Hành Trình Huyền Thoại

Chương 41: Q.4 - Chương 41: Ly Biệt




Sally mỉm cười, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, nói: "em biết trên thế gian này anh đối với em tốt nhất. Nếu anh John gặp nguy hiểm, em dù có phải liều mạng cũng phải cứu được anh..."

Nhìn nụ cười thuần khiết của Sally, trong lòng John tràn ngập cảm giác ấm áp, vội vàng ngắt lời cô: "Không được nói những lời không may đó, anh chỉ mong em ngày ngày đều vui vẻ là tốt rồi."

"Ngày ngày vui vẻ..."

Sally thẫn thờ một lúc, nói: "từ ngày em được gặp anh John đã rất vui vẻ, ngày ngày ở bên anh, em cảm thấy thật là vui sướng. Nếu như... nếu như có một ngày... Sally đột nhiên rời xa anh John, anh... vẫn sẽ nhớ Sally này chứ?"

Càng lúc John càng cảm thấy Sally vô cùng kì lạ như đột nhiên nhớ đến điều gì hắn hỏi ngay: “ Sally có phải…có phải em đã nhớ quá khứ của mình?”

Sally gật đầu nói: “ đêm qua em đã nhớ ra tất cả, nhưng không cần quan tâm đến quá khứ ấy, bây giờ Sally chỉ biết mình là vợ của anh, và sống hạnh phúc bên anh là được. Hôm nay chúng ta sẽ rời khỏi lâu đài này, chị Lissandra hôm qua có bảo sau khi chúng ta thành hôn có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào, thuốc giải chị ấy cũng sẽ đưa cho anh ngay khi anh muốn rời đi.”

John gật đầu nói: “ vậy chúng ta rời khỏi đây trong ngày hôm nay được không?”

Sally gật đầu nói: “ chắc anh đang lo lắng cho tình trạng người bạn đang bị trúng độc đúng không? Cũng nên quay về sớm để đưa thuốc giải, để em dậy mang đồ cho anh.”

“á”-Vừa mới đứng lên Sally đột nhiên cảm thấy đau buốt ở bên dưới, cô đỏ mặt ngồi xuống, đương nhiên là John hiểu chuyện gì hắn nói: “ để ta mang đồ cho.”

Sau khi chuẩn bị mọi thứ, John và Sally quyết đinh rời khỏi lâu đài của Lissandra để trở lại Demacia.

Ở trước cổng của lâu đài, Lissandra đưa cho John chiếc hộp được thuốc giải độc, cô nhìn Sally bên cạnh có chút hơi buồn bã nói: “ Sally, nhớ giữ sức khỏe, đừng quên ta đấy nhé.”

Sally mỉm cười gật đầu nói: “ chị yên tâm, nếu có thời gian nhất định em sẽ về đây thăm chị.”

“được rồi lên đường thôi”-Sally nói với John….

“vù vù”-ở bên ngoài gió thổi mạnh, tuyết bay khắp nơi.

John nói với Sally: “ hay chúng ta đợi bão tuyết yếu lại rồi đi cũng không muộn.”

Sally lắc đầu nói: “ đừng lo, ở đây bão tuyết một chút là hết ngay ấy mà, nếu chúng ta chậm trễ bạn của anh nhất định sẽ gặp nguy hiểm mất.”

John cảm động cho tấm chân tình của Sally hắn cúi thấp người nói: “ lên đi, ta sẽ cõng em.”

“không cần đâu, em vẫn đi được mà.”-Sally cố gắng nói thế nhưng ngay cả Lissandra ở bên cũng nhận ra được Sally không thể đi một cách bình thường.

John làm bộ mặt nguy hiểm khiến Sally sợ hãi đành trèo lên lưng hắn, John chào từ biệt Lissandra, rời khỏi lãnh thổ của tộc Khiên băng, nhắm hướng nam mà đi.

Ở trên lưng của John, cái cảm giác khó chịu lúc ở trong phòng lại một lần nữa trào dâng, những kí ức trước đây của cô ùa về, đôi tay ôm chặt lấy cổ của hắn, Sally nhẹ giọng nói: “

“Nếu như... nếu như có một ngày... Em đột nhiên rời xa Anh John, Anh John... vẫn sẽ nhớ Em chứ?"-Sally như đang sợ điều gì đó.

"Nhất định, anh sẽ nhớ em đến đau khổ. Do vậy anh sẽ vĩnh viễn không để em rời xa, anh muốn vĩnh viễn ở cùng Sally!"-John đáp

"Nếu như em rời xa anh John một thời gian rất rất dài, sau nhiều năm trôi qua, anh John... cũng vẫn nhớ Em chứ?"-Sally lại một lần nữa lặp lại câu hỏi này, không biết cô ấy đang sợ hãi điều gì.

"Ngốc quá, cả cuộc đời này anh không thể quên được Sally dễ thương ngốc nghếch, anh đã nói không thể để em rời xa mà."

Nghe thấy lời nói này, khóe mắt của Sally có gì đó ươn ướt, cô lại nói: "Sau vài chục năm trôi qua, đến khi anh John già đi, nếu như anh John vẫn nhớ lúc trẻ đã từng yêu một người con gái tên Sally, thì em... cũng rất vui rồi."

John đã phát hiện ra điều dị thường nơi Sally, ôn nhu đáp: "Không được suy nghĩ lung tung, anh không cần biết quá khứ trước đây của em như thế nào, nhưng bây giờ em là vợ của anh, anh sẽ bảo vệ em bằng cả mạng sống này. Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau, anh muốn đời đời kiếp kiếp ôm chặt em trong lòng."

"Không, em chỉ cần trong lòng anh John có một vị trí nhỏ bé cho em là tốt rồi, không quên em là tốt rồi. Nếu như có một ngày em rời xa anh John, anh John không cần phải nghĩ tới em, em muốn anh John sống thật tốt...anh phải đối xử với những cô gái ấy thật tốt như đối xử với em vậy."

"Không được nói lời ngốc nghếch..."-John nạt Sally

Sally đưa tay che miệng hắn lại, có phần đau khổ, nói tiếp: "Đến lúc anh John già rồi, vẫn có thể nhớ tới một người con gái tên Sally...".

“anh John để em xuống đi, em có thể đi được rồi”-Sally nói với hắn, bão tuyết cũng bắt đầu yếu dần rồi tắt hẳn.

Đúng lúc này, "Oành" một tiếng.

Mặt đất trước mặt John và Sally đột nhiên nổ tung, tiếp sau đó không gian trước mặt họ vặn xoắn lại, rắc một tiếng, không gian nứt toát ra, một bóng người toàn thân mặc áo bào màu tím đầy hoa văn bước ra, đôi con ngươi của người đó cũng có màu tím đầy quỷ dị y như Sally vậy.

Cả người Sally đột nhiên run lên, John cảm thấy Sally đang sợ hãi, hắn biết có chuyện không lành nên đứng trước mặt cô, mở miệng hỏi: “ ngươi là ai?”

“thú vị, có đến hai sức mạnh à? Nhưng có lẽ thứ ta cần cô gái kia đang nắm giữ.”-giọng nói đầy băng lãnh vang lên, hắn ta chỉ nói một cách đầy bình thường nhưng John cảm nhận được sự uy áp cực đại mà người này mang lại, tim hắn đập thình thịch liên tục.

John nghiến răng nói: “ ta hỏi ngươi là ai kia mà, rốt cuộc vì sao ngươi lại chặn đường bọn ta lại?”

“ngươi…không đủ tư cách tiếp chuyện ta.”-vừa nói xong hắn ta vung tay nhẹ một cái cả cơ thể của John bị bắn sang một bên, sức mạnh này thực sự ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Sally thấy John bị đánh thì trong lòng vô cùng phẫn nộ, cô dẹp ngay sự sợ hãi trong lòng sức mạnh trong người của Sally lần đầu tiên được bộc phát toàn bộ thời khắc này Sally trông thánh khiết như một tiên tử.

John kinh hãi thốt lên: “ Sally không được, em không phải đối thủ của hắn đâu.”

Sally nói lớn: “ em đã nói rồi, chỉ cần có ai làm hại anh, e sẽ ra tay bảo vệ…”-Nói xong cô liền lao đến tấn công người đàn ông thần bí kia…

John lúc này mới hiểu những điều kì lạ mà Sally nói từ nãy giờ, hóa ra cô cảm nhận được tên này đang tiến đến, cô đã ngầm báo hắn rằng mạng sống của cô có lẽ sẽ không còn nữa, John thực sự phát hoảng, hắn không muốn mất Sally thực sự không hề mong muốn điều đó một chút nào.

Sally giải phòng toàn bộ sức mạnh bên trong người .Một lực lượng cường hoành trong cơ thể cô xung đột mãnh liệt làm thân thể khiến cô như muốn nổ tung, cơn đau kịch liệt làm cô gần như ngất đi.

Nhìn thấy quyền phong không gì sánh bằng của tên bí ẩn kia đánh tới, cô vội né sang một bên, vận dụng lực lượng cường đại đang xung đột cuồng loạn trong cơ thể chống đỡ phần chưởng phong không kịp tránh.

"Oành" một tiếng vang lên, toàn bộ lớp băng gần đó tựa như hoa tuyết nhanh chóng tan chảy dưới ánh mặt trời, cuối cùng hóa thành một đống cát nhỏ.

Thân hình Sally văng sang ngang, máu từ miệng không ngừng phun ra ngoài, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng, cô như một bông hoa đang tàn úa, rơi rụng...

"Sally..."

John thấy Vũ Sally bị đánh bay ra ngoài, trong lòng cực kì đau khổ, hận không thể thay Sally chịu một chưởng ấy.

“transform”-John hét lớp, trên người hắn nhanh chóng được bao phủ một lớp giáp bảy sắc, gươm vua vô danh cũng được gọi ra, hắn như một tên điên, cầm kiếm chém cuồng loàn về tên bí ẩn kia.

“ngươi nghĩ với chừng này sức mạnh là có thể thắng được ta hay sao?”-Hắn ta vung tay một luồng năng lượng màu tím cực kì khủng bố quét ngang đánh John hộc máu văng đến bên cạnh Sally.

“sức mạnh hư không? Hắn cũng có sức mạnh hư không”-John nhận ra thứ sức mạnh mà tên kia sử dụng.

“tên khốn kiếp, ngươi là đồ bê đê biến thái, đồ không phải đàn ông"- JOhn tức giận chửi rủa.

Hắn ta đưa ánh mắt đầy vẻ chết chóc nhìn John cười ác độc nói: “ được thôi, chìu ý ngươi, ta sẽ giết ngươi trước tiên, dù sao thứ sức mạnh trong người của ngươi cũng là mối họa cho bọn ta.”

“ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám làm càng trên địa bàn của ta?”-Giọng nói của Lissandra vang lên, kế tiếp đó một bàn tay băng khổng lồ lướt trên tuyết lao đến với tộc độc cực cao, bàn tay băng ấy dừng lại trước mặt John sau đó nát vụn ra, để lộ Lissandra đang ở bên trong.

Người đàn ông bí ẩn ấy nheo mắt nhìn Lissandra nói: “ con mụ kia, tránh ra một bên, đây không phải là chuyện mà một kẻ tầm thường như ngươi có thể xen vào.”

“ngươi nói gì?”-Lissandra lần đầu tiên bị ngươi khác nói như thế, cô ta vô cùng phẫn nộ, sức mạnh hàn băng trong người dâng lên một cách mãnh liệt cực kì.

“muốn chết”-Hắn ta gầm lên một tiếng, hai tay để về phía trước, một luồng sức mạnh cực đại như muốn phá nát cả hành tinh bắn về phía Lissandra.

“ầm”-tiếng nổ to lớn đến mức chấn động tất những ngọn núi xung quanh, trong đó tại một chiếc hang, một bóng người trên tay cầm kiếm dính đầy máu đi ra, hắn ta nếu John gặp nhất định sẽ nhận ra, bởi anh ta không phải ai khác chính là Talon, cái hôm John đánh nhau tại pháp trường Talon đã không có mặt.

Talon lẩm bẩm: “ khốn kiếp thật, vẫn không tìm được cách giải lời nguyền cho Cass, giết hắn ta rồi cũng thế, mà tiếng động vừa rồi là gì nhỉ?”

Talon nhanh chóng hướng tiếng nổ vừa nãy chạy đi.

Lissandra sau khi bị dính một chiêu của người bí ẩn, toàn thân cô bê bết máu ngã gục trên mặt đất: “ hắn…quá mạnh..”

“chị Lissandra”-Sally dù đang trọng thương nhung cũng cố gắng lết đến bên cạnh Lissandra đau khổ khóc.

John nắm chặt kiếm, sức mạnh của người đàn ông này e rằng còn mạnh hơn cả lão Ryze nữa…hắn ta rốt cuộc là ai?

Nhưng lúc này, Sally run run đứng dậy, trên mặt không còn chút huyết sắc, y phục trắng tinh thấm đầy huyết tích, tựa như một thiên thần gãy cánh vừa thánh khiết, lại vừa đẹp đến thê lương.

John nhìn thấy Sally vẫn cố gắng đứng dậy chiến đấu, trong lòng hắn như “pang” lên một tiếng đầy đau xót, hắn đã từng nói sẽ bảo vệ Sally nhưng giờ đây sao lại khiến cô trở nên thế kia, đôi mắt hắn chảy dài hai hàng nước.

“Sally em không được lên đánh với hắn nữa, hãy để ta”-John lao đến, sức mạnh phép thuật của hắn toàn bộ được sử dụng, Phong, mạnh đến mức có thể thổi bay cả một gốc cổ thụ cực to, Hỏa,sức nóng lên đến ngàn độ,Lôi, Thủy,Địa, Quang,Ám, tất cả đều được John nâng lên đến mức cao nhất.

Kiếm mang chém đến để lại từng đạo ảo ảnh trong không khí.

“đúng là ngu dốt”-Người đàn ông bí ẩn ấy tức giận quát lên, hai tay bắt chéo trước ngực, ngay tức khắc một cỗ sức mạnh không tưởng trào dâng, chỉ nghe vài tiếng rầm rầm vang lên.

John toàn thân rách nát, đầy máu ngã trên mặt tuyết, tuyết trắng đã được nhuộm đỏ một màu đỏ tươi của máu…

“Không”-Sally đau khổ hét lớn,tóc tím của cô bay loạn xạ, cô lao đến sức mạnh toàn thân tiếp tục bộc phát, quyền cước,kiếm khí, tất cả đều được cô tung ra,sức tàn phá đủ để phá hủy cả một thành phố.

Lúc này khuôn mặt hắn rất hung dữ, tóc tím bay loạn xạ, lửa quỷ hiện đầy trời, thật đúng là một cái thế ma vương! (tạm gọi thằng bí ẩn này là ma vương nhé, vì thằng này không khác gì Ma vương cả, ác quá.)

John trông thấy Sally bị dính một chưởng cực mạnh từ tên Ma Vương như đóa hoa tan tác rơi xuống, mắt hắn như rách ra.

Quần áo trắng tinh thấm đầy máu tươi, sắc đỏ đẹp đẽ và thê lương đó khiến người nhìn thấy trong lòng đều sợ hãi, nhưng trên khuôn mặt tuyệt mỹ nhợt nhạt ấy lại mang một nụ cười mãn nguyện.

Máu nhỏ giọt ra từ hai mắt của John, hắn đỡ lấy thân thể yêu kiều nhu nhược đang rơi xuống, từng giọt từng giọt huyết lệ lăn xuống. Trong khoảnh khắc thân thể gầy yếu của Sally phảng phất nặng tựa thái sơn, ép hắn khụy xuống đất.

"Sally... người chịu chưởng vừa rồi phải là ta!" –John đau khổ nói.

Sally mấp máy môi một cách khổ sở, ho ra một bụm lớn máu. John vội vàng truyền sức mạnh phép thuật vào cơ thể cô, nhưng sau đó liền phát hiện ra kinh mạch của cô đã bị đứt hết, sức mạnh bên trong người Sally như ngựa hoang mất cương chạy loạn trong cơ thể.

“đừng lo, cả hai người các ngươi rồi cũng sẽ ở bên cạnh nhau mà thôi,tên này dám thách thức ta, được ta sẽ ban ngươi cái chết đầu tiên.”-người đàn ông trang trang phục áo bào tím ấy cười một cách độc ác, sau đó tay phải hắn được bao bọc bởi sức mạnh hư không đầy mãnh liệt, “vụt”-tốc độ lao đến là cực nhanh thế rồi….

“phập”-Cánh tay của hắn đâm xuyên qua ngực của Sally, ngay tại trái tim của cô…hắn rút tay ra…tay phải của hắn cầm trái tim của Sally trong tay, trái tim của cô không như người thường, nó tỏa ra thứ ánh sáng màu tìm dịu nhẹ. Vừa rồi vì cứu John Sally đã lấy thân mình đỡ một kích. Cả người John run lên…

“là nó đây sao? Thứ cần thiết để thực hiện nghi thức”-Người đàn ông ấy nhìn vào trái tim đang phát ra ánh sáng màu tím dịu nhẹ kia.

"Sally..." John nghiến nát hai môi, tim hắn đang nhỏ máu, lúc ấy hắn không ngờ rằng Sally lại lao đến chặn một kích của gã ấy.

"John... đừng quá đau buồn, có nhớ lời vừa rồi chúng ta... nói trong phòng không?"

"Nhớ..."

"Anh đã nói... nếu có người muốn giết em, trừ phi... hắn bước qua xác anh, em nghe rất... cảm động. Từ nhỏ đến lớn... em chỉ có sư phụ là người thân... không có bạn bè, rất cô đơn! Từ khi em gặp anh... em rất vui sướng. Anh... đối với em là người thân... người thân nhất, em đã mất đi cha mẹ….em... không thể lại mất... anh. Em nguyện... chết, chỉ mong anh sống... tốt, khụ..." -Sally bắt đầu thổ huyết.

"Sally... không cần nói nữa, em sẽ không chết..." lời nói ngắt quãng đó làm John trong lòng đau như cắt, huyết lệ làm nhạt nhòa cả hai mắt.

"John anh... bị thương rồi? Mắt của anh... tại sao chảy máu?"

"Tại sao... tại sao em luôn nghĩ cho anh, đến bây giờ... vẫn lo lắng cho anh... Sally, anh không muốn em chết!" John ôm chặt Sally vào lồng ngực, khóc rống lên.

Hắn đã mấy năm không khóc, nhưng tình cảnh này làm hắn không kìm được đau khổ khóc đến lạc cả giọng.

"John... không được khóc, nước mắt của nam nhi... không dễ đổ!"

"Sally... anh chỉ muốn em sống an lành, anh không muốn em chết thay anh..." John khóc lớn nói.

"... em thật sự rất vui sướng, là anh mang em sự vui sướng đó, cho em biết được... một thể giới hoàn toàn mới mẻ. Em... rất ngốc có phải không? Thường... làm trò cười, cái gì... cũng không hiểu, là anh kiên nhẫn giảng giải cho em, mỗi ngày ở cùng anh... em đều cảm thấy rất vui sướng, kì thật em không muốn rời xa anh... em chỉ muốn mỗi ngày đều cùng anh... nhìn mặt trời mọc, cùng... nhìn mặt trời lặn, bình bình đạm đạm... sinh sống..."

"Sally em không cần phải nói nữa..." John cảm thấy trong ngực khó chịu vô cùng, hắn không chịu được mở miệng thổ ra một búng máu tươi., tay để ngay ngực Sally như muốn “máu ơi đừng chảy nữa”

Chỉ là lúc này đôi mắt của Sally dần dần mờ đi, cô đã không thấy rõ cảnh tượng trước mắt, chỉ có thể cảm thấy một dòng dịch thể ấm áp rơi xuống cơ thể mình.

"John... anh sao vậy?"

"Anh không sao..."

"Ồ" ý thức của Sally dần dần mơ hồ, cô thầm thì nói: "Đến khi... anh già đi, còn có thể nhớ tới... một cô gái tên gọi Sally..."-Thanh âm đột nhiên ngừng lại.

"Sally... anh không cho em chết... anh chỉ muốn em vĩnh viễn vui vui sướng sướng sống..." John như điên cuồng la lớn.

Nhưng hai mắt Sally đã nhắm lại, thân thể càng lúc càng lạnh đi.

“Sally…đừng bỏ ta…đừng bỏ ta….”-John gào thét.

Dù cho John hô hoán như thế nào, Sally cũng không một lần mở mắt. Cô tĩnh lặng nằm trong lòng của hắn, thần thái thanh thản vô cùng, giống như đã hoàn thành được tâm nguyện, không có chút gì hối tiếc.

"Sally..."-John thống khổ kêu lên.

Hoa tuyết tung bay rợp trời, những bông hoa tuyết trắng tinh khiết vần vũ trong không trung, cánh hoa tựa nước mắt, hoa rơi như nước mắt rơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.