Nhâm Thạch nhận ra không khí bất thường, âm khí ở đâu dày đặc mù mịt hòa với khói bụi ngập trời.
Mộ Chiêu Giang hết sức hoảng sợ, gương mặt trắng bệt, xoay thân hình vung kiếm thoát vỏ, trường kiếm lam quang nhàn nhạt sắt bén lưu khuôn cằm mồ hôi chảy dài của nàng.
Chuyện này phát sinh làm Mộ Chiêu Giang vạn phần khó hiểu, ở đây là Hỏa Huyết Long nơi mà Thần giới tạo ra 3000 năm trước, hôm nay kết giới bị phá đáng lẽ ra sẽ không có quỷ giới trà trộn vào đây, nhưng bây giờ âm khí đã dày đặc, khí tức cuồng bạo này e là chỉ có Quỷ Vương mới mang tới.
Mộ Chiêu Giang bị suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, tập trung tinh thần cảnh giác xung quanh, mắt thấy Đào Nguyệt Dung mất hết lý trí chạy đến chỗ chết như vậy, bản thân lao đến.
“Đào Nguyệt Dung đó không phải là Vô Hy tôn giả, ngươi đừng để thần trí mê hoặc bản thân...”
Nhâm Thạch cũng từ dưới đất lết dậy, đất đá đổ ầm ầm trên đầu y, y mặc kệ, tròng mắc vướng bụi cay xè, y mặc kệ, khóe miệng nhết nhác vị máu tanh tưởi, y liền đạp gió phi tới, nếu không mau cản Tử Vô Nguyệt lại thì lập tức sẽ có chuyện.
Tử Vô Nguyệt căn bản không phải là hắn nữa, âm khí dày đặc lưu chuyển xung quanh người hắn tố cáo hắn, hắn chính là “tẩu hỏa nhập ma, sa đọa Quỷ giới” hơn nữa hắn chắc chắn sẽ giết Đào Nguyệt Dung.
Đào Nguyệt Dung chạy tới nơi, khuôn mặt lấm lem, cát bụi đầy mặt, không ai có thể nhận ra đây chính là đồ nhi “bảo bối tâm can” của Vô Hy tôn giả, nàng ta sử dụng chiêu thức phi thân lên, đối diện với hai kẻ một người một thú điên cuồng đánh nhau, ánh mắt nàng chạm với Chiến Hoa đồng tử chợt đổ lệ, chính là sư tôn của nàng rồi, nàng chưa kịp vui mừng thì đã bị móng vuốt Cửu Vỹ Hồ tàn bạo vồ tới, Đào Nguyệt Dung chỉ kịp chưởng nó một phát nhưng vẫn bị Cửu Vỹ Hồ lách mình né đi, sườn mặt nàng rách nát đổ máu, đau đớn không nguôi.
Nhâm Thạch gấp không chịu được, vội thần không biết quỷ không hay từ phía sau một phát đánh ngất Mộ Chiêu Giang, tuy Mộ Chiêu Giang đã thập phần cảnh giác nhưng vẫn không cảnh giác Nhâm Thạch, y thả nàng xuống thuận tiện đoạt đi trường kiếm Mộ Chiêu Giang nắm trong tay.
Y không muốn chuyện Tử Vô Nguyệt bị lộ, kết quả vẫn là xấu chi bằng đánh ngất nàng cho xong, một bên chạy tới Đào Nguyệt Dung đỡ nàng xuống.
Thân thể Đào Nguyệt Dung yếu ớt tựa vào ngực y, một bên ôm má trái đau rát: “Ngươi không sao chứ?”
Đào Nguyệt Dung không nghe y nói cái gì trong miệng chỉ lập lại mấy câu nói: “Y chính là Sư tôn, chính là sư tôn...”
“Ầm...ầm...” mấy tảng đá thạch nhũ đồng loạt đổ vỡ, Tử Vô Nguyệt cùng Cửu Vỹ Hồ dã chiến ta sống ngươi chết hoàn toàn không quan tâm mọi thứ xung quanh, Chiến Hoa như rắn độc bờ ngang sắt nhọn lưu chuyển không ngừng có lúc còn cắt đi mấy miếng thịt của Cửu Vỹ Hồ, bây giờ toàn thân nó ở đâu cũng có máu phụt ra ghê tởm vô cùng.
Nhâm Thạch cũng nhanh chóng nhập cuộc, đưa kiếm phóng tới, thân hình lưu chuyển nén mọi đau đớn trong cơ thể, chân khí cuồng cuồn đánh ra, linh lực tràn ngập mỗi một chiêu đều xuất hết mình, kết hợp vô cùng ăn ý với Tử Vô Nguyệt, Cửu Vỹ Hồ bị Tử Vô Nguyệt đáng trúng đùi trở nên phân tâm liền tránh né, bị Nhâm Thạch thừa cơ bổ một nhát nữa vào đùi nó, gió bụi mù mịt phất lên, tóc của Nhâm Thạch rối tung phấp phơ, Cửu Vỹ Hồ bị đau liền điên cuồng hơn, mấy cái đuôi của nó mền dẻo dài thòng lòng, tìm cơ hội thắt ngạt bọn họ.
Thấy tình hình có vẻ nắm chắc phần thắng, nếu đánh nữa chỉ e Cửu Vỹ Hồ phải thối lui mà nhận thua, kết cục cũng sẽ rất thảm hại, mà ở ngoài hang động đột nhiên truyền đến rất nhiều khí tức, tiếng người vô cùng hổn loạn.
Nhâm Thạch cả kinh, người ở các đỉnh cũng đã tìm thấy nơi này rồi? Nội tâm y hỗn loạn vô cùng, nếu cứ đánh thế này, Tử Vô Nguyệt sẽ bại lộ mất, Cửu Vỹ Hồ cũng sắp không chống đỡ nổi.
Nhâm Thạch một bên đánh một bên hét vào tai Tử Vô Nguyệt: “ Dừng lại! Tử Vô Nguyệt dừng lại”
Y khản cả cổ họng gào lên: “Tử Vô Nguyệt!”
Tử Vô Nguyệt vẫn không mảy may gì, cho đến khi ánh mắt hắn chạm với ánh mắt y, Nhâm Thạch liền hoảng sợ tột độ, chút nữa đã vào tay Cửu Vỹ Hồ, ánh mắt Tử Vô Nguyệt rất tối tăm, tròng mắt đen ngòm không có lòng trắng, mí mắt cũng sâu hoắt, con người lồi ra, gương mặt trắng bệt như người chết, âm khí lượn lờ trên đầu hắn, như nuốt chửng hắn, kéo theo hắn sa đọa, cực kì khủng bố.
Tiếng người nói ngày một gần, Nhâm Thạch sợ đến nổi toàn thân run rẩy, dùng hết linh lực đâm về phía Cửu Vỹ Hồ, không biết y lấy sức lực ở đâu ra tóm lấy cánh tay hắn, Cửu Vỹ Hồ kiệt sức ngã xuống, bất động.
Hai người đáp xuống nền, đất đá ngổn ngang dưới đất không có đường để đi, đối diện với ánh mắt của hắn gấp gáp nói để hắn bình tĩnh trở lại: “Mọi chuyện đã qua rồi, ở đây không phải trong mộng cảnh, ngươi cần gì phải phát tiết như vậy?”
Tử Vô Nguyệt tràn đầy lệ khí không thể thu hồi, ánh mắt đen ngòm nhìn y, gương mặt tựa như rất thống khổ, tâm tình như vỡ nát nói, hoàn toàn cùng Tử Vô Nguyệt không giống nhau: “Ta ở trong mộng đã làm qua cái gì ngươi có biết không?”
Nhâm Thạch hoàn toàn không để ý cướp lời: “Dù sao nó không phải là sự thật”
Tử Vô Nguyệt không biết bị cảm xúc gì đó dâng lên, khổ sở nói: “Ta trong mộng đã nổi...dục vọng bần hèn với đệ tử!”
Nhâm Thạch nghe hắn nói, cứ cảm thấy như một lời thú tội: “Hôn chưa?”
“Hôn rồi!”
Tia sát ý trong mắt Nhâm Thạch vội vụt qua: “Làm chưa?”
“Chưa!”
Như nghe được đáp án không tồi, y đưa tay lên vuốt sườn mặt hắn, vuốt sợi tóc tán loạn trước mắt hắn, ánh mắt vẫn đen ngòm như vậy, mới nhận ra bao lâu rồi mới thật sự cùng hắn gần đến như vậy, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập loạn, y không nhịn nổi nữa áp đôi môi nhợt nhạt của mình lên, chỉ nhẹ nhàng thoáng qua nhưng lại cáy vào tâm hắn một vết nhát sâu, có như thế nào cũng không rút ra được.
Thời khắc mông lung mù mịt đó, khiến cho Tử Vô Nguyệt đột nhiên nhận ra người mà hắn khắc cốt ghi tâm chính là y.
Người biết được bí mật đáng sợ của hắn đầu tiên cũng là y, mà y không hề thấy ghê tởm hắn, y không tránh xa hắn, hắn là Tôn giả lãnh cảm vô tình, hắn là Quỷ cũng ác độc âm hiểm, rốt cuộc trái tim cũng có ngày nở rộ.
Đào Nguyệt Dung ngồi dưới đất chứng kiến hết thẩy, cũng nghe hết thẩy không biết có phải vì kinh ngạc quá độ, khuôn mặt nóng bừng, cả người lên cơn thở dốc, giống như người bị đuối nước cố hớp lấy không khí.
Khí tức con người tràn vào, trong hang động bỗng chốc chật kín không thấy người.
“Kì quái ta mới vừa ngủ một giấc liền bị đưa đến đây?”
“Sao ở đây lại hỗn loạn như vậy?”
Hỗn loạn cực kì, Tử Vô Nguyệt sau một hồi đã ổn định lại cơ thể, gương mặt cũng đã trở về, hắn nhanh chóng ôm thân thể Nhâm Thạch định cùng nhau biến mất không để lại dấu vết.
Nhâm Thạch sốt vó nói: “Còn Mộ Chiêu Giang, sư muội của ngươi nữa?”
Chưa kịp ngừng lại, trong không gian đã vang lên tiếng hét to lớn văng vào tai mọi người.
“SƯ TÔN!!!”
Mọi người lập tức cả kinh, trong đoàn đệ tử mấy đỉnh vào được đây, trong đó chỉ có Chấp Pháp trưởng lão và Khương Từ trưởng lão chưa từng động lòng, khi ông bước vào đã nhận ra không khí khác thường, hơn nữa lại dày đặc âm khí, hiển nhiên nơi này có người của Quỷ giới, ánh mắt lão thập phần sắt bén nhìn hai thân ảnh phía trước.
Có người nhanh chóng nhận ra là ai đang gọi tiếng “Sư tôn” này, cả bọn người đều hít khí lạnh.
“Sư tỷ?”
“Đây không phải là Đào Nguyệt Dung hay sao?”
Sư tôn?
Vậy sư tôn của nàng là...
Vô Hy tôn giả!!!
Chấp Pháp trưởng lão gương mặt bất biến cũng đánh nhíu mày, ở đây rất hỗn loạn, đất đá văng khắp nơi, chắc chắn mới vừa trải qua trận ác chiến, hơn nữa trên sàn còn vương nhiều vét máu đỏ tươi, nhìn đằng xa còn có xác linh thú.
Có người hô lên: “Cửu Vỹ Hồ trong truyền thuyết đây sao? Nó chết rồi?”
Trong đó có thân ảnh Sở Khương Vũ tìm thấy rồi nhặt thân thể Mộ Chiêu Giang từ mặt đất lên, một bên đánh thức nàng, nhưng ánh mắt không nén nổi lại nhìn phía trước.
Tứ sư đệ cùng với...Vô Hy tôn giả?
Gặp Vô Hy tôn giả trong tình cảnh này thật sự kinh ngạc, có chút không tiếp thu được, Chấp Pháp trưởng lão hoàn hồn, không phải nói hắn ta sẽ không đi sao? mặc dù cả hai đứng cách nhau rất xa nhưng lão vẫn hành lễ: “Kiến quá Vô Hy tôn giả”
Đoàn người: “Kiến quá Vô Hy tôn giả”
Nhâm Thạch: “...”
Y nghĩ khoa trương như vậy, ai cũng nhận ra bọn hắn, ngay từ lúc Đào Nguyệt Dung hét Sư tôn, Tử Vô Nguyệt đã không thể thay đổi hình dáng được, bởi vì nếu đổi lại mọi chuyện sẽ càng tệ hại hơn.
Vừa rồi nhìn Vô Hy tôn giả khiến lão không để ý người bên cạnh hắn, bây giờ nhìn lại, da trên mặt lão như rạn nứt, nổi nhục nhã tràn trề trên bề mặt nếp nhăn, nhíu thành mấy đường, như lão già sắp xuống lỗ, Lưu Vũ Minh đứng bên cạnh lão, toàn thân là lạnh ý cũng nhận ra, ánh mắt đỏ ngầu, sát khí cũng trồi dậy.
“MẶC VU DỊCH_____”
Nhâm Thạch nhận được nhiều ánh mắt “mến mộ” như vậy, cũng có chút sửng sốt, nét mặt cũng trở nên quái gở, đúng là nguyệt duyên lại gặp ngay cái lão sư tôn trước đây của nguyên chủ, Lưu Vũ Minh là sư huynh cũ, chắc hắn rất muốn phanh thây y ra để trả thù cho muội muội hắn, chính là Ngâm Sương.
Không khí đột nhiên biến đổi, Tử Vô Nguyệt đột ngột xoay mình, sau lưng hắn cư nhiên là một mảnh khói sương mù mịt, u ám có thể ngửi ra được chấp niệm oán hận sâu thẳm nặng nề, giọng nói oán khí vất vưởng ồ ạt vang vọng.
“Thì ra chính là Ngươi, thì ra chính là ngươi...Thần giới tìm ngươi đã lâu lắm rồi, hôm nay cứ để ta kết thúc tại đây đi_____”
Giọng nói này nói không rõ ý, đoàn người Chấp Pháp trưởng lão dẫn không thể nghe ra ý nghĩa gì trong câu nói này, lão ta cho đệ tử thối lui ra ngoài, nhưng đã không kịp nữa rồi...
Đào Nguyệt Dung ở đâu lại xuất hiện, phút chốc đã đứng bên cạnh Nhâm Thạch, khiến Nhâm Thạch cả kinh, Tử Vô Nguyệt không để ý lời lão Thượng Tiên nói, Cửu Vỹ Hồ đã chết, tàn thức của lão đương nhiên không thể ẩn nấp được, chút oán khí hắn vô tình thả ra đã để lộ thân phận cho lão nhận ra.
Lão muốn đồng vu quy tận!
Hang động lại một lần nữa chấn động dữ dội, e là sắp không trụ được nữa, sương mờ ngăn cản tầm mắt, chúng đệ tử ồ ạt chen lấn, cửa hang động đột ngột ầm ầm đóng lại, nhốt muôn vàn chúng sinh ở đây.
Nhâm Thạch nôn nóng hét lên: “3000 năm trước tại sao ngươi vì chúng sinh mà tạo kết giới, 3000 năm sau ngươi lại vì sao muốn chôn sống chúng sinh ngươi đã từng cưu mang?”
“Cái gọi là tình người, chỉ có đám người phàm tục cái ngươi, ta vì chúng sinh chôn thây 3000 năm, hôm nay ta vì chính bản thân ta toại nguyện cho ta, các ngươi cứ chờ mà thống khoái một lần đi...”
Như lời tuyên thệ rùng rợn, đám người hít khí lạnh, có người đã nhũn chân.
Lão âm độc Thượng Tiên chỉ còn tàn thức, sương mờ lại dày đặc Tử Vô Nguyệt căn bản không thể nào xác định được lão đang ẩn náo ở đâu.
Một luồng khói trắng ập thẳng vào mặt Tử Vô Nguyệt, Nhâm Thạch hoảng loạn quơ kiếm, nhưng y nhận ra Đào Nguyệt Dung rất kì lạ, nàng ta luôn nhìn xung quanh, không biết đang tìm kiếm thứ gì.
Nhâm Thạch nghĩ không biết có phải là bản năng của nữ chính hay không, vậy mà nàng ta lại tìm được nơi lão Thượng Tiên ẩn náo, Đào Nguyệt Dung không màng nguy hiểm cản chiêu thức của lão ta trước khi ập vào người Tử Vô Nguyệt, Nhâm Thạch nhanh tay cản nàng ta lại, y nắm được cổ tay gầy gò của nàng, Nhâm Thạch cũng rất muốn cứu Tử Vô Nguyệt nhưng không phải theo cách này, Đào Nguyệt Dung sẽ chết, y cũng sẽ chết, y phải bảo vệ tính mạng nàng ta.
Đào Nguyệt Dung gương mặt trắng bệch quay lại, Nhâm Thạch nhận ra cổ tay mình nhói đau, theo phản xạ giật lại, thì ra nàng ta dùng kiếm cứa cổ tay y, vết cứa rất tàn nhẫn, chút nữa đã cứa vào động mạch.
Trong sương mù lượn lờ ai cũng nhìn không rõ, chỉ thấy sương mờ tụ hợp lại một chỗ, âm tàn như lốc xoáy va vào Tử Vô Nguyệt, hiển nhiên muốn hắn thịt nát xương tan, Đào Nguyệt Dung liều mình chui qua, sức lực rất lớn, Nhâm Thạch theo sau cản nàng ta lại, không ngờ tới phía sau lưng đột nhiên trúng một chưởng, thân thể mất thân bằng nhào lên phía trước, tay đập thẳng vào tấm lưng mảnh mai của Đào Nguyệt Dung, theo lực đẩy của Nhâm Thạch nàng ta cứ như thế mất hút sau lớp sương mờ, hòa nhập vào trong lốc xoáy.
“A____a___a____”
Trước sự chứng kiến của bao nhiêu người Nhâm Thạch cứ như thế đưa Đào Nguyệt Dung vào chỗ chết, vạn kiếp bất phục.
________