Bị bắt cùng với Búp Bê còn có hai nữ nhân khác nữa, những nam nhân ngoại tộc kia rất giảo hoạt. Thừa dịp những nhười khác đi săn chỉ còn lại có mấy nam nhân thì đột nhiên xuất hiện. Bọn họ có hơn mười người, vừa tiến đến liền phân công hợp tác, mười người làm che chắn, những người khác thì sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng ôm nữ nhân chạy đi.
Nam nhân bổn tộc chỉ có ba bốn người, nữ nhân tuy nhiều nhưng sức chiến đấu không sánh bằng bọn nam nhân ngoại tộc. Huống chi nam nhân ngoại tộc phối hợp vô cùng tốt, một phương đoạt lấy nữ nhân rồi bỏ chạy, muốn truy đuổi cũng không có biện pháp truy bởi vì có mười nam nhân ngoại tộc chặc chẽ cản đường bọn họ. Cuối cùng là Miểu dẫn đầu một đám nữ tướng đột phá dũng cảm tiến lên cướp về được một người từ trong tay bọn ngoại tộc. Còn lại ba người bởi vì đuổi theo không kịp nên bị mang đi, trong đó có Búp Bê.
Mười nam nhân phụ trách yểm trợ thấy đồng bạn cướp được nữ nhân thì không hề tham chiến muốn lui về, kết quả vận khí xui xẻo đụng phải các nam nhân săn thú trở về.
Các nam nhân Tạp Tang bộ lạc vừa nghe những người ngoại tộc này đã đoạt đi ba nữ nhân vì vậy trong cơn giận dữ phát cuồng tấn công.
Người ngoại tộc đánh không lại nên bị thua thảm hại.
Ba nữ nhân bị cướp đi, đây là chuyện không thể tha thứ! Các tộc nhân giận điên lên, đả thương người ngoại tộc không chừa một ai chỉ để lại một người thoạt nhìn lá gan nhỏ nhất khí lực yếu nhất, chín người còn lại đều bị đánh cho tới chết.
Lưu lại một người còn sống là để hắn dẫn đường tới nơi ở của họ, tên tù binh nhìn thấy nguyên một đám đồng bạn bị giết chết một cách tàn nhẫn thì sợ run lên, hỏi cái gì thì trả lời cái nấy, bắt hắn dẫn đường cũng không dám cự tuyệt.
Từ trong lời khai của tù binh thì biết được, bộ lạc của hắn cũng không phải là bộ lạc nhỏ. Thời gian trước vì thiên tai mà bất đắc dĩ phải dọn đi, trên đường đi không biết chuyện gì xảy ra, các nữ nhân lần lượt nhiễm bệnh, không tới vài ngày sau thì lục tục chết đi. Hiện tại trong bộ lạc không còn được mấy nữ nhân, cho nên hiện tại bọn họ bức thiết cần lương thực đồng thời cũng bức thiết cần nữ nhân.
Tù binh trong bộ lạc bị bắt đi dẫn đường đi ở đằng trước, đi đứng không tốt nên đi chậm. Hiện tại người bộ lạc của hắn đã đến đây hơn phân nửa, còn lại một bộ phận nhỏ sẽ chuyển tới trong hai ngày nữa. Nếu không phải bị chết gần một trăm nữ nhân thì bộ lạc của bọn hắn cũng hơn ba trăm người.
Sau khi tìm hiểu được tin tức cần biết tù binh bị tộc nhân trói lại ở trong tộc, đã biết quân số địch nhân rất đông vì vậy phải trở về trong tộc tìm thêm người đi, nếu liều lĩnh đi thì có thể một đi không trở về.
Cứu người là chuyện không thể chậm trễ, tộc trưởng vừa nghe nữ nhân của tộc bị cướp đi, lập tức hạ lệnh cho nam nhân đi săn trở về áp giải tù binh đi cứu người. Lưu lại trong tộc khoảng hơn hai mươi nam nhân khỏe mạnh để bảo vệ bộ lạc, hơn một trăm tráng đinh khác do A Man dẫn đầu đi cứu người về. Còn lại những nam nhân đi ra ngoài săn thú chưa trở về thì sau khi trở về sẽ để họ ở lại bảo vệ phụ nữ trẻ em người già trong bộ lạc.
Trước khi đi A Man đến trước mặt Trình Y trấn an cô: “Ngươi ở lại giúp a mẫu trấn an tộc nhân đang lo lắng, ta sẽ nhanh chóng trở về.”
Lần này đi ra ngoài cũng không đơn giản như đi săn vậy, Trình Y rất lo lắng, muốn nói cái gì đó, chỉ là có rất nhiều tộc nhân đang ở bên cạnh nhìn xem nên cũng không tiện nói quá nhiều. Vì vậy muôn vạn lời muốn nói hóa thành một câu: “Mọi chuyện ngươi phải cẩn thận.”
“Ừ.” A Man ôm Trình Y đang lo lắng không yên vào trong ngực, dùng sức siết chặt một cái liền buông ra, cầm lấy vũ khí kêu gọi tộc nhân cùng đi.
Một đám người trùng điệp hùng dũng cầm vũ khí rất nhanh rời đi, tù binh bị áp đi phía trước dẫn đường. Các tộc nhân ở lại trong bộ lạc đều ở sau lưng động viên cổ vũ cho đồng bạn xuất phát, tình cảm mọi người rất huyên náo. Chờ không còn thấy nhóm người A Man mới dừng lại hô hào, bắt đầu làm việc của mình.
Trình Y đứng tại chỗ nhìn phương hướng A Man rời đi một lúc lâu mới lo lắng trở về. Đối phương cũng là bộ lạc lớn, nếu thực đánh nhau thì bọn A Man cũng không chiếm được lợi thế, có thể dự đoán lần thương vong sẽ không ít, A Man . . . hi vọng hắn bình an vô sự.
Một bộ phận tộc nhân đi an ủi ba gia đình người bị bắt, hai nữ nhân trong đó đều có chồng có con. Nam nhân của các nàng cũng đi theo A Man cướp người trở về, cha mẹ nữ nhân còn có bọn nhỏ đang khóc sướt mướt. Chỉ có vu y không khóc không làm khó, toàn thân không ngừng run rẩy, biểu lộ thoạt nhìn có vẻ dọa người.
Trình Y cưỡng ép tinh thần ổn định lại đi theo các tộc nhân cùng an ủi nỗi chấn động của mọi người, cô hiểu nỗi lo âu của bọn họ. Ai cũng không biết tình huống của người ngoại tộc, nữ nhân bị bắt đi cũng không biết chờ đợi bọn họ sẽ là cái dạng gì. Thời đại này không có đặc biệt coi trọng trinh tiết, bất quá chỉ như là ** còn không có cái gì không qua được. Nam nhân của các nàng sẽ không vì vậy mà không tiếp thu các nàng, chỉ sợ các nàng không muốn ủy thân phản kháng mà đắc tội người ngoại tộc mà bị ngược đãi. Đến lúc đó bị thương bị chết ai cũng không bảo vệ được, không nói ai khác, nói Búp Bê mắt cao hơn đầu tính tình không dễ dàng phục tùng người khác nhất định sẽ bị thiệt thòi lớn.
Trình Y vừa đi qua, ánh mắt địch ý của vu y lập tức bắn tới. Bị tầm mắt của người khác nhắm vào Trình Y cảm thấy không thoải mái nhưng cô cũng không sợ. Búp Bê là tự mình muốn đi ra ngoài không phải cô bức bách. Vốn vì việc này mà có chút áy náy, hiện tại bị vu y giận chó đánh mèo ôm hận làm cho phần áy náy này cũng lập tức biến mất. Trình Y trước mặt vu y không hề xấu hổ mà ngẩng đầu ưỡn ngực.
Vu y nhìn chằm chằm Trình Y, thấy cô không có nửa phần không tự nhiên và chột dạ thì lãnh ý trong mắt ngày càng sâu, nhịn không được mở miệng hỏi: “Ngày hôm qua ngươi nói gì với Búp Bê?”
Trình Y nghe vậy thì nhìn sang, bình tĩnh nhìn lại sự dò xét của vu y: “Ta không biết trả lời thế nào, mỗi lần Búp Bê nhìn thấy ta đều châm chọc và khiêu khích, ta nhiều lắm cũng chỉ trả lời lại đôi câu.”
“Ngươi biết ta hỏi chính là cái gì!”
“Ta phải biết rõ cái gì?” Trình Y vẻ mặt nghi ngờ hỏi, cô cũng không ngốc mà chủ động nhắc tới sự kiện kia. Vốn không phải là cô sai, sau khi nói ra nói không chừng bị người ta vu oan là cô giựt giây.
Vu y rất tức giận, lớn tiếng nói: “Vì cái gì hôm nay Búp Bê ra ngoài?”
“Ta không biết à.”
“Là ngươi làm cho nàng đi ra ngoài!”
“Ta làm cho nàng đi ra ngoài? Ngài cho rằng nàng sẽ nghe theo lời người luôn làm cho nàng cảm thấy không vừa mắt sao?” Trình Y nhịn không được cười lạnh lên tiếng, liếc mắt nhìn tộc nhân đang hạ giọng nhỏ tiếng thỉnh thoảng nhìn sang.
“Ngươi chê cười Búp Bê lười biếng lại nhát gan có phải không?” Vu y mặt âm trầm chất vất.
Trình Y liếc mắt, chịu đựng lửa giận làm bộ tính tình tốt hồi đáp: “Trước đó nàng cười nhạo ta.”
Vu y không nói lời gì nữa, bình tĩnh nhìn Trình Y một lúc sau đó mấp máy môi cúi đầu trầm mặt, không biết lại cân nhắc cái gì.
Vu y chợt đột nhiên trầm mặt làm cho Trình Y để bụng, vu y cũng không phải là người thiện lương rộng lượng gì, Búp Bê là thịt trong lòng nàng ta. Nếu A Man có thể mang Búp Bê an toàn trở về thì không có gì, còn nếu như không có trở lại . . . không biết vu y lại dày vò thế nào nữa.
Trình Y an ủi tộc nhân đang kinh tâm động phách một phen liền rời đi tìm bà cụ xem bói kia. Lúc ấy bà nói là trước nay bị cho là không có xem được chính xác, vì vậy mà cô không có để ở trong lòng. Ai ngờ cái này không phải là bị cho không chính xác mà là quá đúng nha.
Bà cụ ở một mình, Trình Y đến thì không thấy bà ở bên ngoài phòng, vì vậy đứng bên ngoài gọi. Nghe được tiếng của bà thì đi vào, khi đi vào không quên đặt tảng đá trước cửa phòng tỏ vẻ chủ nhân đang bận việc tạm thời không tiếp khách.
“Bà?” Trình Y đi vào chào hỏi bà cụ đang nằm nghiêng trên tấm da thú nhắm mắt dưỡng thần.
Bà cụ mở mắt ra, vuốt vuốt eo nói: “Lớn tuổi eo lưng có chút đau nhức rồi, sẽ không ngồi được.”
“Ngài nằm đi.” Trình Y nghe bà nói đau xương sống thắt lưng nên đi nhanh tới ngồi xuống bên cạnh bà, xoa nắn mát xa cho bà.
“Ừ.” Bà cụ nhắm hai mắt, được Trình Y mát xa cực kỳ thoải mái, nhịn không được khoa trương nói: “Ngươi sờ eo lưng ta liền thoải mái nhiều hơn.”
“Eo lưng của bà từng bị lạnh, thời tiết thay đổi thì đau nhức rồi, về sau ta không có việc gì thì tới đây xoa bóp cho ngài.” Trình Y sống ở đây lâu cũng trở nên càng ngày càng thẳng thắn hơn, càng ngày càng vô tư, gặp ai bị đau đầu nhức mỏi không thoải mái . . . cô đều trị liệu cho đối phương mà không cần hồi báo.
“Được, ngươi là một người có khả năng.” Lão bà vẻ mặt hưởng thụ khen.
Trình Y thành thạo xoa bóp một lát, cảm giác thân thể cứng ngắt của bà dần dần biến chuyển thì thả dần tốc độ mát xa, bắt đầu trò chuyện với bà chuyện hàng ngày.
Trải qua nói chuyện phiếm Trình Y biết được bà từng có một đứa con trai, con bà mấy năm trước đi săn gặp mãnh thú nên chết rồi, còn con dâu sau một lần đi ra ngoài thì không có trở về. Không biết là đi ra ngoài bị người ngoại tộc bắt đi hay là bị dã thú ăn thịt, mà bọn họ để lại một đứa con trai bốn tuổi bị vu y chọn trúng trầm đáy sông tế điện Vu Thần, giờ bà không còn người thân nào.
Khi nhắc tới vu y rõ ràng tâm tình của bà không ổn định, cho dù bà cố gắng giữ cho âm thanh vững vàng nhưng ngay lúc này Trình Y đang mát xa cho bà nên cảm nhận được nhịp tim kích động của bà truyền đến.
“Đáng thương đứa cháu nhỏ mệnh khổ của ta, không có gặp qua người giống như ngươi vậy cố gắng bảo vệ tính mạng cho hắn, ài.” Bà nói xong liền đưa tay lau khóe mắt.
Trình Y không biết phải an ủi bà như thế nào, chỉ là lực tay nhẹ nhàng mềm mại hơn mang theo an ủi mát xa cho nàng.
“Ngươi tới là hỏi ta chuyện buổi sáng về Búp Bê hả?” Bà đột nhiên nói.
“Ách.” Trình Y bị đóan trúng tâm tư mà sửng sốt, sau đó xấu hổ gật đầu cười: “Đúng vậy ạ, ngài có thể nói cho ta biết không? Ngài thật sự tính ra hay là nhất thời có . . . vận khí tốt?”
“Ài, ngươi vì cứu những đồng nam đồng nữ kia không tiếc đắc tội vu y, bằng vào điểm này thì có thể tin ngươi! Ta không ngại nói cho ngươi biết, loại sự tình bói toán này ta cũng biết chút ít, mười lần thì tối thiểu cũng có chín lần tính đúng. Luận bói toán thì vu y mạnh hơn ta một chút, chỉ là năm đó bị nàng ta tính kế không thể tranh chức vu y.” Bà lão nói lên sự tình tiếc nuối năm đó với giọng điệu nhẹ nhàng, hiển nhiên đối với chuyện đáng tiếc trước kia đã không còn canh cánh trong lòng.
“Thì ra là còn có chuyện như vậy.” Trình Y kinh ngạc nói, nhìn về phía vu y: “Lấy năng lực bói toán của ngài, vu y nhiều lần liên tục tuyên bố muốn thiêu sống đồng nam đồng nữ tế Vu Thần là đúng hay không?”
“Đúng cái gì hả? Nàng ta chính là nói bậy bạ!” Bà lão lập tức ngồi dậy, hai mắt ôm hận trừng mắt ra cửa phòng cắn răng nói: “Lúc trước gặp phải đại nạn, ta đã từng tính qua, rõ ràng còn hai ngày nữa sẽ có trời mưa, lúc đó vu y hết lần này tới lần khác lại cố ý vì muốn tranh thủ công lao bịa đặt tung tin nói chuyện Vu Thần muốn đồng nam đồng nữ! Kết quả đứa cháu đáng thương của ta cũng vì như vậy mà không còn!”
“A, sao lúc trước ngài không vạch trần bà ta?” Trình Y dừng lại động tác trong tay, ngồi xuống cùng với bà lão.
“Vạch trần? Với ta chỉ là một thân một mình mẹ góa con côi thì lấy gì vạch trần?” Bà cụ mặt tràn đầy vết nhăn thoạt nhìn rất kích động, mãnh liệt lắc đầu với Trình Y: “Tộc nhân chỉ tin vu y chứ không tin ta, lúc trước ta vì muốn cứu đứa cháu của mình ta mạo hiểm đi vạch trần âm mưu của nàng, kết quả không cứu được nó mà ta còn bị đánh suýt chết!”
“Ngài biết bói toán, vì vậy tồn tại của ngài đối với vu y rất có cảm giác uy hiếp à?”
“Đó là đương nhiên, bất quá bây giờ ngoại trừ ta, ngươi đối với nàng ta còn có uy hiếp rất lớn.”
Trình Y nghe vậy cười cười, trấn an tâm tình đang kích động của bà sợ bà lại bị kích động, vì vậy không nói về vu y nữa. Thay đổi người khác hỏi: “Ngài về sau lại tính sao? Lần này Búp Bê có thể bình an trở về hay không?”
Bà lão hít sâu mấy hơi, ổn định lại chút tâm tình sau đó hừ lạnh nói: “Đã tính qua, quẻ tượng biểu hiện nàng không về được.”
“. . . . .”