Hành Trình Huyền Thoại

Chương 4: Q.6 - Chương 4: Cha và Con




“rít rít rít”-tiếng kêu của lũ bọ hư không vang lên khắp nơi trên đường phố Piltover khiến người nghe cảm thấy lạnh cả sống lưng. Những binh sĩ Liên Minh vừa mới tiến vào bên trong thành phố đã nhận ngay sự tấn công bất ngờ và cực kì mạnh mẽ từ lũ bọ này, bọn chúng không chỉ mạnh mẽ mà còn cực kì nhanh nhẹn nữa, 6 cái chân cứ liên tục bò từ bên này đến bên kia bu vào cắn xé các binh sĩ, những bộ giáp sắt chắc chắn đến đâu cũng bị lũ bọ cắt nát bấy.

“ta đập..ta đập…ta đập”- Rumble ngồi trên cỗ máy tự chế của mình, liên tục điều khiển cánh tay chùy sắt đập hết con bọ này đến con bọ khác, nhưng số lượng của nó quá đông khiến hắn ta muốn vả cả mồ hôi.

“Ầm ầm ầm”-Ziggs như điên móc hết quả boom này đến quả boom khác từ trong túi ném về phía trước, lũ bọ vẫn không ngừng lao đến tấn công cậu ta. “xoạt”-ngay khi một con bọ sắp đến gần và cắn cậu ta một phát thì ở phía sau Janna đã kịp thời tạo ra một cơn lốc cuốn bay nó cùng với đám bọ trước mặt.

“tam bộ kiếm”

“kiếm khí”

“vũ điệu bóng đêm”

“Hống”-thậm chí Shyvana buộc phải hóa rồng mới mong giảm được áp lực từ những con bọ kia mang lại.

“khốn kiếp bọn chúng ở đâu mà ra nhiều thế này, đã thế còn điên cuồng hơn trước nữa…”

“chỉ huy, chúng ta làm sao đây, đối phó với lũ bọ này còn khó hơn với đám binh lính hư không”

“nếu cứ để thế này e rằng quân ta sẽ bị lũ bọ này cắn chết cả.”

Binh sĩ bắt đầu bị lũ bọ làm lung lạc ý chí, ở bên này John ngước đầu nhìn Malzahar đang đứng giữa không trung, hắn nghiến chặt răng hét lớn: “ đủ rồi, dừng lại việc này đi…đừng làm hại những người vô tội nữa, cha, con biết con người của cha không phải như thế này, đừng làm hại bọn họ nữa”

“Cha!?”-Mọi người đang có mặt tại đây trừ Nasus và Ryze ra hoàn toàn kinh ngạc đến trợn mắt, họ dừng tấn công những con bọ mà nhìn chằm chằm vào John nói: “ John…cậu vừa nói gì vậy? có phải chúng tôi nghe nhầm không? Ông ấy là cha cậu?”-Swain nói.

“John, chuyện là sao vậy? tại sao cha của anh lại là một người của quân đội Hư Không? Không lẽ….”-Irelia giật bắn người nói.

John xoay đầu lại nhìn mọi người hắn biết trước sau gì họ cũng sẽ biết chuyện này, hắn đáp: “ Mọi người, xin đừng nghĩ bậy, đợi sau khi mọi chuyện ở đây kết thúc ta hứa sẽ nói cho mọi người rõ mọi chuyện…”-John nói xong liền phóng lên trên cao, đứng đối diện với Malzahar và nói: “ Cha…cuộc chiến này không nên diễn ra, con đã nghe hết toàn bộ chuyện từ Ryze và Nasus rồi, hãy thoát khỏi sự khống chế của tên chúa tể đó đi…con tin cha có thể làm được mà…”

“đừng nói những điều ngu xuẩn đó nữa, John, ta đi theo chúa tể là hoàn toàn tự nguyện, nếu ngươi còn xem ta là cha thì hãy mau giải tán đám ô hợp kia sau đó cùng ta quay về bên cạnh chúa tể để nhận được sự trừng phạt từ người.”-Malzahar nói không chút cảm tình.

John nhăn mặt, lắc đầu nói: “ không đúng…không phải những điều con làm đây đều là những gì cha mong muốn hay sao? Chính cha mới là người cần phải dừng lại mọi chuyện, hãy cố gắng chiến đấu thoát khỏi sự khống chế của Chúa Tể đi…”

“Malzahar…đừng để thứ sức mạnh đó chi phối lý trí của ông…ông không thấy con trai của mình đang đứng trước mặt sao? Những gì nó làm đều là những việc ông luôn mơ ước…thoát khỏi sự không chế đó đi Malzahar…”-Nasus vừa đánh nhau với lũ bọ hư không vừa ngẩn đầu hét lớn.

“cầm mồm hết cho ta”-Malzaha phẫn nộ hét lớn, ông chỉ thẳng vào mặt John nói: “ John…kể từ ngày ngươi chống lại chúa tể, ngươi đã không còn là con trai của ta nữa rồi…nếu ngươi đã không chịu đầu hàng thì hãy chịu chết đi.”

Những lời này của Malzahar có sức sát thương còn cao hơn bất kì một chiêu thức nào đánh vào người John…từ nhỏ hắn không có được tình thương cho cha mẹ, quanh năm chỉ lủi hủi trong nhà cùng với người bà của mình. Nhìn bạn bè ai ai cũng có cha có mẹ để gọi hắn vô cùng ganh tị, khi đến với thế giới này hắn cũng thể ngờ rằng cha của mình lại còn sống và đang ở thế giới này, thế nhưng tận hưởng tình cảm ruột thịt kia chưa được bao lâu thì đã bị chia cắt bắt chính sức mạnh hư không trong người ông ấy. Ngày hôm nay chính miệng ông ấy nói rằng mình không còn là con ông ta nữa…quả thực rất đau…tim hắn như muốn nát ra…

“lão ta điên rồi…ngăn lão ta lại”-Ryze tức giận hô lớn một tiếng sau đó cùng với Nasus phóng người bay lên tấn công Malzahar.

“phù”-từ hai lòng bàn tay của Malzahar, hai luồng năng lượng hư không mãnh liệt bắn ra nhắm thẳng về phía Nasus và Ryze đang bay đến. Tránh người qua một bên Nasus thoát được một đòn của Malzahar, cây quyền trượng trên tay dũng mãnh đập về phía trước. Phía bên kia Ryze cũng tránh được đòn tấn công của Malzahar, những quả cầu năng lượng cuồn cuộn ma pháp điện năng liên tục được ông ấy thi triển…

“rống”-Malzahar không chút sợ hãi, ông ấy gầm lên một tiếng, sức mạnh hư không trong người bộc phát phá nát đòn tấn công của Ryze, còn Nasus thì bị đẩy lùi ngã nặng nề trên mặt đất.

“vù”-một quả cầu sắt đột nhiên bay đến bám vào người của Ryze ngay sau đó một lớp năng lượng tỏa ra từ quả cầu sắt kia giúp Ryze an toàn đáp xuống mặt đất, lau đi vết máu ở miệng Ryze nhìn sang Orianna cảm ơn rồi lại nhìn sang Malzahar, sức mạnh của ông ấy hình như mạnh hơn trước kia.

“á”-những tiếng hét của binh sĩ liên minh vẫn tiếp tục vang lên…

Malzahar đảo ánh mắt xuống bên dưới, quân Hư Không bị tổn thất mặc dù rất nhiều nhưng điều đó với ông ấy không quan trọng, quan trọng nhất là dành chiến thắng, điều đó những con bọ hư không đang làm…

“trận chiến này là trận chiến giữa ta và ngươi…bọn chúng không nên nhúng tay vào chuyện này”-Malzahar vừa nói vừa vung tay ngay lập tức toàn bộ binh lính Liên Minh và những người khác như chìm vào cảnh tượng gì đó cực kì khủng khiếp…bao bọc xung quanh họ là một lớp sương tím bám mãi không tan…

Miss Fortune: Cô đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp trước kia, cái ngày cả làng của cô, mẹ cô bị giết… rồi cô vô ý thức ôm đầu rên lên sợ hãi…

Caitlyn: Cô nhìn thấy trước mặt mình, cha cô đang bị một con rồng nhai ngấu nghiến đôi mắt ông đầy sự sợ hãi, liên tục đưa tay kêu gọi cô cứu mình…Caitlyn gào lên, nước mắt chảy liên tục…cô khóc vì sợ hãi…vũ khí trên tay rơi xuống lúc nào không hay…

Không chỉ có hai người kia mà toàn bộ những người khác đều chìm vào một cơn ác mộng kinh hoàng, những nỗi ám ảnh tận sâu trong tâm thức của họ được gọi ra…

“á…không….á….”-những tiếng gào thét thất thanh vang lên liên tục không ngừng nghĩ…

John run lên vì sợ hãi, hắn nhìn cảnh tượng phía dưới thực sự quá kinh khủng, toàn bộ binh lính và tướng sĩ đều mất đi khả năng chiến đấu, bọn họ liên tục gào thét không thôi, những lũ bọ thì bắt đầu tràn đến tấn công…nhưng khi chúng gần tiến đến thì lập tức như nhận được tín hiệu gì đó liền lùi lại.

Malzahar nhìn John lạnh lùng nói: “ muốn cứu bọn chúng chứ? Vậy hãy đánh bại ta đi…nếu ngươi còn không dám đối mặt với ta thì ta lập tức gọi lũ bọ kia cấu xé toàn bộ bọn chúng…hiện tại thuộc hạ của ngươi đang chiềm vào ám ảnh kinh hoàng do ta gieo rắc…sẽ không thể nào phản khán được đâu.”

“tại sao..tại sao lại như vậy chứ, mình thực sự không muốn điều này”-Hai nắm tay John nhắm chặt lại, những chiếc móng tay của hắn như muốn đâm xuyên qua da thịt trên tay…

“chết đi”-Malzahar rút cây dao bên hông sau đó lao nhanh như cắt đâm đến…

“Phập”-John không hề tránh né, một mũi dao đâm thẳng vào bụng của hắn…đôi mắt của Malzahar đầy kinh ngạc, ông ta hét lên: “ tại sao không chống trả, ngươi đang xem thường ta đúng không?”

“rút”-Malzahar rút cây dao khỏi bụng của John lùi lại ba bước nhìn chằm chằm vào hắn, John không nhăn nhó hay bất cứ gì tỏ ra đau đớn, hắn mỉm cười nhìn Malzahar nói: “ Cha, muốn đâm muốn chém gì cứ tự nhiên, thân thể này của con là do cha, con đến được đây cũng do cha…con không có lý do gì để mà làm tổn thương cha cả, bây giờ cha đang bị sức mạnh hư không trong người điều khiển…con lại càng không thể trách cha được…”

“không lẽ ngươi không nghĩ đến những người bên dưới hay sao? Nếu ngươi không tấn công, ta sẽ ra lệnh cho lũ bọ cắn xé toàn bộ bọn chúng”-Malzahar gầm lên nói.

John lắc đầu nói: “ Cha không làm được điều đó đâu, sức mạnh của con đủ để bảo vệ tất cả bọn họ, không tin cha cứ thử để lũ bọ tấn công họ xem, lũ bọ không thể nào đụng đến họ được.”

Malzahar không tin vào những gì John vừa nói, ông ta vung tay ra lệnh cho lũ bọ lao đến tấn công toàn bộ binh sĩ và những người khác, thế nhưng lũ bọ lao đến cách khoảng chừng 20cm thì bị một lá chắn năng lượng cản lại, không thể nào tiếp cận được. Mười mấy vạn binh sĩ và tướng quân đều được bao bọc bởi lớp năng lượng này.

“ngươi…từ bao giờ?”-Malzahar hết sức kinh ngạc, trán ông ta đổ đầy mồ hôi…

Sắc mặt John tái dần đi, một phần vì dùng quá nhiều sức, một phần vì máu trên bụng đang chảy, hắn đáp: “ sức mạnh của con rất lớn…đây là sức mạnh mà cha đã trao cho con, không phải cha đã từng dạy con rằng, sức mạnh càng lớn trách nhiệm càng cao sao? Trách nhiệm của con chính là bảo vệ bọn họ, dành lại tự do cho vùng đất Valoran này…Cha….đừng để sức mạnh trong người mình khống chế nữa…”

“im đi”-Malzahar bắt đầu mất đi sự bình tĩnh vốn có, ông lại một lần nữa lao đến, cây dao trên tay đâm hơn mười nhát vào người John…máu bắn ra xối xả…nhưng trên môi hắn vẫn hiện nụ cười…

“phập”-Cây dao đang găm trên ngực của John, miệng hắn dính đầy máu, máu từ miệng chảy thấm đỏ lên cả tay Malzahar, đôi tay của ông ta bắt đầu run lên cảm thấy như không còn chút sức lực…

“bụp”-tay phải John nắm lấy cổ tay của Malzahar sau đó dụng sức kéo nó xuống đặt trên tim mình nói: “ Cha…cha có nghe thấy nhịp tim con đang đập không…cha có nhớ cái ngày mà cha thấy con chào đời không? Quả thực lúc đấy con không biết cảm xúc của cha thể nào…nhưng nghe lời bà kể lại, cha đã rất vui…cha…”

“à, người còn nhớ vết bớp này chứ, vết bớp đầu sói ấy…hà hà”-John xé áo của mình để lộ cái bớp nhỏ giữa xương sườn thứ 4 và thứ 5.

“ọc”-John nôn ra một búng máu…

Hai con ngươi của Malzahar lay động kịch liệt, sức mạnh hư không trong người ông ta bắt đầu náo loạn…

“á”-ông ấy hét lên đau đớn, ôm đầu lùi lại năm bước thở dốc nói: “ chuyện gì thế này…tại sao đầu ta lại đau như thế…tại sao…á”

“cố lên cha…chiến đấu và chống lại nó…hãy vì con trai duy nhất của mình, hãy vì mục đích mà cha đưa con đến đây..chiến đấu đi…”-John lẩm bẩm nói.

“á”-Malzahar như phát cuồng, hai lòng bàn tay liên tục bắn ra hàng loạt các luồng năng lượng hư không lung tung khắp mọi nơi, binh lính hư không bị bắn trúng, đám bọ bị bắn trúng…lúc này Malzahar như đang đối mặt với sự đau đớn cực độ…

“tại sao…con trai ta…John…á….”-Malzahar ôm đầu đau đớn, cả người ông ta được bao phủ bởi sức mạnh hư không, nhưng thứ sức mạnh này vô cùng bất ổn, lúc mạnh lúc yếu.

“vụt”-ở sâu bên trong ý thức của Malzahar, có hai con người Malzahar đang đứng đối mặt nhau, một bên là tượng trưng cho cái ác, một bên chính là cái thiện của ông…cả hai bắt đầu lao vào tấn công điên cuồng.

Malzahar cái ác đôi mắt nhìn vô cùng hung dữ gầm lớn nói: “ thằng ngu xuẩn…ngươi việc gì phải để tâm những lời của thằng kia nói? Nó đã không còn là con của ngươi rồi…giết nó đi, chắc chắn chúa tể sẽ trọng dụng ngươi…”

“câm miệng đi, nó là con trai duy nhất của ta, ta không thể để nó chết, nó đang làm theo những gì ta muốn, thậm chí là tốt hơn…sức mạnh hư không..ngươi không thể nào khống chế được ta…không bao giờ”-Malzahar cái thiện cũng chính là bản chất của cha John lúc này như điên cuồng hơn, liên tục tấn công vào tên Malzahar cái ác kia, sức mạnh bộc phá tột độ kia có lẽ là thứ sức mạnh của tình cảm cha con chăng?

“không hể nào…ngươi không thể nào thắng được ta….không thể nào”-Malzahar cái ác bị dính một chưởng khiến cơ thể bắt đầu tan chảy, hắn gầm liên không phục…

“ầm”-ở bên ngoài, cả cơ thể Malzahar như phát ra một luồng sóng năng lượng cực đại, lấy ông làm trung tâm lan rộng ra khắp cả thành phố Piltover. Lũ bọ hư không nhanh chóng rút lui, những cánh cổng hư không được mở ra để bọn chúng quay trở về cái nơi mà mình đã đến. Binh sĩ hư không thấy lũ bọ rút lui, biết mọi chuyện đã kết thúc, quân sĩ hư không tại trấn thủ tại thành phố Piltover đã thất thủ…bọn chúng bắt đầu bỏ chạy…

Những đám sương màu tím đang bám vào những binh sĩ và những người khác bắt đầu biến mất, Caitlyn, Vi, Jayce, Miss và những người khác dần lấy lại ý thức, họ thoát khỏi cái ám ảnh khủng khiếp kia…

John nhìn Malzahar nở nụ cười nhẹ, đôi mắt khép lại rồi rơi từ trên cao xuống như một cái bao tải…

“vụt”-Malzahar lao đến đỡ lấy John rồi đáp xuống cạnh Ryze và Nasus nói: “ mau đứa nó đi chữa trị, vết thương nặng lắm…”

“Mal…Malzahar…ông”-Ryze và Nasus kinh ngạc.

“đừng lo, ta đã thoát được sự khống chế rồi…mau đưa nó chữa trị đi.”-Malzahar liền đáp.

“được được”-Nasus tiến lại đỡ lấy John rồi hô lớn: “ đội cấp cứu, mau đến đây…mau lên…”

“John…anh đừng bỏ Nami…đừng bỏ mọi người…”

“cố lên John…đừng bỏ bọn tôi”

“chúng ta cần cậu để giải phóng toàn Valoran mà…đừng bỏ chúng tôi…”

“John…tỉnh lại…tỉnh lại..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.