Trần Viện từ sau ngày gặp Lý Gia Thành, liền trở lại cuộc sống bận rộn. Vấn đề vốn đầu tư đã được giải quyết ổn thỏa, tiếp đến chính là tìm nhà sản xuất, chế tác, chọn diễn viên cùng những công việc linh tinh trước khi bắt đầu bấm máy. Đây là bộ phim đầu tiên Hồ Phong được làm đạo diễn chính nên cũng bỏ ra không ít tâm huyết, Trần Viện dưới sự giúp đỡ của anh, những công việc chuẩn bị cũng được tiến hành thuận lợi hơn, tuy nhiên cô vẫn bận đến mức chân không chạm đất, cơ hồ mấy ngày liền vẫn chưa bước chân đến trường học. Mẹ Trần thấy vậy cũng không ít lần oán giận chồng mình không chịu giúp đỡ con gái bảo bối của bà. Trần Bằng những lúc đó chỉ biết cười hì hì lấy lòng.
Trần Viện mặc dù bận rộn như vậy, nhưng không hiểu sao mỗi buổi tối vẫn cảm thấy có chút trống trãi, không thích ứng. Lẽ nào là do công việc có áp lực nên tâm lý cũng bị dồn nén. Tình trạng này vẫn kéo dài đến khi cô dần nhận ra nguyên nhân của sự trống trãi này. Lý Gia Thành từ khi sang Mỹ thì không hề liên lạc với cô. Điện thoại hay nhắn tin đều không thấy. Trần Viện càng nghĩ càng bực mình. Anh ta trước kia mỗi ngày đều gọi điện hỏi han cô này nọ, nếu không thì cũng nhắn tin chúc ngủ ngon. Vậy mà lần này đi tận một tuần rồi vẫn không thấy tăm hơi.
Trần Viện nằm úp sấp trên giường, trừng mắt nhìn điện thoại, tựa như nếu cô tiếp tục trừng như vậy thì nó sẽ đổ chuông. Hừ, bận gì mà bận đến mức một cuốc điện thoại cũng không đánh tới, thật là quá phận mà. Được rồi, nếu anh không gọi thì thôi, tôi cũng không thèm chờ nữa. Trần Viện thầm nghĩ như vậy, sau đó liền lật người, kéo chăn trùm kín cả đầu, vươn tay tắt đèn ngủ.
Nhưng chỉ năm phút sau, cô liền tốc chăn bật dậy.
Trần Viện cảm thấy không vui, ở nơi khác, cũng có một người khó chịu không kém. Lý Gia Thành ngồi trong phòng làm việc, đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong lòng rầu rĩ không thôi. Đã một tuần rồi anh vẫn chưa được trò chuyện với Trần Viện, cảm thấy nhớ đến không thể tả. Dù công việc bận rộn ngập đầu, nhưng chỉ cần lơi lỏng ra vài phút, anh lại không thể kiềm chế bản thân nghĩ về cô. Đã bao nhiêu lần anh muốn bất chấp mọi thứ, gọi điện thoại cho cô, chỉ vì được nghe giọng của cô, nhưng cuối cùng vẫn kiềm nén lại được.
Đúng vậy, anh hiện tại đang tiến sang giai đoạn hai của kế hoạch truy vợ. Theo kế hoạch đã đề ra, anh phải tạm thời cắt đứt liên lạc với Trần Viện một thời gian ngắn. Trần Viện trước đó đã được anh tạo thành một thói quen là hằng ngày đều giữ liên lạc với anh. Nhiều thì trò chuyện dăm ba phút, ít thì hỏi han vài câu hoặc đôi ba tin nhắn. Nếu như sự duy trì này đột ngột bị cắt đứt sẽ khiến cô không thích ứng được, sau đó sẽ nhớ nhung anh, nhận ra được sự quan trọng của anh, cuối cùng sẽ chủ động liên lạc với anh. Lý Gia Thành lúc đọc quyển cẩm nang theo đuổi bạn gái của Trần Viện mua đã không ngừng tấm tắc khen tác giả của quyển sách này, người này khẳng định là một bậc thầy sát gái, cũng là một nhà tâm lý học tài giỏi, nếu không ít nhất cũng là một người am hiểu sâu sắc về tâm lý học. Cách theo đuổi người yêu như thế này cũng là một dạng ám thị trong tâm lý học, nếu được vận dụng tốt sẽ đem lại hiệu quả bất ngờ, Lý Gia Thành vẫn rất tin tưởng vào kế hoạch của mình, chí ít là cho đến hôm nay.
Nhưng bây giờ lòng tin của anh đang dao động. Đã một tuần trôi qua mà Trần Viện vẫn không liên lạc gì với anh, Lý Gia Thành nghi ngờ kế hoạch của mình vạch ra căn bản không có hiệu quả. Nếu không tại sao Trần Viện một chút phản ứng cũng không có, mà bản thân anh thì nhớ cô đến phát điên rồi.
Lý Gia Thành trừng mắt nhìn chiếc điện thoại trên tay mình, do dự không thôi. Muốn được nghe giọng nói của Trần Viện, nhưng lại sợ làm hỏng kế hoạch, anh phân vân không biết phải làm sao. Sau cùng cũng làm ra một quyết định, kế hoạch gì gì đó đi chết đi. Vợ của anh anh muốn trò chuyện ai có thể cản được.
Lý Gia Thành vừa lấy lại hùng tâm tráng chí, quyết định gọi điện cho Trần Viện thì điện thoại đột ngột đổ chuông. Khi nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình, trái tim anh như muốn nhảy ra ngoài. Lý Gia Thành cố gắng kiềm nén kích động nhấn vào nút trả lời: “Trần Viện.” Giọng nói của anh có chút run rẩy.
Trần Viện nghe thấy Lý Gia Thành, không hiểu sao cảm thấy ủy khuất không thể tả: “Cả tuần nay anh làm gì mà không thấy mặt mũi đâu hết vậy?”
Lý Gia Thành cong cong khóe miệng, hiện lên một nụ cười thỏa mãn.
“Bên này công việc có chút rắc rối, anh hơi bận, em có khỏe không?”
Trần Viện bĩu môi bất mãn: “Không khỏe, sắp chết rồi.”
Lý Gia Thành không kiềm được bật cười, anh chắc chắn Trần Viện vẫn không nhận ra được bản thân đang làm nũng với anh, đương nhiên anh đối với hành động này của cô rất là hưởng thụ: “Sao vậy, tại công việc nhiều quá, anh xin lỗi, sau này sẽ tranh thủ mỗi ngày gọi cho em.”
Trần Viện không hiểu sao cảm thấy có chút chột dạ liền lớn tiếng nói: “Ai cần anh mỗi ngày gọi, à không phải, anh có gọi điện thoại hay không có liên quan gì đến em, hừ.”
“Được rồi, em không cần nhưng anh cần được chưa.” Lý Gia Thành giọng điệu dỗ dành nói.
“Bao giờ anh mới về, anh đừng quên mình là chủ đầu tư của bộ phim đó, vậy mà không thấy mặt mũi đâu hết.” Trần Viện hỏi xong câu này hai má cũng nóng lên một cách kỳ lạ.
“Chắc khoảng một tuần nữa mới xong. Trần Viện nhớ anh à?” Lý Gia Thành tâm tình vui sướng, giọng nói cũng đặc biệt trở nên trầm lắng và quyến rũ.
“Ai nhớ anh, đừng có tưởng bở.”
“Ừm, em không nhớ anh, là anh nhớ em được chưa.”
Trần Viện nghe thấy lời này, đột nhiên cảm thấy có chút ủy khuất. Hừ, nói nhớ cô mà cả tuần không thấy tăm hơi đâu cả, ai mà tin được.
“Em đang làm gì vậy.” Lý Gia Thành vẫn ôn tồn hỏi.
“Không có gì, đang chuẩn bị ngủ.”
Lý Gia Thành có chút không nỡ nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: “Vậy em ngủ ngon, đừng thức khuya quá.”
Lý Gia Thành dặn dò thêm vài câu bảo Trần Viện chú ý sức khỏe, không cần phải làm việc quá sức, sau đó mới cúp máy. Trần Viện ngơ ngẩn nhìn điện thoại một hồi lâu, sau đó nhắm mắt ngủ. Khóe miệng vô thức cong lên một nụ cười ngọt ngào. Hoàn toàn không nhận ra rằng cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người mức độ ám muội đã vượt xa mối quan hệ giữa những người bạn bình thường.
Lý Gia Thành sau khi nhận được điện thoại của Trần Viện, tâm trạng trở nên vô cùng tốt, nhìn cái gì cũng vừa mắt, ngay cả cô lao công người da màu anh cũng thấy da cô ấy hôm nay đặc biệt sáng bóng. Vốn dĩ anh đang nghi ngờ kế hoạch của mình vạch ra không có hiệu quả, nhưng một cú điện thoại của Trần Viện đã hoàn toàn phủ định lại sự do dự đó, điều này chứng tỏ quyển sách kia rất đáng tin tưởng, chỉ cần anh nhất nhất tiến hành trình tự theo hướng dẫn trong đó, ngày bắt Trần Viện về tay mình sẽ không xa nữa.
Công việc phía bên Mỹ đã được anh giải quyết chín phần mười, vốn dĩ ngày mai là anh đã có thể trở về để gặp mặt Trần Viện, nhưng Lý Gia Thành vẫn cố gắng áp chế ham muốn này. Xa nhau một tuần, khoảng thời gian này vẫn tương đối ngắn, thêm một tuần nữa mới tốt. Không phải người ta vẫn hay nói tiểu biệt thắng tân hôn hay sao. Thôi được rồi, anh với Trần Viện mặc dù vẫn chưa có tân hôn nhưng cũng sẽ không lâu nữa đâu.
Alex tiến vào phòng tổng giám đốc, anh là bạn thân của Lý Gia Thành, cũng là trợ lý thay mặt Lý Gia Thành phụ trách công việc ở phía bên Mỹ. Alex trông thấy vị tổng giám đốc anh tuấn tiêu sái, phong độ không ai sánh được của mình đang ngồi ở bàn làm việc, trên mặt hiện lên một nụ cười…ừm …phải nói thế nào nhỉ, là nụ cười có chút ngốc thì khóe miệng hung hăng co rút. Là thiên tài phương nào có thể khiến cho tổng giám mặt than của anh ngồi đây ngây ngốc cười như vậy? Tổng giám đốc đây là đang tư xuân sao? Là con gái nhà ai mà lại xui xẻo như vậy. Nhưng nói thế nào đi nữa thì đây cũng là một tin mừng, phải nhanh chóng báo cho bác Lý biết mới được. Người bạn tốt này của anh bao nhiêu năm qua không hề để mắt đến bất kỳ cô gái nào, à, cả đàn ông của không. Anh vốn còn lo lắng Lý Gia Thành bị lãnh cảm, nhưng giờ thì yên tâm rồi, cuối cùng cậu ta cũng đến mùa sinh sản.
“Hi, trông mặt cậu ngu thật.”
Lý Gia Thành phát hiện sự xuất hiện của Alex, liền thu hồi nụ cười trên mặt của mình: “Cậu vào không biết gõ cửa sao.”
“Tôi có gõ, là tại cậu đang bận tương tư nên không nghe thấy.”
Lý Gia Thành ho một tiếng rồi nói: “Công việc sao rồi?”
“Hoàn thành, đây là báo cáo, cậu xem đi.” Alex đưa tập hồ sơ trong tay ra. Sau đó lại tiếp tục nói: “Công việc ở đây xong rồi, bao giờ thì cậu trở lại chi nhánh.”
Lý Gia Thành nhướng mày nhìn Alex: “Ba mẹ còn chưa đuổi tôi đi, không đến lượt cậu ý kiến đâu.”
“Chậc chậc, ý tốt lại bị người khác hiểu lầm, không phải là tôi lo cậu đi lâu quá, người yêu bị thằng khác ẵm đi mất sao.”
Lý Gia Thành cau mày lườm Alex một cái, sau đó chăm chú nhìn vào những con số nhỏ xíu trên bảng báo cáo trong tay: “Ừm, làm tốt lắm. Cuối tháng thưởng cậu thêm lương một tháng lương nữa.” Lý Gia Thành hôm nay tâm trạng rất tốt, không do dự phát thêm tiền thưởng cho nhân viên.
Alex nghe thấy thì có chút kinh ngạc, nhưng sau đó liền treo trên mặt nụ cười cà lơ phất phơ: “Chậc chậc, đoán trúng rồi, cậu đang tư xuân phải không. Là con cái nhà ai nói tôi nghe một chút. Hai bác ở nhà đã biết chưa, họ mà biết chắc vui mừng lắm. Mấy ngày trước họ còn hỏi tôi có phải cậu ở phương diện đó đó có vấn đề không mà đến giờ vẫn chưa chịu tìm con dâu cho bọn họ.”
Lý Gia Thành càng nghe càng thấy không được, cuối cùng lên tiếng: “Hiện tại biến khỏi đây, hoặc là chuyện tiền thưởng đừng có nhắc tới nữa.”
Alex nghe xong lời này liền xoay người bước đi sau khi bật một tràng cười trêu cợt. Khi đi đến bàn thư ký bên ngoài, anh còn hào phóng tặng cho cô thư ký tóc vàng thân hình nóng bỏng một cái nháy mắt.
“Baby, tâm trạng thật tốt, có gì vui sao?” Cô thư ký tóc vàng hỏi.
“Đương nhiên vui, được thưởng một tháng lương, cô không có việc gì thì vào phòng tổng giám đốc lượn vài vòng đi, không chừng cũng được thưởng đấy.”
“Really?” Cô thư ký kinh ngạc hỏi.
“Sure!” Alex nhướng nhướng mày trả lời rồi rời đi sau khi tặng cho cô thư ký tóc vàng này một cái hôn gió.
Alex vừa rời khỏi, cô liền chạy ào đến máy pha cà phê, tập trung làm một ly cà phê thơm ngon nhất, thưởng một tháng lương, việc tốt như vậy không thể bỏ qua.
Lý Gia Thành không hay biết chuyện đám nhân viên đang mơ tưởng đến tiền thưởng, hiện tại anh đang bực bội vì lời nói của Alex. Nói một người đàn ông phương diện kia có vấn đề rõ ràng lăng nhục một cách trắng trợn. Anh sở dĩ trước giờ không chạm đến phụ nữ là vì chưa gặp đúng người, hiện tại Trần Viện đã xuất hiện, đương nhiên anh sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời, đem sự nhẫn nhịn hai mươi sáu năm qua bộc phát hết, đến lúc đó xem xem còn ai dám nói anh có vấn đề nữa.