Đám người rất nhanh giải tán, A Man đi theo A Thái, Trình Y bắt đầu dọn dẹp phòng, cuốn lại rèm da thú cho thông gió, trong phòng hiện tại toàn mùi thịt thối khó ngửi và mùi máu tươi. Nước trong chậu vẫn còn nóng, thấm ướt da thú rồi bắt đầu lau chùi ván gỗ nữ nhân vừa nằm qua, lau nhiều lần mới thôi. Đến khi nước cũng bẩn rồi mới một tay cầm chậu một tay cần bọc da thú thịt thối đi ra cửa.
Trên đường đi ra bờ sông các tộc nhân nhìn thấy Trình Y đều toát ra biểu tình bội phục, có người lớn tiếng khoa trương cô rất giỏi giang, dáng đẹp. Trình Y liền ngượng ngùng gật đầu đáp lại chào hỏi các tộc nhân.
Ném đi thịt thối rồi ra sông lấy nước, Trình Y ngồi bên bờ sông giặt tẩy da thú nhiều lần, giặt sạch sẽ lại múc thêm chậu nước về nhà lau lại một lần nữa.
Lúc A Man trở lại thì Trình Y đã dọn phòng sạch sẽ, mùi hôi thối cũng tiêu tán đi, Trình Y đang mệt mỏi ngồi trên da thú quạt lấy quạt để.
Cũng sắp tới giờ cơm tối, Trình Y nhớ tới nữ nhân đang hôn mê A Thái mang về, cho dù tỉnh lại cũng không thích hợp ăn thịt nướng. Vì vậy ném cây quạt đi lôi kéo tay A Man cầm lấy cái sọt rồi ra khỏi phòng. Cô muốn đi hái chút rau dại và trái cây còn có lá cây Diệp tử có khả năng tiêu viêm đưa đến cho A Thái. A Thái vừa trở về, khẳng định trong phòng chưa có chuẩn bị gì, hắn đang chiếu cố bệnh nhân không thuận tiện ra ngoài. Cứu người cứu cho trót, vì để cho nữ nhân kia khỏe nhanh một chút, cô vất vả thêm chút này cũng không có gì.
Trình Y giơ sọt trong tay nói với A Man câu A Thái, A Man lập tức hiểu ý, không cần Trình Y thúc giục, tự mình nhanh chóng hái rau dại hái trái cây.
Mấy ngày nay Trình Y rất bề bộn nhiều việc, ngoài trừ làm việc bên ngoài cô còn giúp nữ nhân cạo bỏ thịt thối, muốn thời thời khắc khắc chú ý tình huống thân thể người bệnh.
Trình Y và A Man đem đồ vừa hái xong đưa qua thì nữ nhân vừa tỉnh lại, đang tựa trong ngực A Thái uống nước, nàng nhìn thấy Trình Y vào cửa thì lập tức mỉm cười cảm kích.
Lúc này Trình Y mới phát hiện nàng ấy cười lên nhìn rất đẹp, tuy là da ngăm đen nhưng lớn lên ngũ quan rất đoan chính, hơn nữa đôi rất là gợi cảm đẹp mắt.
Nữ nhân chủ động nói tên của nàng là Miểu cho Trình Y, nàng giống A Thái gọi Trình Y là chị dâu.
Thả đồ vật trong tay xuống, Trình Y nói một chút chuyện với Miểu, sau đó kêu A Man phiên dịch cho A Thái gà mờ nghe mười câu đoán được bảy câu những tình huống cần chú ý. Hơn nữa cường điệu mấy ngày này không được sinh hoạt vợ chồng, thấy A Thái nghe lọt liền cùng A Man rời đi. Ai ngờ vừa đi ra ngoài thì gặp vu y và Búp Bê, trong tay các nàng là bọc da thú còn có thảo dược, nghiễm nhiên là một tư thái đi chữa bệnh.
Cái da thú kia nhất định là dùng băng bó cho nữ nhân, trước không nói thứ này có vệ sinh hay không, da thú dầy như vậy băng bó lên vết thương cho dù không hư thối thì cũng sẽ phải thối rữa thôi! Trình Y dừng bước muốn ngăn cản mẹ con vu y kết quả bị A Man kéo cô mang đi.
“Ngươi làm sao?” Trình Y thực vội, liên tiếp quay đầu nhìn hai mẹ con đi tới phòng A Thái.
Vẻ mặt A Man rất nghiêm túc, liếc mắt nhìn phòng A Thái rồi trầm giọng nói với Trình Y: “Không cần trêu chọc các nàng ấy!”
Lời này Trình Y nghe không hiểu, nhưng nhìn vẻ miễn cưỡng của A Man cũng có thể đoán được ý gì. Cô không phải người ngu, đến một cảnh xa lạ trong hoàn cảnh tự nhiên không thể đắc tội Thượng vị giả và người có địa vị cao, nếu không chính mình ăn không hết tự hứng chịu! Đã từng xuất hiện chuyện như vậy trong Ô Nắm bộ lạc, ở đây tự nhiên sẽ không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Vì để cho mình an toàn dung nhập cái bộ lạc này, hơn nữa không mang đến phiền não cho A Man thì cô không thể đi rước lấy khó chịu của vu y, ít nhất hiện tại là không được.
“Đi thôi.” A Man lo lắng nhìn ngắm hướng phòng A Thái, hắn cũng không dễ chịu hơn so với Trình Y, chỉ là vì tốt cho nàng, bọn họ không thể không nhượng bộ.
Trình Y không có phản kháng, càng không ngừng ngoái đầu nhìn về sau, trong lòng yên lặng cầu nguyện A Thái không để cho vu y đi chữa trị chân cho Miểu. Cô không biết đến tột cùng y thuật của vu y như thế nào, chỉ là trực giác nói cho cô biết vu y trị liệu không được. Bởi vì bà không có công cụ khử trùng và cạo thịt thối!
Sắp khuất tầm nhìn, lúc phòng A Thái sắp sửa thoát khỏi tầm mắt đột nhiên Trình Y nhìn thấy sắc mặt không tốt chút nào của mẹ con vu y đi ra. Đồ vẫn còn cầm trên tay, mà A Thái thì phi thường khách khí tiễn các nàng đi ra, còn cười nói gì đó.
Cánh tay A Man bị Trình Y giật nhẹ nên dừng lại, theo mắt Trình Y nhìn qua, thấy A Thái tiễn chân mẹ con vu y thì mắt sáng lên, lông mày đang cau chặt lại dãn ra.
Bọn họ nhìn thấy Búp Bê trừng mắt oán giận A Thái sau đó trầm mặt vịn vu y bước đi, vừa đi vừa quay đầu trừng A Thái, ánh mắt kia rõ ràng là đang trách A Thái không biết điều.
A Thái cự tuyệt để vu y khám chữa bệnh, không có gì tốt hơn chuyện này, Trình Y rất vui vẻ, cười lôi kéo tay A Man trở về.
Vốn đêm nay lúc ăn cơm hẳn là ‘hôn lễ’ của A Thái và nữ nhân của hắn, kết quả nữ nhân bị thương nặng trên đùi nên không thể đi ra, vì vậy ‘hôn lễ’ đành hoãn lại. A Thái có xuất hiện một lần, lấy chút ít thịt nướng và cháo rau dại vội vàng trở về phòng ăn cùng nữ nhân của hắn.
Sáng hôm sau Trình Y tiếp tục cạo thịt thối cho Miểu, thân thể của nàng rất cường kiện, qua một đêm miệng vết thương đã dần khép lại. Giống như ngày hôm qua cô dùng nước rửa sạch vùng phụ cận vết thương rồi châm huyệt vị giảm đau đớn cho Miểu, sau đó lại khử trùng rồi cắt thịt thối.
A Man ra ngoài đi săn, A Thái ở trong phòng làm trợ thủ cho Trình Y, lần này hắn không còn khẩn trương nữa, thần sắc rất buông lỏng, đối với y thuật của Trình Y thì yên tâm mười phần.
Nạo vét thịt thối không sai biệt lắm thì Búp Bê đột nhiên đi đến, đứng ở cửa ra vào khoanh tay trước ngực nhìn Trình Y bận việc, vẻ mặt mang theo nét không vui.
Trình Y không để ý tới Búp Bê, vẫn nghiêm túc làm việc, A Thái lên tiếng chào hỏi Búp Bê, cười thân thiện với nàng ta.
Búp Bê không cảm kích chút nào, không có để ý tới A Thái, đang trừng mắt vẻ mặt hoài nghi nhìn tay cầm dao của Trình Y. Thấy cô không để ý tới mình thì mất hứng nói lời khiêu khích châm chọc, đối đãi với tình địch, Búp Bê không hiểu được cái gì là phải hạ khẩu lưu tình.
A Thái nghe được lời nói của Búp Bê thì kinh ngạc nhìn về phía Búp Bê: “Búp Bê, làm sao ngươi lại không hiểu chuyện như vậy hả?”
“Ta không hiểu chuyện ở đâu? Là các ngươi không hiểu chuyện mới đúng! Nàng ta là cái thá gì? Các ngươi dám để cho nàng khám và chữa bệnh cũng không để cho a mẫu của ta trị, coi chừng nàng trị chết nữ nhân của ngươi!” Búp Bê lạnh lùng nói.
“Ngươi có thành kiến với nàng, không thể bởi vì nàng đi theo anh trai mà giận chó đánh mèo lên người nàng. Tập tục của bộ lạc chúng ta là cái gì ngươi rất rõ ràng. Nam nhân cường tráng am hiểu đi săn có thể dựa vào sở thích đi ra bên ngoài đoạt nữ nhân thuận mắt trở về. Nữ nhân anh trai thích là chị dâu, ngươi phải nhìn cho rõ điều này. Búp Bê, mấy người chúng ta từ nhỏ đến lớn đều chơi chới nhau, ta thật sự không muốn ngươi bởi vì ghen ghét mà có bộ dạng sắc mặt khó coi!” A Thái cau mày nói lời thấm thía.
Trong lòng Búp Bê đang buồn bực lại bởi vì lời nói của A Thái màng càng khó chịu hơn, mắt to trừng qua cả giận nói: “Ta lớn lên cùng với A Man, ta thích hắn ta yêu hắn, ta muốn làm nữ nhân của hắn, kết quả hắn cự tuyệt! Hắn không quan tâm ta!”
“Hắn có nữ nhân . . . . .”
“Có nữ nhân thì như thế nào? Nam nhân có bản lĩnh có thể có hai nữ nhân! Đêm đó ta nói với hắn ta cũng muốn làm nữ nhân của hắn, muốn cùng nữ nhân vừa gầy vừa xấu này ngang vai ngang vế nhau, kết quả hắn cự tuyệt!” Búp Bê căm giận chỉ vào Trình Y nói ra, cực kỳ bất mãn đối hành vi không đếm xỉa từ đầu đến cuối không thèm nhìn qua nàng ta của Trình Y.
“Ngươi muốn địa vị ngang hàng với chị dâu? Điều này làm sao có thể?” A Thái chợt thốt lên nói.
“Vì sao không được? Những nữ nhân khác thân phận thấp kém hầu hạ người khác là mệnh của các nàng, nhưng ta thì khác! Ta đường đường là con gái của vu y, lại có hiểu biết về y thuật, ta cùng cái nữ nhân xấu xí này ngồi ngang hàng chính là coi trọng nàng ta rồi!” Búp Bê trưng vẻ mặt bề trên kiêu ngạo mà lớn tiếng nói.
A Thái nhịn không được mà lắc đầu, thở dài: “Ngươi là con gái vu y, lại có bản lĩnh, tìm một nam nhân tốt gả cho hắn làm nữ nhân duy nhất của hắn mới tốt!”
“Ta chỉ thích A Man!”
“Nhưng anh trai chỉ xem ngươi như là em gái, ta nhìn thấy được hắn rất yêu thương chị dâu, chị dâu có y thuật cao đã cứu nữ nhân của ta, nàng đối với ta có ân, tha thứ cho ta trong chuyện này không giúp được ngươi.”
“Các ngươi đều khi dễ ta, ô ô . . .” Búp Bê sau khi nói xong che mặt khóc chạy ra ngoài.
Cuối cùng đã đi, bên tai Trình Y cuối cùng thanh tĩnh rồi, tất cả những gì A Thái và Búp Bê nói với nhau cô nghe không hiểu, chỉ biết lời nói có quan hệ đến cô và A Man. Theo lời nói của hai người thấy được quan hệ của A Thái và Búp Bê cũng không tệ, giọng điệu nói chuyện của A Thái rõ ràng chính là anh trai dạy dỗ em gái bốc đồng.
Xử lý xong thịt thối Trình Y để cho bọn họ đi trở về, Búp Bê này thừa dịp cô đang chữa bệnh cho Miểu đột nhiên xông tới không biết có phải là ý chỉ của vu y hay không, muốn làm cho cô phân tâm? Chọc cho cô không vui nhất thời kích động lỡ tay làm bị thương Miểu? Mặc kệ lúc này có phải cô lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử hay không, tóm lại chính cô cứu Miểu cũng đồng thời đoạt đi chén cơm của vu y, vu y nhất định sẽ không thoải mái.
Hiện tại trong tộc tất cả mọi người đều biết Trình Y giỏi y thuật, cá biệt có nữ nhân nhức đầu đau bụng sẽ tìm đến Trình Y xem bệnh. Trong tộc có mấy trăm người mà chỉ có một người biết y thuật, tài nguyên quá mức thiếu thốn. Hiện tại có thêm một người giỏi y thuật nên tộc nhân cực kỳ mừng rỡ, đương nhiên phần mừng rỡ này không bao gồm vu y và Búp Bê.
Năm ngày sau, thịt hư thối trên đùi Miểu đều đã được xử lý xong. Tinh thần của nàng càng ngày càng tốt, nhìn tốc độ khôi phục của nàng nhanh như vậy chỉ cần điều dưỡng ba bốn ngày là có thể làm vài công việc đơn giản.
A Thái và Miểu rất cảm kích Trình Y, A Thái đi săn trở về đều đưa đến cho Trình Y da thú và thứ tốt. Bởi vì chân Miểu bị thương không thể làm công việc sinh hoạt thường ngày chỉ có thể đợi ở trong phòng. Nàng bị thương nên không thể làm việc nặng, mấy ngày nay nàng ở trong phòng mài hai cây cốt châm. Bởi vì mỗi ngày cơ hồ mài hơn mười tiếng đồng hồ, mài lâu đền nỗi cốt châm của nàng ấy mảnh hơn rất nhiều so với của tộc nhân. Đến giờ trị thương Miểu chọn một cây cốt châm được mài nhỏ nhất đưa cho Trình Y.
Tối hôm đó lúc ăn cơm A Thái ôm Miểu đi ra, trước mặt tất cả các tộc nhân đeo vòng cổ vào cho Miểu để hoàn thành nghi thức ‘hôn lễ’.
Đêm nay A Man thật vui vẻ, lúc ăn cơm nụ cười chưa từng biến mất trên khuôn mặt hắn. Có lẽ cảm kích Trình Y cứu nữ nhân của em trai hắn, lúc ăn cơm đối với Trình Y so với dĩ vãng còn chăm sóc hơn.
Cơm nước xong Trình Y vừa cầm lấy cây quạt, chưa quạt được cái nào đã bị A Man ôm lấy chạy đi vào rừng cây.
“Làm gì vậy?” Trình Y một tay ôm A Man một tay nắm thành nắm đấm vỗ vào vai hắn.
“Ha ha.” A Man không để ý nắm tay yếu ớt nhẹ như bông của cô, cười lớn ôm lấy Trình Y chạy vội đi, vừa chạy vừa giả bộ như muốn làm rớt cô hù dọa cô.
Trình Y thét chói tai suốt dọc đường, tốc độ A Man chạy cực kỳ nhanh. Mắt thấy cảnh vật chung quanh nhanh chóng lui về phía sau, lòng của cô cũng bay bổng lên, chăm chú ôm cổ A Man rồi cười to, cái gì vu y, cái gì Búp Bê đều vứt hết ra sau đầu đi.
A Man ôm Trình Y đến một nơi rất yên tĩnh, đặt cô lên trên một tảng đá bóng loáng sạch sẽ, gương mặt trẻ tuổi tràn ngập sức sống cười tiến lại gần mặt của cô, cười đến con mắt híp lại thành một đường chỉ.
“Cười, cười, có chuyện gì cao hứng vậy hả?” Trình Y đưa hai tay sờ lên mặt A Man, giở trò đùa dai vân vê nhào nặn mặt hắn thành đủ loại hình dáng làm vui.
Tùy ý Trình Y chơi đùa trên mặt hắn một hồi, A Man kéo hai bàn tay đang làm loạn của cô xuống hôn một cái, sau đó bắt đầu cởi áo của cô.
A Man sức lớn, Trình Y chống đẩy hai cái không có hiệu quả, rất nhanh áo bị cởi ra. Trải qua nhiều lần ‘huấn luyện’, giờ đây A Man thoát nội y của Trình Y cũng rất nhanh, móc treo ở phía sau lưng cô cũng bị gỡ xuống.
“Này, này, ngươi gấp cái gì.” Trình Y thở hào hển chợt vỗ lên cái đầu của người nào đó đang ‘làm loạn’ trước ngực cô.
Bàn tay A Man vuốt ve sau lưng Trình Y, miệng thì lưu luyến quên về ở chổ ‘hai con thỏ nhỏ’, dần dần hôn hít đã không thể thỏa mãn hắn, bàn tay cũng sờ hướng quần bò của cô rồi thô lỗ thoát sạch sẽ nửa thân dưới của cô.
“Đau.” Trình Y bị A Man nặng nề mà đè ép trên tảng đá, cái lưng mềm mại bị cấn tảng đá thô sáp dưới lưng mà đau nhức.
Bất mãm lẩm bẩm hai tiếng, A Man chịu đựng ** căng tràn với tay cầm lấy áo làm đệm rồi lót dưới lưng cho cô. Thấy hai đầu lông mày của cô khoan khoái hơn liền gầm nhẹ một tiếng chen vào giũa hai chân Trình Y, cầm thân dưới ‘dâng trào’ dũng mãnh xâm nhập vào thân thể cô.
“Ưm.” Trình Y nhíu mày kêu rên một tiếng, từng có vài lần kinh nghiệm về sau cô cũng gắng gượng thích ứng với kích cỡ của hắn. Chẳng qua là vấn đề thể lực, cuối cùng đều là bị hắn lăn qua lăn lại đến toàn thân xụi lơ vô lực.
Bàn tay A Man cố định eo nhỏ của Trình Y, lưng và eo mạnh mẽ không ngừng đi tới lui về sau. Mỗi lần xâm nhập đều sâu tới tận cùng, nhiều lần đều rút ra toàn bộ rồi lại toàn bộ tiến sâu vào.
Lúc này trời đã tối, bên ngoài quang đãng dễ chịu, phi thường thích hợp ‘đánh dã chiến’. Càng về sau Trình Y càng không chịu nổi A Man cuồng dã công kích, vỗ sau lưng hắn cầu xin tha thứ, thanh âm cầu xin bởi vì hắn tiến công mà vỡ thành mảnh nhỏ, nức nở nghẹn ngào giống như tiếng mèo kêu làm nũng lại càng tăng thêm thú tính của nam nhân.
Không biết qua bao lâu, A Man rốt cuộc đạt tới cao triều, một cái nặng nề mà thẳng tiến rồi đem toàn bộ ‘hạt giống’ gieo vào trong người Trình Y.
Trình Y mệt mỏi toàn thân nhẹ như bông năm trên tảng đá, tuy có lót đệm lưng nhưng dù sao cũng mỏng, ‘cái kia’ của A Man vùng lên lại không biết thương hương tiếc ngọc, phía sau lưng cô khi bọn họ làm ‘vận động pit-tong’ bị mài đến đau nhức, giờ chắc là đỏ lên rồi.
Sau khi xong việc A Man cũng không có lui ra ngoài, ghé lên trên người Trình Y, vùi đầu vào ngực cô mà liếm mút, chẳng mấy chốc hắn lại cứng rồi, hô hấp cũng dồn dập lên.
“Hả, không phải ngươi lại muốn nữa chứ? Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!” Trình Y sợ tới mức dùng sức đẩy bả vai của hắn.
Đã khơi mào ** thì làm sao nói diệt là diệt, A Man bị Trình Y cự tuyệt qua nhiều lần lắm ,vô số lần phải tắm nước lạnh. Lần này hắn không nghĩ lại ủy khuất chính mình nữa, bị ủy khuất nhiều lần như vậy hôm nay phải đòi cho đủ vốn mới được. Vì vậy không để ý Trình Y phản đối mà áp chế cô rồi làm.
“Đau, đau à.” Trình Y hét rầm lên, ngón tay cào lên trên lưng hắn.
Tốc độ A Man chậm dần, mắt nghi ngờ nhìn Trình Y, thấy đuôi mắt đầu lông mày của cô thống khổ không giống như giả bộ, trong mắt hổ thẹn. Tay to ôm lấy Trình Y, một tay đỡ mông cô làm cho ‘chính mình’ an toàn chôn ở trong cơ thể cô.
Trình Y sợ bị té xuống, hai tay hai chân bám chặt trên người A Man, bởi vì di chuyển nên sinh ra ma sát, ‘chổ đó’ truyền đến cảm giác tê dại. Cô xấu hổ đỏ bừng mặt, buồn bực há miệng cắn lên bờ vai của hắn bày tỏ bất mãn.
Đi đến một bãi cỏ mềm mại thì dừng lại, A Man ngồi xuống ôm Trình Y ngã lăn ở đó không một chút miễn cưỡng, không làm lưng cô bị cấn trên cỏ. Không phải lo trước lo sau, A Man nhìn Trình Y bên dưới mà cười hắc hắc, sau đó điều chỉnh tốt tư thế, ngay khi cô trừng mắt phẫn nộ thì lần nữa đột nhiên ‘tiến công’ . . .