Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ

Chương 92: Chương 92: Chương 91




Nhâm Thạch không biết đây là đâu, chỉ biết là một con đường rất rộng, ôtô rất nhiều, con người đông đúc, chật chội, theo như nguyên chủ sau khi chết bị giấu xác thì không rời mảnh đất đó, lang thang đòi mạng, Nhâm Thạch không ở đây một mình, cậu không cô đơn.

Mẹ nó!

Trong mắt cậu loài người đang chuyển động còn có ma quỷ bay lơ lửng, bọn chúng hòa vào đám người, bay nhảy, Nhâm Thạch không trực tiếp nhìn thẳng vì gương mặt bọn chúng, rất khủng khiếp, phần lớn là chết vì tai nạn giao thông, gương mặt lúc xảy ra chuyện như thế nào thì khi chết như thế ấy, có thể mất đầu, mất chân, mất tay.

Nhâm Thạch mặc dù là lệ quỷ oán khí lớn hơn bọn chúng rất nhiều nhưng cậu không có cách nào tiếp thu loại chuyện như thế này được.

Nếu như thời hiện đại Nhâm Thạch cũng sống chung một một bầy quỷ như thế này, chắc cậu đã bị dọa chết tươi.

Trời đã tối một mảnh, theo như Nhâm Thạch biết hôm nay là rằm tháng bảy, âm khí còn nặng nề hơn, Nhâm Thạch khẽ bay đến một tòa nhà bằng kính lớn nhất ở đây.

Nhâm Thạch nhìn trân trân lên.

Công ty cổ phần chi nhánh Bạch Thị.

Là đây sao?

Là nơi xác Trì Thanh bị vùi lấp?

Nhâm Thạch nghĩ cũng không dám nghĩ bên trên một tòa nhà lớn như thế này bên dưới lại có xác chết, theo như mấy cái phong thủy, thì Nhâm Thạch được biết, nếu như linh hồn Trì Thanh không siêu thoát, bám mãi ở này thì Bạch thị này quanh năm sẽ làm ăn không ra, đây không phải là mê tín nữa rồi, đến ma, lệ quỷ còn có, mê tín cái nỗi gì nữa.

Bất thình lình bên cạnh Nhâm Thạch nghe thấy một tiếng nói.

“Hôm nay xuất cửa môn quan, đã bao lâu rồi bần tăng không được nhìn thấy phồn hoa này chứ?”

Mặt Nhâm Thạch kiểu khó hiểu, nghe như thế nào cũng thấy sai sai, cậu vừa quay qua nhìn đã bị dọa cho chết đứng.

“A____!”

Thứ Nhâm Thạch bị dọa cũng hét lên.

“A____!”

Thứ này gương mặt rất đáng sợ, hơn nữa còn dọa ma, gương mặt biến dị hoàn toàn, mũi như ai chặt đi, không có khung mũi, môi nát bét, chỉ còn một con mắt, bên còn lại giống như hố sâu, không thấy gì, nó tái nhợt, đồ liệm mặc trên người không phải là đồ cho người xuất gia hay sao? Hơn nữa trên tay nó còn có một bộ mõ.

Nhâm Thạch càng nhìn càng thấy sai, nếu như một nhà sư chết đi sẽ có người trong chùa siêu độ, lý nào lại xuất hiện ở đây?

Đáng lẽ ra nó phải đầu thai kiếp khác nhanh hơn người bình thường mới đúng chứ?

Nó cũng nhìn Nhâm Thạch hình như hơi sợ hãi, bàn tay đã không ra hình dạng của nó liên tục gõ mõ.

Nhâm Thạch một hồi mới nhận ra mình đã là lệ quỷ trú ngụ ở đây bốn năm, còn nó mỗi lần rằm tháng bảy mở cửa môn quan một lần, thấy Nhâm Thạch không sợ mới là lạ.

Nhâm Thạch đang định rời đi thì nó lại lên tiếng.

“Nam mô a di đà phật! Lệ quỷ tại sao lại không đi đầu thai? Oán khí đầy mình như vậy có xuống mười tám tầng địa ngục cũng rửa không trôi!”

Nhìn thấy Nhâm Thạch là lệ quỷ, hơn nữa còn là lệ quỷ hiền lành, nó nói rất nhiều, Nhâm Thạch nghe không lọt vào tai một chữ nào hết.

“Cho hỏi nhà sư đang nói tôi sao?”

Hình như nó thấy Nhâm Thạch sưng hô như vậy, khuôn mặt biến dạng cười toét lên, tay liên tục gõ mõ.

“Đúng! Ta đang nói mi đó!”

Nhâm Thạch tiến lại gần: “Còn mi sao không đầu thai đi, sư siết gì mà lại ở nơi này, bộ mới chết hả?”

Thứ mặc đồ chùa này không có biểu cảm gì đột nhiên hét lên: “Thí chủ cẩn trọng lời nói, mi xuống địa ngục mà nhìn đi, chỗ lách thân mình còn không có!”

Ý nó nói địa ngục đang quá tải, Nhâm Thạch làm bộ bóp trán.

Hình như thời gian trôi qua lâu lắm rồi bọn họ vẫn còn nói chuyện.

“Mi nói gì? Lúc sống ở đâu cơ?”

“Cộc...cộc...ở một nơi rất là nhiều người, bọn chúng chính là một lũ điên!”

Nhâm Thạch tò mò: “Hả!”

“Thì ở trong nhà có nhiều người, nhưng mà có rất nhiều chuyện làm ta rất mắc cười!”

“Chuyện gì?”

“Ta đã bảo ta là phật gia, trăm năm luyện mới lên được thánh phật, mà bọn chúng lại quỳ xuống liên tục gọi ta là bệ hạ, còn cho ta ăn thần dược gì đó, đắng ngắt!”

Nhâm Thạch: “...”

Mẹ nó!

Nhâm Thạch đang ngồi đây trò chuyện cùng một thằng điên nãy giờ.

Cậu đúng là quỷ rảnh!

Chưa được bao lâu bỗng dưng trên bầu trời sấm sét đột ngột dội xuống, Nhâm Thạch giật mình, đột nhiên tiếng hệt như xích sắt va vào nhau, âm thanh ken két vang lên, làm Nhâm Thạch điếc cả tai, nhà sư điên bên cạnh Nhâm Thạch, nó đột nhiên hoảng sợ không nói một lời nào nữa bay đi mất.

Khi hiện thân ảnh từ chân trời bay tới một kẻ cao lớn đen ngòm, gương mặt phủ sương đen, một bên tay cầm cờ chiêu hồn, rầm rầm rộ rộ từ từ bay tới chỗ Nhâm Thạch.

Trong đầu Nhâm Thạch đinh một cái tên trong kí ức của nguyên chủ.

Vô Thường Nhị Gia.

Chạy___!

“Vô Thường Nhị Gia tới rồi___A____!”

Nhâm Thạch hốt hoảng, chạy như điên, tình cảnh này hình như tái diễn rất nhiều lần, vì cậu là lệ quỷ, là oán hồn có oán khí mạnh mẽ đáng bị tróc nã mang về chịu tội, không chạy chỉ có một con đường, không thể siêu sinh, Vô Thường Nhị Gia hay còn gọi là Hắc Vô Thường, Nhâm Thạch căn bản hòa vào đám người, linh hồn nhập vào bức tường, chạy hai ba con phố, đằng sau vẫn vang lên tiếng xích sắt va rợn người, tiếng gầm như quỷ tru tréo.

“Đứng lại!”

Nhâm Thạch chạy tiếp, trời đột ngột đổ mưa, cũng không hề hấn gì với Nhâm Thạch, cậu chạy tới một con hẻm nhỏ tối tăm, chỉ có một gã đàn ông cầm dù đang đi trên đường, Nhâm Thạch hoảng hốt, phải chạy thật nhanh nếu không cậu sẽ bị tróc nã về.

Nhâm Thạch định xuyên qua người đàn ông nọ, bất thình lình.

“Bốp!”

Cứng ngắt!

Nhâm Thạch bị ngã chổng vó, hoảng sợ nhìn ra đằng sau, không có ai, tiếng xích sắt cũng không nghe thấy nữa.

Điều làm cậu hoảng sợ hơn nữa người đàn ông cầm dù này lí nào Nhâm Thạch không thể xuyên qua còn đâm vào người hắn.

Hắn bị hất đi, dù hắn bị văng xuống đất, hắn không xoay người lại, cầm dù rồi chạy thật nhanh.

Nhâm Thạch ngờ vực nhìn bóng hắn trổ dài xuống lề đường, không phải quỷ? Hắn là con người, sao có thể?

Nhâm Thạch đuổi theo, xung quanh người hắn toát ra dương khí rất mạnh.

Hắn khoác áo màu đen, dù màu đen che khít khuôn mặt, bước chân hắn đi rất nhanh, hơn nữa còn dồn dập.

Nhâm Thạch trồi ra đằng sau nhìn bóng lưng, nghi ngờ nổi lên, Nhâm Thạch bay lên làm một phát thật mạnh hất phăng dù của hắn, ấy vậy mà Nhâm Thạch không đụng được dù của hắn mà lại gạt trúng tay hắn.

Dù cũng rớt xuống.

Nhâm Thạch kinh hoàng, không thể nào? Gã này?

Điều khiến Nhâm Thạch kinh hoàng hơn, thân thể hắn bất động không nhúc nhích, Nhâm Thạch trôi ra phía trước, khuôn mặt quen thuộc hiện rõ trong tròng mắt của cậu.

Khâu Duẫn!

Hắn không lấy dù nữa mà trực tiếp chạy như điên, lần này là Nhâm Thạch đuổi theo, mẹ nó! Khâu Duẫn sao lại bất ngờ gặp hắn như vậy?

Phương Ngạo chạy như điên, thứ đó lại tới làm phiền cuộc sống của hắn, mắt thấy nhà không còn xa nữa, hắn trực tiếp mở cửa, đóng lại thật mạnh, làm ba mẹ hắn đang ngồi vào bàn ăn hết cả hồn.

Mẹ Phương Ngạo đứng lên: “Con sao lại thế này? Dù con đâu, ước hết cả người rồi!”

Phương Bình cũng lên tiếng: “Con có chuyện gì sao?”

Phương Ngạo mặt không biểu cảm đứng trân một chút rồi mới nói: “Dạ không có gì! Ba mẹ ăn đi con không đói!”

Nhâm Thạch đuổi tới gần nhìn cánh cửa đóng sầm không biết có nên đi vào hay không!

Hắn có thể thấy được cậu?

Hình như cậu dọa hắn rồi, chỉ tại cậu gặp lại hắn hấp tấp quá đuổi theo cả một đoạn, không dọa hắn mới là lạ.

Phương Ngạo đóng sầm cửa phòng, trong phòng hắn rất hỗn loạn giấy tờ chất đống còn hơn là ở chỗ làm, hắn day trán, cảm thấy trên người ướt ngâm, mới đứng dậy tìm quần áo, thay xong cũng không sấy tóc cứ ngồi trân như vậy.

Mười năm rồi, từ khi hắn mở mắt ra hắn đã nhìn thấy những thứ chết tiệt kia, trải qua cuộc tại nạn kia, đầu cũng bị chấn thương, đến mắt cũng không được bình thường, hắn nghĩ hắn là người bất hạnh nhất trên đời khi không thể nói với ai, họ sẽ bảo hắn bị điên.

Hắn có thể nhìn thấy được ma quỷ, theo như người ta thường nói trên phim ảnh chính là mắt âm dương.

Hắn sợ hãi tới nổi mỗi tối chui vào góc phòng, khi đó hắn vẫn là một học sinh, ước mơ của hắn sau này sẽ là cảnh sát, trải qua cuộc tai nạn kia, đã làm cuộc sống hắn thay đổi quá nhiều, một người mạnh mẽ như hắn, cũng sợ mấy thứ như ma quỷ, ai trên đời này mà không sợ? Không thấy được nên mới càng sợ hãi, thấy rồi thì không biết cảm nhận của hắn ra sao.

Phương Ngạo đã lâu rồi không gặp thứ đó, bởi vì mắt âm dương của hắn dần nhạt đi, rốt cuộc ông trời cũng lấy đi thứ khủng khiếp này, nhưng mới vừa nãy hắn vừa nhìn thấy gì?

Tại sao?

Tại sao lại rõ ràng như vậy?

Đột nhiên cửa phòng bị gõ, Phương Ngạo giật mình.

“Con không ăn cơm sao?”

Mẹ Phương Ngạo nói vào, Phương Ngạo không có ý định ra ngoài.

“Con ăn với đồng nghiệp no rồi!”

Mẹ Phương Ngạo thấy lạ cũng không hỏi gì nữa.

Phương Bình đang ngồi trên bàn ăn: “Nó bị gì vậy? Lại không ăn à?”

“Không biết! Cứ đến ngày này là nó bị như vậy!”

Nhâm Thạch mặc kệ xuyên qua cánh cửa đi vào, theo như Nhâm Thạch biết thì Khâu Duẫn sẽ không sợ đến nỗi tái mặt như vậy đâu.

Nhưng hình như Nhâm Thạch đã sai!

Nhâm Thạch đánh giá căn nhà này, phòng bếp có hai người trung niên đang ăn cơm, Nhâm Thạch đoán là bố mẹ của Phương Ngạo, căn nhà này nhìn nhỏ nhưng đồ đạc rất gọn gàng, có bộ sofa đã cũ, phía trên còn có tivi nhỏ, Nhâm Thạch lần theo không biết phòng hắn ở đâu, đến hai phòng cũng tìm không thấy, chẳng lẽ căn phòng gần bếp kia?

Nhâm Thạch tiến lại gần xuyên ra cánh cửa, đập vào mắt cậu chính là Phương Ngạo thù lù một đống ở trên bàn, ánh mắt tựa như đối diện với cậu, Nhâm Thạch theo thói quen nhíu mày, nhưng hắn lại ngẩn ra nhìn vào khoảng không, theo ánh mắt ấy Nhâm Thạch nhìn lại đằng sau mình.

Không có ai! Chỉ có một con quỷ là cậu thôi.

Biểu tình của hắn rất thản nhiên, chẳng lẽ cậu tính sai, hắn không hề nhìn thấy cậu?

Nhâm Thạch không biết làm sao, cậu rất muốn tìm gương nhìn thử gương mặt cậu giờ đây đã là cái dạng gì rồi, có dọa người hay không, nhưng cậu chỉ là cái bóng, có nhìn cũng không thấy gì.

Tiếc quá!

Phòng của Phương Ngạo, mẹ nó giống như ổ chó vậy!

Gì đây!

Giấy tờ rất nhiều, chăn màn cũng không sếp, tủ đồ mở hờ, bàn làm việc..., Nhâm Thạch không nỡ nhìn thẳng.

Điều Nhâm Thạch thắc mắc là sao hắn cứ ngồi im như pho tượng vậy?

Nhâm Thạch không nhìn quanh nữa, ngồi chờ hắn động đậy, cũng không nhàm chán gì, ngắm ngũ quan của hắn cũng rất được việc, nhưng mà tóc gì thế kia, bết dích lại rồi, bộ dạng trông hơi thê thảm, cậu ba mươi hai tuổi chắc trông già chát rồi, à mà cậu đã là quỷ gương mặt chắc đã biến dạng.

Phương Ngạo rốt cuộc cử động, hắn lấy vật gì đó đưa lên miệng, ánh lửa nổi lên, Nhâm Thạch nhìn kĩ.

Đệt!

Hắn từ bao giờ học thói hút thuốc này? Nhìn khuôn mặt phê khói thuốc của hắn, Nhâm Thạch rất muốn nắm đầu hắn, thành một con quỷ bạo lực.

Phương Ngạo thả bật lửa xuống, lực thả rất mạnh kêu lên dữ dội, Nhâm Thạch giật mình, đã không bật đèn, ngồi thù lù ở đó dọa ai, bộ hắn không sợ ma hả, hôm nay rằm tháng bảy đó!

Nhâm Thạch đột nhiên nói không biết hắn có nghe được không: “Chúng ta làm quen đi!”

Không gian lắng động, Phương Ngạo cũng không cử động, ánh mắt cũng không chớp, không hề nói gì, Nhâm Thạch nghĩ chắc mình nhìn lầm, cứ nghĩ hắn sẽ nhìn thấy mình.

__________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.