Hành Trình Huyền Thoại

Chương 24: Q.3 - Chương 24: Đại Náo Piltover Lần 2 (p1)




Lúc này đây John vừa mới rời khỏi chừng mười phút thì hắn đột nhiên cảm giác thấy điều gì đó khác lạ, vừa mới cảm giác xong tức thì từ phía sau lưng hắn, ba người bịt mặt trong trang phục đen ám khí trên tay liên tục phóng ra tấn công liên tục vào John.

Một cảm giác kì lạ xuất hiện, hắn cảm thấy ba người này không giống với cái bọn hắn đã đánh nhau lúc trước, thực ra bọn chúng là ai? Tại sao lại tấn công mình?

John thân pháp nhanh nhẹn hắn xoay người liên tục tránh các ám khí, chân phải đá mạnh vào một chiếc thùng gỗ cạnh đó hướng về phía ba tên sát thủ kia mà văng đến.

Rầm một tiếng, chiếc thùng gỗ vỡ thành nhiểu mảnh, ba tên thích khách kia thân pháp quả thực quá nhanh nhẹn, chúng nhảy lên các mái nhà nhìn John, một tên trong số đó nói: “ cũng không tệ, người mà ngài Vikto bảo tiêu diệt tất nhiên không tầm thường.”

“Vikto?”- John kinh ngạc đôi chút, hắn không ngờ rằng lão Vikto kia mới rời đi đã phái sát thủ đến giết hắn, chắc là vì chuyện hắn hại tên cẩu thiếu gia Driko đây.

John đáp: “ không ngờ bọn người các ngươi lại đến sớm như vậy? được thôi, kẻ nào muốn chết trước thì cứ lao vào.”

Gươm của vua vô danh đã được rút ra, lưỡi kiếm sáng lên, ẩn ẩn hiện hiện những luồng năng lượng tím di chuyển trên thân kiếm, kết hợp với ánh trăng sáng đêm nay, gươm vua vô danh càng thêm nét thần bí. Lai lịch của thanh gươm này vẫn còn là một bí ẩn tuy nhiên John biết răng đây không phải là một thanh gươm bình thường, ba tên sát thủ kia nhìn thấy thanh gươm của hắn, bọn chúng đột nhiên chùn xuống, đôi mắt nheo lại hiển nhiên đang rất cảnh giác với thanh gươm ấy, canht tượng tại bến cảng hôm qua bọn chúng cũng đã xem, John chỉ với một cánh tay một thanh kiếm đã hạ toàn bộ đội quân kỵ binh của Piltover.

John gầm lên giận dữ, hắn lao vào tên bên phải, tức thì gió rít mạnh, trời bắt đầu nhiều mây hơn, một cảm giác sợ hãi không tên bắt đầu lan truyền. Cái cảm giác sợ hãi này là điều tối kị của một sát thủ, vậy mà bây giờ bọn chúng lại cảm nhận được, cảm nhận rất rõ là đằng khác.

John như một ác thần hắn lao vào tấn công, thế như vũ bảo, gươm của vua vô danh vung lên liên tục có cảm tưởng như không gian có thể nứt toát ra.

“xoạt”- một kiếm quét ngang, John đã tiễn 1 em lên đường, hai tên còn lại sắc mặt xám như tro, bọn chúng gầm lên tức giận, lao vào, vũ khí trên tay liên tục vung lên tấn công vào các yếu điểm trên người của John.

“xoạt”

Lưỡi kiếm cắt qua làm rách chiếc áo bên ngoài của hắn, John lùi lại vài bước hắn cảm thấy ở ngực khá đau nhói, không phải vì kiếm vừa rồi làm hắn đau mà bởi vì hôm nay hắn đã đánh liên tục hai trận khiến vết thương cũ tái phát, nếu cứ tiếp tục thế này e rằng không hay, John nhìn hai tên sát thủ trước mặt nói: “ thực ra các ngươi là ai?”

Tên bên phải lạnh lùng đáp: “ là ai ngươi không cần biết, chỉ cần biết rằng, mục tiêu của bọn ta là tiêu diệt ngươi, và ngươi sẽ chết vậy thôi.”

Nói xong cả hai tên lại xông vào tấn công John, kiếm trên tay siết chặt, ánh mắt John trở nên khác hẳn, hắn bây giờ chính thức ra tay không thương tiếc.

Chỉ nghe vài tiếng kêu lên thảm thiết, hai tên sát thủ đã bị John cầm kiếm chặt ra làm đôi, máu me bắn ra tứ tung, đôi mắt của John lúc này thể hiện sự tàn bạo xưa này chưa từng có, hắn nhìn vào đôi tay đẫm máu của mình thở dai: “ xem ra ta dần trở nên nhẫn tâm hơn trước kia rồi.”

“có chuyện gì ở đây vậy?”- đột nhiên có tiếng người từ phía bên kia con hẻm vọng ra, kế tiếp đó là những bước chân dồn dập liên tục.

John giật mình: “ không ổn, là quân đội vệ binh đi tuần, nếu họ bắt gặp mình nhất định sẽ to chuyện.”

John tức tốc rời khỏi đó, hiện tại Caitlyn đã thấy mặt hắn, cô ta nhất định sẽ cho người đi lùng xục mình vậy nên không còn cách nào khác John chỉ có thể rời khỏi thành phố Piltover này, trở lại ngôi nhà của Heimerdinger, không còn cách nào khác cả.

John vừa rời khỏi thành phố thì đột nhiên lại một lần nửa từ phía sau lưng rất nhiều bóng đen di chuyển cực nhanh lao đến hắn. John thầm kêu không hay, hiện tại e rằng Vikto đã ra quyết định tiêu diệt mình cho bằng được, số lượng sát thủ phái đến e rằng không ít, John lúc này không thể nào trở về ngôi nhà của Heimerdinger được nữa, vết thương trên người hiện tại đang tái phát, nếu cứ tiếp tục đánh nhau thế này e rằng chỉ có con đường chết mà thôi.

John tức tốc sử dụng toàn bộ tốc độ của mình chạy thật nhanh rời xa bọn sát thủ đang đuổi theo phía sau.

…………………………..

Gần đây những tin tức dồn dập từ việc John xuất hiện trở lại tại Piltover liên tục dội về, cho dù là những đứa trẻ nhỏ thì cũng đã nghe được những việc John đã làm tại bến cảng, chúng không hề tỏ ra sợ hãi mà ngược lại còn tỏ ra rất vui mừng với sự xuất hiện của hắn. Còn về John, những hành động độc ác của Driko thì đã truyền khắp ngang cùng ngõ hẻm, cả thành phố Piltover dường như ai cũng biết về hắn.

Lúc này đây John đang ở trong một khu rừng cạnh thành phố Piltover, hai ngày nay hắn không chỉ liên tục bị các sát thủ theo sát mà còn có quân đội mà Caitlyn cử đi để truy tìm tung tích, tấn công liên tục, trên người hắn đâu đâu cũng có vết máu, máu hắn có, máu của kẻ thù cũng có, hắn xé một đoạn vải trên áo rồi cố gắng băng bó lại vết thương trên tay, hai ngày nay hắn không tài nào chợp mắt được, hốc mắt thâm tím dần, những sát thủ được phái đến hắn cũng dần dần tìm hiểu được, bọn chúng là một tổ chức sát thủ tại thành phố Zaun, thành phố láng giềng của Piltover.

John thầm rủa: “ mẹ nó chứ! Caitlyn cô ta thật nhẫn tâm, cô ta không nhớ ơn mình đã cứu mạng cô ta hay sao chứ? Không ngờ sau khi an toàn trở về cô ta còn phái thêm nhiều quân lính hơn để truy nã, đồ ác độc mà.”

John lúc này cố gắng tiến sâu vào trong rừng, ở đây địa thế hiểm trở, cây cối um tùm, có thể sẽ là nơi hắn lẩn trốn tốt nhất, hiện tại hắn không thể vào thành phố hay trở vể ngôi nhà của Heimerdinger được nữa, thật sự là quá khó khăn mà.

John cứ đi như vậy trong rừng, đột nhiên hắn cảm thấy có điều kì lạ, khu rừng này càng vào trong càng có mùi kì dị, giống như mùi cháy khét của thuốc súng hay mùi cháy của động cơ máy móc vậy. John thử lần theo mùi đó tiến về phía trước, hắn đột nhiên phát hiện, ở khuất sâu phía bên trong khu rừng một căn cứ bí mật đang hiện diện tại đây.

Nói là căn cứ có lẽ không đúng lắm, nói chính xác hơn là một nhà tù bí mật, Jon núp sau một tảng đá lớn quan sát, đôi mắt đột nhiên trợn tròn, hắn nhìn thấy trước mặt mình là rất nhiều những người lùn, những người rất giống với Heimerdinger và Ziggs, bọn họ tay chân thì bị xiềng xích, đang bị một đám người mặt mày dữ tợn giam dữ.

John nhớ đến trước đây, hắn từng nghe Ziggs nói có rất nhiều giáo sư tại học viện Yordle mất tích một cách bí ẩn, có lẽ nào họ bị bắt cóc đến đây?

Nếu như đúng là như vậy thì phải báo cho Heimerdinger và Ziggs biết để họ đến đây cứu người. John quan sát thêm một hồi lâu nữa, hắn phát hiện, những vị giáo sư này bị bắt đến đây không ngoài mục đích là chế tạo những loại vũ khí hóa học đặc biệt, người nào không làm theo ý họ thì bị đánh, bị tra tấn dã mang rợ.

John lại một lần nữa kinh ngạc, hắn phát hiện kẻ thủ lĩnh của đám người bắt các vị giáo sư lần này không ai khác chính là Vikto, rốt cuộc lão ta đang âm mưu gì đây?

John quyết định rời khỏi đây ngay tức khắc, hiện tại mình đang bị thương nếu lao vào cứu người nhất định sẽ làm hại những vị giáo sư đó, chi bằng bây giờ rút lui, tìm cách quay trở lại báo tin cho Heimerdinger và Ziggs biết để họ đến đây giải cứu.

John dừng lại trên một cành cây nhìn vào bên trong thành phố Piltover, hắn đột nhiên cười khà khà: “ Vikto chắc chắn lão ta vẫn còn ở đâu đó trong thành phố, ta sẽ làm vài thứ thật thú vị, Caitlyn, tôi chuẩn bị quậy thành phố của cô đây, he he he.”

Trong đêm, John vượt qua tường tiến vào một căn nhà trọ có vị trí heo hút, làm ăn cũng không mấy thuận lợi. Hắn thương lượng để trọ lại mà không đăng kí hợp pháp, sau đó tìm một căn phòng trống mà ở lại. John tạm thời lấy nơi này làm chỗ dừng chân. Ở những quán trọ thế này, thường làm ăn không mấy sáng sủa gì, quan trọng với họ vẫn là tiền, vậy nên dù có tội phạm thế nào họ cũng chẳng bao giờ them quan tâm.

John luôn chờ đến tối mới hành động, hắn giống như một u linh lượn qua lượn lại khắp các sòng bạc, nơi ăn chơi xa hoa. Tất cả nơi chốn phồn hoa đều ẩn hiện bóng dáng John, hắn âm thầm nghe ngóng những tin tức về mình trong thành. Hắn cũng thật sự bất ngờ rằng, người dân trong thành rất đồng cảm với hắn, và đặc biệt là không đồng tình với việc cho truy nã hắn của cảnh sát trưởng Caitlyn, khi nghe đến mấy chuyện này John thực sự cảm động như muốn phát khóc. ( chém ấy mà)

Mấy ngày này, Vikto ăn ngủ không yên, hắn ta không biết bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Sau lần liên lạc cuối cùng với những thuộc hạ sát thủ do mình phái đi, đến nay hoàn toàn bặt vô âm tín, điều đó đã khiến cho hắn ta vô cùng lo lắng. Hắn ta nhiều lúc suy đoán rằng không biết John có phải là nhân vật trong truyền thuyết đã khiến cho Singed và Ww hai thiên tai của Noxus phải cúi đầu, tủi nhục thua trận trở về hay không? Nếu đúng như thật là người đó thì Vikto thực sự quá sức lo lắng rồi.

Vikto lúc này đã cảm thấy có điều gì đó bất ổn, dựa vào trực giác, hắn ta đoán rằng những người hắn phái đi có lẽ đã xảy ra chuyện bất trắc. “Thật ra đã có chuyện gì cơ chứ Chẳng nhẽ tất cả những việc đó lại là do thằng thanh niên tên John đó làm? Không thể nào! Đối mặt với hàng trăm cao thủ truy sát, hắn không tài nào tiêu diệt hết bọn họ được, đúng vậy chắc hẳn những sát thủ ấy chưa tìm ra tung tích của hắn cho nên mới chưa dám quay về báo thông tin cho ta biết thôi.”

Hai ngày tiếp theo trôi qua, Vikto đã bắt đầu đứng ngồi không yên, trong lòng không biết tại sao lại xuất hiện một cảm giác sợ hãi khủng bố. Nhà trọ mà hắn sống, được bố trí vô số cao thủ, đồng thời hắn cũng phái người đi khắp các ngõ ngách của thành phố Piltover canh giữ và tìm kiếm tung tích của John. Thậm chí hắn còn cẩn thận hơn, mua chuộc nhiều tên lính có cân lượng trong quân đội tại Piltover, hỗ trợ hắn truy tìm và tiêu diệt John.

Gió đêm nhẹ thổi, John giống như ma quỷ nhẹ nhàng di chuyển trong khu nhà trọ, hắn phát huy khả năng nhảy nhót và đi lại của một Ninja thực thụ, không hề có một tiếng động gây ra, suốt mấy ngày nay hắn liên tục tìm hiểu và may mắn biết được nơi ở của Vikto tại Piltover, John âm thầm cười lạnh trong bụng, việc cuối cùng còn lại của hắn chính là tìm cách gì đó gây náo loạn Piltover một phen, hả cơn giận mấy ngày nay khiến hắn ban ngày không dám ra đường.

John nhảy lên một mái nhà, hắn đột nhiên phát hiện một bóng người đang đi trên đường, John nở nụ cười tươi, hắn lập tức lao xuống, luồng ra phía sau người đó rồi bịt người lôi vào một con hẻm.

Người đó bị John tấn công bất ngờ, cả người trở nên run lên, liên tục giẫy giụa muốn thoát ra.

“là ta đây!”- John thầm nói nhỏ vào tai người đó.

Cả cơ thể người đó cứng đờ ra, sau đó quay lại nhìn thấy John, nước mắt bắt đầu tràn ra. John cười cười lau đi nước mắt trên má: “ đừng khóc, Janna, là ta đây.”

Janna đôi mắt đỏ ửng, cô ôm chặt lấy John giọng nói như chút nghẹn lại: “ mấy ngày hôm nay anh đã đi đâu? Janna rất lo cho anh.”

John cũng ôm lấy cô, hắn biết Janna rất quan tâm cho mình, sau khi Rebeca chết, cô trở nên như người mất hồn, cô rất cần một nơi để tựa vào, John vuốt vuốt mái tóc mượt mà của cô, hắn phát hiện tay cô đang quấn một lớp vải băng vết thương, hắn hỏi: “ Janna, vết thương này?”

Janna nhìn vết thương ấy, khuôn mặt cô buồn hẳn, cô không đáp nhưng John biết nó có từ đâu: “ là ta phải không? Ta xin lỗi, là ta không thể kiểm soát được bản thân.”

Janna lắc đầu nói: “ không sao, bây giờ anh đã trở lại bình thường là Janna vui rồi? nhưng anh John, mấy hôm nay anh đã ở đâu?”

Janna rất lo lắng cho hắn, toàn bộ đều biểu hiện qua cử chỉ và đôi mắt xinh đẹp kia, hắn cười đáp: “ chuyện đó không quan trọng, Janna, ta muốn nhờ cô giúp ta một việc.”

Janna gật đầu nói: “ là việc gì? Chỉ cần anh nói Janna nhất định sẽ giúp đỡ.”

John gật đầu nói: “ bây giờ cô hãy ra bên ngoài thành phố đến ngôi nhà của bác học Heimerdinger cô đưa cái này cho ông ấy.”

John rút từ trong người ra một tờ giấy, trên đó viết rất nhiều việc như nơi ở các vị giáo sư tại học viện Yordle đang bị giam giữ, rồi cả việc hắn muốn nhờ Ziggs chuẩn bị vào thứ cho đợt náo loạn đến.

Janna cầm lấy mảnh giấy cất vào trong người rồi nói: “ được rồi, nhà của bác học Janna biết ở đâu mà, nhưng trong đấy viết gì vậy?”

John cười nói: “ tất nhiên trong đó viết vài thứ quan trọng rồi, vài hôm nữa cô sẽ biết thôi.”

Janna gật đầu sau đó cô buồn bã nói: “ có phải anh sắp đi đâu không? Anh không về thăm bọn trẻ hay sao? Bọn chúng rất nhớ anh.”

John nhớ đến Ricky và lũ trẻ, nhớ đến nụ cười thơ ngây của bọn chúng hắn cười đáp: “ sau này có cơ hội ta nhất định sẽ quay trở lại, Janna, cô hãy bảo trọng.”

John xoay người lại thì Janna đột nhiên từ phía sau lao đến ôm chặt hắn nói: “ John, sau này anh đừng rời bỏ Janna được chứ? Đừng bao giờ làm Janna đau đớn như vậy? Janna sợ đến một ngày Janna cũng sẽ mất anh như Rebeca.”

John xoay người lại, hắn nhìn thật kĩ vào đôi mắt của Janna, hắn hiểu tình cảm của cô ấy,John cúi thấp đầu hôn nhẹ lên môi của Janna khiến cả người cô run lên, hai má đỏ ửng, hắn nói: “ Yên tâm”

Chỉ hai từ cũng không khác gì một lời hứa của hắn dành cho cô, Janna gật đầu nói: “ vậy Janna tin anh, anh John, anh nhớ cẩn thận, Caitlyn cô ấy rất muốn bắt được anh đấy, cô ấy sẽ không dễ gì buông xuôi đâu.”

“ta biết”- John nói xong lập tức rời đi, Janna nhìn bóng lưng của hắn, cô mỉm cười xinh đẹp, cô nhìn lên ánh trăng trên cao nói: “ Rebeca, tình yêu của ta dành cho anh ấy cũng không khác gì của em cả, hãy yên nghỉ đi.”

……………………

Đêm sau đó, John đứng trên một mái nhà, mắt nhìn chằm chằm vào quán trọ trước mặt, hai bên hông hắn cột thêm hai cái bao to đùng, trong đó chưa toàn chất nổ, chẳng là sau khi Janna đến nhà của Heimerdinger đưa là thư hắn gửi cho họ ra, Heimerdinger và Ziggs khi đọc dòng đầu tiên thì kinh ngạc đến nhảy dựng đứng lên, họ rất gấp rút chuẩn bị cho lần giải cứu các giáo sư tại học viện Yordle lần này,và khi đọc đến nội dung thứ hai cả hai người như muốn té ngửa, John quyết định tiếp tục một lần nữa đại náo Piltover, và lần này hắn muồn Ziggs cung cấp ít chất nổ, loại nào cũng được.

Cái này là quá đúng sở trường của Ziggs cho nên hắn ta cảm thấy vô cùng phấn khích. Lập tức chuẩn bị ngay, Janna sau khi đọc qua lá thư cũng lắc đầu thở dài, cô không hiểu sau mình lại yêu John, hắn ta thực sự….hài….không có từ nào diễn tả được tâm trạng của cô lúc này…thế nhưng Janna lại không hề ngăn cản, bởi cô tin với bản lĩnh của John hắn ta sẽ không bị gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.