Hành Trình Huyền Thoại

Chương 15: Q.3 - Chương 15: Vũ Khí Mới (p2)




Hắn bước ra khỏi tiệm vũ khí đi trên con đường lớn, hắn liên tục suy nghĩ thứ vũ khí mà hắn cảm thấy phù hợp nhất là gì đây?

Ezreal và Taric nhìn nhau sau đó cũng chạy theo John. Đột nhiên John dừng lại cạnh một cỗ xe ngựa đậu trên đường, hắn nhìn đàn ông kì lạ ngồi cạnh đó, trên tay ông ta cầm một cây gậy kì lạ một đầu giống hệt cái đèn vậy, cả người mặc một bộ đồ tím phủ kín, ngay cả đầu cũng đội mũ, hắn nhận ra chiếc mũ mà hắn ta đội giống y hệt chiếc mũ mà Master Yi đội trước kia. ( rất nhiều mắt)

Ezreal tiến lại gần nói: “ đừng để ý, chắc là một ả điên thôi mà, trời mát thế này lại đi trùm kín người.”

Taric cũng nói: “ đằng kia có một tiệm vũ khí, chi bằng chúng ta lại đó xem sao đi.”

“các ngươi muốn mua vũ khí à?”- người đàn ông kì lạ kia đột nhiên nói.

John kì lạ gật đầu, người đàn ông kia đứng dậy nói: “ đi theo ta, ta có một số loại vũ khí cần bán đây.”

“hóa ra là một người bán vũ khí dạo à?”- Ezreal kinh ngạc.

Taric nói: “ John đừng đi theo lão, chắc vũ khí mà lão bán chỉ toàn những thứ bình thường mà thôi, hay chi bằng chúng ta đến cửa tiệm vũ khí đằng kia đi.”

John vuốt cằm nói: “ chi bằng cứ đi theo ông ấy xem thế nào?”

Nói rồi John chạy theo sau lưng người đàn ông kia kì lạ kia, đi qua vài con hẻm vắng vẻ, đến một căn nhà nhỏ nằm trong đó, người đàn ông kia sau khi bước vào nhà thì nói: “ ngươi chọn nhanh đi, ta sắp rời khỏi đây rồi.”

John gật đầu tiến vào trong, đôi mắt hắn đột nhiên mở to hết cỡ, hắn choáng ngợp với số vũ khí bên trong,quá nhiều, phải nói là quá nhiều và quá đa dạng, không giống như những tiệm vũ khí bên ngoài, vũ khí ở đây thuộc hàng hiếm có và giá trị cao hơn nhiều, Ezreal và Taric vào sau nhưng cũng không tránh khỏi tình trạng mắt chữ O mồm chữ A họ kinh ngạc nhìn số vũ khí bên trong đó.

Người đàn ông đó nói: “ các người cứ gọi ta là Jax, trước đây ta là một lính đánh thuê số vũ khí này là ta qua các trận chiến mà thu nhặt được, tất cả chúng đều là hàng hiếm cả.”

Ezreal cũng gật đầu đồng ý nói: “ thực không ngờ được một người như ông lại sở hữu nhiều vũ khí đến thế, kia có phải là thủy kiếm không? Hả ở đây còn có găng tay băng giá nữa, những thứ này ông kiếm được ở đâu?”

Ezreal xem ra còn kinh ngạc hơn John nhiều lần, cậu ta chạy hết bên này đến bên kia, số vũ khí ở đây thực sự làm cậu ta trở nên mê mẩn.

John đi dạo qua một vòng hắn nhìn số vũ khí được treo ở đây, thế nhưng không có một vũ khí nào vừa ý hắn cả, người đàn ông tên Jax tiến lại nói: “ cậu xem thứ vũ khí nào phù hợp với mình thì chọn đi, đêm nay ta phải rời khỏi đây rồi cho nên số vũ khí này ta không thích đem theo cho lắm.”

John ừm ừm mấy tiếng hắn lại đi vài vòng tìm kiếm, đột nhiên như bản năng mách bảo hắn dừng lại bên cạnh một chiếc tủ kính, một cảm giác kì lạ dâng trào bên trong, cái cảm giác này không biết nên diễn tả thế nào đây, nó giống như là hai người yêu nhau mà lâu ngày mới gặp lại vậy, cực kì bồi hồi…..ánh mắt hắn nhìn vào bên trong, ở đó đặt một thanh gươm màu tím. John kì lạ hỏi: “ thanh gươm này…..”

Jax kinh ngạc tiến lại nói: “ mắt cậu thật là tinh tường, đây là một thanh gươm vo cùng đặc biệt, trước đây khi làm lính đánh thuê ta vô tình tiến vào một tòa thành bỏ hoang ở trong đấy ta phát hiện ra thanh gươm này, nó được cắm trên bia mộ của một vị vua vô danh, khi cầm vào nó ta biết nó có một sức mạnh cực kì ghê gớm thế nhưng kiếm càng quý bao nhiêu thì nó lại càng kén chủ bấy nhiêu, ta có lẽ không thích hợp làm chủ nhân của nó.”

Jax

John kinh ngạc với chuyện mà Jax vừa kể, một thanh gươm của vị vua vô danh ư, hắn thực sự rất tò mò, John nói: “ thế có thể cho tôi cầm vào nó được chứ.”

Jax có chút khó khăn nói: “ thanh gươm này rất kì quái, sau khi ta để nó vào bên trong tủ kính này thì không hiểu sao dù có làm bất cứ cách nào cũng không thể nhấc nó nổi để đem ra cả, nhiều người đến đây mua kiếm cũng đã thử nhưng đều không thành công, cậu chắc chắn muốn thử chứ?”

John gật đầu. Jax thấy vậy không gây khó cho hắn nữa lấy chìa khóa mở khóa tủ, John vừa chạm vào thanh gươm màu tím ấy đột nhiên như có một luồng điện truyền vào trong người hắn, cả thanh kiếm phát ra thứ ánh sáng tím huyền ảo, Ezreal, Taric và cả Jax nữa đều không thể cưỡng lại sức mạnh mà thanh kiếm phát ra đều thối lui mấy bước.

“ầm”

Như một đợt sóng năng lượng tràn ra bên ngoài, thanh kiếm của vị vua vô danh được John cầm trên tay, cả thanh kiếm tỏa ra từng luồng ánh sáng huyền ảo đến kinh ngạc.

Jax lắc đầu không thể tin được nói: “ thật không ngờ….thật không ngờ….háo ra cậu lại là người được thanh kiếm chọn.”

John đưa thanh kiếm chỉ thẳng lên trần nhà, hắn cảm thấy sức mạnh từ thân kiếm đang truyền qua cánh tay vào bên trong người hắn, càng kì lạ hơn sức mạnh màu tím kì bí bên trong cơ thể hắn đột nhiên dao động mãnh liệt cứ như sức mạnh của thanh kiếm ấy và nó đều có cùng nguồn gốc vậy.

John vung kiếm nhẹ sang một bên, “ầm” một tiếng, cả bờ tường bị chẻ làm đôi, cả bốn người kinh ngạc không nói nên lời, John vô cùng sung sướng hắn không thể tin được trên đời lại có một thanh kiếm uy lực đến thế, hắn xoay sang hỏi Jax: “ ông định bán thanh kiếm này bao nhiêu?”

Jax lắc đầu nói: “ kiếm quý chọn được chủ còn quý hơn bất cứ thứ gì, coi như tôi tặng nó cho cậu.”

“thế sao được”- John lắc đầu nói: “ ông hãy ra giá đi, chúng tôi không thiếu tiền đâu.”

Jax cười ha hả nói: “ ta bán vũ khí đâu phải chỉ để kiếm tiền đâu kia chứ, chẳng qua là một việc giết thời gian mà thôi, nhưng cậu nghe cho kĩ đây, lúc ta tìm thấy thanh kiếm ấy, bên cạnh nó có ghi một dòng chữ, ta nghĩ đó là do chủ nhân trước kia của thanh gươm ấy để lại.”

Ezreal vội hỏi: “dòng chữ ấy viết gì vậy?”

Jax đáp: “ nó viết, khi thanh kiếm này tìm được chủ nhân của nó thì lúc đó cũng đồng nghĩa thời điểm hủy diệt đã đến.”

“thời điểm hủy diệt?”- Cả ba người John đều đồng thanh nói, họ đều không hiểu điều ấy có nghĩa là gì.

Jax cười khà khà nói: “ được rồi, cũng đã đến lúc, ta phải đi đây, sau này nhất định chúng ta sẽ còn gặp lại, hiện tại ta thấy ngươi vẫn chưa thể sử dụng toàn bộ sức mạnh hiện tại của thanh kiếm ấy đâu, cố gắng luyện tập.”

Nói rồi đột nhiên Jax nhảy ra bên ngoài không thấy bóng dáng hắn ta đâu, chỉ để lại vài tiếng ngựa hí trong đêm từ cỗ xe ngựa mà hắn chuẩn bị trước.

John nói: “ giờ sao đây?”

Taric cười nói: “còn sao nữa, cứ về học viện trước đã.”

John vội nói: “ hay hai người về trước đi, ta có chút chuyện.”

Ezreal tiến lại choàng tay qua cổ hắn nói: “ có phải người đang muốn đến nhà của cô gái tên Rose gì đó đúng không?”

John kinh ngạc giật cả người nói: “ làm sao cậu biết.”

Ezreal và Taric cười cười nguy hiểm nói: “ có gì mà bọn ta không biết cơ chứ? người anh đệ ngươi thật xấu nhé, giữ bí mật này với cả bọn ta luôn cơ đấy? này có phải thích cô gái ấy rồi không?”

“cũng có một chút”- John không hề phủ nhận.

Taric cười nói: “ cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi sao, nhưng John này ta hơi lo cho cậu đấy, chúng ta và cô ấy học hai học viện khác nhau đã thế lại khá xa nhau nữa, hai người xa cách nếu muốn tình cảm tiến triển e rằng có chút khó khăn.”

John cười nói: “ không sao đâu. Thôi ta đi trước đây, hai người cứ về học viện trước đi.”

Nói rồi John cầm thanh gươm cột để sau lưng chạy đi.

Ezreal và Taric xoay lại nhìn đống vũ khí bên trong căn phòng, Jax bỏ đi nhanh như vậy cũng đồng nghĩa số vũ khí ở đây coi như hắn không cần đến nữa, Ezreal và Taric không phải là thằng ngu, hai người nhanh chóng lấy vài món sau đó đóng cửa rời khỏi.

Trở lại với John.

Đến trước nhà của Rose, ánh mắt hắn lập tức nhìn lên ban công tầng hai, thế nhưng hôm nay thật lạ ở đó không có ai cả. John có chút thất vọng.

“ê, ngươi làm cái gì đó?”- một người gác cổng thấy John đang chăm chú nhìn vào bên trong nhà nên chạy ra hỏi.

John bình tĩnh đáp: “ ta là bạn học của Rose tiểu thư nhà mấy người không biết cô ấy có trong nhà không?”

Người gác cửa liền đáp: “ à, tiểu thư hiện tại đang ở trong học viện, nghe nói là đang chuẩn bị bài thuyết trình gì đấy.”

“ồ”- John xoay người rời đi, ánh mắt nhìn vào ban công tầng hai một lần nữa.

Sáng hôm sau John nhận được tin tức khiến hắn bất ngờ không thôi, John được đặc cách đi cùng với đoàn tham quan của học viện đến thành phố Piltover trong sáng ngày hôm nay, điều này vừa tức thì được viện trưởng phê duyệt. Như vậy cũng có nghĩa hắn sẽ rời xa Học viện một thời gian, rời xa Ezreal và Taric đặc biệt là Rose hắn thực sự rất muốn gặp cô ấy để nói lời tạm biệt.

Ezreal là người đem thông tin này nói cho hắn biết, cậu ta sốt ruột nói: “ John nhanh lên, cậu phải đi ngay trong sáng hôm nay đấy, đoàn tham quan đang đợi cậu bên ngoài cổng.”

John vội vã thu xếp hành lý, vừa thu dọn vừa tức giận chửi: “ mẹ nó, chuyện thế này mà bây giờ mới chịu thông báo xuống, làm sao mà kịp chuẩn bị gì cơ chứ.”

Ezreal cười nói: “ nghe nói là vì cậu phá được án nên viện trưởng và cả viện phó muốn cảm ơn cậu nên cho cậu cùng đi với đoàn tham quan đến thành phố Piltover đấy, đây là dịp may mà không ai có được đâu. Đã thế điểm thi sắp đến cậu còn được cho điểm cao nhất nữa, quá sướng rồi còn gì.”

John nói: “ hình như thành phố Piltover là nhà của cậu mà đúng không?”

Ezreal gật đầu nói: “ đúng là như vậy, nhưng cũng lâu rồi tôi chưa về đó, cậu đến Piltover lần này nhớ đừng làm mấy chuyện bậy bạ nhé, cảnh sát trưởng ở đấy hung dữ lắm đấy, có lẽ đây là cơ hội cho cậu học tập thêm nhiều điều mới mẻ.”

John gật gật đầu sau đó xách hành lý chạy thẳng ra bên ngoài cổng, thanh gươm của vị vua vô danh đeo trên lưng, hắn vẫn chưa thử luyện qua thanh gươm ấy một chút nào.

Lên xe ngựa, John ngồi cùng với nhưng học viên các khóa trước hắn, đây là buổi tham quan đặc biệt nhân ngày kí hiệp ước quan hệ đối tác giữa thành phố Piltover và học viện ma pháp.

Piltover là thành phố công nghệ bậc nhất của Valoran, Thành phố và cũng là quốc gia phát triển bậc nhất về khoa học kĩ thuật nhưng trên hết vẫn rất thân thiện với môi trường vì nguồn năng lượng của cả thành phố được lấy từ một loại khí phát sinh ra từ đầm lầy và tỏ ra đây là nguồn năng lượng vô cùng tiện dụng. Những vị khách thường xuyên ghé thăm thành phố đều là những người vô cùng am hiểu khoa học kĩ thuật. Nơi đây dường như là một thiên đường, bởi không khó gì để tìm ra một chuyên gia nào đó. Các bạn có thể dễ dàng bắt gặp các nhà máy, các phòng nghiên cứu khắp Piltover.

Các lĩnh vực của Piltover rất đa dạng như, Phát Minh, Y học, Khảo Cổ Học, Nghiên Cứu Năng Lượng, ....

Khi cuộc chiến tranh xảy ra khắp Valoran, các nhà khoa học của Piltover đã chung tay để tìm cách ngăn chặn và khắc phục hậu quả nhanh chóng, với họ, khoa học là chìa khóa để cứu lấy thế giới

Và đây cũng chính là thành phố có tỉ lệ tội phạm thấp nhất Valoran.

Ezreal cũng được sinh ra tại đây tuy nhiên lần tham quan này chỉ có duy nhất mình John được đặc cách đi cho nên cậu ta không có thể cùng John về lại thành phố của mình được.

……………………………

Một buổi tối tại thành phố Piltover, bên trong một căn phòng thí nghiệm, một nhà khoa học với mái tóc đã bạc trắng, chồm râu bạc đến tận ngực, ông ấy đeo cặp kính cận đang mày mò sửa chữa một chiếc máy kì lạ.

“xong rồi”

Ông ấy tiến lại cỗ máy phát cạnh đó tay phải nắm lấy cần điều khiển đẩy mạnh một cái.

“ru…ru….ru…” ( tiếng động cơ quay)

“thành công rồi….thành công rồi…..cuối cùng ta cũng chế tạo ra cỗ máy có thể mở được cánh cổng đến thế giới bí ẩn nhất…ha…ha….”

“ầm….ầm…xì xì…” ( tiếng chập mạch đột nhiên vang lên, kéo theo đó là những tiếng nổ liên hoàn.)

“thế là thế nào? Rõ ràng là đã thành công rồi mà”- nhà khoa học già kia đau khổ chạy lại bên cạnh chiếc máy của mình như để tìm ra lỗi gì đó để sửa chữa rồi đột nhiên “bùm” cả cổ máy nổ tung, vụ nổ quá mạnh khiến cho nhà khoa học già đó bị bắn bay vào đống máy móc cạnh đó, máu chảy khắp người, đôi môi không ngừng run rẩy.

Từ chỗ cổ máy bị nổ ấy, không gian đột nhiên vặn xoắn kịch liệt, tiếp theo đó một lỗ hổng bắt đầu hiện ra, một cánh tay trắng như tuyết thò ra từ bên trong cái hang tối om đó, tiếp theo đó là một cô gái bước ra, cả người cô gái không hề có một mảnh vải che thân, mái tóc màu tím thả dài che đi khuôn mặt, nước da trắng như tuyết, đôi mắt với đôi con ngươi màu tím mang đầy vẻ bí ẩn.

Nhà khoa học già kia thấy cô gái ấy bước ra từ lỗ hổng ấy cười run lên nói: ‘ một người từ nói đó đi ra….ha..ha…ta đã thành công rồi”- những lời nói cuối cùng trước khi chết.

Cô gái ấy không hề để ý đến bất cứ điều gì xung quanh cô cứ đi về phía trước. miệng lẩm bẩm: “ đây là đâu? Tại sao ta lại đến đây? Ta là ai đây?”

Cô bước đi như một người vô hồn, điều đáng sợ là khi cô chạm vào tường cả bức tường lập tức nát vụn ra, cô gái ấy cứ tiếp tục bước đi mà không hề bị thương hay gì khác, miệng thì cứ lẩm bẩm: “ ta là ai, rồi ta đến đây để làm gì?”

Sau khi cô gái rời đi khoảng chừng mười phút, một thanh niên cao lớn, khoắc trên mình một chiếc áo khoác lông thú dài chạy vội vào anh ta nhìn cảnh tượng xung quanh rồi nhìn thấy thi thể nhà khoa học già toàn thân đầy máu, anh ta hớt hãi chạy lại gần la khóc: “ Giáo sư Joson,”

“người làm sao thế này? Hãy trả lời con giáo sư….con là Jayce đây…giáo sư….xin tỉnh lại…người đừng chết…giáo sư…..”

……………………

Bên trong một con hẻm nhỏ, cô gái toàn thân không một mảnh vải che thân vẫn cứ tiếp tục đi như người vô hồn, đột nhiên trước mặt cô xuất hiện bốn tên thanh niên, cả bốn tên ấy nhìn vào người cô với ánh mắt đầy dâm dục, tên to cao nhất tiến lại cười dâm đãng nói: “này cô em, đi đâu mà không mặc quần áo thế này? Hay muốn câu dẫn bọn anh? Được thôi, đêm nay phục vụ bọn anh nhé.”

“ta là ai? Ta đến đây có việc gì?”- cô gái không để ý đến bất cứ lời nói nào của tên trước mặt, cô vẫn cứ tiếp tục lẩm bẩm.

“đương nhiên là em đến đây để phục vụ bọn anh rồi, tụi bây từ từ nhé, ta hưởng trước.”- Hắn nói với đám đàn em của mình ở phía sau.

“vù”- Đôi mắt của cô gái đột nhiên phát ra ánh sáng màu tím, giọng cô thay đổi: “ các ngươi không phải là người ta cần tìm.”

Cánh tay phải của cô gái đột nhiên bùng cháy một ngọn lửa màu tím, ngọn lửa ấy cứ như có linh hồn lập tức thiêu đốt bốn tên trước mặt, chưa đầy năm giây bốn tên trước mặt đã bị cô gái ấy thiêu đốt ra làm tro.

Tất cả lại rơi vào tĩnh lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.