Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ

Chương 71: Chương 71: Chương 70




Chúng đệ tử lui ra, chừa một đường nhỏ cho Tử Vô Nguyệt đi tới, ánh mắt hắn lạnh lẽo bắn về phía người không ra người, quỷ không quỷ ghê tởm trong quan tài, dường như chỉ một chớp mắt hắn đã thấy ghê tởm dời mắt đi, ánh nhìn lại một lần nữa dừng trên người Mặc Vu Dịch.

Sở Khương Vũ và Mộ Chiêu Giang cũng tới, bọn hắn ở sau đám người nhìn toàn cuộc, chỉ có Mộ Chiêu Giang mặt như khỉ nhăn đến lợi hại.

“Lôi hắn xuống đi, làm mất mặt Hoa Linh đỉnh bọn ta...”

“Ghê tởm chết ông rồi...”

Ngọc Huyền trường lão tiến lên trước Tử Vô Nguyệt, hành lễ với hắn vội nói: “Để ta lôi hắn xuống không cần ngươi phải đính thân xuống đâu!”

Lưu Vũ Minh toàn thân là hàn ý, khuôn mặt đỏ ngầu vì tức giận, hắn hối hận hôm nay lại xúc động như vậy, xúc động không hề đem lại kết quả tốt, nhưng cứ nghĩ đến sư muội hắn liền không nhịn được, sư muội rất quan trọng với hắn, hắn không thể để cho nàng chết thảm như vậy, mà người giết nàng lại cứ đứng trên đỉnh nhân sinh, vạn nhân reo hò, hắn đáng bị thóa mạ, hắn đáng bị chúng sinh phỉ nhổ.

Hai tên lính canh gác kiềm chặt Lưu Vũ Minh lại, hắn ta bị hãm mà giãy giụa, Chấp Pháp trưởng lão thấy thế nhướn mày tiến lên hành lễ với Tử Vô Nguyệt nói.

“Vô Hy ta biết việc hắn tới đây làm náo loạn cả Hoa Linh Đỉnh là đáng bị phạt nặng, nhưng cũng phải giải oan cho cái chết của đồ đệ của ta rồi mới phạt hắn được không?”

Ngọc Huyền ngắt lời: “Làm thầy mà dạy đệ tử không nghiêm, nếu muốn lý lẽ thì đến Hình Đường mà đánh trống ăn vạ, mắc gì phải đến Phất Linh Đài làm loạn, ngươi có biết làm loạn trên Phất Linh Đài bất kể là oan hay không oan thì bị xử tội như thế nào không?”

Chấp Pháp tức giận đến bộ râu của lão cũng phì phò theo nhịp thở, bởi vì Ngọc Huyền nói đúng, làm loạn như vậy đã liên lụy tới người thầy như lão, lão phất tay áo một lời cũng không nói.

Đám người đột nhiên di chuyển, từ đằng xa đã lóe lên một đoạn áo bào bay phấp phới, tới gần thêm chút nữa thì ra là một lão già nua, gương mặt nếp nhăn chằn chịt, thân thể có chút run rẩy của tuổi già, phải chống bằng pháp trượng mới giữ được thân thể lão, pháp trượng leng keng phát ra tiếng, chúng đệ tử mới giật mình tránh đường, lão ta tuy già nua nhưng uy áp trên người lão vẫn khiến mấy trưởng lão ở Hoa Linh phải nhún nhường, bên cạnh lão thanh sam yểu điệu, ngũ quan tinh sảo, nét mặt ngây thơ đang từng bước dìu lão không ai khác chính là Đào Nguyệt Dung, cha con xuất thế thế này là chuyện vô cùng hiếm gặp.

“Kiến quá Thập Hoàng chân nhân!”

Lão ta mấy năm trước vẫn còn rất trẻ trung, hôm nay lại như lão già sắp xuống lỗ, mọi người vừa nhìn là biết lão tu thuật gì đó ăn mòn cơ thể mới nhanh lão hóa như vậy.

Phải đã rất lâu rồi Thập Hoàng chân nhân mới xuất hiện, lão không thích thế sự, không thích những nơi huyên náo, thế mà hôm nay lại xuất hiện ở đây khiến đám người có chút kinh ngạc cứng đờ, Thập Hoàng chân nhân vung pháp trượng lên thân thể xương cốt vang rộp rộp dồn tan.

“Vô Hy”

Tử Vô Nguyệt lãnh đạm, gật đầu với lão, Đào Nguyệt Dung nhanh chóng đã an vị bên cạnh hắn, lão mới nói.

“Hôm nay vì nghe tiếng chuông Phất Linh Đài vang mới đến đây”

Dòng người hoảng sợ, Thập Hoàng đính thân xuất hiện mà lại gặp ngay tình huống này, xem ra Lưu Vũ Minh quá ngông cuồng tự đào mồ chôn sống mình, muội muội chết ngay cả hắn cũng khó sống.

Nhâm Thạch một bên xem, thật là náo nhiệt, Tứ Đỉnh hội tụ, ánh mắt nhìn đến Lưu Vũ Minh lại có sự đồng cảm hơn.

Nghe mấy vị trưởng lão kể lại, Thập Hoàng chân nhân cũng biết đôi chút, nhìn rương gỗ trên đài, ánh mắt hơi tối lại: “Ta thấy chuyện này cũng là chuyện lớn, giết người ngay trong phái, qua mặt mấy vị trưởng lão kể cả ta, hẳn không thể là các để tử Nguyên Anh Kỳ trở xuống”

Đám người loạn lên, Chấp Pháp cũng lên tiếng: “Xin Thập Hoàng chân nhân nói rõ”

Ai biết cũng biết tiếng nói của Thập Hoàng chân nhân rất có uy lực chỉ sau Vô Hy, mà Vô Hy tôn giả nhìn như không để tâm đến việc này lắm, trong mắt hắn nghĩ gì không ai có thể đoán được sự lãnh đạm vô cảm của hắn, chuyện này đã không lạ gì, tựa như Hoa Linh đỉnh có diệt vong hắn chắc cũng không buồn chớp mắt, nên mọi người thập phần tin tưởng vào lời nói của Thập Hoàng chân nhân.

Lão nhìn xác chết trong rương, nhìn đến gương mặt bị lột da tinh sảo đến từng mũi dao này, thoáng kinh ngạc, một hồi mới nhìn Lưu Vũ Minh nói: “Muội muội ngươi có thâm cừu đại hận với cao thủ Hóa Thần Kỳ nào không? Thủ thuật dã man tinh sảo đến biến thái này,“

Lưu Vũ Minh biểu tình ngờ nghệch, toàn thân đều run rẩy, run đến lợi hại, quả nhiên là vậy, mới đầu kẻ nọ nói hắn không tin, hắn điên lên mà nguyền rủa kẻ đó, nhưng bây giờ hắn mới biết toàn bộ là sự thật, người giết muội muội hắn là người đứng đầu Tu chân giới, hắn đột nhiên hoảng sợ, ướt đẫm mồ hôi, bàn tay gân xanh níu gương gỗ như cọng rơm cứu mạng, bây giờ hắn phải làm sao, hắn thật sự không biết.

Nếu hắn nói ra, ai sẽ tin hắn? Hắn biết, hắn không ngu ngốc, người nọ đứng trên cao như vậy, mà hắn với muội muội chỉ như con kiến hèn mọn, chỉ cần một câu của người nọ, hắn sẽ chết không toàn thây, muội muội của hắn sẽ làm sao?

Tiếng Thập Hoàng chân nhân vẫn cứ dày đặt vang lên: “Càn Tâm đỉnh, đệ tử trên Nguyên Anh Kỳ quả thực là chưa có người nào đạt tới, ngay cả các đỉnh khác, trừ khi chúng cấu kết với cao thủ bên ngoài, về chuyện cao thủ bên ngoài, ta cũng chưa từng nghe qua danh vị nào lại có nhã hứng như vậy, trừ khi...”

Lão hơi ngập ngừng, Chấp Pháp lên tiếng: “Trừ khi cái gì?”

“Trừ khi chính là đám người trưởng lão động tay...”

Tiếng người hít thở sâu ngày càng nhiều, khuôn mặt biến sắc toàn bộ, tin tức này hấp thu quá khủng khiếp với bọn họ, Chấp Pháp trưởng lão cũng không khá hơn, nhìn gương mặt có hơi tức giận, vội giải mối hiềm nghi này: “Càn Tâm chỉ có ta và Hư Từ trưởng lão, lão ta suốt ngày bế quan, mấy năm không ra khỏi môn, chư vị đã biết Hư Từ trưởng lão mười năm trước từng bị thăng cấp thất bại, tụt hẳn tới Sơ kỳ, sức khỏe lão mấy năm nay rất yếu ớt, tuần trước ta mới vừa nhìn thấy lão hấp hối trên bệ cửa, nên không thể nào lão ta được, còn ta, chẳng lẽ ta lại đi hại chết đồ đệ mình một cách dã man như vậy sao? Tuy ta nói suông chả có chứng cứ xác thực nhưng quả thực không phải là ta làm, các người tin hay không thì tùy...”

Nói xong Chấp Pháp trắng trợn nhìn Thập Hoàng chân nhân ý chỉ còn lão ta nữa, Thập Hoàng vội ho khụ khụ nói: “Các ngươi nhìn ta làm gì?”

Ai cũng biết mấy người trưởng lão hẳn không có khả năng làm ra việc này, sự việc ngày càng không có lời giải đáp.

Tử Vô Nguyệt vẫn bình chân như vại, ngũ quan tinh sảo cửa hắn dưới ánh nắng hơi nhíu mày lại, hắn nhướng mi, bàn tay tinh sảo trắng nõn vươn ra đỉnh tới, một đạo hồng quang khẽ lưu chuyển mang theo ngân sa đẹp đẽ uy áp vô cùng, đánh tới bao xung quanh rương gỗ, rương gỗ bỗng nhiên rung lắc dữ dội.

Gọi Hồn Chi Thuật.

Mọi xem ngước nhìn đến ngốc, căn bản là hiểu ra Tử Vô Nguyệt đang làm cái gì, cái này là gọi hồn người chết, ở các đỉnh chỉ có Tử Vô Nguyệt mới gọi được chiêu thức thần bí hơi kinh khủng này, mọi người chỉ mới nghe qua, bây giờ thấy tận mắt mới biết cũng chẳng có gì ghê gớm, chuyện đến nước này, phải tìm ra sự thật trước mặt mọi người nếu không chuyện này ắt sẽ làm rúng động Tu chân giới.

Không có nhân chứng chi bằng gọi chính cô ta ra để đối chứng, ai đã giết ả dã man như vậy!

Sau một lát Tử Vô Nguyệt bắt đầu nhíu mày, rương gỗ phát ra một đạo lưu quang tà tà, sau một hồi rung lắc thì không hề có động tĩnh gì nữa, linh hồn người chết cũng không thấy đâu, Tử Vô Nguyệt thêm vào một chút âm khí khó phát hiện qua vào lưu quang nhưng rương gỗ vẫn không có động tĩnh gì, hắn phất tay nét mặt tựa hồ không thể điềm tĩnh nữa.

Chiêu thức này đến cả Vô Hy tôn giả cũng không gọi được ư?

Không có linh hồn, người nằm trong quan tài không hề có linh hồn, linh hồn dưới quỷ giới chịu sự kiểm soát của hắn, bây giờ hắn triệu linh hồn lại không có một chút tàn thức nào trồi dậy, điều này chứng minh cái gì? Có người dưới trướng hắn động tay động chân cán nát linh hồn của ả ta, ba hồn bảy phách cũng chẳng còn một mống, là ai?

Tử Vô Nguyệt có điên cuồng để giết ả nhưng hắn không rảnh tới mức như vậy, cơ hồ hắn sẽ không để lại dấu vết, cán nát linh hồn ả luôn, chứ không bao giờ có nhã hứng mà điêu khắc thân thể ghê tởm của ả.

Hắn giận điên cuồng, tức giận đến sắc mặt giảm mạnh, là ai dám qua mặt hắn tiêu hủy một linh hồn? Mặt dù hắn rất muốn giết ả như vậy nhưng hắn không thích có kẻ nguy hiểm như vậy bên người, ánh mắt hắn sắc bén, con ngươi nhạt màu cũng đen ngòm.

Lưu Vũ Minh thừa dịp mọi người náo loạn hét lên, tay chỉ về phía một người: “Là hắn là hắn đã giết Ngâm Sương____!”

Ánh mắt đoàn người dừng trên Tử Vô Nguyệt đột ngột chuyển trở về, nhìn theo tiếng chỉ tay của Lưu Vũ Minh.

Đường chỉ tay cùng với tiếng hét bén nhọn, hướng về một người, Nhâm Thạch chậm rì ngước mặt lên, sáng chói trước ánh nắng khó hiểu nhìn bọn họ.

“Chính là hắn, hắn đã cấu kết với kẻ khác giết muội muội ta___!”

Ồn ào lại nổi lên, ngờ vực bấy lâu lại nghĩ không ra, Hỏa Huyết Long chính là y đã điên cuồng nói câu gì đó, ồn ào không bao lâu có người đã phát ra tiếng.

“Hóa ra là hắn, mà chúng ta lại nghĩ không ra, ngươi còn nhớ lúc ở Hỏa Huyết Long chính hắn đã nói gì không? Hắn nói hắn sẽ khiến Ngâm Sương quỳ xuống cầu xin hắn tha thứ!”

“Ngâm Sương chắc hẳn không quỳ xuống cầu xin hắn nên hắn đã ra tay giết nàng ta, không những vậy còn lột da róc xương, không khác gì lệ quỷ”

Chân tướng dường như tìm ra được, tiếng người nguyền rủa thóa mạ, chuyển hướng sang Nhâm Thạch, nhanh đến chóng mặt, như con dao hai lưỡi, như kẻ sống hai mặt, đều coi y như là con thú, và bọn họ đang coi xiếc khỉ, đến Nhâm Thạch cũng không lường được.

Trên Hỏa Huyết Long Thập Hoàng chân nhân không có mặt, lão đánh giá tu vi đến đáng thương của Nhâm Thạch rồi mới nói: “Chính y nói như vậy à?”

Chấp Pháp lên tiếng nói: “Đúng chính y nói như vậy!”

Sở Khương Vũ với Mộ Chiêu Giang đứng bên cạnh sư phụ cũng chịu không nổi loại tình huống này, lúc đó Lưu Vũ Minh ức hiếp Mặc Vu Dịch trước vậy bây giờ lại ngậm máu phun người, Ngọc Huyền im lặng nãy giờ cũng lên tiếng: “Mặc dù ta không có ở đó, nhưng đồ đệ của ta dưới sự kiểm soát của ta, tối hôm đó không có đi ra ngoài”

“Trưởng lão là sư tôn của y trưởng lão đương nhiên phải bao che cho y, ai biết là có ra ngoài hay không, hay là y cấu kết với người nào đó!”

Ngọc Huyền tức giận: “Hỗn xược trưởng bối nói chuyện, vãn bối như ngươi có tư cách sao?”

Kẻ nọ hơi sợ hãi không nói tiếp nữa, Tử Vô Nguyệt đột nhiên nổi giận, áp bức bọn hắn chùm bước ngậm miệng.

Mộ Chiêu Giang nôn nóng lay thân ảnh Sở Khương Vũ: “Vũ ca! Nhị sư huynh ngươi nói gì với bọn họ đi, Mặc Vu Dịch sẽ gặp nguy”

Sở Khương Vũ không lay động, ánh mắt cũng không buồn chớp, nhợt nhạt nói: “Ta thì có tư cách gì để nói, Mặc Vu Dịch ta không thể cứu được hắn”

Mộ Chiêu Giang hơi rùng mình, hết hi vọng bỏ tay đang níu góc áo hắn xuống, Sở Khương Vũ lời nói xa lánh lạnh lùng rất khác lạ, nàng cắn chặt môi, Mặc Vu Dịch sẽ nguy như lời Sở Khương Vũ nói sao?

“Nhanh chóng bắt y lại, đừng để cho y chạy thoát!”

Nhâm Thạch chen lấn giữa đám người, thuận tiện cho đám để tử ở Càn Tâm Đỉnh bắt lấy, như sợ Nhâm Thạch sẽ trốn chạy, có người nhanh trí bắt y lại, Nhâm Thạch đâu thể để bọn họ bắt như vậy, nhanh chóng lách mình, mắt thấy đệ tử Nguyên Anh cũng nhập cuộc, biết bản thân sẽ không trốn được, thân thể phi lên cả người gần sát Sở Khương Vũ, đánh ánh mắt với hắn, ý chỉ hắn bắt lấy y tránh Nhâm Thạch ngã nhào xuống đất, nhưng lại khiến y ngỡ ngàng là, Sở Khương Vũ cư nhiên lùi một bước, chỉ vỏn vẹn một bước này khiến cả người Nhâm Thạch mất thăng bằng ngã nhào xuống đất, môi răng đập vào nhau, tanh tưởi mùi máu, đầy cát bẩn thỉu.

Ngọc Huyền giật mình nhìn Sở Khương Vũ, ông tưởng hắn sẽ đỡ Mặc Vu Dịch nên không có ra tay, ông tức giận với đám người, nhìn đám người này: “Loạn rồi! Loạn rồi! Dừng tay lại, đám người Càn Tâm mấy người điên rồi sao? Thập Hoàng chân nhân đây là đệ tử của các ngươi sao?”

Lão ta cũng rất tức giận, hét lên: “Thật mất mặt, cút về hết cho ta...!”

Nhâm Thạch lộn nhào dưới nền được Sư tôn cùng Mộ Chiêu Giang đỡ dậy, không biết bị kích thích cái gì, ánh mắt hơi khác lạ, đỏ ngầu nhìn về phía bọn họ, nếu giờ phút này có người nhìn thấy khuôn mặt hung ác của y sẽ làm cho giật nảy mình, không tin là chính y, cánh môi khô khốc thoát ra khỏi khuôn miệng: “Tìm chết!”

Ngọc Huyền một bên nghe được giật nảy mình, chưa định hình được, đã nghe một tiếng gió đâm thẳng vào màng nhĩ vèo vèo bên tai, bàn tay nâng đỡ Nhâm Thạch đã trống không, Nhâm Thạch quỷ diệt như tàn ảnh điên cuồng đâm tới, mà chính y cũng không biết là mình đang làm gì, Nhâm Thạch vớ một đệ tử mới vừa đẩy ngã y xuống đất, vươn tay linh lực như hội tụ hết vào cánh tay, bốp cổ kẻ nọ, nhấn mạnh yết hầu, gân xanh chằng chịt, làm kẻ nọ Nguyên Anh kỳ cũng không thể phản kháng dù chỉ là một chút.

“Rắc” cổ kẻ nọ ỉu xìu không xương ngã nhào xuống, tắt thở.

Im lặng!

Một mảnh im lặng quái dị, chỉ còn gương mặt Nhâm Thạch hung ác và nham hiểm.

Một kẻ đường đường chính chính là Nguyên Anh kỳ lại bị một kẻ Trúc Cơ Trung kỳ bần hèn bốp chết?

“Giết...giết...người rồi___!”

Thập Hoàng cũng bất ngờ mà cứng ngắt, một lúc mới đánh một chưởng pháp trượng tới, xé gió điên cuồng lao vào Nhâm Thạch, Nhâm Thạch không những không tránh còn lấy tay không ra đỡ, gân xanh chằng chịt, đỏ rực như máu, biểu tình dữ tợn khủng khiếp trước nay chưa từng có, một chưởng của Thập Hoàng chân nhân đánh ra cũng khá mạnh, thân thể Nhâm Thạch hơi bị chấn động, đế giày cà mạnh vào mặt đất lui xa vài trượng.

Chứng kiến một màn như vậy, ngay cả Thập Hoàng cũng khủng khiếp, một chưởng của lão cũng có người né được?

Tiếng hét thất thố của mấy người xung quanh ngày càng kích động khủng khiếp to lên: “Hắn căn bản chả phải Trúc Cơ trung kỳ, hắn...hắn...”

“Chính là hắn đã giết Ngâm Sương___!”

Mắt thấy Nhâm Thạch định lao lên đánh với Thập Hoàng chân nhân, Tử Vô Nguyệt lại có chút lệ khí dữ tợn điên cuồng, đương nhiên không có ai để ý biểu cảm trên khuôn mặt của hắn, hắn nhìn Sở Khương Vũ, đường nhìn như lóc da tróc thịt đối phương, hắn nhanh chóng thả linh thú mềm mại đang ngủ trong lòng hắn ra.

Bạch Hổ tỉnh ngủ, nhanh chóng biến lớn.

_________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.