Hành Trình Đi Tìm... Bạn Trai

Chương 69: Chương 69




Sau phút yếu lòng của hằn...tôi quyết định đóng cửa tiệm một chút!!!Không gian yên tĩnh sẽ giúp thằng nhok bình tĩnh hơn!!!Hai chúng tôi bấy giờ đang ngồi nép bên cửa sổ....nơi ánh sáng có thể hắt vào....nhìn xe cộ chạy qua lại!

-Nhok thấy đỡ hơn chưa???-tôi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của hắn mà hỏi.

-Uhm....đỡ hơn rồi!!!

Trong lòng rất tò mò không biết nguyên nhân gì mà có thể khiến hắn khóc ngon lành như một đứa trẻ như thế....nhưng ngẫm lại thì không nên....kẻo tôi lại khơi dậy nỗi đau của hắn lần nữa!!!

-Sao Lâm không hỏi gì nữa vậy???-hắn mở lời.

Có lẽ là do tôi muốn bà ấy trả giá cho những gì bà ấy đã gây ra!!!

-............-tôi lặng đi....vì không biết nên khuyên thằng nhok đó như thế nào bây giờ nữa!!!

-Điều đó có làm cho nhok cảm thấy vui không???Khi nhìn thấy nỗi buồn hiện lên trên gương mặt của mẹ nhok???

Khi tôi nói câu này ra....chợt làm hắn nhớ đến ánh mắt rưng rưng của mẹ hắn lúc nãy...

-Tôi.....

-Dĩ nhiên là làm sao nhok vui được???Đúng không???

Hắn không trả lời....tức là tôi đã nói trúng tim đen của hắn.

-Nhok nèh...cho dù ba mẹ nhok có làm gì đi chăng nữa...thì họ vẫn là ba mẹ của nhok!!!Cho nên đừng có cố gắng làm tổn thương họ...vì chính nhok cũng sẽ bị tổn thương mà thôi!!!

-Nhưng tôi biết làm gì bây giờ hả Lâm???Tôi không thể nào tha thứ cho họ được!!!Chính họ đã khiến hai người anh của tôi mất đi niềm tin,tình yêu và cả tương lai...nghĩ đến đó thôi là tôi không thể chấp nhận được rồi!!!

-Sao nhok không nghĩ đến chiều hướng tích cực hơn???

-Tích cực hơn àh???-hắn nhìn tôi....gương mặt hiện rõ hai chữ thắc mắc.

-Phải!!!Cái gì nó cũng có nguyên nhân của nó hết nhok àh!!!Nếu ba mẹ nhok không làm những điều như vậy....thì liệu anh ba của nhok có phát hiện ra người ảnh yêu thương nhất chính là Đan hay không???

-................

-Và nếu không có sự tiếp tay của ba nhok....thì liệu Đan có được đi du học để sau này có tương lai hơn không???Cái gì nó cũng có mặt tốt và mặt xấu của nó hết!!!Nhok biết không???-tôi cứ tiếp tục nói....

-Uhm...cũng có lẽ Lâm nói đúng!!!Nếu họ không làm như vậy....thì có lẽ tôi đã không hình thành tính tự lập sớm ngay từ khi còn nhỏ!!!Thế mà hay....

-Đấy thấy chưa???Chỉ cần nhok chịu nhìn nhận vấn đề khách quan một chút thì mọi chuyện sẽ không nghiêm trọng như nhok nghĩ đâu!!!

-Khanh thấy...dường như Lâm không hề biết buồn nhỉ???-tự dưng hắn chuyển đề tài sang tôi...đang nói ngon trớn....bỗng bị “đơ” ngay...

-Trời!!!Ai mà không biết buồn???

-Nhưng Khanh thấy Lâm lúc nào cũng lạc quan,yêu đời cả!!!

-Cái đó....là do bản thân tui tự đặt ra thôi!!!Đừng suy nghĩ mãi về những chuyện buồn....vì có suy nghĩ nhiều đi chăng nữa cũng chẳng thay đổi tý gì!!!Thôi thì dẹp nó sang một bên....tìm kiếm niềm vui khác!!!Hihih....

-Ước gì...Khanh được như Lâm nhỉ???

-Thì cứ làm như tui nói đi!Rồi từ từ nhok sẽ thấy cuộc đời này không chỉ có màu xám thôi đâu!!!-tôi như một gia sư....và cũng thắc mắc không hiểu vì sao tôi lại có thể nói hay như vậy nữa???

-Uhm....hiện tại Khanh đã tìm thấy khoảng màu hồng cho riêng mình rồi!!!

-Là gì???-tôi trố mắt nhìn hắn.

-Bí mật!!!-hắn phì cười...càng làm tôi thêm tò mò.

-Ghét!!!

-Lâm nèh!!!

-Gì nữa???

-Từ nay đừng gọi Khanh là nhok nữa!!!Xưng tên thôi nha!!!

-Er her...nhỏ tuổi hơn tui mà đòi tui gọi bằng tên àh???-tôi trả treo.

-Nhỏ hơn có một tuổi chứ nhiêu!Gọi bằng tên được rồi....Khanh ghét ai gọi Khanh là nhok lắm!!!

Tự dưng hắn cứ nhìn tôi chăm chăm....khiến tôi ngượng đỏ cả mặt...bèn quay ánh mắt ngó lơ sang chỗ khác liền...

-Ừh thì...thjx thì tui chiều!!!

-Cảm ơn Lâm đã cho Khanh nhiều lời khuyên!!!

-Có gì đâu!!!Tính tui vốn thương người mà!!!hiih.-tôi xua tay cười cười.

-Mà nèh...đừng có kể cho ai nghe là Khanh đã khóc đấy nhé!!Bí mật giữa hai tụi mình,chịu không???-hắn chìa tay ra....dụng ý bảo tôi móc ngoéo ăn thề với hắn đây mà!!!

-Pó tay!!!

-Sao?Có chịu không hả?Không thì...Khánh thủ tiêu Lâm để bịt đầu mối đó!!!-hắn giở trò đe dọa.

-Íh ẹh!!!Đồng ý thì....đồng ý!!!-tôi bĩu môi....

Hai bàn tay chạm vào nhau....trong tôi có cảm giác là lạ....bàn tay rắn chắc của hắn tự dưng cho tôi cảm giác an toàn....cứ muốn nắm mãi thế này......thế này thôi!!!

-Hỏi gì bây giờ???

-Không muốn biết vì sao tôi lại như thế àh???

-Thì cũng....có tò mò...nhưng không dám hỏi...sợ nhok nói tui nhiều chuyện!!!-tôi thật thà nói.

-Đúng thật là....-hắn phì cười....nhìn thấy nụ cười ấy tôi cũng cảm thấy an tâm.

-Thì....nếu nhok muốn tâm sự...tui sẵng sàng lắng nghe nèh!!!

Hắn không nói tiếp.....chỉ tựa đầu vào cửa sổ rồi nhìn về chốn xa xăm nào đó!!!

-Lâm biết không???Thật sự thì...tôi thương mẹ tôi lắm!!!

-Thì tất nhiên rồi!!!Tình mẫu tử mà!!!

-Nhưng mỗi khi gặp bà ấy....nỗi tức giận cứ chế ngự tôi!!!Khiến tôi phải nói những lời cay đắng,xúc phạm đến mẹ!!!Nhiều lúc tôi biết tôi rất quá đáng....nhưng lại không thể nào mở miệng nói một câu xin lỗi được!!!

-Vì sao vậy???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.