Hành Trình Giành Nữ Chính Về Tay Nam Phụ

Chương 73: Chương 73: Ra mắt cha mẹ chồng.




‘Khát vọng’ ngày đầu ra mắt thắng lợi, những diễn viên trong phim phấn khích không thể tả, còn đạo diễn Hồ Phong thì khỏi phải nói, cười đến mức muốn nổ tung lổ mũi. Nói gì đi nữa thì đây cũng là bộ phim đầu tiên anh được làm đạo diễn chính, đứa con tinh thần của mình được đánh giá cao, hỏi anh không vui làm sao được.

Một tuần đầu tiên kể từ ngày chính thức ra mắt, ‘Khát vọng’ liên tục bị cháy vé, trước áp lực đó, các rạp phim đồng loạt tăng suất chiếu của bộ phim lên. Dựa theo thống kê nội bộ, doanh thu tuần đầu của bộ phim đã vượt mặt ‘Trận cầu thế kỷ’, thậm chí là gấp rưỡi. Trần Viện biết được tin, len lén nói với ba Trần, điều này khiến ông hưng phấn một trận thật lâu.

‘Khát vọng’ được dự định công chiếu xuyên suốt mùa tết âm lịch, đây chính là một trong những giai đoạn thị trường phim màn ảnh rộng nóng bỏng nhất trong năm. Những chàng trai trẻ vẫn tiếp tục hành trình oanh tạc phòng vé. Còn Trần Viện thì vui vẻ đón cái tết thứ hai cùng gia đình của mình. Ngoài ra còn có một chuyện khiến cô tốn không ít tâm tư, đó chính là ra mắt ba mẹ chồng.

Được Lý Gia Thành thông báo là ba mẹ anh sẽ trở về nước cùng đón tết, Trần Viện không tránh khỏi có chút căng thẳng. Mẹ chồng nàng dâu vẫn luôn là một đề tài muôn thuở, lỡ đâu gia đình của anh chê nhà cô cửa nhỏ trèo cao, hay là không vừa lòng về diện mạo, tính cách của cô, nói tóm lại là có rất nhiều chuyện để lo lắng. Trần Viện vốn định ngày ra mắt ba mẹ anh sẽ đến gặp stylist một lần nữa để chú ấy giúp thiết kế cho mình hình tượng con dâu ngoan hiền. Nhưng ai ngờ chưa kịp chuẩn bị gì thì cả nhà ba người bọn họ đã tìm đến nhà cô.

Trần Viện nhận được điện thoại của Lý Gia Thành nói rằng ba mẹ anh đang chờ trước cổng nhà, tay chân bỗng dưng trở nên bủn rủn thoát lực. Câu hỏi đặt ra là ba mẹ chồng tới đột xuất trong tình trạng bản thân chưa chuẩn bị gì cả, hỏi phải làm như thế nào? Câu trả lời chính là gọi ba mẹ mình ra đối phó. Trần Viện chạy nhanh sang ba mẹ Trần, nhanh chóng báo cáo tình hình. Hai người hay tin cũng kinh ngạc không kém Trần Viện, nhưng may mắn là bọn họ so với Trần Viện còn chỉnh tề hơn nhiều, ít nhất đầu tóc cũng không rối bù và ướt sũng. Hai người nhanh chóng xuống nhà đón khách. Trần Viện thì chạy ù vào phòng sấy tóc và thay quần áo. Hôm nay là ngày ra mắt ba mẹ chồng, nhất định cô phải biểu hiện thật tốt, không thể làm cho ba mẹ mất mặt được.

Không dám để người lớn phải đợi quá lâu, Trần Viện nhanh chóng chọn cho mình một chiếc váy ngắn tay màu trắng, cô cao có viền đăng ten xung quanh, chiếc váy khá kín đáo và bảo thủ, khiến vẻ đẹp của Trần Viện trở nên càng đằm thắm và dịu dàng.

Cô hít một hơi, sau đó bước xuống lầu, chuẩn bị cho trận chiến đấu cam go sắp tới. Ra đến phòng khách, cô trông thấy ba Trần và ba của Lý Gia Thành ngồi cùng một bên, hai người đang nói chyện gì đó có vẻ rất hòa hợp. Lý Gia Huy năm nay năm mươi ba tuổi, tóc đã chuyển màu hoa râm, tướng mạo đường hoàng, nhìn ra được bề ngoài Lý Gia Thành được thừa hưởng 8 phần từ ông ấy. Tuy trên mặt ông không thiếu nếp nhăn, nhưng vẫn có thể nhìn ra được lúc trẻ Lý Gia Huy là một mỹ nam hẳn hòi.

Mẹ Lý Gia Thành là Phương Hồng, cũng như những quý phu nhân nhà giàu khác, bà chăm sóc bảo dưỡng nhan sắc rất tốt nên rất khó nhìn ra dấu vết tuổi tác trên mặt. Phương Hồng có gương mặt tròn, đôi mắt phượng dù đã lờ mờ vài nếp nhăn nhưng vẫn xinh đẹp hút hồn, đến bây giờ Trần Viện mới biết được đôi mắt của Lý Gia Thành là được thừa hưởng từ mẹ của anh ấy. Mai Bảo Phượng và Phương Hồng vừa gặp mà tựa như đã quen thân từ lâu, còn hận vì gặp nhau quá muộn.

“Chị lâu quá không về nước nên chắc không biết, con trai nhà ông Phước đã lập gia đình rồi.” Giọng của Mai Bảo Phượng cất lên.

“Vậy à, mấy năm gần đây ông nhà bận quá, không tiện bay qua bay lại nên cũng ít về, mà con dâu của họ là con cái nhà ai, bao nhiêu tuổi?” Giọng nói của Phương Hồng đặc biệt mềm mại và êm tai.

“Aizz, nào phải con dâu, là con rể đấy, còn là con rể tóc vàng mắt xanh.” Mai Bảo Phượng hạ giọng, thần bí nói bên tai bà Lê Hồng.

Phương Hồng kinh ngạc che miệng lại: “Không phải chứ, ý chị là… cái kia…?”

“Đúng là như vậy.”

Trần Viện có điểm ngạc nhiên, cô chỉ xuống muộn một chút xíu mà nội dung câu chuyện đã chuyển hướng sang vấn đề này rồi.

Lý Gia Thành là người đầu tiên thấy sự xuất hiện của Trần Viện, anh cong khóe môi cười, vươn tay ra hiệu cô đi đến phía mình: “Ba, mẹ, đây là bạn gái con, Trần Viện.”

Trần Viện lễ phép cúi đầu: “Cháu chào hai bác.”

“Trần Viện đây sao? Lớn lên thật là xinh đẹp, nhanh đến đây để dì xem kỹ nào.” Phương Hồng ngoắc tay kéo Trần Viện ngồi vào giữa mình và Mai Bảo Phượng.

“Ai, chị sinh con gái thật tốt, xem này, lớn lên xinh đẹp. Tiện nghi thằng nhóc nhà tôi.”

Mai Bảo Phượng nghe người khác khen con gái của mình, trong lòng không tránh khỏi cao hứng, nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn: “Nào có, Gia Thành rất tốt, là con bé may mắn mới gặp được con của chị.”

Phương Hồng không cho là đúng nói: “Nào có nào có.” Sau đó, cầm tay Trần Viện, vỗ nhẹ lên rồi nói: “Con không biết khi nghe tin thằng Gia Thành có người yêu hai bác vui đến cỡ nào đâu. Thằng nhóc từ nhỏ đến lớn bên cạnh chưa từng có đứa con gái nào, làm hại hai bác còn nghĩ nó thích đàn ông. Sau này được tin nó đang qua lại với con, bác như trút được gánh nặng. Haizz, con trai nhà bác cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội suốt ngày cứ thích giả vờ lãnh khốc lạnh lùng, người không biết nhìn vào còn tưởng nó bị liệt cơ mặt. May mắn cuối cùng cũng có người ưng nó, nếu không hai bác chẳng biết còn phải lo lắng đến bao giờ nữa.”

Trần Viện nghe Lê Hồng nói một mạch, sau đó quay sang nhìn phản ứng của Lý Gia Thành. Anh vẫn một mực duy trì bộ mặt lãnh tĩnh, nhìn kỹ lắm mới phát hiện ra khóe miệng của anh đang khẽ giật giật.

Trần Viện khẽ cười, cảm giác cùng mẹ chồng tương lai chung đụng cũng không quá mức khủng khiếp như những gì mình tưởng tượng. Mặc dù biết Phương Hồng nói rất đúng, nhưng cô không thể hùa theo bà mà chê bạn trai của mình được, nếu không chắc chắn mẹ anh ấy sẽ trở mặt: “Anh Gia Thành tốt lắm, con rất thích anh ấy.”

Phương Hồng nghe thấy Trần Viện khen con trai mình, tâm vui như nở hoa. Lý Gia Thành cũng không kém, hiếm hoi lắm Trần Viện mới công khai tỏ tình với anh trước mặt mọi người như vậy, về sau nhất định phải tìm cơ hội để ‘báo đáp’ thật tốt cho cô ấy.

“Haizz, cũng chỉ có con thấy như vậy. Tháng con của dì chẳng lẽ dì không biết, suốt ngày câm như hủ nút. Mình nói mười câu nó mới chịu ừ hử đáp một tiếng. Lại nói…”

“Khụ…” Lý Gia Thành cảm thấy đề tài câu chuyện đi quá xa, liền ho khan một tiếng để nhắc nhở.

Lý Gia Huy nghe vợ nói xấu con trai thật hưng phấn, đến khi nghe Lý Gia Thành nhắc nhở mới chịu lên tiếng: “Như thế này, hôm nay chúng tôi đến đây là có hai việc. Thứ nhất là để gia trưởng hai bên gặp mặt, thứ hai là thay bọn trẻ tính toán chuyện tương lai. Như thế nào đi nữa thì Trần Viện bên nhà anh chị cũng là con gái, nếu cùng thằng Gia Thành nhà tôi qua lại mà không có danh phận thì rất thiệt thòi cho con bé.”

Lý Gia Huy nói chuyện có tình có lý, lại đứng trên lập trường của Trần Viện mà suy tính, ba mẹ Trần cảm thấy yên tâm không ít, trong lòng cũng khấp khởi mừng, cảm thấy nhà chồng của con bé thật không tồi, không ỉ vào thân phận và địa vị mà lên mặt làm cao.

Lý Gia Huy im lặng một chút rồi tiếp tục: “Hai bên nhà chúng ta cũng có thể xem như là sui gia, bây giờ tôi tính thế này, chúng ta trước hết để hai đứa nhỏ đính hôn, đợi Trần Viện học xong thì tổ chức đám cưới, anh chị thấy thế nào? Thật ra đây cũng là nguyện vọng của thằng Gia Thành nhà tôi.”

Trần Bằng gật gù tỏ vẻ đồng ý, mặc dù ông rất luyến tiếc Trần Viện, nhưng không dễ dàng gì mà tìm được nhà chồng tốt như thế này cho con gái, Lý Gia Thành ông cũng nhìn trong mắt, làm người rất không tồi, là mẫu đàn ông rất quan tâm gia đình, nếu bỏ qua mối này thì không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại chuyện tốt như thế.

Thấy hai vợ chồng Trần Bằng có vẻ tán đồng, Phương Hồng liền đẩy mạnh tiêu thụ, chỉ sợ trễ một ngày, con trai của bà sẽ trở thành hàng tồn kho không thể thanh lý: “Nếu anh chị cũng đồng ý, vậy chúng ta chọn ngày tổ chức lễ đính hôn đi. Mọi người cảm thấy tháng sau có được không, chẳng phải ông bà ta hay nói ra giêng cưới vợ hay sao.”

Lý Gia Thành hiếm khi đồng lòng với bà mẹ tăng động của mình, lần này lại nghiêm trọng gật đầu đồng ý.

Mai Bảo Phượng cũng gật đầu liên tục, đứa con rể này bà rất ưng, hận không thể gả con gái đi càng sớm càng tốt, đây cũng không phải là chuyện bí mật.

May mắn chỉ còn Trằng Bằng duy trì lãnh tỉnh: “Khụ…Có lẽ tháng sau thì hơi gấp, hay là để thư thả hơn, một tháng e là không chuẩn bị kịp.”

Lý Gia Thành có chút không cam tâm, nhưng nghĩ lại thì thấy Trần Bằng nói không sai. Trần Viện của anh hoàn hảo như vậy, chỉ những điều tốt đẹp nhất mới xứng đáng với cô ấy, lễ đính hôn cũng như thế, không thể làm qua loa được, anh nhất định phải để cho Trần Viện có được một ngày khó quên.

Gia đình hai bên bàn cãi, tranh luận một buổi, cuối cùng định ra ngày đính hôn là bốn tháng sau. Trần Viện khá hài lòng về quyết định này, còn Lý Gia Thành mặc dù không vui vẻ nhưng vẫn biết điều mà ngậm miệng lại, tuy vậy trong lòng anh vẫn tiếc nuối không thôi, đáng lẽ chỉ còn một tháng Trần Viện liền trở thành hôn thê của anh, bây giờ thì tốt rồi, kéo dài thêm ba tháng nữa. Lý Gia Thành đột nhiên cảm thấy thời gian trở nên dài vằng vặc.

Nhất định lần sau phải bắt Trần Viện ‘bồi thường’ tổn thất này cho anh mới được, nghĩ đến đây, trên gương mặt Lý Gia Thành bất giác hiện lên một nụ cười dâm đãng.

Trần Viện đang chăm chú hăng say nghe người lớn bàn chuyện đính hôn của mình, đột nhiên trong người nảy lên từng trận ớn lạnh, bất giác rùng mình một cái. Cô cau mày thắc mắc, có phải có ai đang muốn tính kế mình không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.