Bây giờ Nhâm Thạch mới có cơ hội đánh giá toàn cảnh xung quanh.
Chu phủ rất lớn, nơi Nhâm Thạch đang đứng chỉ là một góc nhỏ, nằm cạnh chỗ ở của hạ nhân, nơi này có vẻ điều hiu, hạ nhân lui ra lui lại nhìn thấy y ngảnh mặt ngó lơ, có vài người còn khinh bỉ nhìn cậu, giống y mới chính là hạ nhân bọn họ là chủ vậy.
Nhâm Thạch khẽ bước tới nữa, cơ hồ vừa vặn trung tâm của Chu phủ, không hổ là thương nhân tiếng tăm lẫy lừng, đến nhà ở còn xa hoa như vậy, xa xa kia là hòn non bộ trải dài, có nước có cá, trên cầu cũng có rất nhiều hạ nhân qua lại, phong cảnh hữu tình đến mức đến Nhâm Thạch là người hiện đại cũng phải tán thưởng, nhưng bây giờ y chẳng có tâm trạng để ngắm cảnh.
Nhâm Thạch nghĩ chắc đây là khoảng thời gian Chu Lưu Dương định giết Chu Lưu Văn nhưng không thành, bị Chu Lữ đánh thừa sống thiếu chết rồi tống vào căn nhà gỗ mục nát đây mà.
Nhâm Thạch xoa bụng, y bây giờ rất đói, nếu ở đây có một hớp nước cũng được y sẽ vồ vào như hổ khát, Nhâm Thạch nghĩ không thể đi lang thang mãi được rất nguy hiểm, không biết lúc nào Chu Lưu Văn mới dẫn phụ mẫu tới chèn ép y đây, Nhâm Thạch không quen địa hình ở đây, đi một hồi rồi lạc luôn.
Đậy là đâu?
“Đại thiếu gia...” Đằng sau bỗng vang lên tiếng nói nhỏ xíu, thính lực tốt mới nghe được.
Nhâm Thạch theo phản xạ quay phắc lại, nhìn theo tiếng nói, đằng xa là một bà cụ già nua khuôn mặt teo tốp như quả quýt sấy khô.
Bà cụ chạy lại, đưa Nhâm Thạch vào nhà chứa đồ, ra hiệu cho cậu: “Suỵt”
Nhâm Thạch chớp mắt nhìn bà, bà nhìn Nhâm Thạch vừa nói vừa khóc: “Khổ thân Đại thiếu gia, trước kia được cưng chiều bao nhiêu giờ lại không ra người không ra quỷ, nô tài biết người đố kị với nhị thiếu gia nhưng tại sao người lại thiếu suy nghĩ như vậy?”
Nhâm Thạch lại không có ấn tượng gì với bà cụ này lắm, Nhâm Thạch lặng im không nói, sợ lộ ra sơ hở.
Bà cụ nôn nóng nói: “Nhị thiếu gia đang lục tung cả phủ tìm người đấy, người mau trốn đi, đi, ta đưa người đi”
Đến đây Nhâm Thạch lộ ra cảm động nhưng trong lòng lại không cảm xúc, giả bộ cầm lấy tay bà, từ chối: “Ta không sao, đây nhà của ta, ta không thể đi được...”
“Nhưng...”
Nhâm Thạch nói: “Ta sẽ không đi”
Bà cụ lắc lắc đầu, khốn khổ, không lay chuyển được y mới dúi một bọc màn thầu vào tay y: “Đại thiếu gia mệnh khổ của ta ơi, người hãy bảo trọng...”
Nói xong rồi bà cụ chạy đi, Nhâm Thạch nhìn cái bọc trên tay, hơi mỉm cười, nói thật nguyên chủ cũng không phải là dạng người tốt lành gì, bà cụ lúc nãy cứ một hai đòi dẫn y đi không phải là rất khả nghi hay sao?
Lừa người à? Nhâm Thạch vứt bọc màn thầu xuống sàn, y đói bụng thật nhưng y không phải không có đầu óc, nhìn hai cái màn thầu rơi dưới đất y khẽ nuốt nước bọt.
Chu Lưu Văn đứng ở ngoài chờ tin tức, thấy bà già xấu xí chạy về phía mình, bực mình nói: “Được không?”
Bà cụ lo sợ thấp thỏm nói: “Đại thiếu gia...y...không chịu đi...”
Chu Lưu Văn nhìn bà như cái gai chướng mắt, chửi ầm lên: “Phế vật” rồi sai nô tài lôi bà ra ngoài đánh mười trượng mặc bà la hét, cơ hồ mười trượng cũng cướp đi mạng sống của bà.
Chu Lưu Văn nghĩ nếu như Chu Lưu Dương dám chạy trốn cùng nô tài, chắc chắn cha nó sẽ giận điên lên có khi còn đánh chết Chu Lưu Dương, đến cách chết nó cũng phải quyết định thay cho thằng heo chó Chu Lưu Dương, hừ! Dám giết ta, ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết.
Chu Lưu Văn còn nhỏ mà đã oán khí đầy mình, khuôn mặt rất ác nghiệt, vì thế mà khi nghe hạ nhân đồn thằng con nuôi của phụ mẫu nó, định giết nó thì nó đã bắt đầu dày vò Chu Lưu Dương, đến phụ mẫu, phụ thân nó còn không biết nó là người như vậy, họ chỉ biết nó là con ngoan của họ, sống đến hai mặt cũng thật mệt cho nó.
Chu Lưu Văn không thể nhịn được nữa tức tốc sai nô tài tha Chu Lưu Dương đến nơi nghỉ của phụ mẫu nó, vì nó đã mách với người rằng Chu Lưu Dương dám đánh nó.
Phụ mẫu nó rất tức giận, như muốn đập bể ly trà trên tay, mắt trừng lớn nặng nề đầy gai nhọn về phía Chu Lưu Dương đang nữa quỳ trên mặt đất.
Nhâm Thạch bị hai gã nô tài ghìm chặt, thúc đầu gối y khiến y phải hạ mình quỳ xuống, y thật ra cũng không muốn ở đây nữa nên mới để mặc nô tài đưa đi, cố gắng nhìn người phụ nữ đứng trên bật thèm, phụ mẫu của Chu Lưu Văn gần bốn mươi nhưng khuôn mặt còn rất trẻ, ngũ quan còn tinh sảo, nếp nhăn cũng rất ít, gương mặt phá lệ có chút hiền từ không nhìn ra được cảm xúc bên trong, Chu Lưu Văn giống mẹ như đúc.
Nàng ngữ khí rất cao ngất trời, tức giận đến khuôn mặt nhiễm hồng: “Ăn gan hùm, sao ngươi dám làm phản, không nể nang mẹ của ngươi nuôi ngươi những chừng ấy năm?”
Nhâm Thạch mắt cũng không buồn chớp điệu bộ không để tâm, thoải mái đáp: “Con nào có, chỉ là Chu Lưu Văn ức hiếp con trước”
Một thoáng kinh ngạc trong khóe mắt của bà, không ngờ rằng con nuôi của bà sẽ có bộ mặt như vậy, giọng nói càng trở nên khắc nghiệt: “Ta không cần biết, ngươi là Đại ca ngươi phải nhường em mình chứ, ngươi ra tay đánh nó là ngươi sai, ngươi phải chịu phạt, huống hồ gì lúc trước ngươi còn dám ra tay giết em mình, đúng là nuôi ong tay áo”
Nhâm Thạch đáp: “Con không hề đánh nó, là nó bịa đặt”
“Dù ngươi có không đánh nó đi chăng nữa ngươi dám cãi ta là ngươi cũng sai”
Nhâm Thạch: “...”
Thôi được rồi, ta sai, y phải kìm mình lại để phiến môi không phải thốt ra hai chữ “má nó”, là đại nam nhân không nên chấp nhặt nữ nhân hơn nữa còn đã lớn tuổi.
Chu Lưu Văn nhìn Nương nó vẫn nhẹ nhàng với thằng heo chó này như vậy rất không vui, nó đứng hả hê dặm mắm dặm muối đến nổi thở phì phò như trâu: “Nương chả lẽ người coi trọng con hoang hơn con ruột của người sao?”
Bà đau lòng nhìn con trai duy nhất của bà, khẽ nhấp một ngụm trà, ánh mắt như vạn lưỡi dao đâm đến Nhâm Thạch, bà không hề muốn đứa con trai này của bà phải chịu ủy khuất, một chút cũng không, bà liếc mắt nô tài, khóe mắt ác độc, bảo dẫn người xuống, đánh 100 trượng, rồi dịu dàng nhìn Chu Lưu Văn: “Được rồi, hài lòng chưa?”
Chu Lưu Văn nhào vào lòng Nương nó, ánh mắt vui sướng nhìn Chu Lưu Dương bị kéo đi: “Nương thương con nhất”
Nhâm bị đánh đến thảm khốc, máu từ lưng, từ mông nhiễm ra ra y phục bẩn thỉu, bọn hạ nhân rỗi việc đứng tụm lại đông đúc, vui sướng khi người gặp họa, Nhâm Thạch từ đầu cũng định phản kháng nhưng, nhưng bị đánh như vậy mà y không hề đau chút dù chỉ là một chút, khổ là y phải la hét khan cả cổ, khuôn mặt gồng lên gân xanh hiện rõ, răng cắn phải lưỡi chảy ra một ít máu.
Âm thanh chết tiệc của hệ thống: 【 Tăng cảm xúc tiêu cực lên mức tối đa, tạo tính chân thật 】
Nhâm Thạch run rẩy: “...”
Chu Lưu Văn chỉ chờ có như vậy, giấu phụ thân phụ mẫu nó, sai người vác “xác” Chu Lưu Dương vứt đến ma giáo, đến khi nương hỏi nó theo có lệ mà trả lời: “Bọn hạ nhân ra mạnh tay quá, Đại ca đã không qua khỏi...”
Nương nó cũng có chút buồn, vì hài tử này bà nuôi cũng được gần mười năm nhưng đâu lại vào đấy, bà vẫn sống như chưa từng có đứa con nghiệt tử này.
Chu Lữ không tỏ thái độ gì bảo với Chu Lưu Văn: “An táng đi”
Mặc dù an táng nhưng Chu phủ không có tình, không có nghĩa, dù chỉ một ngày để tang cho Chu Lưu Dương.