“Chào Lý tổng, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp anh ở đây.”
Albert Diệp trông thấy Lý Gia Thành cũng từ trong nhà hàng bước ra, liền đi đến chào hỏi. Lý Gia Thành tiến lên bắt tay với Albert Diệp: “Chào Diệp tổng. Anh đến đây để dùng bữa sao.”
“Đúng vậy, tôi có hẹn ăn trưa với một người bạn. Giới thiệu với anh một chút, Trần Viện, ái nữ của chủ tịch giải trí Ban Mai”
Lý Gia Thành phát hiện Trần Viện đứng cạnh Albert Diệp thì có chút giật mình, sau đó hơi cau mày, hỏi: “Em đến đây để làm gì?”
Trần Viện đột nhiên cảm thấy có hơi chột dạ, cảm giác giống như đang bị bắt gian tại giường, liền đưa tay lên sờ sờ mũi. Sau đó cô lại bị chính suy nghĩ của mình hù dọa, lắc lắc đầu để tống khứ cái ý nghĩ kỳ quái này đi: “Tôi có hẹn ăn trưa với Diệp tổng, không nghĩ đến anh cũng ở đây.”
Albert Diệp có chút hiếu kỳ liền hỏi: “Hai người đã quen biết nhau trước à?”
Trần Viện gật gật đầu trả lời: “Đúng vậy, tôi là bạn học của em gái Lý tổng.”
Albert Diệp nghe xong liền hiểu ra, sau đó cười nói: “À, hóa ra là vậy, không nghĩ đến lại trùng hợp đến thế, ha ha.”
Lý Gia Thành thấy Trần Viện và Albert Diệp một màn anh hỏi tôi đáp vô cùng hòa hợp, đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu. Còn cái tên Albert Diệp kia nữa, cười khoa trương như vậy làm gì, anh cảm thấy chuyện này không có gì buồn cười cả.
Trần Viện chăm chú quan sát hai người, đây là cuộc gặp gỡ định mệnh giữa hai nhân vật trong truyền thuyết, cô không thể bỏ qua được nha. Hai người chỉ nhìn nhau cười, không nói gì hết mà đã nghe thoang thoảng mùi thuốc súng, sóng ngầm trỗi dậy mãnh liệt, đợi đến khi chiến tranh thật sự bùng nổ, đó mới thật sự là cảnh hay để nhìn.
“Tôi có việc phải đi trước, nếu có dịp sẽ mời Lý tổng một bữa.”
“Được thôi, tạm biệt.”
Albert Diệp quay sang chào Trần Viện, sau đó mới rời đi.
Trần Viện nhìn theo bóng dáng Albert Diệp đi xa, có chút hụt hẫng. Chỉ có như vậy thôi sao, rõ ràng chưa đại chiến một trăm năm mươi hiệp mà đã bỏ đi rồi. Làm cô còn ôm tâm lý chờ kịch vui.
Lý Gia Thành thấy Trần Viện cứ nhìn theo hướng của Albert Diệp thì cảm thấy có chút không vui, sau đó hỏi: “Em chuẩn bị đi đâu?”
Trần Viện nghe lời nói của Lý Gia Thành thì mới choàng tỉnh: “Tôi á? Tôi định rủ Nhã Hân cùng sang nhà bọn Minh Vũ để học bài.”
“Vậy đi cùng thôi, tôi cũng đang định về nhà.”
Trần Viện thấy thế cũng tiện, liền đồng ý. Cô đứng tại cửa nhà hàng chờ Lý Gia Thành lái xe, cũng không quên gọi điện thoại bảo chú tài xế đánh xe về, không cần chờ cô.
Trên đường đi, Lý Gia Thành mở miệng hỏi Trần Viện: “Albert Diệp hẹn em ăn trưa để làm gì?”
Trần Viện giống như được gãi đúng chỗ ngứa, liền nhanh chóng bật công tắc nói: “Còn chuyện gì nữa, không phải là anh ta đánh chủ ý lên Lâm An An sao. Tôi nói anh phải hành động nhanh chóng lên, Albert Diệp mà chịu xuống tay rồi thì anh chỉ có nước mất vợ.”
Lý Gia Thành chủ động tĩnh lược câu nói phía sau của Trần Viện, biết được mục đích của Albert Diệp là Lâm An An thì anh cảm thấy yên tâm không ít dù rằng anh cũng không biết tại sao mình lại yên tâm. Tuy nhiên anh vẫn dặn dò một chút: “Sau này em nên hạn chế qua lại với Albert Diệp, hắn không phải là thứ tốt lành gì đâu.” Tên này có tiếng là hoa tâm, thay người tình như thay áo, Trần Viện lại là một cô bé mới lớn, tới lui nhiều với tên kia e là sẽ bị ảnh hưởng.
“Anh yên tâm, anh ta không tìm đến tôi là tôi đã tạ ơn trời đất rồi.” Trần Viện quả thật chẳng thích nổi tên nam chính này, ngoài vẻ ngoài đẹp trai, nhiều tiền thì chẳng còn điểm nào tốt. Tính tình nhỏ mọn, xấu xa, nếu không nói là ác độc, mặc dù ‘Trần Viện’ kia chỉ bị giết chết trong tiểu thuyết nhưng cô vẫn còn ghi hận, chưa quên được đâu, hơn nữa lại là một tên ngựa giống chính hiệu, chẳng hiểu sao anh ta chơi bời nhiều như vậy mà còn chưa mắc bệnh hoa liễu. Trần Viện nghĩ sao này tìm bạn trai, nhất định phải tránh xa những tên ngựa giống, tìm một anh chàng rau sạch càng tốt, không sợ sâu. Nghĩ nghĩ một hồi, Trần Viện liếc qua nhìn Lý Gia Thành chốc lát rồi lại lắc đầu tiếc hận, bó rau sạch này đã có chủ rồi a, không thể đánh chủ ý bậy bạ được. Đầu năm nay muốn tìm rau sạch quả thật còn khó hơn tìm đường lên trời, đến trường tiểu học mới họa may thấy được. Chỉ có Lâm An An bị mù mắt mới yêu nổi Albert Diệp, à quên, còn có ‘Trần Viện’ trước kia cùng một đội quân nữ phụ bị anh ta làm mù mắt nữa, quả nhiên hào quang của nam chính là không thể xem thường được. Không ổn, nếu như vậy thì Lý Gia Thành chỉ sợ là không có cơ hội thành công.
“Này, mấy hôm nay anh có gọi điện thoại cho Lâm An An chưa?” Nếu không nhanh chóng tiến công, chỉ sợ là Lý Gia Thành sẽ không còn cơ hội nữa.
Lý Gia Thành nghe Trần Viện nói, liền cau mày không cho là đúng: “Tôi lớn tuổi hơn em, không được gọi tôi là ‘này’.”
Trần Viện cảm thấy vô cùng bất mãn, tại sao cái tên Lý Gia Thành này lúc nào cũng hiểu sai trọng tâm của vấn để, chuyện quan trọng ở đây là Lâm An An chứ không phải là cách xưng hô. Hơn nữa tuổi thật của cô cũng xấp xỉ anh ta, còn muốn cô xưng hô thế nào mới được.
“Tôi hỏi là anh đã gọi điện cho Lâm An An chưa mà.”
“…” Tại sao anh phải gọi điện cho Lâm An An, đã nói là anh không thích cô ta rồi.
“Đừng nói với tôi là anh không có số điện thoại của Lâm An An đấy nhé.”
“…” Anh lấy số điện thoại của Lâm An An để làm cái gì.
Thấy Lý Gia Thành im lặng không chịu hợp tác, Trần Viện lắc đầu ngán ngẫm. Đến giờ phút này rồi mà còn thẹn thùng nữa, đâu phải cô không biết anh ta yêu thầm Lâm An An đâu: “Thôi được rồi, đưa tôi mượn điện thoại của anh đi.”
Lý Gia Thành không biết mục đích của Trần Viện là gì, nhưng vẫn đưa điện thoại cho cô. Trần Viện nhanh chóng bắt lấy, thuần thục bấm số điện thoại của Lâm An An: “Tôi lưu số điện thoại của chị ấy vào rồi nhé, đặt tên là Lâm An An, sau này anh muốn đổi lại là ‘em yêu’, ‘honey’ hay ‘bé cưng’ gì thì tùy.”
Nghe xong lời của Trần Viện, trên trán Lý Gia Thành liền hiện thêm mấy vạch đen, có vẻ cô nhóc này trí tưởng tượng ngày càng bay xa rồi.
Trần Viện đột nhiên nghĩ ra một chuyện, liền hỏi: “À đúng rồi, một lát nữa anh có chuyện gì gấp không?”
“Không có.”
“Vậy anh ghé nhà sách ở ngã tư phía trước một lát nhé, tôi muốn mua một vài thứ.”
“Được.” Lý Gia Thành không do dự, liền nhanh chóng đáp ứng, nhà sách mới là nơi trẻ con nên đến chứ.
Lý Gia Thành tìm một chỗ đỗ xe, ngồi bên ngoài chờ Trần Viện. Trần Viện đi cũng không lâu, khoảng mười lăm phút sau liền trở ra, trên tay còn cầm theo một quyển sách mới. Cô nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào chỗ, lắc lắc quyển sách trên tay ngụ ý khoe khoang.
Lý Gia Thành đọc được tựa đề quyển sách liền đen mặt, cái gì mà ‘Cẩm nang theo đuổi phụ nữ’, đây là loại sách mà trẻ con nên mua sao?
“Tôi mua cái này cho anh, tối nay nhớ phải đọc đó.”
“…” Lý Gia Thành tiếp tục im lặng thể hiện sự phản đối của mình.
Trần Viện thấy thế liền lườm anh một cái: “Thôi để tôi đọc ở đây cho anh nghe, không biết tối nay anh về có chịu đọc không nữa. Tôi tìm hết nhà sách mới kiếm được quyển này đó, dạo này mấy loại sách này thật hiếm thấy. Để xem…Ừm… có rất nhiều phương pháp để theo đuổi phụ nữ, nhưng nếu quy về một mối thì chỉ gồm hai phương pháp cơ bản: tốc chiến tốc thắng và mưa dầm thấm đất. Ừ cái này cũng đúng.”
Trần Viện gật gù đồng ý, sau đó tiếp tục đọc: “Mưa dầm thấm đất ngụ ý là phương pháp theo đuổi phụ nữ một cách chậm rãi, kiên trì, khiến cho cô ấy không phát giác là bạn đang theo đuổi, nhưng khi phát hiện ra thì cô ấy bất giác đã nảy sinh tình cảm với bạn. Cũng tương tự như dùng nước ấm nấu ếch, nếu đem một con ếch bỏ ngay vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra, nhưng khi đem nó vào nước lạnh rồi từ từ đun sôi thì con ếch sẽ dần quen với hoàn cảnh này cho đến khi bị nấu chín.”
Trần Viện đọc đến đây thì ngừng lại, chậm rãi suy ngẫm phân tích: “Cách này khá tốt nhưng không được, chưa chờ nước kịp sôi thì con ếch đã bị Albert Diệp túm đi mất rồi.”
Lý Gia Thành càng nghe càng thấy không được, đưa tay lên xoa xoa mi tâm, anh phải nghiêm túc xem xét lại dự định của mình, lấy một cô vợ hoạt bát cũng tốt, nhưng hoạt bát quá mức thì….
“Tốc chiến tốc thắng là nói về những phương pháp tấn công phái đẹp một cách nhanh chóng, mạnh mẽ, cách này chủ yếu dựa vào tâm lý dễ rung động của phụ nữ, nếu như…..”
“Trần Viện!”
Trần Viện đang chuyên tâm đọc sách, bị tiếng kêu này làm cho giật mình, cô quay sang nhìn Lý Gia Thành hỏi: “Anh vừa gọi tôi?”
“Đúng vậy.”
“Có gì không, anh cũng thấy cách này khả thi hơn đúng không, mặc dù hơi mạo hiểm, tỷ lệ thành công không cao bằng cách kia, nhưng trong trường hợp này nó là cách thích hợp nhất.” Quan trọng hơn hết là Lâm An An thích loại người mạnh mẽ chiếm đoạt như thế, nếu không thì làm sao mà chị ấy lại yêu Albert Diệp.
“Ý của tôi là em ồn ào quá.”
Giận nha, đây là lần thứ hai cô đang nghiêm túc lại bị anh cắt ngang. Cô đây là nhiệt tình muốn giúp anh tìm vợ, lại hết lần này đến lần khác bị tạt nước lạnh, thật là làm ơn mắc oán mà. Cô phải nghiêm túc suy nghĩ lại có nên tiếp tục giúp tên mặt than này giành vợ hay không. Nhưng quả thật từ ngày nảy ra suy nghĩ giúp Lý Gia Thành thành đôi với Lâm An An, thì nó đã trở thành một chấp niệm của cô. Chẳng phải người ta nói mỗi người phụ nữ đều có tiềm chất làm bà mai hay sao, mà Lý Gia Thành lại là nhân vật cô thích nhất trong tiểu thuyết, làm mai anh ta với Lâm An An thì có gì không tốt, hơn nữa nếu đoạt được người yêu trong tay nam chính, cô cũng có được khoái cảm trả thù, mặc dù kiếp này cô và Albert Diệp vẫn chưa tính là kết thù với nhau.
“Hừ, không muốn nghe tôi đọc thì thôi, nhưng tối về phải tự xem đó, anh cứ suốt ngày thẹn thùng như vậy, tương lai chỉ có thể cô đơn đến già.”
“…” Thẹn thùng? Từ này là đang chỉ anh sao? Sao nghe không giống chút nào vậy.
“Em đừng để tâm chuyện này nữa, tôi không thích Lâm An An.”
Trần Viện dùng vẻ mặt thông cảm, vỗ vai Lý Gia Thành: “Thôi được rồi, tôi không tiếp tục nói đến chuyện này, anh đừng có thẹn thùng nữa.”