Hành Trình Huyền Thoại

Chương 39: Q.5 - Chương 39: Cầu Hôn




Ở thành Vuncan lúc này một bữa tiệc đầy sôi nổi đang diễn ra, có lẽ sau bữa tiệc này những ngày tháng tiếp theo của họ sẽ chẳng thể nào bình yên được.

“nâng ly”

“uống đi”

“uống đi”

“John, không phải ta đã từng nói rồi có một ngày chúng ta gặp lại sao?”-Jax tiến lại chỗ của John trên tay cầm một ly rượu cười nói.

John nhìn Jax cười đáp: “ phải, cái hôm chúng ta gặp nhau ấy có lẽ là cái duyên, nếu không gặp được ông chắc tôi cũng chẳng thể nào có được thanh Gươm của vị vua vô danh ấy.”

“ha….ha….”-Jax cười ha hả nói: “ là thanh gươm ấy chọn cậu mà, vả lại lúc tìm được thanh gươm ấy ta đã biết nó không phải thứ tầm thường gì rồi, à, lần này gia nhập liên minh ta có đem theo vài thứ vũ khí cậu có muốn xem không?”

“được, dẫn ta đi xem”-John tỏ ra vô cùng thích thú.

Jax nhanh chóng dẫn John đến nơi đặt xe ngựa của mình, đừng thấy cỗ xe ngựa ấy nhỏ mà cứ nghĩ bên trong đựng không nhiều, thực chất bên trong ấy là cả một núi vũ khí mà Jax đã chuẩn bị. Chả là trước khi gặp John, đúng hơn là lúc ông ấy có được thanh gươm của vua vô danh đã vô tình biết được tương lai sắp tới thế nào cũng có chiến tranh rất lớn sẽ xảy ra, vì vậy đợi đến sau khi trao thanh gươm cho người được chọn sẽ lập tức đi đến những nơi mình đã nghiên cứu trước đó để thu thập nguyên liệu và chế tạo các loại vũ khí. Hôm nay chính là cái ngày ông ấy đem những thành quả của mình đến Liên Minh trao lại cho những người cần đến nó, giúp họ chống lại quân đội Hư Không hiếu chiến và tàn ác.

“thật là nhiều, không ngờ ông cũng có loại không gian chứa đựng cực kì quý hiếm này”-John kinh ngạc nhận ra, cỗ xe ngựa của Jax được bao bọc bởi một trận pháp không gian, trận pháp này cực kì hiếm và rất ít người biết, sau khi thi triển trận pháp này không gian xung quanh sẽ trở nên rộng hoặc hẹp tùy theo người tạo ra nó, tất nhiên đã là không gian trận pháp cho nên nhìn từ bên ngoài vẫn không khác gì bình thường.

“ồ, đây là thứ gì vậy?”-John kinh ngạc nhìn vào một cây cung đang treo trên vách xe ngựa.

“cuồng cung Runnan!”-Jax liền trả lời.

“còn đây là gì?”-John hứng thú nhìn vào một dây chuyền hình cây thánh giá.

“dây chuyền chữ thập, một loại trang sức mang trong mình sức mạnh phép thuật cực kì đặc biệt, phải vất vả lắm ta mới chế tạo ra được thứ đó đấy”-Jax cười đáp.

“Jax, ông thật tuyệt, không ngờ những thứ thế này một mình ông có thể tạo ra được những thứ này đấy.”-John vô cùng ngạc nhiên nói.

“không hẳn mọi thứ ta đều tạo ra đâu, trong này hơn một nửa là ta đi thu thập được trong suốt thời gian đi phiêu bạt khắp nơi, ví dụ cuốn Di Thư Cổ này, ta vô tình kiếm được nó dưới một gốc cây cổ thụ ngàn tuổi.”-Jax cầm lên một cuốn di thư nói.

John gật đầu rồi xem một vòng, ánh mắt dừng lại tại một chiếc hộp gỗ, bên ngoài hộp gỗ ấy được thiết kế vô cùng tinh xảo, nét chạm khắc phải nói là không chút sai sót.

Jax thấy John đang chú ý đến chiếc hộp gỗ đầy cũ kĩ kia ông ấy liền tiến đến cầm lên nói: “ cậu biết bên trong chiếc hộp gỗ này đựng thứ gì không?”

John lắc đầu cười nói: “ cho dù bản lĩnh có cao những tôi cũng không có khả năng nhìn xuyên vật thể được đâu hì hì”

John liền nói: “ bên trong này đựng tổng cộng 10 chiếc nhẫn, ta tìm được nó bên trong một chiếc hang nằm sâu trong một khu rừng sương mù, xung quanh chiếc hộp ấy là vô số các bộ hài cốt ta đoán tất cả họ trước khi chết đã chiến đấu với nhau vô cùng kịch liệt chỉ để chiếm được những chiếc nhẫn bên trong chiếc hộp này.”-Nói xong Jax mở chiếc hộ gỗ ấy ra, mười chiếc nhẫn sáng chói hiện ngay trước mặt John, mười chiếc nhẫn ấy không khảm những viên đá quý giá, cũng không được làm bằng vàng hay kim cương gì tuy nhiên những họa tiết trang trí trên chiếc nhẫn ấy thực sự quá tuyệt, có thể nói người tạo ra 10 chiếc nhẫn chắc chắn là một bậc thầy trong việc thiết kế. Những đường cong điêu khắc, những chi tiết dù cho nhỏ nhất cũng không thể nào tìm ra lỗi, John cầm lấy chiếc hộp đôi mắt sáng ngời đầy thích thú.

Jax thở dài nói: “ từ sau khi có được 10 chiếc nhẫn này ta liên tục nghiên cứu chúng nhưng đến nay vẫn không thể nào tìm ra được cái gì đặc biệt bên trong, không biết nó chứa thứ gì mà nhiều người phải bỏ cả mạng sống chỉ để có được nó nhỉ?”

John cười nói: “ Jax, ông cho tôi những chiếc nhẫn này nhé?”

“ừm, nếu cậu thích thì cứ lấy, à tôi còn có nhiều thứ muốn cho cậu xem lắm, ủa đâu rồi….”-Ngay khi Jax vừa quay người lại thì cũng là lúc ông nhận ra John đã không còn bên trong cỗ xe ngựa được nữa rồi, Jax thở dài nói: “ tên này bỏ đi cũng nhanh thật, không biết hắn có hứng thú gì với mấy chiếc nhẫn ấy nhỉ?”

John cầm chiếc hộp gỗ chạy thẳng về phòng của mình, hắn đã quyết định rồi, hắn sẽ trao những chiếc nhẫn ấy cho những cô gái của hắn, tạm thời chưa nói đến sức mạnh ẩn chứa bên trong 10 chiếc nhẫn kia nhưng mỗi việc mười chiếc nhẫn ấy rất giống nhau về bên ngoài và được điêu khắc thiết kế vô cùng tinh tế cũng đủ để hắn thích thú rồi. Bây giờ chỉ cần có cơ hội hắn sẽ trao nó cho các cô gái kia mà thôi.

“cốc cốc”-Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên khiến John giật cả mình lập tức lấy vài chiếc nhẫn cất vào người sau đó bỏ chiếc hộp gỗ ấy vào tủ áo, tốt nhất là đừng để ai nhìn thấy đặc biệt là mấy cô gái kia, ai không biết chứ hắn thì biết rất rõ tính cách của bọn họ, cứ thấy thứ gì đẹp đẽ là quyết tâm có cho bằng được, nếu để phát hiện quá sớm như vậy đâu còn gì thú vị nữa.

John cố gắng tỏ ra như không có việc gì, nói lớn: “ vào đi.”

Người bước vào bên trong chính là Nami chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn cười nói: “ John…sao anh không tiếp tục tham gia buổi tiệc cùng mọi người?”

John ờ ờ vài tiếng rồi nói: “ tại vì anh đã là chỉ huy của liên minh rồi từ nay về sau sẽ đảm nhiệm những công việc vô cùng khó khăn cho nên quay về phòng suy nghĩ những chuyện sắp tới sẽ xảy ra.”

“anh vất vả quá Nami không giúp gì được”-Nami tỏ ra hơi chút buồn rầu.

John tiến lại vuốt mái tóc của Nami rồi nói: “ đừng nói thế, không phải hiện giờ em đang làm rất tốt mọi việc hay sao? Em đã giúp anh rất nhiều rồi, à..em giấu gì sau lưng vậy?”

John nhận ra hai tay của Nami đều đang để ở phía sau lưng, giống như cô ấy đang che giấu điều gì đấy.

Nami cúi đầu đưa tay về phía trước, trên tay cô cầm một chiếc áo khoác vải, trên đó thêu khá đơn giản, Nami đỏ mặt nói : “ Nami mới học được từ Sona chút ít khả năng may áo, không đẹp lắm nhưng muốn tặng anh John nhân ngày anh lên làm Chỉ Huy Liên Minh.”

“tặng ta sao?”- John cực kì kinh ngạc trước giờ có ai tặng những món quà thế này cho hắn đâu cơ chứ, John thực sự vô cùng cảm động.

John cười nói: “Nami, giúp anh mang vào xem, áo của em may chắc chắn rất đẹp.”

Nami nhìn hắn, hai má đỏ ửng nói: “ Nami may áo cho anh nhưng chưa đo kích trước sợ rằng sẽ không vừa.”

John không bận tâm chuyện đó cười nói: “ đừng lo, Nami may cho ta nhất định sẽ rất vừa, nào giúp ta mang vào đi.”-John hai tay dang rộng.

Nami gật đầu sau đó cầm chiếc áo khoắc mặc lên người hắn, chiếc áo ấy thật sự rất vừa vặn với thân hình của John lại vô cùng thoải mái khi mặc nữa, John hứng thú nói: “ nó vừa thật, Nami, em thật giỏi,”-John nằm lấy tay của Nami đột nhiên sắc mặt Nami có chút nhăn lại, chi tiết nhỏ này không thể nào thoát khỏi mắt của John, hắn lập tức đưa tay của Nami lên xem, lòng bàn tay của Nami có vô số các vết thương nhỏ nhỏ chi chít, những vết thương này là do trong quá trình may áo cô vô tình để những mũi kim đâm vào tay.

Nami rút tay lại nói: “ không có gì đâu, mai mốt sẽ hết ngay ấy mà.”

John nhìn Nami,việc làm của cô thực sự khiến hắn cảm động vô cùng khuôn mặt của Nami vẫn ửng đỏ nhưng nhìn dáng vẻ của cô có lẽ cô không muốn cho John biết chuyện cô bị thương thế này, nhưng cô càng làm như thế John càng cảm động hơn, hắn nắm nhẹ lấy tay cô nói: “ Nami, em đối với anh thật tốt…”

Nami lắc đầu nói: “ không có gì đâu, các chị em khác rồi cũng sẽ làm việc này như Nami thôi, Nami chỉ muốn tặng anh một món quà gì đó thôi mà. John hứa với Nami một chuyện!”

“mười chuyện cũng hứa, em nói đi”-John mỉm cười nói.

“đừng bao giờ rời xa Nami.”-Nami chân thật, đôi mắt long lanh như mặt nước mùa thu nhìn vào hắn, câu nói này sao quen quá, John cả người như run lên, hắn không đáp, chỉ tiến đến ôm chặt lấy Nami phóng thẳng lên bầu trời đầy sao và ánh trăng tỏa sáng đêm nay.

John ôm Nami đứng giữa không trung, hắn sử dụng sức mạnh của mình phủ dưới chân hai người một lớp màn năng lượng vô hình giúp cả hai có thể đứng vững như đứng trên mặt đất, Nami vô cùng sợ hãi, vốn dĩ trước giờ cô chưa bao giờ bay cao như thế này.

John đột nhiên quỳ nửa người xuống trước mặt Nami, hành động này khiến cô giật mình, hai mắt ngơ ngác nhìn hắn, miệng còn chưa nói ra được câu nào thì John đã từ trong người lấy ra một chiếc nhẫn được điêu khắc và trang trí vô cùng tinh xảo.

“Nami, em sẽ làm vợ của anh chứ?”

Mặt trăng đêm nay như một dĩa ngọc trên không trung. Ánh trăng như những giọt nước rắc xuống những ngoi nhà tầng tầng lớp lớp sương trắng như những chuỗi ngọc.Những căn phòng,mái nhà được tưới gội dưới ánh trăng vạn vật đều yên tĩnh,thỉnh thoảng có vài tiếng kêu của thú vật......

Lúc này trên mặt của Nami đẫm đầy nước mắt cô vừa kinh ngạc vừa sung sướng, John nhìn cô một cách đắm đuối nói: “ đây là một chiếc nhẫn đặc biệt chỉ có duy nhất John ta sở hữu, những ai đeo chiếc nhẫn này vào sẽ trở thành vợ của ta, Nami em muốn làm vợ của ta chứ?”

“John…anh ….anh…”-Nami thực sự không nói nên lời.

Dưới ánh trăng ấy,Nami khuôn mặt đẫm nước mắt,những giọt nước mắt dưới ánh trăng phẳn chiếu trông cô thêm phần diễm lệ,môi mấp máy run run,một hồi lâu mới nói được một câu: “ anh nói là thật chứ? Nami sẽ trở thành vợ của anh John”

Ánh mắt mông lung ngấn nước nhìn chằm chằm vào John ,hắn mỉm cười chỉ tay lên trời đáp: “Trên có ông trời chứng dám,ta John thực lòng muốn lấy Nami làm vợ.”

Một cảm giác xúc động không gì tả nỗi trào dâng,cái cảm giác này không biết dùng ngôn từ nào có thể diễn đạt được. Nami trả lời trong hạnh phúc: “ Em đồng ý”.

John nở nụ cười nhìn Nami, nâng bàn táy trái của cô lên sau đó đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út, đứng lên nhẹ nhàng ôm Nami vào lòng John nhẹ nhàng nói: “ Nami, từ này về sau em đã trở thành vợ của anh, anh sẽ bảo vệ và bên cạnh em suốt đời, không ai có thể tách rời chúng ta cả.”

Đến bây giờ Nami vẫn chưa thoát ra được cái cảm giác lân lân kia,cô bị động “ừ” một tiếng.

“Nami giờ đã trở thành vợ của anh rồi, anh nói gì Nami cũng nghe theo…”-Nami hạnh phúc ôm chặt hắn, dựa vào bộ ngực ấm áp kia nói.

(thử tưởng tượng đi, một người thanh niên trao nhẫn cho 1 người con gái ngay dưới ánh trăng tròn sáng cả bầu trời…đẹp nhỉ )

“ Năm tháng trôi qua thật nhanh, ánh sao băng bay qua bầu trời không để lại dấu vết. Dưới ánh trăng chúng ta đã từng cùng khóc cùng cười, dưới ánh trăng em từng nói rằng em yêu anh. Sóng gió to lớn đến đâu anh cũng sẽ luôn nắm lấy tay em, bảo vệ em, không để em rời đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.