Nhâm Thạch nhìn ngũ quan anh tuấn có nét gì đấy vừa ngông cuồng vừa mị hoặc của Đàm Liệu Thạch trái tim khẽ liêu xiêu lưu luyến quên cả lối về, không nán lại nữa y định quay mặt đi thì bỗng nhiên người phía dưới, đôi mi nhắm chặt lại mở bừng mắt, hai mắt tương giao.
Nhâm Thạch giật mình hoảng hốt, run rẩy liên hồi, rõ ràng đã ngủ rồi? Ha! Hắn là ai chứ, giáo chủ ma giáo Đàm Liệu Thạch thì sao lại không có phòng bị được, Nhâm Thạch bị ngu mới cho rằng mình không bị phát hiện, mơ hồ hắn đã tỉnh ngay khi y bước vào phòng.
Nhâm Thạch sợ hãi tột đỉnh, định vọt ra cửa sổ, lại như bị Đàm Liệu Thạch điên cuồng bật dậy, bàn tay nóng rực nắm bàn tay y kéo bóng lưng gầy gò của y đập mạnh vào lồng ngực rắn chắc.
Đàm Liệu Thạch ôm Nhâm Thạch từ sau lưng, toàn thân hắn chấn động mãnh liệt như đã quá quen thuộc với y, tim hắn rối loạn đập như muốn vỡ “thình thịch, thình thịch“.
Nhâm Thạch cơ hồ cũng không dễ chịu, y khó thở, tay chân như đình chỉ.
Một lúc sau Đàm Liệu Thạch mới lên tiếng, tiếng nói của hắn trầm thấp vang vọng khắp gian phòng: “Là ngươi phải không?”
Là người ngày đêm chiếm hết lý trí hắn, là người khiến hắn lên cơn đau ngực vô cớ.
Nhưng một lúc sau Đàm Liệu Thạch giống như mất hết lý trí, đẩy y ra hoàn hồn trừng mắt nhìn y, bàn tay kéo kiếm từ trên giường, đặt ngang yết hầu Nhâm Thạch, rít gào: “Ngươi là ai?”
Nhâm Thạch bị làm cho giật nảy, trên cổ lưỡi kiếm lóe sáng lạnh thấu xương, Đàm Liệu Thạch lại nổi điên cái gì?
“Người biết người trong bức tranh? Tại sao ngươi phải cứu ta? Câu nói cuối cùng của ngươi ta không hiểu?”
Nhâm Thạch cười nhạt, không mảy may vì sự lạnh buốt trên cần cổ, y nói: “Giáo chủ ma giáo một thân thật chật vật”
“Ngươi” Đàm Liệu Thạch nổi điên
Nhâm Thạch lợi dụng sự quẩn bách trong tâm trí Đàm Liệu Thạch, bàn tay cầm mũi kiếm, máu tươi nhanh chóng trào ra ướt đẫm kiếm lẫn bàn tay y, y xoay ngược mũi kiếm trách né, đồng thời cũng rút phăng kiếm mình ra, đưa trước mặt Đàm Liệu Thạch, bá đạo chửi rủa:
“Hầy! Dù ta thương ngươi là thật, nhưng hôm nay ta phải dạy cho ngươi một bài học, để bỏ cái thói trí nhớ như ông lão, mắt thì hạn hẹp, đầu óc thì ngu si tứ chi phát triển”
Con ngươi Đàm Liêu Thạch đỏ ngầu, trước giờ chưa có ai dám chửi hắn như vậy, được lắm.
Hai người cùng xông lên, ta sống ngươi chết một hồi, Nhâm Thạch bị Đàm Liệu Thạch áp đảo hoàn toàn, Đàm Liêu Thạch bàn tay gồng lên nắm hai cổ tay Nhâm Thạch, lưng Nhâm Thạch đối diện lồng ngực Đàm Liệu Thạch, cánh tay hắn vòng qua để lưỡi kiếm lóe sáng lên cổ y.
Nhâm Thạch trợn tròn mắt, tình huống bị áp đảo nhanh như vậy là ngoài dự đoán, dù sao thì y cũng rất thống khoái rất hả dạ.
“Mồm miệng cũng thật khắc nghiệt” Đàm Liệu Thạch từ phía sau âm trầm nói
Nhâm Thạch không để ý la lớn: “Thả ta ra, ta không thở được”
Đây chắc hẳn là câu nói vô dụng nhất lúc này, làm sao Đàm Liệu Thạch có thể buông tha cho y được: “Ngươi còn gì để trăn trối”
Nhâm Thạch líu lưỡi, không nói được lời nào mãi một lúc mới lên tiếng, cười đáng khinh bán đứng sư phụ y: “Ngươi thả ta ra ta sẽ cho ngươi biết hành tung trong môn phái của ta, ta chính là Đại đệ tử của Cung Văn Vũ”
Dù sao thì mấy vị đồng môn và sư phụ hờ này đều không quan trọng bằng Đàm Liệu Thạch, bây giờ y chỉ cần trả được thù cho nguyên chủ coi như hoàn thành nhiệm vụ, mấy thứ khác đối với Nhâm Thạch đều không quan trọng.
Cứ như vậy đi!!!
Đàm Liệu Thạch như nghe được thứ gì tức cười lắm, nhưng ở ngoài hắn chỉ cười lạnh: “Ngươi cho rằng ta không có đầu óc sao? Ngươi còn nói một câu không đầu không đuôi nữa thì ta sẽ kết thúc mạng sống của ngươi tại đây”
“Ta nói thật mà, ta nói thật mà, ngươi không tin thì...” Nhâm Thạch tròng mắt lóe sáng, vận nội lực vào cánh tay, thúc mạnh cùi chỏ vào bụng Đàm Liệu Thạch, kiếm yên vị trên cổ của y bị Nhâm Thạch bẻ đôi, thoát khỏi ma trảo của Đàm Liệu Thạch.
Đàm Liệu Thạch bị cơn đau bất ngờ ập tới, lông mày nhíu chặt, vứt cây kiếm chỉ còn một nữa dưới nền đất, ý vị thâm thường nhìn Nhâm Thạch.
Nhâm Thạch cũng thương cảm nhìn hắn, bất đắc dĩ y mới như vậy thôi, y bỏ lại một câu rồi lao mình ra cửa sổ, biến mất vô tung.
“Ta không cố ý”
Chỉ để lại đằng sau bóng dáng Đàm Liệu Thạch, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn theo thân ảnh nhanh chóng vụt tàn rồi biến mất của Chu Lưu Dương, nơi trái tim từ lúc bất đầu vẫn luôn đập liên hồi, những lần chấn động toàn thân khiến hắn cứ có cảm giác mơ hồ nào đó rất đổi quen thuộc với người Chu Lưu Dương này, hắn nghĩ hắn bị điên rồi.
Ta rất nhớ ngươi??
Đây là câu nói Chu Lưu Dương thì thầm bên tai hắn làm hắn chấn động toàn thân, nháo đến trong sâu thẳm tiềm thức của hắn, Đàm Liệu Thạch nhìn bức tranh bị vò nát dưới đất, bỗng dưng nở nụ cười không rõ ý vị dưới ánh trăng càng thêm chói mắt.
Ngay trong đêm Nhâm Thạch cuốn gói ra khỏi ma giáo, không phải là y sợ Đàm Liệu Thạch mà là y muốn đi giải quyết một số vấn đề riêng, còn về Đàm Liệu Thạch, y vẫn nhớ câu nói ở thế giới đầu tiên hắn có nói làm Nhâm Thạch cảm động đến khóc.
Em ở đâu anh sẽ ở đó!!!
Vậy thì hắn ở đâu Nhâm Thạch sẽ ở đó, ma giáo là nơi ở của hắn, cho nên Nhâm Thạch vẫn phải lết trở về thôi.
Tờ mờ sáng, trong khung cảnh tràn ngập người qua lại, chỉ toàn là thương nhân nhỏ không có tiếng tăm, một bóng dáng cao lớn gầy gò, áo bào trắng toát phấp nhơ trong làn sương mờ ảo, ngũ quan không có gì ấn tượng lắm nhưng y lại tỏa ra khí chất bức người khiến người nhìn vào đều sẽ thấy khó thở không dám nhìn lâu.
Nhâm Thạch đứng lặng nhìn lên bảng hiệu, hai chữ nét bút rồng bay phượng múa khí thế bao quanh
Chu Phủ, đối diện với Nhâm Thạch chính là Chu Phủ.
Ha! Nhâm Thạch rất muốn cười lớn, tự nhiên như nhà mình, đẩy cổng lớn đi vào, nhiều gã nô lệ thấy vậy giật mình la lớn chạy đi thông báo cho chủ tử bị Nhâm Thạch không nói nào trực tiếp đá văng, ngã sõng soài trên đất cũng có đến bốn, năm người.
Nhâm Thạch chưa bước tới tĩnh thất của Chu Lưu Văn đã nghe thấy tiếng nói mắng chửi độc địa vang lên
“Vô dụng, phế vật chỉ có rót nước thôi cũng không xong, người đâu lôi ả ta ra ngoài đánh nát bàn tay ả cho ta”
A hoàn hoảng sợ, liên tục quỳ dưới chân Chu Lưu Văn, dập đầu cầu xin: “Thiếu gia, tha cho nô tỳ lần này đi, nô tỳ biết sai rồi...”
Bỏ mặc lời van xin A hoàn bị lôi đi sền sệt trông rất thảm khốc, Nhâm Thạch không nhíu mày lấy một cái, búng hai viên đá nhỏ yên vị lên khỉu chân hai gã nô tài cao to, lực đạo mạnh đến tám phần, hai gã nô tài đau đớn mà quỳ rạp xuống.
Chu Lưu Văn ở trong tĩnh thất nhìn ra cửa thấy hết toàn cảnh vì Nhâm Thạch đang ở góc khuất sau cánh cửa nên nó không nhìn thấy, Chu Lưu Văn lên tiếng chửi rửa: “Vô dụng tất cả đều vô dụng chỉ có mang người đi thôi cũng không xong”
A hoàn lanh trí nhìn rõ người giúp đỡ mình, vội vàng chạy đến gật đầu với y coi như tạ ơn rồi chạy đi.