Nhâm Thạch lâm vào trầm tư một lúc sau mới đáp lại: “Chuyện đã lâu rồi ta không muốn nhắc lại”
Đàm Liệu Thạch vừa nâng cốc trà lên điệu bộ hơi cứng ngắt, đây là phớt lờ câu hỏi của hắn sao?
Hắn nâng mắt lên nhìn y, ánh mắt khẽ lướt qua một mảnh nhiễm máu từ ngực kia, có hơi bực bội trong lòng, bàn tay miễn cưỡng từ ngực lấy ra bình dược thẩy lên bàn: “Ngươi bôi vào đi”
Nhâm Thạch nhìn hắn mấy giây, cười thầm trong lòng nhưng ngoài mặt lại là không quan tâm, y vẫn thản nhiên buông đũa gắp thức ăn
“Đàm giáo chủ thật có nhã hứng, theo dõi ta tới tận Chu Phủ, còn rảnh rỗi đỡ đao cho ta, ơn này phải cảm tạ rồi coi như trả ơn bàn này ta mời, tiền phòng ta trả”
Đàm Liệu Thạch không thể giả ngây ngô nữa rồi, xem cái điệu bộ thản nhiên của y làm hắn tức điên, quan tâm của lại trở thành trò cười, gằn từng chữ: “Ngươi xem ta là khất cái à không thể trả nỗi tiền phòng à?”
Nhâm Thạch lưu manh cười thối thây: “Vậy phải làm sao ta, để ta trả mới đúng đạo lý chớ?”
Ngay tức khắc không khí trong phòng như rớt xuống âm độ, Đàm Liệu Thạch cười âm hiểm phất tay áo, một giây sau đã xuất hiện trước mặt Nhâm Thạch, hắn khẽ đưa bàn tay nắm lấy khuôn cằm gọt dũa góc cạnh của Nhâm Thạch, âm thanh phát ra trầm thấp đầy dụ hoặc, phả hơi nóng mang theo hương trà hoa lài nhàn nhạt vừa mới uống: “Một mạng đổi tiền phòng thì quá lời cho ngươi rồi”
Nhâm Thạch đối diện gần như vậy y thầm cả kinh trong lòng, tránh né ánh mắt sáng ngời của Đàm Liệu Thạch, khó khăn trả lời từng chữ: “Vậy...ta phải...làm sao?”
Đàm Liệu Thạch như nghe được câu trả lời khuôn mặt tươi tốt hẳn lên, vác y văng lên giường gỗ, cả người nằm đè lên người y, cả khuôn mặt ép sát vào mặt y, bờ môi mỏng từ tính vang lên mấy chữ mơ hồ: “Như thế này được không?”
Một trận xoay chuyển làm cho Nhâm Thạch choáng váng đầu óc, chưa định hình được thì bị sức nặng của Đàm Liệu Thạch đè lên có chút không hô hấp được, tim trong lồng ngực “bang bang” kêu gào, có phải là quá nhanh rồi không, Nhâm Thạch nhiều lần cũng đồi bại suy nghĩ mấy cái đen tối giữa y với hắn, nhưng đó chỉ là suy nghĩ điên khùng suy đồi, bây giờ trước mắt có hơi không tiêu hóa được.
Khoan! Có phải là y suy nghĩ quá nhiều rồi không?
Đàm Liệu Thạch thấy khuôn mặt đỏ bừng của người dưới thân thì khẽ híp mắt, y không có vùng vẫy như hắn nghĩ nhỉ, mà còn....còn rất thuần phục, ha ha, hắn cũng bị suy nghĩ của hắn làm cho cười ngất, khuôn mặt của y rất đỗi bình thường không có điểm nhấn gì cả nhưng lại tim hắn chấn động một lúc lâu, khuôn miệng Đàm Liệu Thạch bỗng nhiên ghé gần xuống.
Nhâm Thạch hốt hoảng nhắm tịt mắt lại.
Đàm Liệu Thạch thấy biểu cảm của y như vậy bất giác vui mừng trong lòng, ấy vậy mà lại dứt khoát đặt môi xuống, hai cánh môi nhẹ nhàng đặt xuống, lúc đầu chỉ là lướt nhẹ qua, một lúc sau lại như có dòng lửa nóng rực chạy dọc toàn thân hai người, vì thế Đàm Liệu Thạch không hiểu sao lại càng điên cuồng hơn như mật ngọt mà vỗ về, liên tục đắm sâu vào không lối thoát, bầu không khí vang lên tiếng thở dốc ám mụi.
Chưa được nửa khắc thì Đàm Liệu Thạch bị hành động thô bạo của mình làm cho giật nẩy khẽ buông y ra.
Mùi hương hoa lài thoang thoảng vẫn còn động lại nơi khóe miệng Nhâm Thạch, y hơi thở dốc ánh mắt mông lung nhìn Đàm Liệu Thạch, đỏ gắt như người say rượi chỉ là đặt vào tình cảnh của y thì là say tình.
Đàm Liệu Thạch bật ngồi dậy, ổn định nhịp thở, nhìn khuôn mặt mập mờ của y hắn thật sự không kìm lòng được, tưởng chỉ là vui đùa ai ngờ hắn làm thật, hương vị này coi như cũng không tồi.
Từ trên giường, nhận ra tư thế mời gọi của mình Nhâm Thạch mất mặt muốn chui rúc ngay xuống gầm giường, Nhâm Thạch cũng ngồi dậy, không khí bỗng chốc lạnh ngắt thay thế cho không khí ám muội ban nãy.
Nhâm Thạch nhíu mày nhìn Đàm Liệu Thạch tự dưng âm trầm, y chửi thề, bị đa nhân cách à, ăn đậu hũ của ông cho đã rồi giờ chối bỏ trách nhiệm?
Chỉ thấy Đàm Liệu Thạch vẫn ngồi ở trên giường, khuôn mặt không rõ cảm xúc: “Ngươi nói ngươi thích ta?”
Nhâm Thạch không phủ nhận: “Ừ”
“Tại sao?”
Nhâm Thạch suy nghĩ, chớp mắt liền nói: “Nhất kiến chung tình đi”
Đàm Liệu Thạch quay lại nhìn y, tựa hồ như không chấp nhận đáp án này, hắn hỏi tiếp: “Vậy...ngươi nói người trong bức tranh kia là ngươi?”
Nhâm Thạch suy tư, sến rện nói: “Có thể là ta mà cũng không phải là ta, ngươi...cứ xem như ta với ngươi là tình duyên kiếp trước đi, ông trời đã định sẵn ta và ngươi nhân duyên nhiều kiếp, không xa không rời”
Không xa không rời!!!
Đàm Liệu Thạch như có điều suy nghĩ lặp đi lặp lại câu nói này, có chút ngốc lăng, bàn tay bấu chặt vào gốc chăn, ở bên y hắn cứ cảm thấy quen thuộc đến kì lạ, nhưng như nghe y nói hắn mới cảm thấy kì diệu, tình duyên kiếp trước sao? đường đường là đại ma đầu người người kính sợ bây giờ lại ray rức vì một nam nhân, một lúc sau hắn mới run rẩy nói: “Trở về ma giáo với ta đi”
Mơ hồ một ngàn câu từ cũng không bằng một câu trở về ma giáo với ta của hắn, Nhâm Thạch cảm động muốn muốn chết, choàng qua vai Đàm Liệu Thạch vui sướng nói: “Đi thôi”
“Mai rồi hẵng đi”
Đàm Liệu Thạch đẩy ngã y xuống giường, lạnh khốc thốt ra một từ
“Ngủ”
Nhâm Thạch bây giờ mới mở trừng mắt, y nhớ ra mình cũng đã từng cứu Đàm Liệu Thạch một mạng, coi như là hòa thế nhưng hết thẩy tình cảnh vừa nảy giống như một trò hề, Nhâm Thạch nhận ra mình bị hớ tức muốn bể phổi, y bực mình không nhớ ra sớm hơn, khẽ nhìn qua khuôn mặt ngủ say không phòng bị của Đàm Liệu Thạch mọi ai oán đều vặn xuống, ỉu xìu như cái bánh bao.
Sáng hôm sau Nhâm Thạch đi cùng Đàm Liệu Thạch về ma giáo, vết thương ngay ngực của y bôi dược cũng đã đỡ hơn một chút, y định thay hắc y nhưng Đàm Liệu Thạch lại ngăn cản, hắn nói: “Màu trắng hợp với ngươi hơn”
Vẫn là khung cảnh cây liễu quen thuộc, sắp bước qua mùa đông nên có nhiều lá liễu đã ngã vàng, úa tàn níu kéo rơi xuống đất, vừa về thuộc hạ thông báo cho Tường Lục Thương nên vội chạy ra mới thấy hết tình cảnh kinh hoàng này, mù mắt ta rồi.
Nhâm Thạch không để ý đến Tường Lục Thương như nhớ ra được cái gì y nói với Đàm Liệu Thạch: “Văn Ý đi đâu rồi, ta nghe nói ngươi đưa nàng về”
Đàm Liệu Thạch cố gắng nhớ ra cái tên này nhưng vẫn không thể: “Văn Ý là ai?”
Nhâm Thạch: “...”
“Cái ngươi mà ngươi hiểu lầm cứu ngươi một mạng đó”
Tường Lục Thương như không tin vào mắt mình, đây là tình cảnh gì, thật có một không hai nha, Đàm Liệu Thạch đã ôn nhu như vậy bao giờ? Hòa hợp với Đàm Liệu Thạch chắc vị này đã lên chức là bằng hữu của hắn đi, làm bình phong nảy giờ hắn vội lên tiếng chen ngang: “Á, ta quên mất, nhốt nàng bốn hôm rồi không tra khảo được gì hết”
“Tra khảo?”
“Ừ, nàng ta trông vậy mà cứng đầu, ghét quá ta tuyệt thực nàng đã sắp một ngày rồi”
Trời đất! Nữ chính, quá kinh hoàng đi, nữ chính sao lại có loại đãi ngộ như tội nhân thế này? Văn Ý cũng không làm gì sai nên Nhâm Thạch không muốn mắt nợ nàng.
“Mau thả người ra”
Tường Lục Thương nhíu mày, khó chịu lên tiếng, bằng hữu này quá là không nể mặt Đàm Liệu Thạch rồi: “Đàm Liệu Thạch chưa lên tiếng thì ngươi lên tiếng cái gì, mắc gì ta phải thả”
Đàm Liệu Thạch im lặng nãy giờ bỗng nhiên nói: “Thả người”
Tường Lục Thương: “...”
Tường Lục Thương hắn không nghe nhầm chứ, hắn nghi ngờ lỗ tai bị hỏng, mà cư nhiên là thật.
Văn Ý ở trong phòng giam nhịn đói nữa ngày, Nhâm Thạch sai người đưa cơm nước cho nàng, nàng không ngần ngại ăn như hổ đói.
Bây giờ ở đây có bốn người, Tường Lục Thương, Đàm Liệu Thạch, Văn Ý và Nhâm Thạch, ngoài khuôn mặt Tường Lục Thương đang rất nghiêm túc ra thì mọi thứ đều ổn, đợi Văn Ý ăn xong y nói với nàng, theo vai vế thì y chính là đại sư huynh, nên y xưng nữ chính là muội: “Muội không thể trở về sư môn được nữa”
Văn Ý đưa khăn tay lên miệng khẽ xoa, cử chỉ hết sức tao nhã, nghe y nói vậy thì dừng một chút, nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”
“Tại vì muội đang mang tội cấu kết với ma giáo”
Văn Ý cả kinh, tuy nàng bị bắt đến ma giáo nhưng nàng đâu có cấu kết với ma giáo?
“Muội thông minh lên chút được không, muội bị bắt đến đây Tống Lương biết được đã méc với Chưởng môn rồi, mặc dù muội không cấu kết với ma giáo nhưng muội đã ở đây lâu như vậy tin tức cũng đã lan nhanh đến chóng mặt rồi”
Khuôn mặt Văn Ý đậm ưu thương, đôi mất đỏ au, rất muốn trách người mang nàng về nhưng nàng lại không dám, nàng rất kiên cường một lúc sau thì nàng đã bình thường trở lại, nghi ngờ nhìn y: “Huynh là ai? sao lại biết nhiều chuyện về sư môn như vậy?”
“Ta là Chu Lưu Dương”
Nói tới đây thì Đàm Liệu Thạch khẽ liếc nhìn y, Tường Lục Thương cũng không có bất ngờ gì lắm.
Văn Ý lặp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại “Chu...Lưu Dương? Đại sư huynh?”
“Đúng”
Mặc dù là ở trong cùng một sư môn, Văn Ý chỉ nghe được danh truyền từ y chứ chưa bao giờ thấy mặt Chu Lưu Dương, nàng rất kinh ngạc, ai mà chả biết, nhiều nữ nhân trong thiên hạ nghe đến danh Chu Lưu Dương đều muốn gả cho y, nhưng khuôn mặt y cũng hơi tầm thường quá, bất quá nàng rất ngưỡng mộ Chu Lưu Dương, vị sư huynh biết tên chưa biết mặt này, bây giờ thì đã biết.
“Sao huynh lại có mặt ở đây?”
“Cái này nói ra thì dài dòng lắm, không phải ta phản bội sư phụ mà là gã bất nghĩa không xứng làm chưởng môn, là ngụy quân tử không hơn không kém, ma giáo có khi còn tốt hơn ông ta”
Đàm Liệu Thạch nghe câu cuối cảm giác lâng lâng, ôn nhu nhìn y, Tường Lục Thương nhận thấy không khí có chút không đúng, ghét bỏ nói: “Ma giáo chúng ta còn cứu người, xem mấy thuộc hạ hắc y nhân đằng kia xem, là Đàm Liệu Thạch cứu ra từ nhiều nơi đó nhé!”
Nhâm Thạch khinh bỉ nhìn Tường Lục Thương nói: “Còn ngươi thì giết người, ta vẫn chưa quên ngươi lấy ta ra thử độc đâu”
Đàm Liệu Thạch ở bên phụ họa thêm: “Không cho ngươi lấy nô lệ nữa, tự lấy chính mình ra thử độc đi”
Tường Lục Thương như bị sét đánh cháy đen thui: “...”
Nhâm Thạch nhịn cười đến nội thương, hướng Văn Ý nói thầm: “Muội cứ ở lại đây tu luyện đi, khi nào dẹp được tàn cuộc ta sẽ cho muội làm chưởng môn luôn”
Văn Ý cười vui vẻ nói: “Muội mới không cần”
______