Đội quân chủ lực Liên Minh do John chỉ huy lúc này đã
băng qua dãy Ironspike Mountains và đang dựng trại tại một mảnh đất rộng lớn cách Piltover chừng 2 ngày đi đường nữa. Sau khi doanh trại đựng
dựng xong John lập tức cử Caitlyn cùng với quân trinh sát, dẫn theo một
đội quân nhỏ thám thính tình hình xung quanh thành Piltover, vì cô là
người ở đây cho nên mọi địa điểm xung quanh thành phố chắc hẳn cô nắm
rất rõ.
Lều chỉ huy quân Liên Minh.
“mọi người thấy ở đây thế nào? Nếu chúng ta tấn công vào đây thì lực
lượng quân đội bên trong thành phố nhất định rất bất ngờ.”-John lúc này
chỉ tay vào tấm bản đồ đang được treo lên giữa lều để hỏi ý kiến của
những người xung quanh.
“Hiện tại chúng ta chưa nắm rõ lực lượng bên trong thành phố Piltover
thế nào vậy nên tôi nghĩ rằng chi bằng chúng ta cứ đợi quân thám thính
quay về báo lại đã”-Vi liền nói.
Mọi người cũng gật đầu đồng ý, John nhìn ra bên ngoài kì quái nói: “ lạ
thật, đáng lý ra bây giờ họ phải trở về rồi chứ, đã hơn trưa rồi…”
“đúng vậy….sao bây giờ họ còn chưa quay về nhỉ.”-Janna gật đầu nói.
“bụp”-đúng lúc này Shen đột nhiên xuất hiện ngay giữa lều chỉ huy, bộ
dáng trông khá thảm hại, John và những người khác lập tức đứng bật dậy
tiến lại lo lắng nói: “ Shen rốt cuộc có chuyện gì thế? Tại sao anh lại
ra nông nỗi này?”
Shen lập tức đáp: “ John…mau đi giải cứu Caitlyn đi, cô ấy bị quân Hư Không bao vây rồi.”
Vi lo lắng nói: “ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao Caitlyn bị bao
vây còn anh lại quay về đây?”-Vi lo lắng đến mức nắm chặt lấy cổ áo của
Shen, ai mà không biết tình cảm giữa Vi và Caitlyn không khác gì hai
người chị em.
John vỗ vào vai của Vi ý bảo cô bình tĩnh rồi nói với Shen: “ hiện tại Caitlyn đang ở đâu?”
Shen đáp: “ hướng Tây Bắc cách đây nửa ngày đi đường.”
John xoay đầu nhìn mọi người nói: “ bây giờ mà phái quân đến ứng cứu e
rằng không kịp, mọi người cứ ở đây tôi sẽ trực tiếp đến đó cứu
Caitlyn.”-Nói xong John lao ra bên ngoài phóng thẳng lên trời biến mất.
Garen lập tức hỏi Shen: “ Shen cậu kể cho chúng tôi nghe mọi chuyện đầu đuôi thế nào đi.”
Shen thở dài đáp: “ khi chúng tôi vừa hoàn thành nhiệm vụ thám sát quanh thành phố Piltover, đang lúc chuẩn bị quay trở về thì đột nhiên có một
người đàn ông toàn thân mặc giáp, ông ta đeo mặt nạ rất quái dị, trên
tay cầm một thanh kiếm màu tím, mọi người còn nhớ cái người đã xuất hiện trước doanh trại chúng ta để truyền thông tin về việc Quinn bị bắt
không? Hôm nay tôi đã gặp lại hắn, lão ta thực sự rất mạnh, một mình lão dư sức đánh bại toàn bộ quân lính mà chúng tôi mang theo. Ngay khi tôi
và Caitlyn đang tìm cách trốn thoát khỏi tay hắn ta thì một toán lính hư không đột nhiên xuất hiện và truy sát, Caitlyn đã cố ý đánh lạc hướng
bọn chúng mở đường cho tôi rút lui quay về báo lại cho John biết. Trong
hai người chỉ có duy nhất tôi có đủ sức chạy nhanh về doanh trại này mà
thôi, đó là lý do vì sao tôi là người có mặt ở đây chứ không phải là
Caitlyn.”
………………..
John theo hướng mà Shen đã chỉ bay thật nhanh trên bầu trời, hắn sử dụng tầm mắt cực nhạy của mình nhìn xung quanh hòng tìm ra chỗ Caitlyn đang
ẩn nấp…cuối cùng John cũng tìm ra. Hiện tại Caitlyn đang trốn bên trong
một chiếc hang trên vách núi cao, không biết bằng cách nào cô trèo được
lên đây nhưng ở bên dưới chân núi, có rất đông quân Hư Không lùng xục.
Không chút chậm trễ John lập tức bay về hướng hang động trên vách núi
kia.
“ai”-Caitlyn ở bên trong ngay khi nghe tiếng động kì lạ lập tức đưa súng lên sẵn sàng chiến đấu…
“là ta..là ta đây”-John liền hồi đáp.
Caitlyn thấy John đang bước vào thở dài một hơi rồi đặt súng xuống, cô
nói: “ cuối cùng cậu cũng đến…”-Caitlyn ngồi trên mặt đất cố nặn ra nụ
cười.
John nheo mắt, nhận ra điều gì đó kì lạ từ Caitlyn hắn lao ngay đến bên
cạnh cô, tay trái của Caitlyn đang giữ chặt bên hông,máu từ đó chảy ra
rất nhiều, sắc mặt John kinh hãi vội đặt tay mình lên tay của Caitlyn
hòng giữ chặt không cho máu tiếp tục chảy ra nữa, nhìn sắc mặt đang
xuống sắc của Caitlyn, John vô cùng lo lắng.
Caitlyn lắc đầu nhìn John nói: “ lo tôi làm gì? Không phải cậu ghét tôi
lắm sao…tôi không có sao đâu, máu nhiều quá mà ! dư nên nó chảy ra một
ít thôi.”
“đồ ngốc, để ta cầm máu cho cô.”-John đặt Caitlyn nằm thẳng lên mặt đấy, tay trái vẫn cố gắng giữ chặt miệng vết thương tay phải truyền một
luồng phép thuật vào vết thương đang chảy máu kia hòng giúp cô cầm máu.
“việc gì phải tốn sức cho tôi như vậy…nếu như bọn chúng kéo lên đây cậu
sẽ không đủ sức đánh lại bọn chúng đâu. Còn nữa, lần này tôi gặp phải
một địch thủ vô cùng mạnh, cậu còn nhớ kẻ tự xưng mình là sứ giả Hư
Không chứ? Hắn chính là kẻ làm tôi ra nông nổi này.”-Caitlyn nghiến răng chịu đau nói.
“Kassadin? Ông ấy xuất hiện rồi sao?”-John kinh ngạc.
“á”-Có vẻ như 1 chút lơ là của John đã khiến sức mạnh phép thuật hắn sử
dụng bị phân tán, làm vết thương của Caitlyn trở nên đau hơn, cô không
thể nào kìm được đành hét lên. Tiếng hét của cô đã khiến cho bọn Hư
Không bên dưới chân núi bắt đầu để ý.
“cô hét như vậy không sợ bọn chúng nghe thấy mà kéo lên đây sao?”-John nói.
Caitlyn đáp: “ đừng lo, vách núi này cao lắm, bọn chúng không nghe được đâu, vả lại lại trên vách núi tôi đặt rất nhiều các bẫy do ngài Heimer
chế tạo, ít nhất là phải đến sáng sớm này mai bọn chúng mới nghi ngờ đến trên này.”
Ba mươi phút trôi qua, cuối cùng John đã cầm máu được trên vết thương
của Caitlyn, hắn thở một hơi dựa lưng vào tường. Caitlyn nhìn vòa khuôn
mặt mệt mỏi đầy mồ hôi của John cô đột nhiên mỉm cười nhẹ nói: “ sao mệt rồi à? Ta đã bảo từ đầu không cần tốn sức cứu ta đâu mà, chẳng qua máu
nhiều quá cho chảy bớt ra thôi.”
John chồm đến cú một cái vào đầu Caitlyn rồi nói: “ cô là thân là cảnh
sát trưởng của một thành phố lớn như vậy mà lại nói một điều thật ngốc
nghếch như vậy sao? Vả lại ta cũng không muốn làm trái tâm ý của bản
thân, ta không muốn cô có mệnh hệ gì cả.”
Caitlyn cố gắng ngồi dậy, dựa lưng vào tường ngồi ngay bên cạnh John, cô nói: “ Cậu biết không, từ trước đến giờ, không có ai đối xử tốt với tôi hết, Vi thì không nói, cô ấy là một cộng sự tốt, cha tôi ư, ông ấy suốt ngày chỉ lo công việc của mình mà không hề quan tâm đến tôi.”-Caitlyn
càng nói càng tỏ ra buồn bã.
John nhìn sang Caitlyn, hắn nhận ra lúc này đây mình còn chưa hoàn toàn
hiểu cô tay phải của John nhẹ nhàng cầm lấy tay của Caitlyn nói: “ Nếu
cô muốn, tôi có thể chăm sóc cho cô, đối xử với cô không khác gì những
cô gái khác.”
Caitlyn nhìn vào mắt hắn mỉm cười rút tay lại nói: “ đừng có nói bậy,
chẳng qua tôi cảm thấy bây giờ cậu giống như một người bạn của mình mà
thôi, định lợi dụng xem tôi như là cô gái của cậu à?”-Caitlyn xoay đầu
sang hướng khác, hai má của cô hơi ửng đỏ.
“hì”-John cười trừ ngượng ngùng nói: “ tôi nói rồi, sức mạnh càng lớn,
trách nhiệm càng nhiều, tôi muốn sử dụng sức mạnh của mình để bảo vệ
những người tôi yêu quý…cô cũng là một trong số đó. Lúc này, tôi chỉ
muốn nghe theo trái tim của mình, muốn nói gì thì nói cái đó, nếu cô cảm thấy những điều tôi nói quá bậy bạ hay nhảm nhí thì tôi xin lỗi.”-giọng nói của hắn đầy chân thành.
Hai con mắt của Caitlyn không hiểu sao lại đỏ hoe lên, cô không dám để
John thấy, cô sợ khi hắn thấy mình yếu đuối thế này hắn sẽ cười vào mặt
cô…
“cô nghỉ ngơi đi, ta ra bên ngoài xem tình hình bọn chúng thế nào, bây
giờ vết thương của cô mới vừa được cầm máu, không thể di chuyển được,
chắc đến sáng mai mới đưa cô rời khỏi đây.”-John đứng dậy xoay lừng về
phía Caitlyn.
“bụp”-Caitlyn như không kìm nén được hành động của bản thân, cô xoay
người từ phía sau ôm chặt lấy John khóc nói: “ tại sao vậy? tại sao cậu
lại nói với tôi những điều đó? Tôi đã rất kiềm chế bản thân, tôi không
muốn cùng cậu phát triển bất cứ quan hệ gì, tôi không muốn làm tổn
thương cho bất cứ cô gái nào, đặc biệt là Janna.”
John lẳng lặng xoay đầu nhìn Caitlyn…
Cô tiếp tục nói: “ từ cái ngày đầu tiên tôi gặp cậu, rồi đến những
chuyện cậu làm với tôi, trái tim tôi lúc ấy như rơi xuống một hố sâu,
dứt không được trốn không thoát. Trong lòng luôn muốn ở bên cạnh
cậu….”-Caitlyn rút tay lại, John từ từ xoay người nhìn vào đôi mắt xinh
đẹp đang thấm đầy nước mắt kia.
“có người đã nói với tôi, cảm tình là không thể miễn cưỡng cũng không
thể kề cận, nhưng kể từ khi tôi gặp cậu, tôi không còn là chính mình
nữa, suốt ngày tôi cứ nói muốn bắt cậu nhưng thực ra trong thâm tâm tôi
chỉ muốn được gặp cậu, được ở gần cậu, dù chỉ cần thấy thôi là đủ rồi.
Tôi….”
Nhìn những giọt nước mắt đang lăn dài trên hai má Caitlyn những từ nói
ra từ tận sâu trong con tim luôn đóng khép cửa của mình, John lập tức ôm chặt cô vào lòng, vuốt ve tóc của Caitlyn chậm rãi nói: “ đừng nói nữa, đừng nói nữa”
“John…cậu là 1 tên chết tiệt, tại sao chứ? Tại sao bên cạnh cậu có rất
nhiều các cô gái xinh đẹp nhưng tôi lại không thể nào bỏ được hình ảnh
của cậu ra khỏi tâm trí của mình…tôi hận cậu…tôi hận cậu John à…cậu là
kẻ xấu xa, cậu cướp đi nụ hôn đầu tiên của tôi, cướp đi luôn cả trái tim của tôi…híc…”-Caitlyn khóc, nhưng cô cảm thấy rất hạnh phúc, John đang
ôm chặt cô, điều mà cô không hề nghĩ đến.
“Caitlyn…là ta sai…ta thật xấu…ta đã không nhận ra tình cảm của cô…ta
cảm thấy mình còn hiểu quá ít về cô, Caitlyn cho ta xin lỗi…hãy để ta
được đền đáp những lỗi lầm của mình có được không.”-John đẩy nhẹ Caitlyn về phía trước lấy từ trong người ra một chiếc nhẫn rồi nói: “
Caitlyn...ta muốn trao cho em hạnh phúc…ta muốn được trọn đời chăm sóc
cho em, em đồng ý làm vợ ta chứ?”
Caitlyn nhìn chiếc nhẫn kia, cô biết nó là gì, cũng biết cả ý nghĩa của
nó nữa, Caitlyn nhìn John đáp: “ John…Cait…”-Hai tay cô nắm chặt lấy áo
của John mà khóc, giờ phút này cô không biết nên nói điều gì…cảm xúc đã
chặn mọi ngôn ngữ trong cô.
John rất hiểu tâm ý của Caitlyn, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào tay của
Caitlyn cúi đầu đặt một nụ hôn thật ngọt ngào, thật nhẹ nhàng lên đôi
môi mỏng kia, cả người Caitlyn như run lên, một dòng điện chạy qua
người, cơ thể cô mềm nhủn ra không có sức chống cự, cứ để mặc John tận
hưởng đôi môi của mình…John đặt Caitlyn nằm xuống tay phải nhẹ nhàng
vuốt ve mái tóc mềm mại….
Một đêm ngọt ngào của cả hai người…mối thù tưởng như thật hóa ra chỉ để che mắt cho tình yêu ở phía sau…
Cả đêm hôm đó quân Hư Không cứ liên tục lùng xục khắp cánh rừng bên dưới nhưng vẫn không tài nào tìm ra dấu vết của Caitlyn, nhưng chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, vài tên phó tướng đã kịp nhận ra trên vách núi cao nơi Caitlyn đang trốn là nơi duy nhất bọn chúng chưa tìm được. Rạng sáng
ngày hôm sau, hai đội hư không bắt đầu trèo lên trên vách núi, nhưng khi trèo đến nữa đoạn thì đột nhiên những chiếc bẫy mà Caitlyn đặt được
kích hoạt, những tiếng nổ liên tục vang lên khiến cho đám lính hư không
rơi xuống như mưa.
“chắc chắn ở trên kia, tập tủng toàn bộ lực lượng tiến lên trên vách núi, phải bắt sống cô ta”-Tên đứng đầu hét lớn.
Sáng sớm, ánh bình minh tỏa sáng, mặt trên phiến lá, giọt sương trên đóa hoa chiếu xạ trong suốt long lanh, như là một viên trân châu chảy
xuống, không khí thanh tân mang theo làn gió mát.
Lúc này bên trong hang động, John và Caitlyn sau 1 giấc ngủ đã tỉnh lại, hắn nghe được tiếng nổ rồi nhìn Caitlyn đang nằm bên cạnh cười nói: “
xem ra bọn chúng mò lên đây rồi, chúng ta đi mau thôi…không được chậm
trễ.”
Caitlyn gật đầu sau đó ngồi dậy, cô giật mình khi thấy John xoay lưng về phía mình, cô hỏi: “ John…anh làm gì thế?”
“leo lên lưng đi, ta cõng…”-John cười nói.
Caitlyn lắc đầu nói: “ không sao đâu, Caitlyn có thể đi được mà.”
“lên đi, ta biết em không thể đi được ngay đâu.”-John đáp, hàm ý của hắn muốn nói điều gì thì chỉ có Caitlyn biết, sắc mặt cô đỏ như trái gấc,
miễn cưỡng trèo lên lưng hắn, miệng cứ liên tục lẩm bẩm: “ chết tiệt.”
Caitlyn cô chưa nhận ra rằng vết thương bên hông của mình đang hồi phục
với tốc độ cực nhanh, tất cả đều là nhờ những chiếc nhẫn mà hai người
đeo kia. Có một sức mạnh ẩn chứa bên trong chiếc nhẫn chủ và 10 chiếc
nhẫn còn lại chính là phàm ai đã trở thành vợ của hắn đều được thừa
hưởng ít nhiều sức mạnh trong người John.
Lúc này John nhận ra tâm trí của mình cùng với Caitlyn như thông suốt
lẫn nhau, hắn còn cảm thấy rằng cơ thể của mình và của Caitlyn như hòa
làm một vậy. Cơ thể của mình hình như cũng nhẹ nhàng hơn, khỏe mạnh hơn
bao giờ hết…có lẽ là tác dụng của chiếc nhẫn…
“đi thôi”-John nói nhẹ một tiếng sau đó lao vút ra bên ngoài hang động,
đúng lúc này từ bên dưới rất nhiều binh lính hư không sau khi phá toàn
bộ bẫy do Caitlyn tạo ra đã lao gần đến nơi, John cười nhẹ một tiếng
nhún chân bay lên trời.
“không cho hắn thoát”-Một tên cao to cầm trên tay cây đao phóng thẳng về phía trước chặn trước đầu của John, hắn gầm lên: “ bỏ cô gái kia ra ta
sẽ cho ngươi đi.”
John cười nhẹ khinh thường nói: “ ngươi nghĩ ngươi là ai mà ta phải nghe lời?”
“Ta là Cale, thủ lĩnh của quân đội thám sát số 8, nếu đã từng nghe qua
uy danh của ta thì đừng có chống lại những gì ta nói.”-người đàn ông cao to kia tên Cale hô lớn.
John lấy ngón út ngoáy ngoáy lỗ tay làm bộ dáng xem thường đáp: “ tiếc quá, ta chưa từng nghe qua cái tên này.”
“John…hình như xung quanh không có tên sứ giả kia, chúng ta đi mau thôi, nếu gặp hắn thì phiền phức lắm.”-Caitlyn được John cõng trên lưng nói.
Cale dùng cặp mắt như hổ báo nhìn John nói: “ xem ra nói chuyện bình thường ngươi không muốn rồi, đã thế phải dùng vũ lực thôi”
“giải quyết hắn đi, đừng mất thời gian nữa”-một người thanh niên khác từ bên dưới bay lên đứng bên cạnh Cale.
John nheo mắt hắn cảm thấy được sức mạnh của 2 cái tên này ít nhất cũng
phải hàng nhất đẳng rồi, Caitlyn còn bị thương nếu đánh nhau lúc này e
rằng không hay lắm, thế là John xoay người bay đi với tốc độ cực nhanh.
Bỗng nhiên cảm giác phảng phất có dã thú hung mãnh nhanh chóng tiếp cận, vừa mới quay đầu, thì phát hiện phía sau một gốc cây đang bay đến.
"Oanh" - xoay người đâm ra một cú chấn nát gốc cây cổ thụ to lớn kia.
Ngya khi gốc cây kia bị đấm nát, thì từ trên cao Cale lao xuống, cây đao trên tay hắn chém về phía trước, kình lực mạnh mẽ đến mức một tảng đá
to bự cũng dễ dàng bị chấn nát.
Cale quả thực tựa như dã thú, càn quét tất cả những gì cản trở, hết thảy các loại cây lớn, đều bị thân thể phát ra hào quang màu tím nhàn nhạt
của hắn quét cho nát bấy. Hắn như một quái thú đánh về phía John. Khuôn
mặt hắn, rồi cả cơ tay cơ chân nữa đang dần dần giống với 1 con mãnh thú !
Đã không thể tránh. Vậy thì tóm lại là đánh! Nguyên tắc của hắn bảo thế.
Hai tay John bắt đầu kết rất nhiều chú ấn, miệng cứ lâm rang đọc thần
chú. Một vòng ma thuật, hai vòng ma thuật, tổng cộng bảy cái vòng ma
thuật xoay chuyển quanh người John với bảy loại màu sắc. từ trong bảy
cái vòng tròn phép thuật kia bắn ra bảy luồng sáng cực mạnh nhắm vào
Cale.
Cale nhảy bổ tới hiển nhiên cảm giác được tử vong đang uy hiếp, bèn hét
vang một tiếng đoạn xuất ra hào quang hai màu xanh, vàng bùng lên từ
thân thể, loáng thoáng thấy Sói tím khổng lồ và Hổ hai đầu khổng lồ xuất hiện cạnh gã, phát ra tiếng gầm trầm trầm, những con thú hoang trong
rừng gần đó đều run rẩy.
John trợn mắt kinh ngạc, tên này sao lại giống với Antolos và cả ba anh
em trước kia vậy? không lẽ sức mạnh hóa hình ma thú này là một tuyệt kĩ
phổ thông tại thế giới hư không sao?
Thực ra suy nghĩ của John cũng gần đúng, khi một thanh niên trưởng thành tại thế giới hư không có quyền lựa chọn tuyệt kĩ riêng cho mình để mà
học, trong đó tuyệt kĩ hấp thụ sức mạnh của những con ma thú sau đó nhập vào người mình là được nhiều người luyện nhất, thế nhưng dung nhập cả 2 con ma thú vào cơ thể thì trước giờ rất hiếm, có thể thấy Cale không
phải kẻ tầm thường.
John nhìn Caitlyn đang ở trên lên cười khổ nói: “ xem ra không thể về ngay lập tức được rồi.”
Caitlyn nhăn mặt đáp: “ xử hắn mau đi rồi quay trở về…”