Ngay trong đêm hôm đó, một cuộc họp khẩn
cấp đã diễn ra những người cấp cao trong quân đội, một bầu không khí
nặng nề bao phủ toàn bộ mọi người. John bắt đầu phá tan bầu không khí
kia, giọng nói của hắn đầy vẻ lo lắng: “ mọi người nghĩ sao?”
“thực sự rất khó nói, Chúa tể hư không bảo đây là cơ hội cuối cùng của
chúng ta để phân định xem kẻ nào mạnh kẻ nào yếu. Nếu chúng ta không đến đó để quyết đấu ta sợ rằng một khi Chúa tể đích thân ra tay và tiến đến đây, không biết bao nhiêu người sẽ phải đổ máu.”-Ryze lắc đầu nói.
Malzahar thở dài nói: “ ngay từ đầu cuộc chiến này đã là một trò chơi
của chúa tể, hắn không muốn tự mình ra tay để làm những chuyện thế này
cho nên những trận chiến trước chỉ đứng phía sau quan sát. Lần này hắn
ta đích thân đến và đưa ra lời khiêu chiến chứng tỏ hắn đã không xem đây là trò chơi nữa rồi.”
“trò chơi sao? Hắn xem mạng của những người anh em của ta đổ xuống là
một trò chơi sao?”-Tryndamere tức giận đập tay vào ghế nói.
“bình tĩnh”-Ashe ở bên cạnh lập tức giữ lấy vai của hắn ta.
“điều bọn ta lo lắng nhất là khi chúng ta đến tòa lâu đài kia, liệu ở đó có giăng bẫy nào hay không? Ai mà không biết những kẻ trong quân đội hư không vô cùng nham hiểm”-Nasus nói.
“nhưng cho dù ở đấy có bao nhiêu cạm bẫy đi nữa thì chúng ta đều không hề lùi bước đúng chứ Nasus”-Ryze ở bên cạnh nói.
“ừ”-Nasus gật đầu.
“tôi nghĩ thế này”-John chần chừ một lúc rồi nói: “ ba ngày sau một mình tôi sẽ đến tòa lâu đài kia, không phải chúa tể hư không rất có hứng thú với tôi hay sao, vậy chỉ cần một mình tôi đi là đủ rồi. Mọi người đi sẽ rất nguy hiểm, đấy là chưa nói đến rất nhiều người đang ngồi đây đã mất đi giáp thiên thần trong người, không có cơ hội thứ 2 để sống lại.”
“John cậu nói gì vậy? cậu nghĩ chúng tôi tham sống sợ chết để cậu đi một mình hay sao?”-Shen đứng bật dậy nói.
“đúng vậy đấy, cậu không thể làm như vậy được”-Leesin cũng gật đầu.
“mọi người bình tĩnh đi, John không có ý vậy đâu”-Sona lên tiếng chấn an mọi người.
John thở dài nói: “ tôi nghĩ mọi người không nên mạo hiểm, cuộc chiến
này đã có quá nhiều người phải hi sinh rồi, tôi không muốn những người
luôn luôn sát cánh cùng tôi sẽ phải nằm xuống. Hãy nghe tôi, đừng đến
lâu đài của Chúa tể, ở đó quá nguy hiểm.”
“John…cậu đừng khuyên chúng tôi điều gì nữa, cậu là chỉ huy của chúng
tôi cậu nói gì chúng tôi sẽ làm theo, nhưng lần này tuyệt đối chúng tôi
không thể tuân lệnh của cậu được, chúng ta là một Liên Minh, đã ở trong
Liên Minh thì không khác gì những người anh em với nhau, không phải cậu
đã luôn nói điều này ra sao? Trận chiến cuối cùng này, dù bên Hư Không
có đặt bao nhiêu cạm bẫy đi chăng nữa chúng ta sẽ vẫn sát cánh cùng với
nhau.”-Ezreal đứng dậy nói.
“Ezreal nói đúng đấy John à, hãy để chúng tôi được chiến đấu với cậu cho tới hơi thở cuối cùng.”-Lux đứng bên cạnh Ezreal nói.
“không được, mọi chuyện mọi người cứ làm theo vậy đi, trận chiến này quá nguy hiểm, một mình ta sẽ chiến đấu với Chúa tể…mọi người giải tán
đi”-John nói xong lạnh lùng rời khỏi lều chỉ huy, mặc cho mọi người liên tục hô hoán.
“Mọi người cứ ở đây, để tôi nói chuyện với anh ấy”-Nami nói với mọi người sau đó nhanh chóng đuổi theo John
……………….
“John…dừng lại…John…”-Nami từ phía sau chạy đến gọi hắn.
John dừng lại xoay đầu nói: “ đừng khuyên anh điều gì cả Nami, anh không thể để mọi người rơi vào nguy hiểm được.”
Nami lắc đầu nói: “ John, em không hề có ý gì cản quyết định của anh cả, em biết anh đang lo sợ mọi người sẽ xảy ra chuyện gì, Nami cũng biết
anh không muốn cảnh tượng mọi người liên tục ngã xuống giống như khi đối mặt với Baron. Nhưng liệu anh có bao giờ nghĩ đến cảm giác của em và
những người khác không?”
“cảm giác?”-John hơi khựng lại.
Nami nói: “ John, em hỏi anh, khi anh lập ra liên minh này anh có mục đích gì?”
“đánh lui quân đội hư không, đem lại hòa bình cho Valoran”-John lập tức đáp.
“phải, thế qua bao nhiêu trận chiến khốc liệt thậm chí có nhiều lúc phải vào sinh ra tử, anh có bao giờ thấy một ai trong quân đội Liên Minh
chúng ta sợ hãi trước cái chết hay không? Những người lính của ta, họ
cũng chỉ là những con người bình thường vậy mà khi ra trận họ không hề
sợ hãi trước quân đội hư không mà ngược lại trở nên vô cùng dũng cảm,
họ cầm vũ khí của mình lao vào giữa lòng kẻ thù mà chiến đấu, lúc đấy
anh có thấy họ sợ hãi không? ”- Giọng nói của Nami bắt đầu đanh thép.
“em đang cố gắng khuyên anh sao Nami?”-John hỏi.
Nami lắc đầu: “ em không khuyên anh, John, em tôn trọng quyết định của
anh, tuy nhiên em đang nói cho anh những gì em nghĩ trong lòng của mình
mà thôi.”
“nhưng anh không thể để mọi người gặp nguy hiểm được, Nami em biết mà,
có rất nhiều người đã phải hi sinh, lâu đài của chúa tể hư không rất có
thể đấy là một cái bẫy…”-John nói.
Nami mỉm cười nắm lấy tay hắn nói: “ John, anh nghĩ mọi người không sợ
bẫy do chúa tể đặt ra hay sao? Nhưng sao không ai muốn rút lui khỏi trận chiến này? Đó là bởi vì bọn họ tin tưởng anh, bọn họ muốn được chiến
đấu bên anh dù đến hơi thở cuối cùng. Tinh thần liên minh của chúng ta
là như vậy, không phải anh luôn nhắc đến nó hay sao? John hãy lắng nghe
tâm nguyện của mọi người….”-Nami lấy tay hắn đặt lên trái tim của mình.
“những sẽ có rất nhiều người phải ngã xuống”-John nói.
Nami lắc đầu đáp: “ chiến tranh nào mà không có thương vong, những người trong liên minh chúng ta cũng sợ hãi cái chết vậy, nhưng với họ thà
chết trong khi chiến đấu bảo vệ Valoran còn hơn chết đi khi không làm
được việc gì.”
“Nami, anh rất sợ, cuộc chiến này chắc chắn sẽ không thể nào có kết cục
tốt đẹp được, anh có một linh cảm rất xấu, anh sợ rằng chúng ta sẽ xa
cách nhau”-John ôm chặt lấy Nami nói.
Nami mỉm cười trong lồng ngực hắn đáp: “ John, anh suy nghĩ quá nhiều
rồi, tất cả chúng ta sẽ sống sót, không bao giờ xa cách nhau cả. Anh là
chỉ huy của Liên Minh anh phải hiểu ước nguyện của mọi người chứ.”
“được, anh sẽ đi hỏi mọi người một lần”-John nắm lấy tay Nami sau đó cùng cô quay trở lại lều chỉ huy.
Mở tấm rèm cửa lên tiến vào bên trong, nhìn hàng trăm con mắt đang đổ
dồn về phía mình, John nói: “ mọi người thực sự muốn dánh trận chiến
cuối cùng này chứ? Mặc dù phải đối mặt với cái chết?”
“John, có thể cho ta nói vài lời được không?”-Ông lão Zilean tiến lại nói.
John gật đầu đáp: “ ông nói đi”
Nếu nói về gia nhập liên minh chắc ta là người gia nhập sau cùng, và
cũng là người ít ra trận chiến đấu cùng mọi người nhất. Ta không đóng
góp được gì nhiều cho mọi người cả…..”
“không đâu”-John vội ngắt lời, nhưng Zilean đưa tay ý bảo cứ để ông ấy nói tiếp.
“thành thật mà nói, kể từ khi gia nhập liên minh đến nay ta cảm thấy mỗi con người trong liên minh này đều quả thực là những người dũng cảm với
một trái tim sắt đá, hơn cả ta khi còn trẻ nữa. Khi ra trận, không ai tỏ ra run sợ, bọn họ biết mình yếu nhưng dám chống lại cả một đội quân
hùng mạnh , cậu nghĩ từ đâu họ có được sức mạnh ấy. Là từ cậu đấy John
à, chính cậu đã trao cho họ niềm tin chiến thắng. Mỗi ngày nhìn những
người trong liên minh cười đùa cùng nhau dù biết rằng có thể nay mai họ
sẽ từ biệt cõi đời này nhưng họ vẫn cứ cười và lạc quan, ta thực rất
hãnh diện khi được đứng chung hàng ngũ này cũng với mọi người. Ba ngày
sau có thể tất cả chúng ta sẽ không còn đứng tại đây nhưng ta vẫn rất
mãn nguyện khi được gia nhập liên minh, được chiến đấu cùng với những
con người tuyệt vời này.”-Zilean nói rất chân thật.
“lão già, thực sự lúc đầu gặp lão ta cảm thấy rất căm gét khuôn mặt của
lão nhưng những gì lão nói vừa rồi khiến ta rất hứng thú”-Volibear lần
đầu tiên lên tiếng, hắn ta tiến đến trước mặt John nói: “ John, nói thật ta không ưa gì những con người và sinh vật đến từ bên ngoài vùng đất
Frejlord, nhưng riêng cậu thì khác. Ta nhìn thấy ở bên trong cậu có chút gì đó điên cuồng, mạnh mẽ và gan lỳ giống tộc đại hùng của chúng ta.
Một người mang trong mình những phẩm chất đó tuyệt đối không phải là một kẻ yếu đuối được, hãy chiến đấu và đá đít lũ hư không về lại nơi mà
chúng trước khi đến đây. Đừng tước bỏ đi niềm kiêu hãnh khi được ra trận của tất cả chúng ta.”
“phải đấy, John đừng tước bỏ đi niềm kiêu hãnh ngoài chiến trường của chúng tôi.”-Darius nói.
“chỉ huy”- từ bên ngoài một binh sĩ già bước vào bên trong, John kì lạ xoay người lại hỏi: “có chuyện gì vậy?”
Người binh sĩ già kia tiến đến đưa cho hắn một tấm vải rất dày và khá
nặng, John kì quái mở tấm vải ấy ra, hắn kinh ngạc khi thấy ở bên trong
tấm vải kia viết rất nhiều cái tên bằng máu…
“cái này”-John kinh ngạc nhìn người lính già kia.
“phịch”-người lính già ấy lập tức quỳ xuống nói: “ chỉ huy, lão già đây
là một người lính đã gia nhập quân đội cũng vài chục năm, trận chiến lớn nhỏ nào cũng đã từng trải qua, lúc trước cứ ra trận là chỉ biết chém
giết mà không hề biết mục đích thực sự của bản thân là gì. Nhưng kể từ
khi gia nhập Liên Minh đến nay, lão đã biết được thế nào là sự kiêu hãnh của một người con bảo vệ vùng đất thiêng liêng của đất nước mình, biết
được sự hi sinh quên mình vì một niềm tin to lớn. Nay lão xin đại diện
cho toàn thể binh sĩ Liên Minh bên ngoài khẩn cầu chỉ huy, cho chúng tôi được sát cánh cùng ngài chiến đấu với Chúa tể Hư Không và toàn bộ những kẻ đã cướp đi sự hòa bình trên vùng đất này. Tấm vải mà chỉ huy đang
cầm kia, viết tên của tất các binh sĩ ở bên ngoài, bọn họ đã tự thề với
bản thân rằng, chỉ cần được ra trận cùng chỉ huy và các tướng quân, được đóng góp sức mình để đánh bại kẻ thù thì sự hi sinh chỉ là chuyện nhỏ
mà thôi.”
“John, cậu thấy đó, mọi người không một ai sợ chết cả, hãy để chúng tôi được sát cánh cùng cậu.”-Garen nói.
“cầu xin chỉ huy đừng tước bỏ đi niềm kiêu hãnh của một người lính như
chúng tôi, hãy để chúng tôi hoàn thành nghĩa vụ của một người lính, sống là phải bảo vệ Valoran, chết thì phải ở ngoài chiến trường. Hãy để con
cháu chúng tôi được phép ngẩn cao đầu khi biết rằng ông, cha nó đã từng
dũng cảm hi sinh ngoài chiến trường chống lại kẻ thù, bảo vệ tự do và
hòa bình cho cả Valoran.”
“cầu xin chỉ huy, cho chúng tôi được ra trận”
“cầu xin chỉ huy, cho chúng tôi được ra trận”
“cầu xin chỉ huy, cho chúng tôi được ra trận”
“cầu xin chỉ huy, cho chúng tôi được ra trận”
(tiếng hô đồng thanh của toàn bộ binh lính ở bên ngoài)
“mọi người…..”-John lúc này như nghẹn lại, hắn không thể nghĩ rằng mọi
người lại như thế, nắm tay cấu chặt tấm vải viết tên toàn bộ binh sĩ
Liên Minh, mỗi cái tên viết lên đó biểu tượng như một lời thề, họ thà từ bỏ mạng sống của mình ngoài chiến trường còn hơn là ngồi ở đây.
“nếu đã như vậy, toàn quân sẽ cùng nhau hướng đến Lâu đài của chúa tể”-John hô lớn, giọng nói của hắn chứa đầy cảm xúc.
……………………
Ba ngày sau.
“ầm ầm ầm”-trước mặt mọi người, một cái cửa hư không ngay lập tức được
mở ra, John trong trang phục chiến giáp nhìn toàn bộ mọi người đằng sau, ai nấy vẻ mặt cũng đầy quyết tâm. Chết? đối với họ chết chẳng quả là
nhắm mắt lại là xong, không còn ai sợ cái chết nữa.
“John…giờ khắc quyết định đã đến, tất cả chúng ta sẽ cùng nhau kết thúc cuộc chiến này”-Malzahar nhìn con trai của mình nói.
“Đi”-John hô lớn một tiếng, trực tiếp là người đầu tiên tiến thẳng vào
bên trong cánh của hư không kia, những người tiếp theo và hơn một trăm
nghìn binh sĩ cũng nối đuôi theo phía sau.
Ngày hôm đó người đời sau gọi đó là ngày Đại Sinh Tử.
Trong ngày đó, toàn bộ binh lực Liên Minh bao gồm chỉ huy và những vị
tướng mạnh nhất bắt đầu bỏ lại việc sống chết sau lưng, bước vào cánh
cửa hư không.
Đó là thời khắc bi tráng cực độ, không ai chịu lùi bước.