Hành Trình Đi Tìm... Bạn Trai

Chương 62: Chương 62




Má ơi!!!Sao trơn lùi vậy nèh???-tôi run run bước từng bước trên những hòn đá bám đầy rêu...đi không khéo là nằm một đống cho xem!

-Qua đây đứng với tao nèh Lâm!!!Nhanh lên đi...nắng quá hà!!!-com Mi hối thúc tôi...nó đâu biết tôi đang sợ té đến thế nào đâu??

-Thôi...không chụp nữa!!!Mất cả hứng!!!

Đột nhiên tên nhok ấy “dở chứng” lên....mặt hầm hầm bỏ đi vào bờ...khiến cả bọn trố mắt ra nhìn.

-Khanh...chụp 1 tấm thôi mà!!!Anh Lâm...nhanh lên đi anh!!!-tay con Vi thì cứ níu kéo lấy hắn...còn miệng thì thúc giục tôi!!!Rõ chán!!!

-Thôi..mọi người chụp đi!!!Khanh không có chụp đâu!!!-nói xong...hắn hất tay con Vi sang một bên..chân bước nhanh vào bờ...

-Khanh....chụp với Vi một tấm đi!!!

Nhỏ Vi vẫn không ngừng “níu kéo“...mặc kệ tụi nó...tôi cũng gần ra tới được chỗ rồi!!!

-Không là không mà!!!-lần này thì tôi thấy rõ hắn hất tay con Vi khá mạnh...cú hất đó đã làm hắn chới với không đứng vững trên những hòn đá trơn lùi này....và thế là....

-Khanh...coi chừng té đó!!!-con Vi chỉ kịp la lớn lên thì hắn đã mất đà thật rồi!!!Bất thình lình có cái gì đó giật mạnh cánh tay tôi.....hoảng hồn nhìn kỹ lại thì mới biết là tên nhok ấy....hắn sợ té nên đã “bám”đại vào cái gì mà hắn có thể “bám” được....và đó chính là cánh tay của tôi!!!

ThíchTruyện

-Buông...buông ra coi!!!Té bây giờ.....-vừa dứt lời thì quả thật.....tôi cũng mất đà theo hắn luôn!!!Trong cái giây phút “nghẹt thở” ấy....tôi tưởng chừng mình đã tiêu mất rồi!!!

TÙMMM.....

Một cú ngã khá to khiến lũ con gái la nháo nhào lên!Anh Thuần vội quăng máy ảnh xuống đất mà tới ứng cứu.....

-Mấy đứa bình tĩnh đi!!!-anh Thuần vội trấn an....

Trong cái dòng nước siết lạnh đó....tôi không dám mở mắt ra để nhìn cảnh tượng “kinh hoàng “này....tay tôi cứ víu chặt lấy thân người của thằng nhok đó!!!Vừa sợ,vừa tức vì bị “ăn” theo cú ngã của hắn!!!Nhưng....tôi có thể cảm nhận được dường như hắn đang cố sức để đưa cả 2 lên bờ.....tay hắn ôm lấy eo của tôi...đang rướn thân người để ngoi lên mặt nước chảy siết!!!

Trên bờ...mọi người cùng nhau tìm cách đưa cả 2 lên....loay hoay gần 5 phút....tôi mới thoát khỏi cơn “khủng hoảng“...

-Lâm....mày có sao không????

-Mở mắt ra đi mày!!Đừng làm tụi tao sợ nha!!!

Tiếng mấy đứa bạn lo lắng khi thấy tôi cứ nhắm tịt mắt....có đứa còn ác hơn...tát vào mặt tôi một cái rõ đau...may cho nó là tôi không thấy...nếu không thì “hậu quả “khó lường trước được!!!

-Huhuh...tao còn sống hay đã chết rồi???-tôi run run nói được vài chữ!

-Còn sống pa ơi!!!Chết đâu mà chết!!

Tôi từ từ hé mắt ra...trông thấy ánh mặt trời le lói mà lòng mừng vô bờ bến...Diêm Vương chưa réo gọi tôi xuống với ổng!!!

-Em có sao không Lâm???-anh Thuần từ tốn hỏi thăm tôi....

-Em...em không sao!!!

-Cho anh xin lỗi nha!!!Dẫn em đi chơi mà khiến em bị thế này....anh thấy áy náy quá!!!-giọng anh Thuần như chùn lại...anh đúng là khéo lo!!Có phải là do anh làm đâu???Mà do thằng em đáng ghét của ảnh làm kìa!!!

-Em không có sao mà!!!Anh đừng căng thẳng quá!!!-tôi ráng nở nụ cười cho anh cảm thấy nhẹ lòng...mặc dù....tôi cười như mếu!!!

-Thôi...anh đưa em về lều cho em thay đồ nhé!!!

-Khỏi đi anh ơi...em đi một mình được rồi!!!Lát thay đồ xong em ra đây lại với mọi người!!!

-Em đi được không???Thấy mặt mày em tái mét hà!!!

-Được mà...không sao đâu!!!-tôi xua xua tay mà nói...chứ để anh dẫn về lều thay đồ...ngại chết!!!

Tự dưng....tôi nhớ ra “nguyên nhân” làm tôi xém chết đuối....cố gắng dùng con mắt thật “thâm hiểm” nhìn vào thằng nhok đó...thì bắt gặp nhỏ Vi đang lo sốt vó khi thấy chân hắn bị chảy máu khá nhiều!!!

-Khanh có đau không???Để Vi về lều lấy bông băng cho Khanh nha!!!

-Khỏi đi!!!Khanh tự về lấy được rồi!!!-nói xong...hắn gượng đứng dậy...mặt mày nhăn nhó ...có vẻ là đau lắm đây!!!

-Thôi....Khanh ngồi yên đi!!!Chảy máu nhiều vậy mà còn đi đâu???Để Vi đi cho!!!-nhỏ sốt sắng,nhiệt tình bao nhiêu thì càng bị thằng nhok đó dửng dưng bấy nhiêu!

-Đã nói là khỏi mà!!!Vi cứ lằng nhằng vậy hoài làm Khanh bực bội lắm,biết không???-hắn quát rõ to...mọi người ai cũng nghe được!!!Chắc nhỏ Vi “quê độ” lắm đây...thấy cũng tội nghiệp ghê!!!Yêu chi người cộc cằn,khó ưa như hắn mà khổ!

-Vậy em với Khanh về thay đồ đi nha!!!Rồi có gì em ra đây chơi...để thằng Khanh nghỉ ngơi cũng được!!!

-Dạ...em biết rồi!!!-nói xong...tôi cũng lủi từng bước đi lều....buổi đi chơi đang vui vẻ mà tự dưng tôi mất cả hứng!

**************

Suốt dọc đường đi....tôi với hắn chẳng nói với nhau câu nào!!!Hắn đi trước...tôi lủi thủi theo sau....nhìn cái chân đang rướm máu mà tôi nổi cả da gà....hắn chịu đau hay thật!!!

-Nèh....đi nổi không đó???-tôi bất giác mở miệng hỏi...

-Nổi!!!

-Nổi thì tự mà đi đi!!!-tôi lầm bầm trong miệng khi hắn trả lời cộc lốc...cái tính sao mà khó ưa đến thế!!!

-Uj dza....

Đột nhiên hắn quỵ xuống...khiến tôi giật cả mình....liền chạy lại xem hắn có bị gì không!

-Nèh...đau thì cứ nói đau!!!Cần gì phải cố chịu đựng như thế???

-Kệ tôi!!!

-Nhok cứ như vậy thì tôi bỏ mặc luôn đó nha!!!Đứng dậy tôi dìu cho mà đi!!!-quát hắn mà trong lòng không thấy đã tức chút nào!!!Hắn mà là em tôi chắc tôi úynh ngày mấy trăm lần quá!!

-Đã nói không cần mà!!!-hắn cự nự...tôi thì cứ mặc kệ....một tay xốc hắn dậy...tay kia đỡ lấy hắn.....

-Đi từ từ thôi!!!

Tự dưng hắn không phản ứng gì nữa cả!!!Tôi vẫn cứ thế....dìu hắn đi một đoạn về lều....2 đứa cũng không nói gì với nhau nữa!!!Nhưng cái cảm giác lành lạnh ở quần áo....cái hơm ấm từ cơ thể hắn truyền sang tôi....sao mà nó làm tim đập nhanh thế nhỉ???

-Nhanh giùm cái đi!!!-ở ngoài hắn cứ thúc giục....đâu biết rằng tôi phải “tút” lại sau cú ngã mém chết vừa rồi!!

-Rồi đó!!!-vén tấm cửa lều....tôi hậm hực bước ra ngoài.

Bỗn thấy hắn đứng bật dậy mà tôi hết cả hồn.....cái chân còn đang rướm máu....ấy thế mà hắn chịu đựng hay thật!!!

-Đi từ từ thôi!Coi chừng vết thương đó!!!-tôi tỏ vẻ quan tâm...mặc dù vẫn rất là không ưa hắn.

Ngồi mãi gần 5 phút....nghĩ trong đầu không biết hắn làm gì ở trong mà lâu thế nhỉ???Định mở miệng hỏi thì bất thình lình hắn từ trong bước ra...ngoái đầu nhìn lại thì....sao mà dễ thương thế không biết???Thân người cao ráo của hắn được tôn lên bởi chiếc áo thun thể thao trắng,quần sooc đen....dáng thế này thì làm người mẫu được rồi đấy!!!Tự dưng tôi cảm thấy....sốn con mắt ghê!!!

-Ấy có muốn đi chơi thì đi đi!Tôi ở đây 1 mình được rồi!!!

-Đi gì nữa mà đi!!!Nãy có hứng....bị nhok quăng xuống nước là mẩt hết cả hứng rồi!!!-tôi xỏ xiên hắn...

-Cho tôi xin lỗi!!!Tại lúc nãy cũng hoảng quá...không biết nắm lấy cái gì...thấy ấy đứng gần nên....-hắn ấp úng...trông mới con nít làm sao!

-Thôi....không sao!Tính tui không có nhỏ mọn đâu!Biết xin lỗi là tốt rồi!!!

-Uj....

Nghe hắn rên...tôi quay sang thì hỡi ôi....vết thương ở chân hắn giờ rỉ máu ra nhiều hơn,dường như đang có dấu hiệu nhiễm trùng!

-Nhok ngồi yên đó đi!!!Để tui vào lều xem thuốc thang gì không???-tôi cuống cuồng khi nhìn thấy máu me bê bết như thế!!!

-Ấy tìm trong balo của nhỏ Vi đó!!!-hắn nói mà cái mặt nhăn như khỉ....chắc là đau lắm đây!!!

-Ừh ừh....

Nghe theo lời thằng nhok...tôi mở balo con Vi ra thì quả thật....không có gì ngoài thuốc và thuốc!!!Con này đi chơi hay đi khám bệnh không biết nữa???Nhưng dù gì thì đây cũng là dịp để sử dụng!

-Có rồi đây!!!-tôi lăng xăng chạy ra ngoài...trên tay là một đống bông băng thuốc đỏ!

-Xem nào....trước tiên là phải khử trùng trước!-tôi đăm chiêu...tỏ ra vẻ “chuyên nghiệp“....nhưng thật sự thì nhìn vết thương của hắn...tôi chỉ muốn ói!!!

-Ấy làm được không đó???Hay là để tôi làm được rồi!!!-ánh mắt đa nghi của hắn đang xem thường tôi!Thật đáng ghét!!!

-Yên tâm!!!Cái này dễ mà!!!Ngồi yên đi...đừng có nhiều chuyện!

Gần nửa tiếng trôi qua...sau sự miệt mài của tôi.....cùng với những tiếng thét kinh hoàng của hắn khi phải “chịu đựng“...tôi đã hoành thành “sứ mệnh” của mình....tuy hình thức bên ngoài...không được đẹp cho lắm!!! ^^

~-Xong rồi đó!!Mệt ghê vậy!!!-tôi lấy tay lau mồ hôi đang nhễ nhại trên trán...thở phào nhẹ nhõm.

-Hiz...ấy băng nhìn thấy ghê quá hà!!!Không đều gì cả!!!-hắn nhìn cái chân bị tôi quấn một nùi băng mà...mếu máo.

-Đòi hỏi quá!!!Tui làm hết khả năng của mình rồi!!!Bux bội...

-Nhưng mà....trông cũng hay hay!!!

Giây phút lặng đi.....nhìn hắn mân mê cái chân đang bị thương mà cười tủm tĩm một mình....sao tôi thấy hắn đáng yêu đến lạ!!!Nụ cười như một đứa con nít đang nô đùa cùng đồ chơi của mình vậy!!!Mún vẹo má hắn một cái...nhưng không dám!!!

-Cảm ơn ấy nha!!!

-Không có gì!!!Tính tui thương người là vậy mà!!!

-Uhm....

Chúng tôi im bặt...không nói gì mấy phút....tự nhiên không gian yên ắng hẳn đi.....gió ngừng thổi,chim ngừng ca hót,ngay cả tiếng loạt xoạt của những âm thanh khác cũng không còn....

-Hôm qua...ấy với anh ba tôi nói chuyện gì với nhau mà lâu thế???

-Chuyện gì...là chuyện gì???-giật mình khi nghe hắn hỏi câu này....thì ra đêm qua chắc hắn cũng không ngủ được!

-Àh...tụi này nói chuyện trên trời dưới đất ấy mà!!!-tôi đánh trống lảng...sợ thằng nhok biết được sẽ buồn...

-Thôi!!!Giấu làm gì???Tôi biết hết cả rồi!

-Tui...tui có giấu nhok cái gì đâu???

-Chuyện anh tôi sắp đi nước ngoài chứ gì!!!

Hắn làm tôi thấy “quê” ghê....biết rồi mà còn hỏi...làm tôi thành kẻ nói dối bất đắc dĩ!

-Ừh thì...đúng là vậy!!!Nhưng nhok cũng đừng buồn!!!Đối với anh Thuần...nhok vẫn là người ảnh yêu thương nhất mà!!!

-Buồn gì đâu???Tôi phải vui mới đúng!!!

???

Tôi tròn xoe mắt nhìn hắn....không hiểu hắn nói vậy là ý gì???

-Lúc còn nhỏ,ba anh em chúng tôi yêu thương nhau lắm...nhưng do biến cố gia đình,anh hai đã đi mãi mãi....anh ba thì từ một đứa hiền lành,ngoan ngoãn bỗng chốc thay đổi....còn tôi....cũng e dè với cuộc sống này hơn!!!

Hắn nhìn về nơi xa xăm....ánh mắt chan chứa kỷ niệm!!!Ba anh em họ....dường như đều có nỗi niễm của riêng mình!

-Ấy biết không???Tôi quý anh ba lắm...nhưng từ khi anh ấy thay đổi...tôi cũng dần xa lánh anh!!!Mỗi lần anh quan tâm tôi,cho tôi tiền hay bánh kẹo....tôi đều cộc cằn,tỏ vẻ khó chịu....thậm chí tôi còn nói với anh rằng:“Anh tránh xa em ra đi!!!Em không thích những người như anh!!!Em sợ lắm!!!“....lúc ấy...anh chẳng nói gì cả...chỉ cười rồi bỏ đi!!!Nghĩ lại....tôi thấy mình thật ngu ngốc...

-Dù sao cũng là quá khứ rồi!!!Nhok đừng tự dẳn vặt bản thân mình nữa!!!-tôi nhỏ nhẹ an ủi hắn....trong lòng cũng có chút bùi ngùi...

-Khi lớn lên rồi...tôi mới cảm nhận được nỗi khỗ của anh!!!Anh đã chịu đựng quá đủ rồi!!!Bản thân làm em mà tôi không giúp được gì cho anh....còn gây tổn thương cho anh nữa!!!Nay anh ấy quyết định tìm lại hạnh phúc cho riêng mình,tôi cũng chẳng có lý do gì để mà ngăn cản!!!

-Uhm....nhok biết nghĩ vậy là tốt!!!

Tự dưng hắn nhìn sang tôi...nhìn không chớp mắt...khiến tôi bị “đơ” ngay!

-Gì...gì vậy???

-Ấy giống Đan ở một điểm....ấy biết là điểm gì không???

-Tui...tui có quen với Đan đâu mà biết!!!-tôi ấp úng....tự dưng hỏi người ta như thế!!!Chẳng lẽ...tôi đẹp giống như Đan àh???

-Ấy có nụ cười hồn nhiên như Đan vậy!!!Rất đẹp.....

Nghe hắn nói xong...tôi chưng hửng....chắc bây giờ mặt đã đỏ như quả gấc mất rồi!!!Biết làm sao bây giờ???

-Nhưng ngoài điểm đó ra!!!Ấy chẳng được cái gì nữa cả!!!Hậu đậu,bê bối,hung dữ....

Khen được một câu....hắn như tạt gáo nước lạnh vào tôi khi nói những từ ấy!!!

-Im đi!!!Nói tui hung dữ...tui úynh nhok ráng chịu!!!

-Đó!!!Tôi nói có sai đâu!!-hắn cười “đểu“....càng làm tôi muốn bay vào...”cấu xé” hắn ghê!!!

-Nhưng mà nèh...

-Cái gì???-tôi hậm hực nói...

-Tuy anh ba của tôi đi rồi!!!Nhưng điều kiện là ấy chăm sóc cho tôi thì...xin miễn nhé!!!

Hắn làm tôi quê độ lần 2...làm như tôi muốn làm “vú em” cho hắn lắm vậy!!!

-Yên tâm!!!Tui cũng không đủ khả năng để chăm sóc một thằng như nhok đâu!!!Bực bội....đi ăn đây!!!- tôi đứng bật dậy....phủi quần rồi bước vào trong lều....cái thằng nhok này làm tính tình tôi thay đổi chóng mặt!!!Lúc thì khiến tôi hiền như nai tơ....lúc thì hắn biến tôi thành ác quỷ lúc nào không hay!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.