Hành Trình Giành Nữ Chính Về Tay Nam Phụ

Chương 68: Chương 68: Liên hoan.




Bản nhạc kết thúc, Trần Viện cùng bè lũ của cô rồng rắn kéo nhau rời sàn nhảy, trở về phía quầy bar. Lý Gia Thành đang trong trạng thái hàn băng vạn năm khi thấy Trần Viện, liền chuyển thoắt một cái mỉm cười ấm áp như gió xuân, tựa như cái người lạnh lùng vừa rồi không hề tồn tại.

“Có mệt không.” Lý Gia Thành rút khăn mù xoa trong ngực ra lau mồ hôi lấm tấm trên trán cô, ôn nhu hỏi, đôi mắt lại khẽ lướt về hướng những chàng trai trẻ phía sau một cách âm trầm.

“Không mệt, chỉ hơi nóng thôi.” Trần Viện hì hì cười, vô cùng hưởng thụ hành động săn sóc của Lý Gia Thành.

“Vào phòng VIP nghỉ mệt lát rồi kiếm gì chơi tiếp đi.” Triệt đề nghị.

“Được đó, hay là chơi nói thật hoặc thử thách đi.” Minh Vũ đồng ý nói.

Mọi người đều thống nhất, cùng nhau kéo vào phòng. Sau khi vào trong, Lý Gia Thành, Albert Diệp, Huỳnh Tấn Phát và đạo diễn Hồ Phong ngồi một góc trò chuyện, nhường lại không gian cho đám người trẻ tuổi náo loạn. Người tham gia cũng không nhiều, Trần Viện, Nam Nhi, Lý Nhã Hân, Lâm An An cùng hai cô diễn viên khá thân với Lâm An An.

“Khoan đã, còn thiếu còn thiếu.” Trần Viện nói xong, cầm lấy một cái cốc uống bia, đổ vào hai phần rượu, năm phần bia, ba phần nước ngọt: “Đây là hình phạt cho người bỏ cuộc, đảm bảo chỉ cần một cốc liền ngã ngay tại chỗ, ha ha ha.”

Cả bọn hồ hởi đáp ứng, ngồi vây thành vòng tròn. Lý Nhã Hân làm người bắt đầu, đặt chai bia rỗng vào trung tâm vòng tròn, bắt đầu quay. Vòng đầu tiên, mũi chai hướng về phía Mình Vũ.

“Mình chọn nói thật.” Minh Vũ lên tiếng, đặt bàn tay vào máy phát hiện nói dối.

Lý Nhã Hân cao hứng nói: “Được rồi, cậu mở hàng nên mình chọn câu đơn giản thôi. Nụ hôn đầu tiên vào năm mấy tuổi?”

Minh Vũ mím môi, khẽ liếc nhìn Huỳnh Tấn Phát, nhận được ánh mắt cảnh cáo của anh, liền rút tay ra khỏi máy phát hiện nói dối, chộp lấy ly độc dược do Trần Viện pha chế, bịt mũi uống một hơi. Đùa à, cậu bây giờ chính là thần tượng quốc dân nha, làm sao có thể trả lời loạn vẫn đề này được, cậu mà phát ngôn bậy một tiếng, chắc chắn lúc trở về Huỳnh Tấn Phát sẽ xé cậu ra thành trăm mảnh. Có người đại diện bưu hãn thật là một điều khổ tâm.

Minh Vũ uống cạn cốc độc dược, sắc mặt tái xanh, nôn khan mấy lần mới trở lại bình thường, sau đó cậu liền dùng ánh mắt như dao găm để lăng trì Trần Viện. Trần Viện đắc ý đón nhận ánh mắt thù hằn của Minh Vũ, vẻ mặt hả hê. Minh Vũ bị chọc tức, tiếp tục pha một ly khác dành cho người xui xẻo phía sau.

Đến lượt Trần Viện quay, mũi chai hướng về phía Thức.

“Mình chọn nói thật.” Thức nói xong, rất tự giác đặt tay lên máy phát hiện nói dối.

Trần Viện nhếch miệng cười nham hiểm, hỏi: “Lần cuối cùng cậu tè dầm là khi nào?”

Mọi người nghe thấy câu hỏi của Trần Viện, đồng loạt hướng về phía Thức, ngay cả đội quân người cao tuổi đang ngồi một góc phòng cũng không ngoại lệ.

Ánh mắt mọi người đều chú mục về mình, Thức lúng túng nói: “Mình…mình… làm sao mình nhớ được chứ…A a a a.” Chưa nói hết câu, năm ngón tay liền bị một dòng điện chạy qua, khiến Thức giật mình la lớn. Đồng thời đèn trên máy phát hiện nói dối cũng nhấp nháy.

“A…cậu nói dối, mau khai thật xem nào, có gì mà ngại ngùng chứ.” Luân nói.

“Mình…mình bỏ cuộc, mình uống rượu.” Thức muốn rút tay ra khỏi máy, nhưng đề tài này thật hấp dẫn, không ai muốn buông tha.

“Có gì phải ngại chứ, nói thật xem nào, ai lúc nhỏ không từng tè dầm.” Minh Vũ chen vào.

Trần Viện nhanh trí mở miệng hỏi: “Sao cậu lại không dám trả lời, chẳng lẽ đến tận năm cuối tiểu học cậu vẫn còn tè dầm?”

Thức giật mình, xù lông cãi: “Làm gì có…A a a.” Bàn tay chưa kịp rút ra khỏi máy phát hiện nói dối, một lần nữa bị giật điện.

Mọi người nhìn nhau, sau đó đồng loạt ôm bụng cười nghiêng ngã: “Ha ha ha ha ha, năm cuối tiểu học… ha ha… vẫn còn tè dầm, là lớp năm…ha ha ha.”

Huỳnh Tấn Phát ngồi trong hội người cao tuổi, vươn tay đập lên trán than thở, khóe miệng xuất hiện một nụ cười ẩn nhẫn. Haizzz, thần tượng quốc dân a, tin này phải nhanh chóng phong tỏa mới được.

Bí mật bị phanh phui, Thức thẹn quá hóa giận, quệt mồm chạy vào toilet. Bỏ lại phía sau một trận tiếng cười vang dội.

“Nhanh nhanh nhanh, tới mình quay đây.” Tú Vy lên tiếng, đặt chai bia vào giữa, quay thật mạnh. Cô chính là một trong hai cô diễn viên đi cùng Lâm An An. Lần này mũi chai hướng về phía Luân.

“Mình chọn nói thật.”

Tú Vy suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Hiện tại cậu có thích ai không?”

Luân mím môi, gật đầu: “Có!”

“A... ai nha, ai nha?” Trần Viện và Lý Nhã Hân hứng thú kêu lên.

Luân đột nhiên im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Trần Viện, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Lý Gia Thành đang cùng người khác uống rượu nhưng vẫn luôn chú ý tình hình phía bên Trần Viện, thấy biểu hiện kỳ lạ của Luân, trong lòng thầm kêu không tốt, đôi mắt như dao găm hướng thẳng về phía chàng trai trẻ.

Đang hưng trí dào dạt đùa giỡn với chiến hữu, Minh Vũ đột nhiên cảm thấy da gà từng trận nổi lên, cậu quay đầu nhìn về phía góc phòng, bắt gặp một đôi mắt âm trầm đang hướng đến đây. Minh Vũ nuốt ực nước miếng, xoay sang nhìn Luân, người vẫn còn đang dùng vẻ mặt ‘thâm tình’ nhìn Trần Viện. Cậu lúc này mới giật mình, không dám tiếp tục trêu đùa, vờ như không phát hiện điều gì, vươn tay đập lên vai Luân nói: “Mỗi lần chỉ trả lời một câu hỏi thôi, xong lượt của Luân rồi.”

Bị Minh Vũ ngăn cản, Luân cũng không muốn nhắc lại vấn đề này nữa, rầu rĩ nhìn Trần Viện rồi im lặng.

Hầu hết không ai cảm thấy có gì khác thường, trừ Lý Gia Thành và một số người biết chuyện, nên không khí cuộc chơi vẫn rất hào hứng. Thật ra mà nói, không biết cũng là một loại hạnh phúc.

Đến lượt cô diễn viên còn lại tên Khánh Vân đi cùng Lâm An An quay. Lần này người bị nhắm trúng chính là Trần Viện.

“Mình chọn thử thách.” Trần Viện sảng khoái quyết định, cô là một người có nhiều bí mật, không thể chọn nói thật được.

Khánh Vân đắn đo, không biết nên chọn thử thách như thế nào. Cô không muốn làm khó Trần Viện, hay nói thẳng ra là không dám. Cô cũng là nghệ sĩ trong giải trí Ban Mai, Trần Viện trong công ty là cấp trên của cô, hơn nữa còn có khả năng là người thừa kế, nhất định không được đắc tội, mà trái lại còn phải nịnh nọt vuốt mông. Hay là để cô ấy hát một bài, lúc nãy nhìn Trần Viện nhảy đẹp như vậy, chắc là hát cũng không tồi, thử thách thế này cũng không tính là khó.

“Trần Viện hãy hát một bài đi.”

“Hít……” Khánh Vân vừa dứt lời, một trận hút khí vang dội cất lên, đám Nam Nhi cùng Lý Nhã Hân đồng loạt dùng ánh mắt như dao găm nhìn về phía cô. Khánh Vân có chút lo lắng, cô đã làm gì sai sao?

Trần Viện nghe được thử thách của mình, hưng phấn đáp: “Được thôi, các người rửa tai chờ nghe tôi hát.” Nói xong liền chạy đến máy bấm chọn bài hát. Lý Gia Thành vẫn một mực nhìn Trần Viện, đôi mắt dịu dàng đầy hứng thú mà quan sát cô.

Không để mọi người chờ đợi lâu, chưa đến một phút sau, âm nhạc vang lên, kèm theo đó là tiếng ca thánh thót của Trần Viện.

“La la la la…..Ngày tình yêu đến bất chợt…Em nhận ra rằng…..”

Thật khó mà tin được, giọng nói Trần Viện rất ngọt ngào và trong trẻo, nhưng không hiểu sao tiếng hát của cô lại có sức xuyên thấu đến như vậy.

“Ưm…ưm…ưm…hãy nói em nghe rằng anh nhớ em…ưm…ưm…ưm…”

Nhạc vừa vụt tắt, Trần Viện từ trong trạng thái phiêu du mở mắt ra, chờ đợi tiếng vỗ tay của mọi người. Nhưng chào đón cô là một sự tĩnh lặng đến đáng sợ, đám người bên dưới mặt mày xanh lét, khó coi như đang bị táo bón. Nụ cười trên môi cô dần biến mất.

Khánh Vân hiện tại đã hiểu tại sao khi cô yêu cầu Trần Viện hát, mọi người lại nhìn cô đầy thù hận như vậy. Ai lại đoán ra được một cô gái nũng nịu có giọng nói thỏ thẻ tựa chim vàng anh như Trần Viện lại có giọng ca đến cả Jaian cũng phải chào thua làm đệ tử, cái này thật là không khoa học nha. Quả nhiên không ai là hoàn mỹ, điều này khiến cô thật sự cảm thấy an ủi.

Thấy Trần Viện không vui, Lý Gia Thành quyết định trái lương tâm, khóe môi run rẩy vài cái mới cong lên thành một nụ cười miễn cưỡng. “Bộp bộp bộp.” Âm thanh vỗ tay đơn độc của anh vang lên trong căn phong yên tĩnh.

Trần Viện xúc động không thôi, nhào vào lòng Lý Gia Thành nũng nịu: “Chỉ có

anh là tốt nhất, bọn họ không ai thèm vỗ tay.”

“Đừng buồn, là bọn họ không biết thưởng thức.” Lý Gia Thành ôn nhu vuốt tóc cô nói.

Albert Diệp ngồi bên cạnh giật giật khóe miệng. Giờ anh mới biết tại sao một sát thủ tình trường như mình lại bại trong tay Lý Gia Thành, ít nhất trong trường hợp vừa rồi, anh không thể nhanh chóng bán đứng lương tâm mà hùa theo Trần Viện như thế.

Nổi ám ảnh qua đi, đám người trẻ tuổi lại tiếp tục trò chơi của mình, Minh Vũ cầm chai rỗng, quay thật mạnh, cuối cùng người bị bắt là Triệt.

Triệt đảo mắt suy xét, cảm những người đi trước chọn nói thật tràng cảnh thật thê thảm, cuối cùng cậu ra quyết định: “Mình chọn thử thách.” Thử thách vừa rồi của Trần Viện khá dễ dàng, cậu nghĩ chắc mình cũng không đến nổi nào đâu.

Minh Vũ nham hiểm cười: “Cậu ra ngoài mời khách đi.”

“Mời khách là sao?” Triệt cau mày khó hiểu.

“Trong phim cổ trang, mấy cô gái thanh lâu mời khách như thế nào thì cậu mời như thế ấy.” Minh Vũ rất kiên nhẫn giải thích.

“A… Không thể nào.” Triệt đau khổ kêu lên, tại sao thử thách ban nãy của Trần Viện vô cùng dễ dàng, đến lượt cậu lại…

Trần Viện nghe mùi ngon, bon chen góp vui: “Đúng rồi, phải cầm khăn vẫy vẫy mới giống. Ai có khăn tay mau lấy ra cho cậu ấy mượn.”

Mọi người lắc đầu: “Mình chỉ đem khăn giấy thôi.”

Trần Viện bật dậy, lật đật chạy đến Lý Gia Thành, vạch áo anh, kéo chiếc khăn mùi xoa ra rồi mang đi. Nhìn thấy bóng dáng bận rộn của cô, anh chỉ có thể lắc đầu, sủng nịch mỉm cười.

“Đây này, cầm lấy.” Trần Viện nhét khăn vào tay Triệt. “Nhanh đi mời khách đi.

Nếu làm không đạt thì phải làm lại đấy.”

Triệt lắp bắp: “Mình… mình bỏ cuộc có được không?”

Minh Vũ nhún vai, đẩy ly độc dược về phía cậu: “Được thôi, mời!”

Triệt nuốt ực một ngụm nước miếng, hỗn hợp trong ly này là do Minh Vũ trước mặt mọi người pha chế, ngoài những thành phần mà Trần Viện để vào ban đầu, còn có thêm tương ớt và muối ăn. Đắn đo giây lát, cậu siết chặt nắm tay, vẻ mặt đầy bi tráng tiến về phía cửa.

Mở cửa ra, tựa vào khung cửa chờ đợi. Một lát sau, có hai người nam, là nhân viên phụ trách bộ phận ánh sáng trong đoàn làm phim đi ngang qua, Triệt hít sâu một hơi, cầm khăn tay bằng ngón cái và ngón trở, giơ lên hoa lan chỉ, bắt đầu vẩy vẫy: “Anh đẹp trai, vào đây chơi đi, đảm bảo cực kỳ thoải mái nha, vào đây nha~ ~ ~”

Hai người bị Triệt làm cho giật mình, nhìn cậu trân trối. Triệt hoàn thành nhiệm vụ, đóng sầm cửa lại quay trở vào. Xong rồi, cả đời anh minh thần võ của cậu bị hủy rồi, hoàn toàn bị hủy rồi.

“Ha ha ha… ha ha ha… ha ha ha…” Tiếng cười vang dội như sấm vang lên, mọi người đều không giữ hình tượng, ôm bụng cười lăn lộn. Ngay cả Thức vừa rồi bị lộ bí mật cũng cảm thấy khoái trá hơn nhiều, rốt cuộc cũng có người xui xẻo hơn cậu.

Đám người ngồi trong góc phòng cũng không kiềm được bật cười, trong lòng thầm cảm thán tuổi trẻ thật tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.