghe rõ, nhăn mặt tỏ ý anh hãy nói lại. Anh ta ghé vào gần hơn, môi chạm vào vành tai cô và ra sức hét: “Có muốn qua đêm cùng anh
không?”
Vũ nghe thế chợt như người tỉnh mộng. Cô dừng lại, ngước mặt lên ngắm
nhìn anh ta. Người này cao hơn cô nửa cái đầu, tầm hai lăm, hai sáu
tuổi. Khuôn mặt tròn tròn, đôi mày rậm, từ môi có hương rượu phảng phất
còn lại thì cô không nhìn và cảm thấy gì nữa cả. Anh ta nở một nụ cười
chờ đợi câu trả lời của cô.
Cuối cùng Vũ đẩy anh ta ra rồi khoác túi ra về bằng một vẻ lạnh nhạt.
Mấy người đàn ông đó đứng yên nhìn theo cô. Vũ còn chưa kịp nói lời tạm
biệt với Cát, nhưng đột nhiên cô lại muốn chạy đi thật xa. Càng xa càng
tốt. Cô muốn thoát ra khỏi tất cả. Vừa rồi suýt chút nữa cô đã đồng ý
với người đàn ông đó. Sự chờ đợi của người đó, sự ham muốn mãnh liệt
trong đôi mắt anh, tât cả đều thu hút cô. Nhưng không hiểu sao lại có
một bức tường giữa hai người, khi cô đưa chân theo anh, cô đã đụng phải
bức tường đó.
Có lẽ đây là điều bao giờ cũng có giữa hai con người xa lạ. Trừ khi cả hai cùng đồng thuận, cảm thấy cần phải phá bỏ nó đi…
Mười giờ tối, Vũ đứng trên con đường xa lạ, hơi lạnh cứ thế thấm vào da
thịt khiến cô run lên từng hồi. Cô cứ đứng ở đó, không biết hướng về nhà của Dương Nguyễn là hướng nào. Dương Nguyễn không gọi điện cho cô, anh
ấy sẽ không bao giờ ngạc nhiên nếu cô mất tích. Bởi cả hai đều biết, sẽ
có một lúc bản thân phải tỉnh lại. Cảm thấy rời rã, cạn kiệt và mất hết
niềm tin…Đến lúc ấy cả hai bắt buộc phải buông tay.
Đột nhiên Vũ cười giễu, tự hỏi bản thân rằng: Tuổi trẻ của cô và anh liệu còn có thể nắm được bao nhiêu lâu?