Lộ Thiên trở nên căng thẳng, lắp bắp nói: “Gã ta ở...”
Nhâm Thạch một lần nữa rời căn hộ đi thẳng đến địa chỉ, đến kẻ ngốc cũng nhìn ra được cái người Lộ Thiên này có vấn đề, nếu Cố Nghiêm muốn động tay thì một kẻ hở không thoát vậy mà tin tức của Lôi Khổng vẫn bật vô âm tín, Lộ Thiên tại sao lại biết được, trùng hợp? Như vậy cũng quá hài hước rồi đi.
Lâm Phó cùng Phùng Hạo chạy vội về phía xe nhưng không kịp, Lão Đại đã phóng một đường đi mất, chỉ để lại một màn khói bụi.
Nhâm Thạch không có gọi điện cho Cố Nghiêm, vì cậu có một cảm giác rất lạ, rất hoang đường, lần bị bắt cóc ở sở nguyên cứu Nhâm Thạch đã cảm thấy Lôi Khổng có một tia gì đó rất quen thuộc, nhưng lúc ấy Nhâm Thạch nào có sức để quan tâm, bây giờ nghĩ lại mới thấy rốt cuộc thì suy đoán của Nhâm Thạch có đúng hay không, thử liền biết!
Lôi Khổng muốn một mình cậu tới thì một mình cậu sẽ tới.
Địa chỉ không phải là ngôi nhà hoang phế hay sở nguyên cứu mà là một khu dành cho dân chơi, xa hoa đến choáng váng, đường phố nhỏ ngập tràn con người, đương nhiên người ở đây phải đi bộ, đặc biệt Nhâm Thạch chỉ thấy có đàn ông Alpha và Omega là chủ yếu, ánh đèn yếu ớt mờ ảo không đủ để chíu sáng đường phố, loáng thoáng thấy được những cơ thể không xương thác loạn hai bên đường, vải trên người không đủ che cho cơ thể cứ thể như một màn khiêu dâm trẻ em không nên xem hiện ra trước mắt, điều làm Nhâm Thạch muốn chọc thủng mắt mình là những cơ thể này là đàn ông, mặt dù bọn họ là Omega nhưng người sống ở một thế giới khác như Nhâm Thạch vẫn không thể nhìn nổi có phần hơi buồn nôn, Gay Bar chỗ Nhâm Thạch còn không có mấy thể loại ẻo lả dật dờ không xương sống như thế này!
Mùi hương tình dục nguyên thủy như nước lũ tràn trong mỗi ngốc ngách, bọn đàn ông Alpha mắt đỏ ngầu tìm kiếm con mồi, lũ lượt Omega ngửi được mùi Alpha cong cơ thể lại như con tôm khát cầu xâm nhập, Nhâm Thạch còn trắng mắt thấy được bọn họ cư nhiên làm tình ngay trên đường, Full HD rõ nét đến từng chi tiết, chẳng khác nào dã thú nguyên thủy chỉ biết hoạt động bằng nữa người dưới, Nhâm Thạch tự động khiến mắt mình mù đi.
Sống 26 năm trên đời như vậy đã quá đủ với cậu, rốt cuộc thì gã Lôi Khổng muốn làm cái gì?
Đột nhiên một cậu em ốm như tăm tre lả lướt như lươn trườn lên bờ vai Nhâm Thạch, mùi hương Omega gớm ghiếc tràn vào khí quản cậu, làm dịch toàn thân Nhâm Thạch tầng tầng lớp lớp nổi lên, chưa kịp hất gã xuống bên vai nặng nề của Nhâm Thạch liền giảm đi, dưới đất phát ra âm thanh va đập nặng nề, gã Omega đập vào cột đèn đường mờ ngã khó coi dưới đất.
Sau lưng Nhâm Thạch vang lên một giọng nói, giọng nói có tính hữu lực khiến đám thác loạn trước mắt run rẩy mà ngừng hẳn.
“Lôi gã đi, chặt tay!”
Trong lời nói này còn nhẫn một tia ác độc cuồng nộ.
Nhanh chóng có hai gã Alpha lôi gã Omega mặt cắt không còn giọt máu dưới đất, gã ta mắt đẫm lệ mở giọng cầu xin đến lạc giọng.
“Lôi Đại tha...cho em đi Lôi Đại...em sai rồi...”
Mặc gã la thế nào vẫn bị kéo lê đến cuối con phố, người trong phố kể cả Alpha cũng ngần ngại cái người Lôi Đại này, tức tốc bỏ chạy.
Lôi Đại?
Khóe môi Nhâm Thạch nhếch cao, đúng là có chút thú vị, khẽ xoay đầu lại đối diện với Nhâm Thạch là một khuôn mặt hoàn hảo từng đường nét, hắn có một đôi mắt thâm sâu khó lường, đặc biệt đôi mắt này còn không che dấu nhìn Nhâm Thạch nóng bỏng phát ra nhiệt, tựa như ánh mắt của Cố Nghiêm lưu luyến nhìn cậu không rời.
Gã ta là Lôi Khổng!
Nhâm Thạch đối diện với gã không cảm thấy bất kì lúng túng khó coi nào, tựa như thách thức giới hạn của gã, Nhâm Thạch ngữ điệu nhẹ nhàng như không khí mà nói: “Gọi tôi tới đây làm gì?”
Lôi Khổng quay đầu thả chậm cước bộ: “Theo anh!”
Nhâm Thạch ngay từ đầu đã đoán ra Lộ Thiên bị Lôi Khổng mua chuộc, chỉ đường Nhâm Thạch tới đây, lúc về phải nhắc nhở Lâm Phó đá gã Lộ Thiên đi mới được.
Nhâm Thạch không nghĩ ngợi liền đi theo, hai bên đường vẫn cứ như vậy mờ ảo nhưng bây giờ lại không một bóng người, Lôi Khổng dẫn cậu đến một quán Bar, đặc biệt là ở bên trong làm cho Nhâm Thạch phải kinh ngạc, không như bên ngoài, bên trong cực kì yên tĩnh, một gã quản lý Beta lễ phép gập người chào Lôi Khổng tựa như quen biết đã lâu.
“Lôi Đại hôm nay lại tới còn dẫn theo bạn à?”
Lôi Khổng ừ nhẹ, gã quản lý Beta nhìn đến Nhâm Thạch chào hỏi: “Chào thiếu gia!”
Nhâm Thạch không trả lời, Lôi Khổng nói: “Như cũ đi!”
Nhâm Thạch cùng gã tiến vào, Lôi Khổng dẫn cậu tới một căn phòng, khi đi qua vũ trường Nhâm Thạch nghe rất rõ tiếng nhạc sập sình vang vào tai.
Căn phòng này rất rộng, ghế sa lông dài xa hoa, trên bàn hiển nhiên đã đặt sẵn rượu, Nhâm Thạch không hiểu biết về rượu lắm nên đoán chắc hẳn rất đắc tiền, ánh đèn mờ ảo chiếu lên gương mặt âm trầm đang ngồi trên ghế của Lôi Khổng tựa như dã thú ác độc mặc dù gã chẳng làm gì.
Nhâm Thạch chuyện gì cũng đã trải qua, đến xác sống còn thấy không đáng sợ mấy thì gã tính là cái thá gì? Cậu tự động ngồi xuống ghế vắt chéo chân.
“Lôi Khổng anh thật làm cho người ta tò mò, tôi thấy anh rất thú vị!”
Lôi Khổng mở nắp chai rượu trên bàn, rót vào ly thủy tinh vừa đủ, dùng ánh mắt đáp lời ý chỉ cậu nâng ly đi.
Nhâm Thạch nhìn một màn này nói: “Tôi không uống rượu!”
Ngón tay gã đơ ra một lúc, gã mới nói: “Em không để ý chuyện tôi bắt cóc em à?”
Nhâm Thạch nói thẳng: “Tại sao không? Tôi rất ghét anh đấy!”
Cậu nghĩ gã ta nhìn có lẽ không phải bần hàn hay giống như làm cấp dưới của kẻ khác, nhưng tại sao gã lại chịu dưới trướng Cố Nghiêm.
Một lúc sau Lôi Khổng mới cười lớn, chất giọng khàn khàn vang vọng, gã nói rồi lấy tay chỉ vào trái tim mình: “Tôi biết em đến đây để hỏi tôi là tại sao viên đạn của Cố Nghiêm không bắn vào trái tim tôi mà lại bị lệch sang một đường”
Nghe hắn nói chả đâu vào đâu làm Nhâm Thạch rối não, rốt cuộc là hắn có ngụ ý gì?: “Tại sao?”
Lát sau Nhâm Thạch nghe được Lôi Khổng nói, ngữ điệu nhẹ nhàng mà làm cho Nhâm chấn động toàn thân, kinh ngạc đến cả lỗ chân lông cũng sợ hãi.
“Dù cho Cố Nghiêm có làm thế nào thì cũng không bao giờ giết được tôi, hắn có tư cách gì chứ?”
“Nhắc nhở hắn là nếu cố giết tôi thì phản phệ bản thân chết không toàn thây”
Nhâm Thạch đột nhiên sợ hãi hơn là tức giận, khuôn mặt mồ hôi tứa ra, nổi sợ như cắn nuốt tinh thần của cậu, cậu nhớ lúc đầu hệ thống có nói có một nhân vật làm nền không rõ danh tính tràn vào khiến hệ thống không xác định được phải nằm ngoài kiểm soát, người này khiến cho Nhâm Thạch thực sự làm cho người sợ hãi, sợ đến phát trướng.
Không thể nào? Nhâm Thạch đến bây giờ mới biết thì ra cũng có nhiều người như cậu và Cố Nghiêm.
Thẩm Triệu Tôn!
Lôi Khổng chính là Thẩm Triệu Tôn!
Lòng bàn tay Nhâm Thạch đổ mồ hôi dữ dội, tránh né ánh mắt Lôi Khổng nhìn cậu, trong lòng đã khẳng định được đáp án đáng sợ, nhưng hình như vẫn có một bí mật gì đó mà Nhâm Thạch chưa được biết, Thẩm Triệu Tôn không thể thay đổi chóng mặt như vậy, đúng rồi gã ta rất giống Cố Nghiêm, cỗ khí tức của gã rất giống, nhưng mãi mà Nhâm Thạch vẫn không thể tìm được đáp án.
Bây giờ Nhâm Thạch đã tin gã ta thật đáng sợ!
Lôi Khổng cười nhạt nhìn cậu sợ hãi như vậy, cũng đoán được Nhâm Thạch suy nghĩ cái gì, nhưng cũng chỉ một phần vô dụng không đáng nhắc đến, Thẩm Triệu Tôn là một cái tên khiến gã nhục nhã.
“Đừng sợ hãi, anh sẽ giúp em hoàn thành thế giới này nhanh chóng, em cùng anh giết Cố Nghiêm rồi chúng ta cùng nhau rời đi!”
Nhâm Thạch tưởng mình nghe lầm, giết Cố Nghiêm, người yêu của cậu, gã Lôi Khổng căn bản là điên rồi, gã ta đã biết bí mật chôn sâu trong người Nhâm Thạch nhiều năm, chuyện cậu có hệ thống cũng bị phát hiện, Nhâm Thạch tin chắc gã ta có liên quan đến Cố Nghiêm và cậu, người như vậy rất nguy hiểm, có thể gây trở ngại cho việc kết thúc thế giới, nếu kết thúc quá thời gian thì Nhâm Thạch không biết hậu quả gì sẽ xảy ra, Nhâm Thạch vẫn nhìn gã nói: “Tôi với anh...? Bằng tư cách gì, anh nói Cố Nghiêm không thể giết anh thì chắc chắn anh cũng không thể giết Cố Nghiêm đúng không?”
Lôi Khổng nhả ra một tràn cười, khen Nhâm Thạch tấm tắc: “Em thật thông minh, với tư cách chúng ta là người cùng thế giới, nhưng anh sẽ có cách giết hắn thôi, hắn biết quá nhiều cản trở anh làm việc còn...”
Khúc sau có ẩn ý gì Lôi Khổng không nói, Nhâm Thạch cũng không hỏi, bất quá đến bây giờ Nhâm Thạch vẫn không tin chuyện này là sự thật, xuất hiện Lôi Khổng sẽ gây nguy hiểm cho Cố Nghiêm, cần phải loại bỏ gã ta, nhưng loại bỏ kiểu gì thì Nhâm Thạch không thể nghĩ ra được.
Nhâm Thạch không muốn nán lại ở cái nơi tràn đầy hơi thở nguy hiểm của Lôi Khổng nữa nó làm cậu cực kì khó thở, tin tức hôm nay đã làm Nhâm Thạch kinh hoảng đầu óc, Nhâm Thạch đứng dậy nghĩ Lôi Khổng sẽ cản cậu nhưng không hắn ta chỉ uống cạn ly rượu cười nhạt, gọi người tiễn cậu.
Đến khi đi khuất Nhâm Thạch vẫn nghe thấy giọng nói vọng ra của Lôi Khổng.
“Anh biết em nghĩ gì! Nhưng nếu em nói chuyện này với hắn ta thì mọi chuyện sẽ tệ hại hơn, nếu em thích thì cứ làm theo ý em đến lúc hối hận cũng đừng trách anh!”
Lết ra khỏi cái nơi hoang dã tục tiểu là một loại cực hình với Nhâm Thạch, bàn tay nắm vô lăng của Nhâm Thạch bốp chặt đến máu tụ đỏ au, khuôn mặt trở nên căng thẳng.
Rốt cuộc thì cái gì đang đùa giỡn cậu?
Đột nhiên đầu Nhâm Thạch ong ong đau đớn, tiếng nói không có biểu tình phát ra to đến nổi khiến đầu Nhâm Thạch đau như búa bổ.
【 Cảnh báo nguy hiểm, một vật thể không xác định đã phát hiện ra bí mật hiện diện của hệ thống 】
【 Cảnh báo nguy hiểm, một khi bí mật bị phát hiện sẽ gây bất lợi cho kí chủ 】
【 Hệ thống không cách nào loại trừ vật thể không xác định, thỉnh kí chủ tự mình loại bỏ 】
【 Trừng phạt kí chủ để bại lộ danh tính, năm ngày kết thúc thế giới bắt đầu đếm ngược 】
Nhâm Thạch: “...”
Nhâm Thạch nổi điên chửi đổng lên, đấm vào vô lăng như bao cát, hối hận muốn phát hỏa vì hôm nay trót dại gặp Lôi Khổng nhưng không gặp hắn ta thì làm sao Nhâm Thạch biết được bí mật động trời này! Đúng là tự chính mình làm cho tức điên, nếu hệ thống là một vật thể Nhâm Thạch sẽ nhào lên như chó điên mà cắn chết nó.
Mày đi chết đi hệ thống!
_______