Suy nghĩ của Hồ Phong cũng không hoàn toàn đúng. Về chuyện kinh phí, ba Trần hoàn toàn không nhắc đến với Trần Viện, cô ngầm hiểu là ba Trần đang thử thách mình, nhưng cô cũng sẽ không vì điều đó mà đau đầu. Thật may mắn là cô quen biết một cái đùi bự. Mà cái đùi bự này lại một lòng si mê Lâm An An. Nếu như để Lâm An An nhận vai nữ chính, Lý Gia Thành chắc chắn sẽ vô điều kiện đồng ý đầu tư vào ‘Khát vọng’. Trần Viện thầm nghĩ vậy.
Khi nộp kịch bản vào giải trí Ban Mai, Trần Viện còn đang đau đầu làm cách nào để đẩy vai Thiên Di cho Lâm An An. Bây giờ thì tốt rồi, kịch bản nằm trong tay cô, nhà đầu tư thuộc phe cô, cô muốn chọn ai thì người khác cũng không thể chen miệng vào.
Theo những gì Huỳnh Tấn Phát báo cáo lại, cô biết được Lâm An An dạo gần đây có rất nhiều cố gắng, diễn xuất cũng trở nên cứng cáp hơn, tiến bộ đến thần tốc. Điều này làm Trần Viện khấp khởi vui mừng, khiến cho mỗi khi nghĩ đến Lâm An An cô đều có cảm giác tựa như tiền bạc đang chảy ào ào vào túi.
Trần Viện không suy nghĩ nhiều, liền lập tức gọi điện thoại cho Lâm An An.
Lâm An An hiện tại đang ở phim trường, ngồi chờ lượt diễn của mình, ngay lúc đó thì nhận được điện thoại của Trần Viện. Khi nhìn thấy cái tên đang lấp lóe trên màn hình, cô ngay lập tức cảm nhận tim mình bang bang đập liên hồi.
Quãng thời gian qua, cô đã cố gắng rất nhiều, từ học tập đến rèn luyện không xao nhãng điều gì. Nhưng sau bộ phim ‘Phía sau ánh hào quang’, số lần Trần Viện liên lạc với cô trở nên ít hẳn đi. Mặc dù Huỳnh Tấn Phát thỉnh thoảng có sắp xếp cho cô một vài vai phụ, nhưng trong lòng cô vẫn không tránh khỏi khủng hoảng, cô có cảm giác như mình đã bị thất sủng, từ nay về sau sẽ không được Trần Viện chăm chút nữa.
Nếu Trần Viện biết được suy nghĩ này của Lâm An An, chắc chắn sẽ ngửa cổ lên trời kêu oan ức. Lâm An An là cây vàng cây bạc của cô, cô ủng trong tay còn không kịp, làm sao có thể lạnh nhạt cho được. Chẳng qua thời gian trước cô bận đến chân không chạm đất, nào là chuyện scandal, rồi đến kịch bản. Ngay cả bản thân còn lo chưa xong, còn có thể nghĩ đến ai.
Lâm An An nhận điện thoại, giọng nói có chút run rẩy: “A lô.”
“Chị An An à, chị đang ở đâu vậy?”
“Chị… đang ở phim trường.”
“Vậy à, dạo này chị thế nào rồi?” Trần Viện hỏi bâng quơ một câu không đâu vào đâu.
Như thế nào là như thế nào, câu hỏi này phải trả lời như thế nào mới phải đây. Chẳng lẽ Trần Viện đang thử cô, nếu cô trả lời tốt thì sẽ một lần nữa có được sự sủng ái của Trần Viện.
Lâm An An xoắn xuýt thật lâu, cuối cùng đáp lại: “Chị rất tốt, dạo này chị rất cố gắng luyện tập diễn xuất.” Trả lời thế có được không nhỉ, như vậy mới biểu hiện được sự nổ lực của cô.
Trần Viện cũng không có suy nghĩ nhiều như Lâm An An, cô chỉ vô thức hỏi một câu xã giao thôi. Thấy Lâm An An nói vậy trong lòng cô cũng cảm thấy yên tâm, Thomas edison cũng đã nói ‘thiên tài một phần trăm là cảm hứng và chín mươi chín phần trăm là mồ hôi’
“Vậy thì tốt quá, em có vai chính cho chị này, là kịch bản của em viết, chị có nhận không?”
“Hả! Vai chính!” Lâm An An kinh ngạc kêu to, đổi lấy những ánh nhìn giật mình cùng khó chịu của mọi người trong phim trường. Lâm An An lúc này mới nhận ra bản thân đã quá kích động, liền ngượng ngùng cười tỏ vẻ xin lỗi, sau đó cầm điện thoại đi đến một góc khuất.
“Đúng vậy, nhưng cũng không hẳn. Là kịch bản viết về Nam Nhi, bọn họ mới là nhân vật chính. Nhưng vai dành cho chị cũng chiếm một phần rất quan trọng.” Trần Viện giải thích.
Lâm An An cố gắng kiềm nén tâm tình kích động, nói: “Chị nhận, chị đương nhiên nhận. Trần Viện cám ơn em nhiều.”
“Hì hì, có gì mà cám ơn. Chị cố gắng luyện tập diễn xuất. Lần này ra quân nhất định là phải thành công đấy.”
“Được, chị sẽ cố hết sức.” Lâm An An nắm chặt tay, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc vai diễn mới này.
Sau khi cúp máy, Lâm An An vẫn còn rơi vào trạng thái lâng lâng, cảm giác cả người như đang ở trên chín tầng mây. Là cô đang mơ sao? Trần Viện nói có một vai chính cho cô, đây quả thật là một món quà vô cùng bất ngờ. Mặc dù ‘Khát vọng’ là kịch bản do Trần Viện viết nhưng cô không hề xem thường nó. Cô biết Trần Viện là một người có năng lực, nếu không chắc chắn điều gì thì em ấy sẽ không thực hiện. Cho nên lần này được nhân vai chính trong ‘Khát vọng’, đối với Lâm An An mà nói, đó chính là một cơ hội lớn cần phải nắm chặt.
Trần Viện nói chuyện với Lâm An An xong, lại một lần nữa nhấn vào một dãy số khác, gọi cho Lý Gia Thành. Mặc dù cô biết sự có mặt của Lâm An An trong dự án sẽ làm cho khả năng chấp nhận đầu tư của Lý Gia Thành càng cao, nhưng dù sao người ta vẫn là ông chủ lớn, cô phải thể hiện thành ý của mình thì đôi bên mới hợp tác vui vẻ được chứ.
Lý Gia Thành đang ở phòng làm việc, bên cạnh là vị thư ký toàn năng không gì không làm được. Vị thư ký toàn năng lúc này đang đứng bên cạnh báo cáo lịch công tác buổi chiều và ngày tiếp theo thì đột nhiên chiếc điện thoại trên bàn đổ chuông.
Lý Gia Thành liếc qua, thấy được tên người gọi, không chần chừ nhấc máy lên: “Tôi nghe.”
“Tôi Trần Viện đây, anh đang ở đâu đó?”
“Đang ở văn phòng, em có việc gì à?”
“Không có gì thì không gọi cho anh được sao. Chiều nay anh có việc không, tôi đến đó chơi nhé.” Đề nghị của Trần Viện nếu rơi vào tai người khác chắn chắn sẽ khiến họ suy nghĩ miên man, nhưng thực chất đối với hai người Trần Viện, đây là việc hết sức bình thường và hiển nhiên.
Lý Gia Thành nghe xong, đôi mắt thoáng qua tia sáng lấp lánh, có vẻ anh rất hài lòng về đề nghị này của Trần Viện: “Được thôi, chiều nay tôi cũng không có việc gì quan trọng.”
“À quên, anh đã ăn trưa chưa?” Trần Viện nhìn đồng hồ, thấy đã mười giờ trưa liền hỏi.
“Chưa.”
“Vậy đừng đi ăn nhé, tôi sẽ mang bữa trưa đến đấy.”
Lý Gia Thành cúp máy, vẫn duy trì vẻ mặt lãnh cảm của mình, nhưng thực chất trong lòng đang cuồng tiếu. Là cuộc gọi của Trần Viện, cô ấy rất hiếm khi chủ động gọi cho anh, trừ khi có việc cần thiết. Điều này luôn khiến anh rầu rĩ không thôi. Đôi lúc anh cảm thấy hoài nghi quyển cẩm nang của mình chỉ viết những thứ lừa đảo, không muốn tin tưởng vào nó nữa, chi bằng cứ trực tiếp bày tỏ với Trần Viện cho rồi. Nhưng cuối cùng anh vẫn kiềm chế lại, không thể để củi đốn ba năm thiêu một giờ. Quả nhiên quyết định của anh là không sai lầm, Trần Viện của anh đã bắt đầu nhớ đến anh. Hôm nay còn muốn làm ‘cơm hộp tình yêu’ mang đến cho anh nữa.
Lý Gia Thành âm thầm cảm thán một phen, chợt nhớ bên cạnh còn có thư ký của mình liền hoàn hồn lại, ngay sau đó anh liền nhận ra vẻ mặt kỳ quái của cô, tựa như cô ấy vừa gặp ma vậy.
“Cô báo cáo tiếp đi.”
Vị nữ thư ký toàn năng không gì không biết vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ, cô đây là bị boss hù dọa. Không hiểu sao sau khi nhận được điện thoại, boss của cô lại có vẻ mặt vô cùng quái dị, không diễn tả nổi, vui không phải, buồn không phải, cao hứng không phải, thất vọng không phải, nhìn khóe miệng khẽ nhếch lên của đại boss, cô cảm thấy nó âm hiểm thế nào ấy. Chẳng lẽ đại boss của cô đang chuẩn bị tính kế ai?
Nữ thư ký bị tiếng kêu của Lý Gia Thành làm giật mình, sau đó nhanh chóng làm nốt công việc của mình, cô hiện tại muốn nhanh chóng rời khỏi căn phòng này: “…Tám giờ ngày mai xuống công xưởng kiểm tra tình hình sản xuất, hai giờ chiều có cuộc họp về việc triển khai dự án mới, sáu giờ có hẹn ăn tối cùng với Phan tổng công ty vật liệu xây dựng, hết rồi ạ.”
Lý Gia Thành gật đầu hài lòng: “Được rồi, cô ra ngoài đi.”
Nữ thư ký thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi như bay, nhưng chưa tiến được ba bước cô liền bị gọi lại.
“Khoan đã, thư ký Lê.”
Thư ký Lê không hiểu sao lại cảm thấy giật mình, tóc gáy cũng dựng đứng: “Có việc gì thưa tổng giám đốc?”
Lý Gia Thành ngập ngừng một hồi mới lên tiếng: “À, không có gì. Chỉ là…cô thấy hôm nay tôi thế nào?”
Thư ký Lê bị câu hỏi của Lý Gia Thành dọa không nhẹ. Tại sao đại boss lại hỏi cô một câu mập mờ như vậy? Chẳng lẽ anh ta có ý với cô? Không được nha, cô đã có bạn trai rồi, bốn tháng nữa thì kết hôn, cô có chết cũng không dám đánh chủ ý vào đại boss nhà giàu đẹp trai của mình, chỉ cần nghĩ đến việc mỗi ngày đều phải đối diện với gương mặt lạnh như tiền kia cũng đủ dọa người rồi.
Lý Gia Thành thấy cô ta vẫn không đáp lời, có vẻ mất kiên nhẫn: “Sao không trả lời.”
Thư ký Lê nhận ra Lý Gia Thành không hài lòng, đột nhiên hoảng hốt. Cô có cảm giác tiền lương của mình sẽ giảm đi theo từng cái nhíu mày của đại boss, vì vậy liền vội vã thi triển vuốt mông ngựa thần công: “Tổng giám đốc hôm nay rất đẹp trai, anh tuấn, mặt mũi sáng lạng, phong độ ngời ngời, ai nhìn thấy cũng phải ngoáy đầu lại.”
Lý Gia Thành dường như rất hài lòng về câu trả lời này, lại tiếp tục hỏi: “Cô cảm thấy cà vạt này có hợp với màu áo sơ mi của tôi không.”
Thư ký Lê muốn tiếp tục vuốt mông ngựa, nhưng cảm thấy nếu vuốt nhiều quá sẽ vuốt tới đùi ngựa, liền nhanh chóng sửa miệng lại. Cô là người khôn ngoan, rất biết cách nói chuyện khiến người khác vui lòng: “Rất hợp ạ, chiếc cà vạt trơn màu xám nhạt phối trên nền áo sơ mi đen rất tương đồng, tạo cảm giác thoải mái, dễ chịu. Nhưng nếu tổng giám đốc thay nó bằng một chiếc cà vạt sọc chéo nâu đỏ, sẽ càng tạo điểm nhấn hơn, khiến có người khác càng có cảm giác nam tính và mạnh mẽ.” Thư ký Lê rất hài lòng về câu trả lời của mình, cô khen tổng giám đốc, nhưng lại nêu lên ý kiến khác hoàn thiện hơn. Cô quả thật là thiên tài mà.
Lý Gia Thành gật gật đầu, cảm thấy thư ký của mình nói rất đúng, sau đó lên tiếng:
“Được rồi, cô ra ngoài đi. Lát nữa, nếu có một cô gái trẻ tới tìm thì cứ để cô ấy trực tiếp vào phòng tôi.”
Thư ký Lê lúc này mới vỡ lẽ, hóa ra tổng giám đốc là đang chờ người tình bé nhỏ xuất hiện. Vậy mà lại khiến cô suy nghĩ lung tung, lo bóng lo gió.
Sau khi thư ký lê ra khỏi phòng, Lý Gia Thành cũng đứng dậy, tiến vào phòng nghỉ riêng của mình. Anh mở tủ quần áo âm tường ra, tìm một chiếc cà vạt sọc chéo hai màu nâu và đỏ. Nhanh chóng tháo chiếc cà vạt trên cổ mình xuống rồi đeo nó lên. Lý Gia Thành đứng trước gương chỉnh sửa lại mái tóc mình một chút, sau đó trầm mặc nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, ừm, càng nhìn càng thấy đẹp trai. Lúc này anh mới hài lòng trở về bàn làm việc chờ đợi vợ bé nhỏ mang ‘cơm họp tình yêu’ đến.