Hành Trình Đi Tìm... Bạn Trai

Chương 67: Chương 67




Sau sự cố phát hiện việc tôi dang dần dần có tình cảm với thằng nhok ấy....tôi tự nhủ sẽ không suy nghi đến hắn nữa!!!Việc này không thể xảy ra được.....ấy thế mà...hình ảnh hắn cứ lởn vởn trong đầu tôi!!!Thật khó chịu quá đi!!!

-Mày sao vậy Lâm???Sáng giờ cứ như người mất hồn!!!-con Oanh đa nghi hỏi.

-Không có gì!Chỉ tại...tao hơi mệt thôi!!!

-Tội nghiệp nó!!!Chắc do làm tăng ca nên không có thời gian để nghỉ đây mà!!!-nhỏ Mi châm chọc.

-Kệ người ta!!!Nhiều chuyện.

ThíchTruyện

Trời mùa hè Sài Gòn oi bức...không khí buổii sáng cũng không trong lành gì!!!Càng làm cho tôi cảm thấy bứ rứt khó chịu hơn!!!

Ðang cau có mặt mày thì bỗng tôi có điện thọai...móc ra thì thấy số lạ hoắc...mà cũng không giống số ở Viêt Nam này nữa!!!Cầm trên tay cho nó reo một hồi....tụi bạn thấy mới nói...

-Sao không nghe điện thoại đi???Làm gì cứ ngẩn ngơ ra thế????

-Uh uh....

-Alo...-tôi nhỏ nhẹ nói.

Không thấy đầu dây bên kia trả lời ngay...chỉ nghe thấy tiếng rè rè khó chịu....tưởng gọi nhầm số....ai ngờ.....

-Lâm hả???-đầu dây bên kia nói.

-Vâng..Lâm đây!!!Ai vậy??-tôi lịch sự trả lời.

-Hì hì...anh Thuần nèh!!!

Tôi bất ngờ khi biết chính là anh!!!Không lẽ...

Sao...sao số điện thoại lạ hoắc vậy anh???-tôi hỏi.

-Vì...anh dã sang Sing rồ mà!!!Mới đáp máy bay thôi!!!

Cái này càng làm tôi bất ngờ hơn....thì ra...anh đã đi thật rồi!!!

-Uh...ra là vậy!!!-giọng tôi chùn xuống....có chút gì đó nghẹo ngào.trong khi 3 con nhỏ bạn cứ chúm đầu vào nghe!!!Ghét quá nên tôi đứng dậy đi chỗ khác yên tĩnh hơn mà nói chuyện.

-Êh...cho tụi tao nghe với!!!

-Cái thằng....bạn bè mà ích kỹ vậy hả mày??

Chúng nó “nguyền rủa” tôi đằng sau lưng!!

-Anh đ vậy...Khanh nó biết chưa anh???

-Rồi!!!Chính nó ra sân bay tiễn anh mà!!!

-Uhm....

-Với lại em đã hứa với anh là chăm sóc nó giúp anh rồi mà!!!Nên anh yên tâm lắm!!Hihih...-giọng anh nói cười trong điện thoại.

-Nhưng dù sao..em cũng chúc anh sớm tìm gặp lại Đan....và...hạnh phúc anh nhé!!!-lời chúc xuất phát từ tim tôi...

-Uhm...vậy em giữ sức khỏe nhé!!!Ðối với anh...em cũng như Khanh vậy!!!Nên nếu em bị tổn thương gì...anh cũng sẽ khó chịu lắm!!!

-Trời!Em không dễ bị tổn thương đâu!!!Anh khéo lo!!!-tôi nói mà trong lòng khá buồn....vì thật sự....tim tôi đã bị tổn thương rất nhiều lần rồi!

-Uhm...vậy anh cúp máy nha!!!Khi nào rảnh anh sẽ điện thoại cho em!!!Bye bye em nhé!!

-Vâng ạh!Bye anh...-tôi cố gắng nói cười thật tươi câu cuối......

Cúp máy.....tôi khẽ thở dài và lặng đi....trong lòng có chút bùi ngùi nhưng nghĩ đến việc anh Thuần sẽ tìm được hạnh phúc là tôi cảm thấy vui lắm rồi!!!Đừng nên ích kỷ giữ anh làm “thiên thần” cho riêng tôi....vì anh còn phải đi tìm người anh thật sự cần bảo vệ!!!

***********

-Sao hôm nay đến sớm thế???-tên nhok ngạc nhiên khi thấy tôi xuất hiện trong tiệm bánh khi chưa đến 11 giờ trưa...

-Hôm nay về sớm!Chẳng biết làm gì nên ghé đây luôn!

-Rồi ăn cơm gì chưa đó???

-Chưa..cũng chẳng muốn ăn nữa!!!-tôi ngồi phịch xuống ghế gần đó...ánh mắt nhìn xa xăm...

-Có chuyện gì buồn àh???-hắn để ý...

-Không hẳn!!!

-Thế sao trông phờ phạc thế???

-Anh nhok đi rồi đó!Nhok biết chưa???

Không nghe hắn trả lời ngay....tôi mới gặng hỏi lại...

-Sao không trả lời tui???

-Biết rồi!!!Chính tôi tiễn anh ra sân bay chứ đâu!!!

-Anh nhok đi rồi!!!Nhok không buồn sao???-trông cái vẻ mặt thản nhiên của hắn khiến tôi tò mò.

-Bình thường thôi!!!

-Không buồn chút nào àh???

-Mà ấy hỏi nhiều làm gì?Đó là chuyện của tôi..buồn hay không cũng đâu liên quan đến ấy???-vẫn thái độ trả lời ngang bướng đó...nhưng hôm nay tôi không đoái hoài để cãi lại...

-Uh...cũng đúng!!!Tui vào nằm một chút nhé...lát tui ra canh tiệm giùm nhok cho!!!

-Sao thế???Trông ấy không giống như mọi ngày!!!Có chuyện gì àh?-hắn ngăn tôi lại....trước khi tôi kịp bước vào trong.

-Không có gì!!!

-Ấy thích anh tôi àh???

Tôi giật mình khi nghe hắn hỏi....

-Làm...làm gì có!!!

-Chứ sao biết tin anh tôi đi...ấy như người mất hồn vậy???

-Chỉ tại.....tôi đang mệt trong người thôi!!!Tránh ra đi....để tôi vào trong!!!-tôi đẩy người hắn qua một bên....cố giấu vẻ mặt đang đỏ bừng bừng.

-Lâm nèh....

Tôi khá bất ngờ vì hắn bỗng nắm tay tôi lại.....và còn gọi thẳng tên tôi nữa chứ!!!

-Gì...gì vậy???

-Ăn cơm chưa???

-Chưa.....

-Vậy tôi đi mua cơm...ăn xong rồi vào ngủ một giấc cho khỏe!!!

-Nhưng....-tự dưng hắn tỏ thái độ quan tâm....khiến tôi chưng hửng,không biết phải ứng xử ra sao!!!

-Nhưng nhị cái gì???Ngồi ở tiệm chờ tôi về đi!!!

-Uh uh....-tôi chỉ biết ậm ừ nghe theo....

***********

Ngồi trên quầy mà tôi cứ mãi suy nghĩ về những hành động của tên nhok ấy!Ngẫm lại những ngày đầu quen nhau...hắn cứ khinh khỉnh.Tuy bây giờ vẫn còn nhưng dường như có chút gì đó quan tâm đến tôi!!Chẳng lẽ...hắn cũng thích tôi hay sao???

Mặt tôi đỏ bừng bừng khi tưởng tưởng ra những điều trên....tự lay mình thoát khỏi những dòng suy nghĩ đó!!!Hắn nhỏ tuổi hơn tôi...thì làm sao có thế được chứ???

Bỗng ngoài đường thấp thoáng bóng dáng một chiếc xe hơi sang trọng đang đậu.....một người phụ nữ bước xuống xe....tôi cứ ngỡ là khách VIP đến mua bánh.....nhưng trông dáng người khá là quen....dường như tôi đã từng gặp ở đâu đó rồi!!!

-Cô cần mua gì ạh???-tôi lịch sự hỏi khi người phụ nữ ấy bước vào tiệm.

Gỡ cặp mắt kính đen ra....bà ta nhìn dáo dác xung quanh như đang thăm dò điều gì....

-Khanh có ở đây không cháu???-người phụ nữ ấy nhỏ nhẹ hỏi.

Tôi giật nảy mình....thì ra đây chính là mẹ của tên nhok đó!!!Do lần trước tình hình hỗn loạn nên tôi không nhìn rõ.....

-Dạ....Khanh ra ngoài mua đồ rồi cô àh!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.