Hành Trình Giành Nữ Chính Về Tay Nam Phụ

Chương 77: Chương 77: Đính hôn




Thời gian nhanh chóng trôi qua, thoắt đấy mà ngày đính hôn được nhiều người trông ngóng cuối cùng cũng đã đến. Không phụ sự kỳ vọng của mọi người, Lý Gia Thành đã cho Trần Viện một buổi tiệc đính hôn khó quên trong đời. Xa hoa và tráng lệ là hai từ không thể thiếu trong những buổi tiệc hạng sang của những kẻ giàu có, danh sách khách mời cũng hoành tráng không kém, từ người thân, bạn bè, đồng nghiệp cho đến đối tác làm ăn, không thiếu một người. Có lẽ Lý Gia Thành hận không thể thông báo cho toàn thế giới này biết rằng Trần Viện sẽ chính thức trở thành hôn thê của anh, nên những người trong giới hạn nhận thức của mình đều được anh mời đến, đương nhiên trong đó có cả tình địch.

Trần Viện khi nhìn thấy danh sách khách mời này, không tránh khỏi giật mình, bạn trai của cô có vẻ hơi khoa trương thì phải, nhưng không sao cả, càng đông thì càng vui chứ sao, cô vốn là người rất khoa trương mà.

Sau lời giới thiệu của người chủ trì buổi tiệc – Lý Gia Huy, đôi trai gái từ phía cầu thang trên cao xuất hiện, âu yếm tay trong tay, tựa như một đôi bích nhân được ông trời tác hợp.

Trần Viện khoác lấy cánh tay của Lý Gia Thành, nép sát vào anh tựa như chú chim non yếu ớt cầu che chở. Lý Gia Thành vỗ nhẹ lên bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi của cô, an ủi: “Đừng căng thẳng, có anh ở đây.”

“Ai…ai căng thẳng chứ!” Trần Viện ngạnh miệng cãi lại.

Quá quen với tính cách khẩu thị tâm phi của Trần Viện, Lý Gia Thành chỉ khẽ cười, dắt tay cô bước xuống sảnh lớn, nơi đang có thật nhiều người đang chờ đợi để chúc mừng cho sự gắn kết giữa anh và cô.

“Không phải chứ, Lý tổng mà cũng có vẻ mặt ôn nhu như vậy sao? Không thể nào tưởng tượng được!” Một nhân viên của NewTime kinh ngạc thốt lên khi trông thấy nụ cười mà Lý Gia Thành dành cho Trần Viện.

Thư ký của Lý Gia Thành đứng một biên bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ đây đã là gì, cô còn thấy những cảnh kinh thế hãi tục hơn thế này nhiều, boss của cô sao? Anh ta yêu thảm rồi.

Albert Diệp đứng một góc sảnh, nâng ly rượu lên khóe môi, khẽ nhấp một ngụm, sau đó khinh thường nói: “Nhìn vẻ mặt vênh váo của anh ta kìa, trông không khác gì một con công trống đang lẳng lơ xòe đuôi thu hút sự chú ý của con mái.”

So sánh của Albert Diệp cực kỳ sinh động, nhưng lại không có mấy ai dám đáp lời, dù sao hai bên đều là nhân vật lớn, không thể đắc tội với bên nào. Trừ một người, đó là Luân. Cậu đứng vị trí khá gần Albert Diệp, cũng nghe thấy những lời này, trong lòng không nén được tán thưởng: “Nói rất đúng, nhìn anh ta thật sự rất thiếu đòn.”

Lý Gia Thành và Trần Viện dưới sự dẫn dắt của người chủ trì đã hoàn thành nghi lễ đính hôn. Sau khi được người mình yêu đeo lên tay chiếc nhẫn tượng trưng cho lời hứa hẹn, hai người ôm chầm lấy nhau, trao nhau một nụ hôn thắm thiết trong tiếng vỗ tay chúc mừng của mọi người.

“Đêm nay ở lại cùng anh nhé.” Lý Gia Thành tranh thủ nói khẽ vào tai Trần Viện.

Cô đỏ mặt, gật đầu thật khẽ.

Là nhân vật chính của buổi tiệc, Lý Gia Thành cùng Trần Viện không thể tránh mãi ở một bên mà phải tiếp đón khách mời. Đi chào hỏi một vòng lớn, Lý Gia Thành đã ngà ngà say. Thấy tình cảnh này, Trần Viện che miệng cười xấu xa, có lẽ đêm nay Lý Gia Thành đến đi cũng không nổi, làm gì còn hơi sức để gây sức ép cho cô.

Không lâu sau, Lý Gia Thành say khướt, được người khác nghiêng ngã đưa vào phòng khách sạn. Căn phòng tổng thống này được mẹ Trần cùng mẹ chồng của cô đặt trước, dành cho đêm đính hôn của hai người.

Mẹ Trần một bên âu yếm vỗ tay Trần Viện, một bên dạy dỗ cô phải chăm sóc thật tốt cho Lý Gia Thành, sau đó liền đẩy cô vào phòng đóng cửa lại. Trần Viện nhìn cánh cửa đóng sầm trước mặt mình, hai má đỏ ửng, thầm cảm thán thế giới này thật là thoáng, ngay cả ba mẹ cũng khuyến khích con cái làm những chuyện thiếu nhi không thể làm.

Bước vào trong căn phòng lớn, Trần Viện nhanh chóng tìm thấy Lý Gia Thành, người đang nằm như chết trên chiếc giường king size. Hôm nay anh ấy đặc biệt cao hứng, ai mời rượu cũng không từ chối, thậm chí còn không ít lần thay cô đỡ rượu.

Nhìn thấy gương mặt đang ngủ say của anh, Trần Viện không nhịn được mà bật cười khúc khích. Người này mấy hôm trước còn hùng hồn tuyên bố hôm nay sẽ mang cô ra xử bắn, vậy mà lúc này lại nằm như chết ở đây. Cô tiến lại gần, vươn tay ngắt lên má anh, sau đó còn không nể nang ai mà xoa nắn gương mặt anh một trận. Bắt nạt Lý Gia Thành hả hê, cô mới giúp anh thay áo. Nào ngờ vào lúc đó, Lý Gia Thành lại mở mắt ngồi bật dậy như xác ướp sống lại, dọa Trần Viện giật thót tim, kinh hãi thét to. Ngay tức khắc, Lý Gia Thành xoay người ép Trần Viện xuống giường, dùng môi mình che kín miệng cô lại.

Mùi rượu thoang thoảng đưa hương, Trần Viện với tay choàng lấy cổ anh, dịu dàng nghênh hợp nụ hôn cuồng dã và đầy tính xâm chiếm này. Không biết nụ hôn này kéo dài bao lâu, khi vừa dứt ra khỏi đôi môi Lý Gia Thành, Trần Viện liều mạng mà thở dốc, hai mắt cô long lanh nước như đang lên án hành động của anh: “Anh không say sao?”

Lý Gia Thành không trả lời câu hỏi này của cô, chỉ mỉm cười, nhướng mày nói: “Lúc nảy tại sao dám bắt nạt anh?”

Trần Viện chột dạ quay mặt sang hướng khác, cô mới không có bắt nạt anh, đó là hành vi âu yếm yêu thương có được chưa. Thử hỏi có ai yêu nhau mà không bẹo má nhau.

Trước sự yên lặng của Trần Viện, bàn tay to lớn đặt lên một bên đầy đặn cao ngất của cô khẽ siết lại: “Sao không trả lời?”

“Em…em đang âu yếm yêu thương anh chứ bộ.”

“A… ra là thế, vậy anh cũng phải đáp lại, âu yếm yêu thương em nhiều hơn một chút nữa.” Lý Gia Thành xấu xa cười, vươn tay ra sau kéo khóa áo Trần Viện xuống.

Hai người một lần nữa quấn lấy nhau, chưa đầy hai phút, cả hai đều bị lột sạch. Cơ thể trần trụi áp sát vào nhau, hơi nóng hầm hập tỏa đầy mùi hoocmon giới tính. Lý Gia Thành một lần nữa giày xéo đôi môi của Trần Viện, nhưng khác hẳn sự mạnh mẽ và đầy xâm chiếm như mọi khi, nụ hôn lúc này của anh trằn trọc, tràn ngập dịu dàng. Trần Viện bị mê hoặc, vứt hết sau đầu sự xấu hổ cùng túng quẫn, triền miên đáp lại.

Đôi môi Lý Gia Thành dần hạ thấp, anh hôn lên cằm cô, hôn lên cổ cô, cuối cùng ngậm lấy nụ hoa hồng tròn đầy và kiêu ngạo của cô. Hành động này của Lý Gia Thành đã quá quen thuộc với Trần Viện, mất đi sự xấu hổ và gượng gạo như những lần đầu tiên. Lúc này đây, dòng khoái cảm ập đến như cơn mưa lũ, ồ ạt cuốn trôi mọi lý trí.

“Ưm…” Trần Viện vô thức ngâm lên trong cơn đê mê, hai tây ôm lấy đầu của Lý Gia Thành kéo chặt vào ngực mình như muốn được nhiều hơn nữa.

Lý Gia Thành lúc này đây cũng không còn nhiều kiên dè nữa, tận lực khám phá cơ thể của người mình yêu. Bàn tay không an phận của anh lặng lẽ ngao du khắp thân thể cô, dịu dàng mơn trớn lên những vùng đất mà anh chưa từng khám phá qua. Một ngón tay men theo khe hẹp mê người khẽ chen vào cơ thể chật hẹp của Trần Viện. Hạ thân đột ngột bị dị vật xâm lấn, Trần Viện đau đớn kêu lên, cô nhíu mày đáng thương nhìn Lý Gia Thành như con cún nhỏ cầu xin tha thứ.

“Ngoan, thả lỏng.” Lý Gia Thành hôn lên vầng tráng lấm tấm mồ hôi của Trần Viện, cực lực trấn an cô. Lời nói của Lý Gia Thành như có ma chú, Trần Viện ngoan ngoãn nghe theo. Cảm nhận được cơ thể Trần Viện đã thả lỏng, ngón tay Lý Gia Thành chầm chậm cử động, không dám quá vội vàng vì sợ cô khó chịu.

Không được bao lâu, cơ thể đã dần quen với sự xâm chiếm của dị vật, khoái cảm xa lạ đột nhiên trào dâng, thân thể cô trở nên mẫn cảm và ướt át như đang ngầm ngênh đón hành động tiếp theo của Lý Gia Thành.

Thấy cơ hội đã đến, Lý Gia Thành cúi đầu ngậm lấy cánh môi Trần Viện, hôn cô một cách tham lam và cuồng dã. Trần Viện như bị nụ hôn mãnh liệt của anh rút hết linh hồn, trầm mê quên lối về. Đột nhiên ngón tay trong cơ thể bị rút ra, thay vào đó là một vật to lớn khác tiến vào.

“A…” Trần Viện thét lên, cơ thể đột ngột bị kéo căng hết cỡ, đau đớn không nói nên lời.

Lý Gia Thành trên trán lấm tấm mồ hôi, giây phút tiến vào cơ thể người mình yêu, khoái cảm đến tột cùng, không từ ngữ nào có thể diễn tả được. Dù vậy anh cũng không dám có thêm hành động nào nữa, nhìn Trần Viện đau đớn, tâm anh cũng đau xót không thôi. Hạ thân chôn sâu trong cơ thể cô vẫn một mực kích động, anh cúi xuống hôn lên vầng trán đã ướt đẫm mồ hôi lạnh của cô: “Ngoan, không đau, không đau.”

Trần Viện vươn tay ôm chầm lấy anh như muốn được anh xoa dịu sự đau đớn này. Lý Gia Thành dịu dàng hôn cô, hận không thể thay cô nhận hết mọi sự dày vò. Nhưng lúc này anh không thể dừng lại, bởi dây cung đã bị kéo căng, không thể hồi đầu.

Cảm nhận được sự lo lắng và trấn an của Lý Gia Thành, Trần Viện dần quên đi cơn đau, mi tâm không còn cau chặt lại. Cô chăm chú thâm tình nhìn vào mắt anh. Nhận thấy sự cổ vũ trong ánh mắt của Trần Viện, Lý Gia Thành cùng không còn khắc chế bản thân mình nữa hạ thân chậm rãi luận động.

Trần Viện cố gắng kiềm nén sự khó chịu của bản thân, thả lỏng và nghênh hợp Lý Gia Thành, không lâu sau đó, sự đau đớn dần bị rút đi, hạnh phúc tột cùng dần trỗi dậy.

Đêm nay, Trần Viện chân chính nở rộ dưới thân Lý Gia Thành.

Sau một đêm điên loan đảo phượng, Trần Viện thơm ngọt thức dậy trong vòng tay của Lý Gia Thành. Anh đã tỉnh từ sớm, nhưng lại luyến tiếc sự ấm áp này nên vẫn một mực ôm lấy Trần Viện, nhìn ngắm gương mặt như thiên sứ đang ngủ say của cô. Nhận ra Trần Viện đã thức giấc, Lý Gia Thành cúi đầu, in đôi môi của mình lên trán của cô: “Chào buổi sáng.”

Trần Viện vừa tỉnh dậy, vẫn còn mơ màng trên chín tầng mây, một lúc sau mới trở về mặt đất. Nhìn thấy Lý Gia Thành vẫn ôm mình không buông, Trần Viện híp mắt lại, lườm anh một cái, sau đó vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Lý Gia Thành, nằm xoay người sang hướng khác, chỉ để anh đối diện với cái lưng của mình. Hừ, cái người không biết tiết chế này đêm qua đem cô lăn qua lăn lại cả đêm, hại cô mệt đứt hơi mà anh vẫn không chịu an phận, đòi hỏi hết lần này đến lần khác.

Lý Gia Thành sở mũi cười khổ, kéo cô ôm vào lòng: “Em còn đau không?”

Hừ, lúc này mới biết cô đau sao, Trần Viện khịt mũi không thèm trả lời.

“Anh xin lỗi, tại tối qua high quá, anh không dừng lại được…”

Lý Gia Thành chưa dứt lời, một cái gối liền bay đến trước mặt. Anh nhanh tay chụp lấy, sau đó tiếp tục năn nỉ: “Thôi mà, đừng giận, thắt lưng còn nhức không, anh giúp em mát xa.”

Bị Lý Gia Thành quấn lấy một hồi, sự tức giận của Trần Viện không còn sót lại một mảnh. Cô thư sướng nằm sấp trên giường để Lý Gia Thành ấn lưng cho mình, thoải mái đến mức lỗ mũi hừ hừ kêu như con mèo được chủ nhân gãi ngứa.

Lý Gia Thành thấy vậy không nhịn được bật cười, hai tay càng thêm ra lực khiến Trần Viện thoải mái. Cô ấy phải nhanh chóng hết đau thì anh mới có thể hưởng phúc được chứ.

Trần Viện nào biết suy nghĩ u ám này của Lý Gia Thành, trong lòng cô còn thầm tán thưởng vị hôn phu ôn nhu và biết săn sóc của mình.

Hai người nằm trên giường mùi mẫn đến trưa mới chịu rời giường, Lý Gia Thành cũng không có thêm hành động quá phận nào khác, bởi anh biết cơ thể của Trần Viện sẽ không chịu nổi, dù sao đêm qua cũng là lần đầu tiên của cô.

Ngay lúc này, chuông điện thoại của Trần Viện đột ngột vang lên. Cô vươn tay chộp lấy chiếc điện thoại trên kệ tủ sát giường, bấm nút nghe máy: “Con nghe đây mẹ.” Cô trả lời, vẻ mặt có chút xấu hổ.

Nhưng đáp lại cô là tiếng khóc ngất của mẹ Trần. Trần Viện hoảng hốt hỏi: “Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?”

Mai Bảo Phượng không trả lời mà vẫn tiếp tục khóc thảm thiết, khiến Trần Viện cũng cuống cuồng theo. Lý Gia Thành thấy vậy, giành lấy điện thoại từ tay Trần Viện: “Bác, con là Gia Thành, bác có gì thì bình tĩnh nói, có con ở đây.”

Mai Bảo Phượng ngừng khóc, nói gì đó với Lý Gia Thành, ngay sau đó anh liền đáp: “Bác đừng lo lắng, con và Viện sẽ về nhà ngay.”

Trần Viện hoảng hốt nhìn Lý Gia Thành: “Chuyện gì vậy anh?”

Lý Gia Thành vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Trần Viện: “Ba em bị người của viện kiểm sát đưa đi rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.