Thế Giới Thứ Bảy: Linh Dị.
Nhâm Thạch bỏ mặc thế giới cứ thế trở về không gian hệ thống, oán khí chất chứa trong đầu cậu quá nhiều.
Nhâm Thạch đang ở trong trạng thái hồn treo lơ lửng giữa thiên hà vô tận không có điểm cuối.
Mắt nhắm nghiền, tay chân buông lỏng, mặc linh hồn trôi dạt.
Nhâm Thạch cứ như vậy ngủ đến khi oán niệm trong lòng tan thành mây khói, đến khi nước mắt hư không ngừng chảy, cậu bỗng choàng tỉnh giấc.
Tim cũng không đau âm ỉ, mặt cũng không một chút gợn sóng bởi vì thời gian đã bào mòn hết thảy, không còn lại gì cả!
Chỉ còn lại là cậu, một Nhâm Thạch đã lãng quên tất cả.
Nhâm Thạch mở mắt, tâm trạng cứ lênh đênh như sóng biển vồ vập.
Hệ thống rất lâu đã trở lại, nó rống lên trong đầu cậu.
【 Chào mừng kí chủ đã trở lại! 】
Nhâm Thạch lên tiếng giọng nói khàn khàn vang vọng: “Đã bao lâu rồi!”
Nhâm Thạch biết cậu đã ngủ rất lâu, rất lâu, lâu đến khi cậu không còn nhớ thế giới trước đã xảy ra chuyện gì.
Hệ thống đinh một tiếng nói.
【 Tròn hai mươi năm theo cách tính của người trái đất! 】
Nhâm Thạch hơi ngạc nhiên, lâu như vậy?
【 Chúc mừng kí chủ hoàn thành một nửa thế giới... 】
Một nửa thế giới là cái thể loại quái gì?
Hệ thống vẫn cứ lãi nhãi.
【...Bởi vì chỉ hoàn thành nửa thế giới chỉ cộng 1 000 000 điểm tích lũy, điểm tích lũy hiện giờ của kí chủ là 50 000 điểm, tổng cộng 1 050 000 điểm! 】
【 Hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến giúp nam chính và nữ chính kết hôn cộng 2 500 000 điểm 】
【 Hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến cuối cùng giúp nam chính cùng nữ chính cứu vớt thế giới cộng 500 000 000 điểm 】
【 Tổng cộng điểm tích lũy của kí chủ là 503 550 000 điểm, thỉnh kí chủ tiếp tiếp tục phát huy! 】
Nhâm Thạch ngờ vực, dù đã trôi qua rất lâu rồi nhưng trong kí ức mờ nhạt của cậu thì, Nhâm Thạch làm gì có giúp nữ chính cùng nam chính cứu vớt thế giới?
Hệ thống lại giải thích thêm.
【 Nhâm vật Đường Lục Tranh chính là mấu chốt cứu vớt thế giới! 】
Trái tim Nhâm Thạch bất giác lại âm ỉ, mặc dù chỉ gặp nó chưa đến hai ngày nhưng dù sao cũng từ bụng cậu mổ ra một đứa trẻ đáng thương như vậy lại là một nhân vật hư cấu ư?
“Nó không phải đã phát nổ mà chết sao?”
【 Sau khi phát nổ, Đường Tấn Nham một mình cân cả Liên Bang, cậu cùng nhân vật chính chết, đáng lý ra thế giới đã sụp đổ nhưng nữ chính vẫn còn sống cho nên thế giới vẫn tiếp tục, hai năm sau tang thi ngày một nhiều, Đường Tấn Nham vì thương tiếc Đường Lục Tranh cho nên đã lấy đất cát nơi Đường Lục Tranh phát nổ về nhà, không ngờ đất cát đó lại là thuốc giải tang thi, ông ta đưa một ít cho sở nguyên cứu, virus tang thi đã có thuốc giải, Liên Bang thống nhất, Đường Tấn Nham cùng Đường Tiểu Cơ chết! 】
Nhâm Thạch lí nhí, tâm tình không biết nói thế nào, Đường Tấn Nham là một nguyên soái và một người cha tốt, bỗng nhiên cậu dâng lên một chút hi vọng mơ hồ, đã bị hệ thống đập tan.
“Có thể nào giúp Đường Lục Tranh cùng nhau tồn tại với tôi được không?”
【 Không thể! Nó chỉ là một thực thể không có thật 】
【 Nhưng mà nếu muốn nó tồn tại trong thế giới thực tại cũng có thể.... 】
Mắt Nhâm Thạch sáng lên, không cách nào ngăn cản sự vui sướng điên cuồng của cậu.
“Làm như thế nào?”
【 Hệ thống sẽ đưa nhân vật Đường Lục Tranh ra khỏi thế giới khiến nó trở về không gian vô cực, nhưng ban đầu nó chỉ là một thực thể hư không lênh đênh trong thiên hà cũng giống như kí chủ, để nó hấp thu linh khí trời đất đần dần hình thành nên da thịt... 】
Nhâm Thạch nghe hệ thống nói mơ hồ hoa cả tai, nhưng cậu biết làm việc gì cũng sẽ có cái giá của nó, hệ thống của Nhâm Thạch, cậu sẽ không tin là nó nhân từ và làm theo thứ cậu muốn.
“Cái giá là gì?”
Giọng hệ thống đều đều: 【 Cái giá chính là điểm số tích lũy của kí chủ, số điểm tích lũy của kí chủ hiện nay quá ít ỏi... 】
“Cho nên...?”
【 Cho nên đổi điểm tích lũy của kí chủ chỉ lấy được, một viên hoàn châu kết từ thân thể của nhân vật Đường Lục Tranh 】
Nhâm Thạch lại nói: “Viên hoàn châu đó có thể làm gì?”
【 Nuốt vào có thể hoài thai trong bụng 】
Nhâm Thạch mừng rỡ, như vậy cũng được rồi, như vậy cũng coi như cậu trả lại hết cho nó, để nó sống lại một lần nữa.
Nhâm Thạch lập tức đồng ý, hệ thống đinh một tiếng báo cáo.
【 Điểm tích lũy của kí chủ đã quay về số 0 ban đầu, thỉnh kí chủ tiếp tục phát huy! 】
Nhâm Thạch không để ý, không hề tiếc rẻ điểm tích lũy của mình chút nào, Nhâm Thạch có thể làm hơn cho nó thậm chí là cắt da thịt của mình.
Nhưng Nhâm Thạch lại điên đầu phát hiện, mình đã bị lừa, hệ thống lại bất đầu lừa người, điểm tích lũy về không, lúc nào cậu mới có thể quay về thế giới của cậu? Mới khiến Lục Tranh tái sinh?
【 Thỉnh kí chủ có tiếp tục đi tiếp 】
Nhâm Thạch mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!
【 Đi tới thế giới tiếp theo cộng 1 000 000 000 điểm tích lũy, bắt đầu truyền tống! 】
Nhâm Thạch mong chờ thế giới tiếp theo sẽ là thế giới quái quỷ gì đây?
Điều kì lạ là Nhâm Thạch đã được truyền tống vào thận thể nguyên chủ rồi, nhưng cậu vẫn cảm thấy không chân thật, cơ thể vẫn cứ trạng thái lơ lửng, đến khi Nhâm Thạch mở mắt, da đầu cậu đột ngột tê dại, miệng đắng lưỡi khô, một cảm giác buồn nôn nhưng không thể nôn.
Trước mắt Nhâm Thạch mẹ nó là gì đây?
Quỷ!?
Nhâm Thạch nhắm mắt, mẹ nó cậu không phải là tang thi nữa chứ?
Nhâm Thạch đọc nội dung của thế giới.
Thế giới này là một thế giới linh dị thần quái, hay còn gọi là “tâm linh kinh dị” có sự xuất hiện của oán hồn, lệ quỷ, vong linh, ma quái, bùa chú.
Nhâm Thạch thực sự bái phục hệ thống, cứ tưởng mỗi thế giới qua đi đã làm nổi sợ hãi của cậu bị chai sạn không ngờ cậu vẫn đánh giá sai hệ thống.
Đầu tiên nói về cuộc đời của nguyên chủ khi chưa chết, nói đúng hơn bây giờ nguyên chủ đang trong trạng thái đã chết, và là một lệ quỷ du lãng, oán niệm chất chồng.
Nguyên chủ tên là Trì Thanh một gã đàn ông đã từng giàu có, hắn ban đầu có nhà có xe có công ty cổ phần cũng nổi tiếng, điều đáng kinh ngạc là hắn không có cha mẹ, hắn chính là trẻ mồ côi thực thụ, hắn từng là một gã đàn ông lịch lãm, ba mươi hai tuổi, hắn có một cô bạn gái rất xinh đẹp, đương nhiên hắn giàu có như vậy, hắn có tất cả những thứ mà phụ nữ thời hiện đại cần.
Hắn sống một đời phong độ, không rượu chè không gái gú, hắn rất chung thủy với người yêu, nàng ta đặc biệt vừa yêu hắn vừa yêu tiền của hắn.
Đột nhiên có một ngày ở đâu lòi ra hai ông bà tự nhận là cha mẹ của hắn, hắn cũng không ngạc nhiên mấy, bọn họ đưa ảnh lúc nhỏ xíu và chỉ, “đây là con lúc nhỏ!” Trì Thanh có quỷ mới tin, nhưng để chắc chắn hơn, hắn đã xét nghiệm ADN, điều không ngờ là bọn họ thực sự là cha mẹ đã vứt bỏ hắn, bọn họ nói với hắn rất nhiều, chỉ tại ngày xưa không có tiền nuôi hắn, đặc biệt khi hắn sinh ra thầy bói nói hắn sẽ không sống được lâu, khắc cha khắc mẹ, không thể làm ăn.
Hắn cười nhẹ, đương nhiên không tin, cơ nghiệp hắn cả đời gầy dựng, hắn cũng sắp kết hôn, hắn cười để lòng mình tĩnh lặng, để không phải tống quách bọn họ đi.
Một lũ ham tiền!
Hắn quá đổi hiền từ, hắn vẫn mua cho bọn họ nhà riêng ở ngoại thành, một tháng chu cấp đầy đủ, đặc biệt là đứa em hờ ham chơi cờ bạc của hắn, nó mỗi lần đều đến đòi tiền hắn.
Trì Thanh rất tức giận, đuổi thẳng bọn họ đi, không ngờ đứa em trời đánh của hắn lại đi thẳng đến công ty làm loạn, nhân lúc Trì Thanh bận đi công tác gã dẫn người lẽn vào nhà Trì Thanh, Trì Thanh xưa nay ở một mình, nhà của hắn cũng chỉ đưa vợ chưa cưới của hắn vào ở, đồ đạc văn kiện liên quan đến công ty hắn đều để hờ ở trong phòng.
Gã chỉ định tìm tiền, thứ gã cần chỉ là tiền nhưng gã thấy sấp văn kiện loạn xạ kia, gã lại nảy lên ý muốn khủng khiếp.
Gã đưa giấy tờ đem bán cho công ty Bạch thị đứng thứ hai trong thủ đô, Bạch thị thèm khát công ty Trì Thanh đã lâu nay lại có được giấy tờ chuyển nhượng quan trọng như vậy.
Khi Trì Thanh biết được lôi gã đánh đến nhập viện, bị ba mẹ nó can ngăn, hắn điên lên đánh hết ông bà.
Công ty liên tiếp bị rút nguồn đầu tư, rốt cuộc cũng có ngày phá sản, bị Bạch Thị mua về với giá ít ỏi, hắn cũng bị kiện tụng, vụ kiện rất nổi, ti vi phát sóng liên tiếp.
Trì Thanh không còn cách nào khác phải bán nhà bán xe, bán luôn cả nhà ba mẹ hờ của hắn cũng không không trả hết nợ, cũng chẳng mời được một luật sư nào hết, em trai hắn có thù rất dai, đem người tới đánh hắn, sự nghiệp mất, người yêu cũng đòi chia tay, hắn mới biết.
Cuộc sống này ngoài tiền ra thì không còn gì cả!
Trong những ngày tháng sắp bị khởi tố, hắn trốn chui trốn nhủi như chuột, thuê một căn trọ tồi tàn, hắn uống rất nhiều rượu, nhiều đến nổi bị sốc nặng, chủ nhà phát hiện lôi hắn đến bệnh viện.
Hắn nằm trong giường bệnh, thì ra lời của cha mẹ hắn rất đúng, số mệnh hắn không dài, không làm nên trò trống gì.
Nhưng sự việc này không đáng để hắn tự tử hay làm gì khác.
Rốt cuộc Bạch thị sửa sang công ty của hắn ngay trong đêm, hắn điên tiết nhưng không làm gì được, đêm đó hắn say mèm, công ty bị đập phá, hắn đứng dưới đất đá nhìn một đống xe cần cẩu, hắn chỉ biết rống lên.
Ngày hôm đó là ngày hắn mất mạng, một người ngồi trong xe múc không để ý lỡ múc hắn một phát, lôi hắn xuống hố sâu, đến khi gã ở trên xe phát hiện ra thì hắn đã chết, gã sợ chiếm hết lý trí, gã còn vợ, còn con, tuy không cố ý nhưng cũng ở tù một hai năm, gã đánh liều lấp đất lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra, lương tâm gã cũng bị thời gian làm cho quên lãng, gã từng giết người.
Bốn năm sau chi nhánh Bạch thị được xây lên, phía dưới là xác của Trì Thanh, chìm tận sâu dưới lòng đất, không một ai biết đến, thời sự lúc ấy đưa tin dữ dội, nói Trì Thanh đã bỏ trốn hoặc hắn đã tự tử, không một ai biết hắn đang ở đâu.
Nhâm Thạch đọc đến đây tức không chịu được.
Nam chính là một gã cảnh sát quèn làm trong đội điều tra những vụ án giết người, hắn tên Phương Ngạo, một cảnh sát quèn như hắn đã phá được rất nhiều vụ án, huy chương chất đầy nhà, nhà của hắn có đầy đủ cha mẹ, không nghèo khó cũng không giàu lắm tiền lắm của.
Hắn rất có tâm với nghề, theo đuổi vụ án nào là theo đến cùng, và rồi đến vụ án Bạch thị ăn hối lộ, hắn cũng tham gia vào, nhưng Bạch thị là ai chứ, chỉ cầm vứt tiền vào mặt sếp của hắn, sếp hắn lập tức bảo hắn dừng điều tra việc này.
Hắn không những không dừng còn âm thầm điều tra, điều tra đến tận bốn năm trước, hắn lờ mờ điều tra được một chút chân tướng của Trì Tranh, nhưng cũng bị sếp hắn phát hiện, phạt hắn hai tháng không được điều tra nữa.
Ai biết được Phương Ngạo lại cố chấp điều tra đến cùng.
Nữ chính là con giái độc nhất của Bạch Thị, tên là Bạch Lam cô biết ba cô làm ăn cũng không phải chân chính gì, cô cũng không phải là một người chảnh chọe hay đua đòi, liên tiếp gặp phải Phương Ngạo, cô biết Phương Ngạo gặp cô chỉ để điều tra, nhưng cũng khiến cô đem lòng yêu hắn, nhưng tình cảm không được đáp lại, cô cũng không thể phản bội Bạch thị, đành phải ngậm ngùi nuốt thứ tình cảm này xuống.
Không biết được một ngày, Bạch thị gặp sự cố, vong hồn Trì Thanh chứa oán khí rất nặng, không đi đầu thai, trốn khỏi ngục tù đu ám Bạch thị, kể từ ngày đó Bạch thị không có ngày được yên ổn, liên tục lỗ vốn, bị tố tụng.
Mẹ Bạch Lam là một người đàn bà mê tín, bà đã mời thầy cúng, đạo sĩ, và biết được có lệ quỷ đang đu ám, oán khí rất nặng.
Ba Bạch Lam đuổi thầy cúng đi, quát bà mê tín dị đoan, nhưng bà vẫn chứng nào tật nấy, liên tục mời thầy cúng về nhà, có đêm còn mơ thấy ác mộng.
Nhâm Thạch đọc xong hết, tâm trạng không mấy tốt đẹp, nhiệm vụ hiện giờ là phải giải thoát cho Trì Thanh, khiến hắn đi đầu thai.
__________