Vòi nước chảy lớn tiếng quá nên Nhâm Thạch cũng không biết có kẻ đột nhập trái phép đang rình mình, vẫn tiếp tục hát vu vơ.
Tiếng hát đầy khí chất vang vào tai Tào Quang Thương, hắn tỏ rõ khinh bỉ chọc chọc lỗ tai, nhận ra hành vi rất biến thái của mình, giả bộ ho vài tiếng: “Khụ...khụ...”
Nhâm Thạch nghe tiếng liền như muốn rớt tim ra ngoài, đơn giản là cậu bị giật mình, như tia chớp lấy khăn bên cạnh quấn bộ vị nào đó, theo bản năng cầm gáo nước trên tay phóng tới tạo thành một đường cong hoàn mỹ trúng ngay mục tiêu “Phiêu~”
Tiếng “Cốp” rõ to vang lên, Tào Quang Thương bất ngờ bị tập kích, chưa định hình được đã ăn nguyên một cái gáo nước, che trán đỏ chót, nhanh chóng sưng phù của mình, trong lòng vừa nhịn đau vừa ngầm phẫn nộ, lực tay cũng mạnh gớm, mạnh chút nữa có phải hắn bị ngu luôn không, đôi mắt đầy ai oán trừng Lý Vương Lâm.
Nhâm Thạch thấy rõ là ai, không những không hối lỗi mà còn trắng mắt lên mắng: “Ai bảo cậu thù lù một đống ở đấy, đã vậy còn hù tôi, đáng đời lắm!”
“Tôi hù cậu lúc nào?”
Nhâm Thạch vẫn không cho mình sai: “Chẳng phải cậu tắm rồi sao?”
Tào Quang Thương bước tới gần Nhâm Thạch cách gần một mét thì dừng lại, tay cầm quần áo bẩn đưa lên trước mặt cậu: “Tôi chỉ lấy đồ để quên”
Nhâm Thạch thấy rõ vật, cũng chẳng hối lỗi gì, đẩy hắn một cái, vội lấy đồ đạc, chạy biến ra ngoài “Tránh ra, đứng gần tôi làm gì”
Tào Quang Thương che trán, đột nhiên muốn cười, Lý Vương Lâm gấp gáp như vậy thật ra đang có bí mật gì đúng không, lập tức nghĩ đến cái gì khuôn mặt Tào Quang Thương đen tối hẳn đi còn cười hắc hắc, bộ dáng che che dấu dấu.
Mất mặt chết đi được...
Nhâm Thạch cậu tại sao phải trốn chứ, như có tật giật mình vậy, không biết hắn có nghĩ tới vấn đề sâu xa nào đó không, mặc kệ, Nhâm Thạch vò đầu tóc chưa khô rối bời của mình.
Trở lại phòng, Nhâm Thạch thấy Tào Quang Thương nhìn mình bằng con mắt tối đen đầy nguy hiểm, cái mặt nghênh nghênh nhìn là muốn đấm, miệng còn cười như được mùa.
Nhâm Thạch rất có cảm tình tặng Tào Quang Thương năm chữ: “Úng não à? Đồ bệnh!”
Một lúc lâu...
Đệt! Không phải bắn nghĩ mình đang giải quyết đấy chứ, con mẹ nó oan uổng quá, lần này Nhâm Thạch có nhảy sông, nhảy biển cũng không rửa sạch nổi.
Tới giờ ăn, nhà ăn chật kín người, Nhâm Thạch phải xếp hàng dài chờ rã rời mới có được phần ăn trong khi sắp hết giờ nghĩ giải lao, kì này phải ăn thật nhanh rồi.
Lựa chọn một bàn trống trãi, Nhâm Thạch từng sống nghèo khó một thời gian với lại từng là lính nên cơm quân đội vẫn còn ngon chán, xem mấy gương mặt than thở của lính cũ cảm giác thật thành tựu, phần cơm bao gồm, cơm, thịt heo luộc, rau muống, trứng và canh rau.
Đang ăn ngon lành thì bỗng trong khay xuất hiện một đôi đũa không kiêng nể gắp hết thịt với trứng đi trong bát của cậu.
“...”
“Lúc trước mày không ăn nổi mà, sao giờ lại ăn trông ngon thế? Hay là tao ăn giúp nhé”
Nhâm Thạch nhìn người mà trong kí ức nguyên chủ hắn đã đánh Lý Vương Lâm đến lên cơn rồi chết, ngũ quan của hắn khó nhìn vô cùng, mắt xếch, miệng rộng xấu còn hơn cả cậu, ánh mắt bất hòa của Nhâm Thạch bắn ra đe dọa con mồi, cậu cũng chẳng phải người tốt lành gì.
“Mày trừng ai thế?”
Nhâm Thạch nghĩ, ở đây không ai biết gia thế hùng hậu của Lý Vương Lâm, chỉ biết cậu là con cưng được chiều chuộng trong gia đình nhỏ, nếu không đến lúc biết có mà hù chết mấy người.
Nhâm Thạch tràn đầy mệt mỏi, ánh mắt cũng chẳng buồn ngước lên nói: “Lấy phần khác cho tôi”
Kể nọ sửng sốt: “Mẹ kiếp! Tao cho mày ra lệnh này...!”
Khay thức ăn bị lực đạo mạnh hất tung lên người Nhâm Thạch, nhầy nhầy nhớt nhớt, cậu vuốt mặt, Nhâm Thạch có muốn làm người tốt cũng không được, Nhâm Thạch thật sự rất chán ghét bọn người lớn to đầu mà cứ nghĩ mình là con nít này, từng hành động đều toát lên sự trẻ con.
Lính trong căn tin nhốn nháo bỏ bữa ăn xem chuyện vui, có người nhanh đi báo cho chỉ huy
Tào Quang Thương cùng đồng bạn thấy được định tiến lên ngăn cản nhưng màn tiếp sau đây khiến hắn phải mở rộng tầm mắt.
Nhâm Thạch phi lên, nắm khay đồ ăn đập vào mặt thằng chả, đầu gối thúc vào bụng hắn, kẻ kia bị ập bất ngờ cũng theo quán tính muốn dùng tay đấm vào mặt cậu, nhưng lập tức bị Nhâm Thạch xoay người hắn lại bẻ cổ tay ra sau kìm đầu hắn lên bàn, suốt cả quá trình chỉ trong chớp mắt, thằng chả chỉ bị động, mà không trở tay được gì, Tào Quang Thương như có ảo giác mà nhìn thấy tia chán ghét cùng cực trong mắt cậu, hệt như những người xung quanh chỉ như kẻ rác rưởi.
“Tao cảnh cáo mày đừng có đụng vào tao”
Hắn ta đầu bị nắm tóc kìm chặt, hết lên nhưng không sao thoát được.
Từ xa người chưa tới đã nghe tiếng gầm tới trước...
“Các cậu đang làm gì thế hả?” chỉ huy Ngô Từ giận tái mặt, thúc cho Nhâm Thạch và người bị Nhâm Thạch đánh một cú thấu trời xanh, sau đó cảnh cáo mấy người ở đây không can ngăn.
“Đám lính các cậu thật chẳng ra gì đây là cách các cậu bảo vệ đất nước đó hả? Tất cả không được ăn cơm tối, ra ngoài chạy cho tôi, lúc nào tôi bảo dừng mới dừng, còn Lý Vương Lâm và cậu ra đây gặp tôi”
“Lý Vương Lâm tôi thật muốn một cước đá cậu đi, tôi thật không hiểu nhà cậu có thể chạy cho cậu nhưng không, lại tống cậu vào đây quả thật có lý do, cậu xem từ khi cậu vào đây đã gây bao nhiêu rắc rối cho quân đội, quân đội không rèn cậu được đúng không? Được! Từ giờ chính tay tôi sẽ rèn cậu, đến khi cậu khóc ra máu mới thôi!”
Ngô Từ nói như đinh đống cột, từ giờ cậu sẽ bị Ngô Từ quản, Nhâm Thạch liền biết mình thảm rồi, nhưng cậu không hề cảm thấy hối hận vì những gì mình đã làm, nhưng dù gì sử dụng bạo lực trong quân đội là cậu đã sai rồi, liền gập người thành một góc thành kính nói: “Em xin lỗi, em hứa sau này sẽ không làm chỉ huy thất vọng nữa!”
Ngô Từ giáo huấn đã đủ phất tay cho bọn Nhâm Thạch ra chạy phạt.
Nhâm Thạch rất có chí khí, tay đưa lên cao chào theo nghi thức quân đội, hô rõ to làm Ngô Từ cũng giật mình, Nhâm Thạch hoàn toàn làm theo thói quen.
“Rõ”
Nhâm Thạch chạy rất tốt, vừa chạy vừa ổn định cơ thể, không có dấu hiệu mệt mỏi nào mặc dù đã chạy suốt một tiếng, mọi người xem vui chỉ bị phạt 5km nhưng cậu thì không, Nhâm Thạch bị ghi là đầu sỏ mà.
Tào Quang Thương nhìn thân ảnh cực lực ngoài sân cảm thấy hơi khó chịu mở lòng tốt nhắc nhở chỉ huy: “Chỉ huy Từ đã chạy suốt một tiếng rồi, chạy nữa sẽ chết người đó”
“Cậu ta làm chúng ta phải bị phạt cậu còn nói đỡ cho Lý Vương Lâm?”
Ngô Từ ánh mắt kiên định không xao động: “Hai tiếng là hai tiếng, chết tôi chịu”
Không ngờ Lý Vương Lâm lại kiên cường như vậy, thân ảnh không xao động, hơn thở ổn trọng, Ngô Từ với Tào Quang Thương cứ ngỡ là lính cũ sắp ra quân mới có phong độ như vậy, mọi khi chạy được 2km cậu đã than mệt, xem ra Lý Vương Lâm thật sự hối lỗi rồi, sau lần này Ngô Từ mới nhận ra Lý Vương Lâm không kém mà là lười biếng.
Gần hai tiếng trôi qua, chân Nhâm Thạch đã bất đầu rã rời, mồ hôi tuôn ra như mưa bị gió lạnh buổi tối thổi nên hơi lạnh, hơi thở liền gấp gáp như người lên cơn hen suyễn, cực hạn của cậu rồi, chạy nữa sẽ chết thật đấy, hơn nữa trong người Lý Vương Lâm còn có bệnh, lên cơn nhồi máu não Nhâm Thạch sẽ chết tươi mất.
“Chỉ...huy đã...chạy...x...ong..rồi..”
Ngô Từ có hơi không đành lòng: “Cậu không cần phải đi tập luyện buổi tối, nghĩ ngơi đi”
__________