Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt

Chương 53: Chương 53: Vạch trần




Thị vệ trở ra hướng đám người Tiểu Nguyệt nói: "Mời vào"

Gã nọ cùng nha hoàn Đông Mai, Hạ Hà hầu hạ Tiểu Nguyệt lưu lại ngoài trướng, Tiểu Nguyệt âm thầm hít sâu vài cái, mới cất bước tiến vào, mùi long đản hương xông vào mũi. Tiểu Nguyệt còn nhớ rõ, đây là hương vị của Vân Tử Liệt , bá đạo mà sắc bén, không gian trong lều lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Tiểu Nguyệt , cũng xa hoa rất nhiều. Tiểu Nguyệt không thể tưởng được một cái doanh trướng dựng tạm thời, cũng có thể thoải mái và sang trọng như vậy, đầu tiên chiếu vào mắt là một chiếc giường rộng rãi đặt ở giữa lều, trên giường là một nam tử nằm nghiêng dựa vào, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào làm quanh thân y tỏa ra một tầng nhợt nhạt sắc kim hoàng , khiến cho hắn xem ra càng thêm tôn quý, càng thêm cao cao tại thượng.

Trong màn trướng phô ra thảm thật dày Tiểu Nguyệt từng bước một đi không chút tiếng động. Vân Tử Liệt hơi hơi nheo lại mắt phượng dài nhỏ, thầm nghĩ, là nữ nhân, Vân Tử Xung lần này đưa tới là nữ nhân, che bóng mà đứng, người nọ dần dần đi vào , khuôn mặt vẫn không rõ ràng, nhưng hình dáng yểu điệu có thể nhìn ra, y chợt có hứng thú, cảm giác này cực kỳ thoải mái, đã bao lâu rồi, Vân Tử Liệt cơ hồ quên mất. Trừ bỏ Tiểu Nguyệt trước kia ai còn có thể mang cho y loại cảm giác thoải mái này, nữ nhân này rất không tầm thường.

Vân Tử Liệt chậm rãi ngồi dậy có chút bức thiết muốn nhìn dung mạo của người này, mở miệng nói: "Đem mành trướng vén lên"

Rất nhanh màn trướng được vén lên một mảnh sáng ngời, Tiểu Nguyệt tò mò đánh giá, nguyên lai bốn phía màn trướng có một ít trướng mành có thể tự do lên xuống ,tất cả màn trướng liền sáng ngời giống như ban ngày , thân hình Tiểu Nguyệt dừng lại , ánh sáng cực kỳ sáng ngời, cho nên Tiểu Nguyệt cũng thấy rõ Vân Tử Liệt từ trên bậc thềm bước xuống. Y dần dần đi lại gần mình, dáng đi ung dung, dáng người cao ngất, mặc trên người y là bộ long bào màu đen, vạt áo trước hơi rộng mở, bên trong không có mặc quần áo trong, lộ ra một mảng lớn da thịt rắn chắc .

Tiểu Nguyệt không khỏi hơi hơi cúi đầu, nhưng hiển nhiên nàng đã quên, Vân Tử Liệt là nam nhân có bao nhiêu bá đạo, y đứng trước mặt Tiểu Nguyệt nói: "Ngẩng đầu lên"

Thanh âm kiên quyết mà trầm thấp, mang theo khí phách khiến người ta không thể phản bác, mà hơi thở của y rất gần Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt thân thể lui về phía sau một bước, ngẩng đầu lên, cơ hồ lập tức Tiểu Nguyệt liền thấy thất vọng, Vân Tử Liệt biến hóa cũng không lớn, bộ dáng so với trí nhớ của Tiểu Nguyệt xem ra chỉ đen hơn chút, nhưng vẫn mỹ lệ kinh người như cũ. Ánh mắt y nháy mắt hiện lên thất vọng, nhưng rất nhanh có một tia nghi hoặc nảy lên, đánh giá cẩn thận Tiểu Nguyệt trong phút chốc rồi nói: "Ta lại không biết, Nghiêu Quốc từ khi nào lại có nữ đại phu"

Nói xong có chút lỗ mảng nhìn Tiểu Nguyệt trên dưới vài lần nói: "Bộ dáng cực kỳ bình thường, nhưng có một ánh mắt bất thường, này khiến bổn vương không đành lòng giết ngươi". Tiểu Nguyệt nhợt nhạt nở nụ cười, Vân Tử Liệt sửng sốt, gắt gao nhìn chằm chằm nàng nói: "Lá gan của ngươi đích xác rất lớn, ngươi cười cái gì"

Tiểu Nguyệt nhìn hai mắt y nói: "Chiêu vương đối với Vương Phi si tình, cơ hồ truyền khắp tất cả Nghiêu Quốc, mọi người đều biết. Ta vốn xem trọng tình mới đến một chuyến, bất quá xem ra chỉ là lời đồn, ngay cả ta một nữ tử không có tư sắc, đều lọt vào pháp nhãn của Chiêu vương gia, như thế là chuyện thiên hạ đệ nhất hiếm thấy"

Ánh mắt Vân Tử Liệt hiện lên một tia lạnh lùng: "Ngươi tự mình hiểu lấy, như vậy là tốt nhất", nói xong xoay người: "Ngươi theo ta đi"

Tiểu Nguyệt đi theo y đi về phía trước, chuyển quá một cái bình phong bên cạnh, là một gian phòng ngủ, chung quanh là màn lụa mỏng màu hồng nhạt buông xuống, thị nữ tầng tầng vén màn sa, dần dần có thể thấy được bên trong có một cái giường rộng rãi. Mặt trên nằm một nữ tử đang tuổi thanh xuân, giống như đang ngủ rất say, Vân Tử Liệt cước bộ cùng động tác dần dần cực kỳ nhẹ, mà trên mặt cũng mang đầy ôn nhu , làm Tiểu Nguyệt không khỏi âm thầm có chút chua xót chật vật, theo y đi vào giường.

Trên giường thiếu nữ quen thuộc lại xa lạ, thân thể rất quen thuộc. Dù sao cũng là thân thể mà Tiểu Nguyệt dùng hơn bảy năm , nhưng cảm giác lại nhanh chóng xa lạ. Rõ ràng là người cùng mình không chút quan hệ, thiếu nữ trên giường sắc mặt hồng nhuận khỏe mạnh, khí tức bình hòa. Tiểu Nguyệt xem bộ dáng không chút nào là có bệnh, nghi hoặc nhìn một chút Vân Tử Liệt, Vân Tử Liệt si ngốc nhìn thiếu nữ trên giường ngẩn người, con ngươi thâm thúy khó hiểu, Tiểu Nguyệt không khỏi quay đầu cúi đầu thở dài.

Có lẽ là do tiếng thở dài, trên giường thiếu nữ chậm rãi mở to mắt, Tiểu Nguyệt không khỏi cả kinh, đây là đôi mắt như thế nào a, sáng ngời thuần khiết giống như hài tử, con mắt cực kỳ sinh động xoay xoay, thấy Vân Tử Liệt không khỏi vui vẻ nói: "Đại ca ca, ngươi đã đến rồi"

Nói xong hướng phía sau Vân Tử Liệt nhìn xung quanh trong phút chốc, con ngươi nháy mắt trở nên ảm đạm , ánh mắt đảo qua Tiểu Nguyệt, vẫn nhìn Vân Tử Liệt nói: "Hách Liên ca ca như thế nào hôm nay không có tới, người ta muốn chơi cùng hắn"

Con ngươi Vân Tử Liệt biến đổi, trên mặt nở lên một nụ cười thản nhiên, ý cười không tới được đáy mắt là loại cười cho có lệ, nhưng thiếu nữ trên giường không hề thấy, vẫn dẩu môi nói: "Ta muốn đi tìm Hách Liên ca ca chơi, hắn thích ta nhất"

Vân Tử Liệt ý cười dần dần thối lui, cúi đầu hừ lạnh một tiếng, nữ hài lập tức liền ngậm miệng lại, hiển nhiên đối với Vân Tử Liệt cực kỳ sợ hãi , Tiểu Nguyệt không khỏi tiến lên một bước, đứng ở trước mặt nữ hài nói: "Xin chào, ta là Lam tỷ tỷ, là Hách Liên ca ca phái tới cùng ngươi chơi đùa"

Nữ hài nhất thời cao hứng trở lại, mặt mày cong cong hướng Tiểu Nguyệt lộ ra một khuôn mặt tươi cười sáng lạng như hoa hướng dương nói: "Ngươi là Hách Liên ca ca phái tới. Được! Ta đây cùng ngươi chơi"

Tiểu Nguyệt gật gật đầu, sờ sờ đầu nàng nói: "Chúng ta trước tự giới thiệu đã, ta họ Lam kêu Lam Hân Duyệt, năm nay hai mươi tư tuổi, nhà ở Nguyệt Thành. Còn ngươi?"

Nữ hài vui vẻ vỗ vỗ tay nói: "Lam tỷ tỷ cùng chỗ với nhà ta. Ta tên là Đại Nha, năm nay chín tuổi, ở Kỷ gia thôn tại Nguyệt Thành "

Con ngươi Tiểu Nguyệt chớp lóe nói: "Ngươi còn nhớ rõ sự tình trước kia không ?"

Nữ hài vụng trộm nhìn Vân Tử Liệt liếc mắt một cái, gật đầu nói: "Ta nhớ rõ, ta cùng ca ca lên núi chơi, tiến vào một cái động lớn liền ngủ thiếp đi, vẫn ngủ, vẫn ngủ. Chờ ta thức dậy, liền phát hiện cha mẹ giống như đã già hơn rất nhiều, ca ca đã lớn, không biết sao lại thế, còn cơ thể của ta luôn luôn rất đâu"

Tiểu Nguyệt lúc này mới phát hiện, chỉ là đơn giản ngồi, bọn họ đang dựa vào một cái nệm lớn, Tiểu Nguyệt không khỏi có chút khổ sở, đang đứng lên, tính ra tất cả đều do mình gây ra cho nàng ta, vì thế vươn tay bắt mạch, mạch đập vừa yếu vừa chậm, Tiểu Nguyệt đánh giá cẩn thận, cảm thấy được bệnh của nàng ta hẳn là có thể chữa khỏi. Tử Xung từng nói, sau khi nàng trúng độc liền lập tức dùng quả Tuyết Liên phối hợp công lực cao thâm, triệt để bức độc cho nàng, nhưng nếu vẫn không bức hết, độc tố có khả năng thông qua tạng phủ vào trong mạch máu, trung y nói chừng không biện pháp, nhưng Tây y thì khác, nếu như đem máu của nàng một ngày đổi một chút, dần dần giảm bớt độc tố trong máu, dần dần, nàng có lẽ sẽ khỏi hẳn .

Nghĩ đến đây, Tiểu Nguyệt hướng về phía Vân Tử Liệt nói: "Ta muốn nói chuyện riêng cùng Vương gia"

Vân Tử Liệt ánh mắt phức tạp nhìn nàng, trong lòng cũng rất kỳ quái, vì cái gì đối mặt với nữ nhân xa lạ này, vậy mà so với Tiểu Nguyệt trên giường càng có thể hấp dẫn y hơn, chính mình ánh mắt thậm chí có chút dời không ra, nhất là khi nàng tập trung suy nghĩ, sự thông tuệ quá quen thuộc. Đối mặt con ngươi nàng sáng ngời, Vân Tử Liệt không khỏi nhẹ nhàng gật gật đầu, Tiểu Nguyệt đối với nữ hài trên giường nói: "Đại Nha, tỷ tỷ ra ngoài tìm Hách Liên ca ca cho ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn đấy..."

Tiểu cô nương lập tức liền cao hứng gật đầu, ánh mắt hưng phấn trong nháy mắt vô cùng đáng yêu, Tiểu Nguyệt cùng Vân Tử Liệt ra khỏi phòng ngủ, đến đại sảnh bên ngoài, Vân Tử Liệt ngồi trên giường mềm, tiện tay chỉ ghế cẩm nói: "Tới, ngươi ngồi đi" Vân Tử Liệt phân phó: "Người tới, dâng trà"

Hạ nhân rất nhanh mang tới hai ly trà, Tiểu Nguyệt nhợt nhạt nhấp miệng, âm thầm châm chước như thế nào cùng Vân Tử Liệt nói. Vân Tử Liệt cũng không dấu vết từ từ đánh giá nàng, ngũ quan thật sự một chút cũng không giống, trừ bỏ tư sắc cũng là thanh tú, chỉ có cái loại này khí chất rất giống, Tiểu Nguyệt còn chưa mở miệng, Vân Tử Liệt lại hỏi một câu không liên quan: "Ngươi là gì của Tử Xung?"

Tiểu Nguyệt hoảng hốt, bát trà trong tay suýt nữa rơi xuống đất, âm thầm cảnh giác, đem bát trà để ở một bên, giương mắt đối diện ánh mắt sáng quắc của Vân Tử Liệt, Tiểu Nguyệt ảm đạm cười nói: "Vương gia tại sao hỏi vấn đề này"

Vân Tử Liệt nói: "Chỉ tò mò thôi, sau khi Tiểu Nguyệt thức dậy, hắn một lần cũng không yêu cầu đến thăm hỏi, hiện tại phái ngươi tới, khiến người ta hơi chút khó hiểu"

Tiểu Nguyệt nhìn kỹ ánh mắt y mới nói: "Hiện tại ta và ngươi nói là chuyện của nữ hài bên trong, ta muốn nói cho ngươi, nàng trúng độc không hề có ảnh hưởng gì đến tâm trí nàng, mà ăn mòn thân thể , cho nên. . . . . ."

Đột nhiên, bát trà trog tay Vân Tử Liệt bốp một tiếng bể tan, máu cùng nước nháy mắt liền chảy xuống, Tiểu Nguyệt không khỏi kinh hãi, không chút suy nghĩ, túm làn váy trong của chính mình, xé một mảnh trắng xanh, vội vàng quấn trên tay y, nhanh chóng phân phó người đi lấy thuốc, một cánh tay kia gắt gao nắm chặt tĩnh mạch trên cổ tay y, để y không mất máu quá nhiều. Rất nhanh hạ nhân đem đến dược cùng vải bông sạch sẽ, Tiểu Nguyệt đem rượu mạnh rửa miệng vết thương , rắc lên thuốc cầm máu, dùng vải bông bọc lại mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngẩng đầu, lại chống lại ánh mắt kinh hoàng của Vân Tử Liệt.

Tiểu Nguyệt không khỏi thối lui về sau một bước, Vân Tử Liệt cúi đầu nói: "Vì cái gì ngươi cùng nàng giống hệt nhau? Là ta ảo giác hay vì ngươi cùng nàng quả thật có quan hệ mà ta không biết "

Thanh âm rất nhẹ và thấp, cơ hồ là lầm bầm lầu bầu, nhưng Tiểu Nguyệt nghe thật sự rõ ràng, con ngươi chớp lóe, lại lui về phía sau một bước, đứng lại khoảng cách đủ xa Vân Tử Liệt mới nói: "Ta nói thật với Vương gia, ngươi nếu muốn Vương Phi khôi phục cơ trí như trước kia, là tuyệt đối không có thể, nhưng giải độc cho nàng một thân thể bình thường, trái lại có biện pháp"

Vân Tử Liệt gắt gao nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi ngồi ở giường mềm, nhẹ nhàng tựa vào một bên, u ám nói: "Ngươi khẳng định Tiểu Nguyệt thật sự cuối cùng vẫn không về được"

Tiểu Nguyệt nói: "Cái gì thật sự, bên trong không phải là Kỷ Tiểu Nguyệt sao, thiên hạ đều biết, Chiêu vương cưới hỏi Chiêu vương phi đàng hoàng"

Vân Tử Liệt cúi đầu nở nụ cười: "Ta vốn còn không dám khẳng định suy đoán của mình, nhưng Vân Tử Xung giúp ta chứng thật, đây không phải Vương Phi mà lòng ta tâm tâm niệm niệm, mà là ngươi"

Nói xong đột nhiên thân thể chớp lóe, người đã đến chỗ Tiểu Nguyệt, nắm cả vòng eo Tiểu Nguyệt, một bàn tay đè lên huyệt vị của nàng, Tiểu Nguyệt nhất thời cảm giác thân thể mình không thể nhúc nhích, mà trước mắt không ngừng phóng đại khuôn mặt tuấn tú kia, làm Tiểu Nguyệt không khỏi thầm kêu không xong. Ý nghĩ mới vừa hiện lên đại não, môi Vân Tử Liệt đã chạm vào trên môi Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt nghĩ muốn vùng vẫy nhưng tốn công vô ích, duy nhất có thể làm, là gắt gao đóng chặt miệng chống lại Vân Tử Liệt.

Vân Tử Liệt cũng không nóng nảy, môi xẹt qua gương mặt nàng, tiến đến bên tai nàng nói: "Rốt cuộc ta đoán có đúng hay không, để ta thử một lần là rõ"

Nói xong môi mở ra, nhanh chóng ngậm chặt môi Tiểu Nguyệt, cắn xé chà xát, Tiểu Nguyệt thậm chí cảm giác môi nóng rát đau, nhưng nàng biết chính mình tuyệt đối không thể há mồm, nhưng là nàng càng chống cự càng làm cho y thêm tàn bạo tiến công, Vân Tử Liệt trầm thấp ngoan độc nói: "Há miệng"

Vừa nói chuyện, bàn tay vừa nắm cả vòng eo Tiểu Nguyệt nhanh chóng dời lên, chế trụ hai huyệt hợp cốc của Tiểu Nguyệt, phản ứng sinh lý khiến Tiểu Nguyệt không tự chủ được mở miệng ra, cảm giác một trận hương vị mang theo mùi ngọt vọt vào miệng, mà lưỡi Vân Tử Liệt cũng theo vào tùy ý tới lui bên trong, không ôn nhu như Tử Xung , mang theo toàn bộ khí phách hủy diệt. Vân Tử Liệt thâm sâu hôn Tiểu Nguyệt, không biết qua bao lâu, Vân Tử Liệt mới buông nàng ra, Tiểu Nguyệt vội vàng quệt quệt miệng, chỉ một mảnh màu đỏ, Tiểu Nguyệt trong cơn giận dữ nói: "Ngươi điên rồi"

Vân Tử Liệt cười ha ha: "Ta điên rồi, không thì thiếu chút đã bị ngươi cùng Vân Tử Xung lừa gạt. Kỷ Tiểu Nguyệt, mặt của ngươi thay đổi, nhưng cảm giác nụ hôn của ngươi cùng trong ký ức của ta giống nhau"

Tiểu Nguyệt cố gắng trấn tĩnh nói: "Ngươi đừng nên nhận thức lung tung , ta chỉ là đại phu, không phải là nữ nhân ngươi tùy ý có thể đụng chạm. Ngươi là ngựa giống động dục lung tung"

Câu sau cùng thậm chí có chút nghiến răng nghiến lợi , Vân Tử Liệt trái lại cười nói: "Ngươi nói thế nào thì là thế đó, ngươi có thừa nhận hay không cũng không sao cả, dù sao ngươi nếu đến đây, đừng mơ tưởng lại rời đi"

Tiểu Nguyệt châm chọc: "Không nghĩ tới đường đường Chiêu vương lại là tiểu nhân nói không giữ lời, ta nhớ rõ ngươi không phải đã nói, có thể giải độc cho Vương Phi của ngươi, sẽ được hồi đáp một điều kiện sao. Quân tử lời nói quý hơn vàng, ta nghĩ Chiêu vương hẳn không nên quỵt nợ"

Ánh mắt Vân Tử Liệt hiện lên một tia hứng thú nói: "Ta nói thế, nhưng ngươi không phải cũng không thể giải độc sao, ngươi tin tưởng có thể trị được nàng sao, ta muốn là Kỷ Tiểu Nguyệt thật sự"

Tiểu Nguyệt nói: "Ta ít nhất có thể đem độc trong cơ thể nàng bức ra hết "

Vân Tử Liệt không sao cả đáp: "Không cần, dù sao nàng vốn không phải Vương Phi của ta"

Tiểu Nguyệt không khỏi cả giận nói: "Tốt lắm, tại hạ cáo từ"

Vân Tử Liệt cũng không để ý tới nàng, chậm rãi quay về giường mềm hời hợt nói: "Ngươi có thể thử, không có khẩu dụ của ta, ăn gan hùm mật gấu, dám thả ngươi ra ngoài, ta giết sạch cửu tộc hắn"

Tiểu Nguyệt không còn gì để nói quay đầu nhìn y nói: "Vậy ngươi muốn làm gì, ta đã nói qua ta không phải Kỷ Tiểu Nguyệt, ngươi nghe hiểu không"

Hai người đối diện , thị vệ tiến vào nói: "Hách Liên tiên sinh đến đây"

Tiểu Nguyệt không khỏi cảm thấy đau đầu, thầm nghĩ, nơi này một người còn chưa làm rõ ràng, như thế nào lại tới thêm một người nữa .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.