Hành Trình Huyền Thoại

Chương 15: Q.2 - Chương 15: Thương Tích Nghiêm Trọng Của John




Ngày 10 tháng 12 năm 20 CLE.

Sau khi nhận được thư báo từ Noxus, đồng ý về việc sẽ kí hiệp ước rút quân ra khỏi Ionia. Quân đội Noxus nhanh chóng rời khỏi Ionia, hòa bình được lập lại ở nơi này.

Quân đội và những người dân Ionia vì muốn ghi nhớ chiến công của John nên đã xây một bức tượng ngay giữa trung tâm thủ đô Placidium. Từ đó về sau một truyền kỳ về những kì tích mà John cùng những tướng lĩnh của mình tạo nên đã lưu truyền đi khắp mọi nơi trên vùng đất Valoran này. Cái tên John sau đó đã trở thành huyền thoại tất nhiên đó là sau này.

Hòa bình được lập lại nhưng Master Yi không thể tha thứ cho những gì Singed đã gây ra cho ngôi làng của mình, ông ấy cùng với đệ tử của mìh là ngộ không rời khỏi Ionia để tìm Singed báo thù đồng thời cũng đi tìm tung tích của John,Varus cũng như thế.

Sona thì trở về Demacia cùng với Garen cô sẽ nhờ đế thế lực của gia tộc cùng khả năng quan hệ rộng rãi của mình với hi vọng timg ra tung tích của John, Syndra mặc dù không rời khỏi Ionia nhưng cô tại lâu đài của mình sử dụng sức mạnh bóng tối để thu thập tin tức.

Tất cả đều tin rằng John chưa chết cả bên Ionia và cả bên Noxus cũng vậy.

Hiện tại bên Noxus sau khi được Ww kể lại toàn bộ sự việc bộ tối của Noxus ra quyết định phái những sát thủ giỏi nhất của mình đi tìm tung tích của John nếu phát hiện ra hắn lập tức thi hành nhiệm vụ- Giết.

……………………………….

Vách ngăn Vĩ đại hay còn được gọi là Great Barrier là dãy núi kéo dài từ Đông Sang Tây trên khắp cõi Valoran, phân chia lục địa thành 2 phần bằng nhau. trong khi hầu hết những thành bang của Valoran nằm ở phía bắc thì phía nam Vách Ngăn Vĩ Đại lại là những hoang Mạc và những cánh rừng bị tàn phá bởi cuộc chiến cỗ ngữ

Đỉnh cao nhất của Vách Ngăn Vĩ Đại là đỉnh núi Targon, và ở phía nam vách ngăn là nhà của bộ tộc Rakkor và bộ tộc Minotaun.

Vượt lên những đám mây cao nhất của ngọn núi Targon, tồn tại một bộ tộc chiến binh dũng cảm, Tộc Rakkor, những chiến binh lấy chiến đấu là lẽ sống, lấy cái chết trên chiến trường là quan vinh. Những thành viên của bộ tộc được nuôi dưỡng, đào tạo chiến đấu từ khi còn nhỏ, với kĩ luật và sự can trường

Những chiến binh Rakkor được đào tạo để không chỉ giết người bằng 2 bàn tay không, Họ còn được đào tạo để có thể biến bất cứ thứ gì trên tay họ thành vũ khí, chiến đấu và tiêu diệt kẻ địch. và Pantheon được xem là chiến binh giỏi nhất của họ.

Trước năm 16 tuổi, mỗi thành viên Rakkor phải trải qua buổi lễ Kor, một buổi lễ mà 2 thanh niên của tộc phải chiến đấu cho đến chết, và người còn sống sẽ được nhận món một vũ khí của tổ tiên để lại. Đây là 1 buổi lễ man rợ, nhưng cần thiết với nguồn lương thực ít ỏi của bộ tộc. Các đứa trẻ sẽ được huấn luyện thật kĩ cho buổi lễ quan trọng này, nếu chúng từ chối, chúng sẽ bị kết án tử hình.

Pantheon- Chiến binh mạnh nhất của bộ tộc, là ngưởi trẻ tuổi nhất còn sống sau buổi lễ man rợ đó, anh ta thực thi những nhiệm vụ khó nhất của bộ tộc, và điều hoàn thành xuất sắc. Anh có hai người bạn thân một Leona hai là Diana, mặc họ đều từ nhỏ lớn lên bên nhau tuy nhiên chỉ duy nhất Leona là người Pantheon thầm yêu mến.

Pantheon

Trên bộ tộc Rakkor, có 1 nhóm người đi theo tiếng gọi cao cả, và họ được gọi là hội Solari, Họ sẽ trút bỏ áo choàng, áo giáp của mình để tôn thờ vị thần mặt trời. Theo truyền thuyết thì hội Solari được một chiến binh sáng lập ra, người có thể triệu gọi sức mạnh của mặt trời làm vũ khí và ông đã cho làm đền thờ vị thần trên đỉnh cao nhất bộ tộc Rakkor, nơi gần mặt trời nhất cho lòng sùng kính mặt trời của mình, một truyền thống được truyền qua nhiều thế hệ của hội Solari. không phải ai của bộ tộc Rakkor cũng được phép trở thành thành viên của hội Solari, dường như không có ai.

Cho đến một ngày, Leona tin rằng giá trị thực sự của một chiến binh nằm ở khả năng phòng hộ và bảo vệ. Khi thời điểm nghi thức Kor của cô đến, một buổi lễ mà 2 thiếu niên Rakkor phải chiến đấu tới chết để dành sở hữu một vũ khí cổ, Leona đã từ chối chiến đấu. Chính vì điều này, những người lãnh đạo Rakkor đã ra lệnh hành hình Leona.

Leona

Leona trong trang phục của một thiếu nữ của tộc, đôi tay, đôi chân bị những chiếc xiềng xích xiết chặt, khuôn mặt xinh đẹp trước kia trở nên hốc hác lạ thường, ánh mắt cô nhìn về phía người bạn thời thơ ấu của mình- Pantheon, cậu ấy đang bị rất rất nhiều các chiến binh trong tộc giữ lại, Pantheon liên tục kêu lớn: “ mau thả cô ấy ra….hãy để ta được thay thế cô ấy…đừng hành hình Leona…”

Leona mỉm cười nhìn hắn nói: “ đừng hành động như vậy, cậu bây giờ là chiến binh giỏi nhất của tộc, cả tương lai tộc chúng ta đều nhờ vào sự bảo vệ của cậu cả đấy Pan. ( Pan là cách Leona gọi thân mật Pantheon.)

“đừng”- Pantheon đau đớn hét lên.

Nhưng khi lưỡi đao hạ xuống thì những tia mặt trời nổ ra, tắm đỉnh Targon trong ánh sáng. Khi ánh sáng mờ đi, Leona đứng đó không chút hề hấn trong khi những người hành hình nằm bất tỉnh xung quanh cô. Pantheon thấy Leona vẫn bình an, cả cơ thể cô đang được sức mạnh của mặt trời bảo vệ, hắn chạy thẳng lên pháp trường ôm chằm lấy Leona sung sướng.

Hội Solari ngay lập tức giữ lấy Leona và tuyên bố bản án được bãi bỏ. Cô được trao bộ áo giáp vàng của Solari và thanh kiếm cùng chiếc khiên truyền lại từ chiến binh mặt trời huyền thoại.

Những người trong tộc ai nấy cũng đều vui sướng, tuy nhiên chỉ duy nhất một người là không, Diana mặc dù là bạn từ nhỏ của Leona và Pantheon nhưng cô lại không tôn thờ sức mạnh của thần mặt trời như những gì người trong tộc Solari vẫn thường làm, cô luôn tin rằng, đâu đó vẫn còn một sức mạnh khác vượt qua sức mạnh của mặt trời, đấy là lý do vì sao khi thấy Leona người bạn từ nhỏ của mình được thừa hưởng sức mạnh ấy cô lại không tỏ ra chút vui mừng.

Diana xoay người rời đi, mặc cho đám đông đang reo hò, cô cô đơn rời khỏi tộc hướng về dãy núi trước mặt.

Diana lặng lẽ đi, một ngày, hai ngày, cuối cùng cô cũng đến được chân núi. Cô bắt đầu trèo lên những vách núi lởm chởm đầy trơn trượt ấy, cô đang đi tìm một thứ gì đó chăng?

Đúng là như vậy! cô luôn cho rằng sức mạnh mặt trời không phải lúc nào cũng thống trị vì vậy suốt nhiều năm cô tìm hiểu và đọc rất nhiều sách cho đến khi cô tìm ra được đâu đó trong ngọn núi trước mặt có chứa một điều bí ẩn mà chưa ai từng biết.

Diana sau khi trèo lên vách núi cô bắt đầu theo những con đường rải đầy đá tiếp tục tìm kiếm, cho đến một ngày cô đột nhiên phát hiện ra một người thanh niên đang nằm trong vũng máu, Diana hốt hoảng lập tức chạy lại bên cạnh người thanh niên đang nằm bất tỉnh kia.

Người thanh niên kia trên người toàn các vết thương kinh khủng, lớn có nhỏ cũng có,thậm chí có thể thấy cả phần xương trắng lộ ra bên ngoài. Diana nhìn sơ qua không giống như là vết thương do thú hoang gây nên, Diana đưa tay lên mũi thì nhận ra hắn vẫn còn thở, cô cố sức lôi hắn ra khỏi vũng máu kia, hái những thảo dược cầm máu có trong khu rừng rồi đắp lên vết thương.Diana nhìn bầu trời, những tia nắng bắt đầu tắt dần, nhường lại màn đêm u tịch.

Màn đêm dần buông xuống, bên trong khu rừng hoang vắng đâu đó vang lên vài tiếng thú hoang đang kêu gọi bầy đàn.

Ở bên trong một chiếc hang động Diana nhóm một đống lửa để sưởi ấm, đêm nay không hiểu sao trời vô cùng lạnh, cô xoay người nhìn thanh niên trẻ tuổi vẫn còn bất tỉnh ấy, quần áo trên người hắn không giống với bất cứ ai ở quanh đây, càng không phải là người của bộ tộc mình, cô tiến lại gần nhìn kĩ.

Các vết thương trên người cậu ta đã được cô cầm máu lại, trong lúc cô đang trị thương cho hắn, cô kinh hoảng khi phát hiện ra chàng thanh niên ấy bị mất đi một cánh tay phải.

Cả người chàng thanh niên kia đột nhiên đỏ bừng, trán bắt đầu đổ nhiều mồ hôi hơn.

Diana vô cùng hốt hoảng, bởi lẽ bây giờ họ đang ở trong một khu rừng trên núi, nếu muốn gọi người cầu cứu thì không thể nào kịp. Diana thường ngày rất lạnh lùng nhưng không vì thế mà cô lại bỏ mặc để chàng thanh niên kia chết.

Diana nhanh chóng chạy ra khỏi hang cô tìm thấy một ít thảo dược có công dụng hạ sốt tuy nhiên chàng thanh niên kia vẫn đang bất tỉnh làm cách nào để đưa số thảo dược vào trong người của hắn đây, Diana đột nhiên nghiến chặt răng, nhường như cô đã thầm quyết định gì đó, cô bỏ hết toàn bộ số thảo dược kia vào miệng rồi nhai ngấu nghiến, sau đó…..( cái này tự hiểu tiếp, cái vụ này không biết viết sao đây, đại loại là môi Diana chạm vào môi thằng thanh niên kia để đưa thuốc vào. )

Cơn sốt bắt đầu hạ dần, Diana khuôn mặt đỏ bừng, cô không thể tin được mình lại làm điều đó với một người thanh niên xa lạ không hề quen biết. “ chỉ là cứu người…chỉ là cứu người..”- Cô tự khuyên với chính bản thân mình như thế.

Diana mệt mỏi bắt đầu thiếp đi, một đêm trôi qua nhanh chóng, sáng hôm sau khi Diana thức dậy lúc đó mặt trời còn chưa lên khỏi núi, cô nhìn khuôn mặt người thanh niên kia đã có chút khởi sắc, hơi thở cũng đã ổn định dần, cô đứng dậy đi ra bên ngoài.

Khi Diana quay trở về trên tay cô đang cầm hai con gà rừng, cô phát hiện ra chàng thanh niên kia đã tỉnh lại, tiến lại gần hắn cười nói: “ anh đã tỉnh lại rồi, thật tốt quá.?”

Chàng thanh niên kia hỏi: “ tôi đang ở đâu đây? Tại sao tôi lại ở đây?”

Diana đáp: “ nơi này gọi là Vách Ngăn Vĩ Đại, anh đến đây mà không biết đây là đâu sao?”

Chàng thanh niên đôi mắt mông lung bắt đầu nhớ ra mọi chuyện, nói: “ không nghĩ được cánh cổng ấy lại dẫn mình đến một nơi xa như thế.”

“hả anh nói gì thế?”- Diana khó hiểu.

Chàng thanh niên kia đột nhiên cảm thấy điều gì đó kì lạ khuôn mặt hái tái đi: “ tai phải, tại sao tôi không cảm nhận gì được từ cánh tay phải của mình?”

Diana khuôn mặt có chút buồn bã nói: “ anh không biết sao? Lúc tôi cứu anh thì anh đã mất đi cánh tay phải rồi.”

“mất rồi”- John khuôn mặt kinh hoảng: “ sao lại như thế? Sao lại như thế…tay của tôi…á…..”- John như điên dại hét lên, dù hắn đang nằm với mình đầy các vết thương không thể ngồi dậy hay di chuyển.

Diana đột nhiên ôm chặt giữ hắn lại nói: “ anh hãy bình tĩnh lại…đừng xúc động…sẽ ảnh hưởng đến vết thương đấy.”

Đôi mắt hắn bắt đầu chảy ra hai hàng nước, hắn nhìn Diana nói: “ nói cho tôi biết tại sao tôi lại bị mất tay phải…tại sao?”

Diana không thể trả lời cho hắn câu này được, bởi lẽ khi cô cứu hắn thì cánh tay kia đã không hề thấy đâu.

Chàng thanh niên kia bắt đầu nhớ lại, lúc hắn bị cuốn vào bên trong cánh cửa của vụ nổ kia, hắn cảm giác có một thứ sức mạnh hủy diệt gì đó quét qua cánh tay hắn, sau đó hắn bất tỉnh và không nhớ điều gì nữa.

“không lẽ ta bị mất cánh tay phải từ lúc đó sao?”- Chàng thanh niên kia bắt đầu lầm bầm trong miệng.

Diana thấy hắn đã bình tĩnh lại liền nói: “ anh đừng có như vậy nữa, nếu không vết thương sẽ lại tái phát, như vậy công sức tôi băng bó cho anh cả ngày hôm qua sẽ….”

Chàng thanh niên kia nhìn cô với ánh mắt cảm kích nói: “ cảm ơn cô đã cứu mạng tôi.”

Diana cười kiều diễm, mái tóc đen dài óng mượt không gió tự lay động, cô nói: “ đừng nói vậy, ở một nơi hẻo lánh thế này mà tôi gặp rồi cứu anh thì coi như chúng ta có duyên đi, sau này anh cứ gọi tôi là Diana.”

“diana?”- John kinh ngạc nhìn Diana, bởi lẽ theo trí nhớ của hắn thì Diana mà hắn biết không giống thế này. Diana kì lạ nhìn hắn hỏi: “ có chuyện gì sao? Tôi còn chưa biết tên anh.”

Chàng thanh niên kia đáp: “ cô cứ gọi tôi là John được rồi, cô có thể giúp tôi ngồi dậy được chứ?”

Diana gật đầu sau đó giúp John ngồi dậy dựa lưng vào vách đá, John lúc này mới thực sự nhìn thấy được cánh tay bị mất của mình hắn vô cùng thống khổ,khuôn mặt u buồn đầy đau đớn kia xuất hiện trên gượng mặt của John hắn thầm nghĩ: “ bây giờ mình đã trở thành một phế nhân, liệu sau này có còn mặt mũi nào gặp lại những người mà mình yêu được chứ?”

John cô sức thử vận dụng sức mạnh phép thuật trong người lên cánh tay trái còn lại, nhưng thật đáng buồn, không có một chút sức mạnh nào hiện lên, đúng như hắn nghĩ,bây giờ mất đi một cánh tay sức mạnh phép thuật trong người cũng theo đó mất đi sự cân bằng vốn có.

Diana nói: “ có phải anh không sử dụng được sức mạnh phép thuật trong người đúng không?”

John gật đầu buồn bã, Diana cười nói: “ thực ra điều này cũng dễ giải quyết mà thôi, chỉ cần anh luyện cho tinh thần lực của mình trở nên thật tốt thì có thể sử dụng ý nghĩ mà điều khiển sức mạnh phép thuật trong người.”

John kinh ngạc hỏi: “ điều này là thật sao? Làm sao cô biết vậy?”

Diana cười đáp: “ trong tộc tôi cũng có vài người vì đi làm nhiệm vụ mà bị thương giống như anh, ban đầu họ sử dụng sức mạnh về thể chất để điều khiển sức mạnh phép thuật trong người, nhưng về sau khi mất đi một bộ phận trên cơ thể khiến sức mạnh bị mất cân bằng, họ tu luyện tinh thần lực và tất nhiên kết quả là có thể sử dụng được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.