Trình Y các nàng bận rộn từ nửa đêm chuẩn bị cơm canh cho các nam nhân xuất hành, rõ ràng rất đói bụng, nhưng khi bọn họ đi rồi lại không ai có tâm tư ăn uống gì. Mấy người chỉ chuẩn bị qua loa đơn giản chút ít cháo rau dại cho lão nhân và bọn nhỏ uống, còn lại vô luận là nam nhân hay là nữ nhân, đều rất trầm mặc làm việc của mình.
Người lưu lại chủ yếu đều mài vũ khí và gọt nhánh cây, dùng để làm bẫy rập. Mọi người đã thương lượng qua, bởi vì qua mấy trận chiến trong tộc chết quá nhiều nam đinh, đào một cái cạm bẫy đề phòng về sau lại có người bộ lạc khác đánh lén, còn có thể phòng dã thú quá đói có khả năng xông vào Bộ Lạc ăn thịt người.
Hôm nay bọn nhỏ cũng không còn chơi đùa, từng đứa đều rất an tĩnh, cả bộ lạc đều chìm trong lo lắng nặng nề bao phủ. Bởi vì lo lắng các tộc nhân đi ra ngoài báo thù, mọi người làm công việc không cách nào tập trung tinh thần. Khi Trình Y gọt nhánh cây vẫn luôn không yên lòng, đứt tay vài chỗ, dù chảy máu cô cũng không còn tâm tình chăm chú thanh lý, tùy tiện lau đi rồi không quản nữa.
Nhìn thấy máu lông mày của Trình Y không tự giác nhăn lại, cô khống chế không nổi suy nghĩ của mình. Trong đầu luôn hiện lên hình ảnh các tộc nhân bị thương đổ máu, đang suy nghĩ A Man xông pha chiến đấu thì rốt cuộc cô không thể ngồi đợi nữa. Ném đi nhánh cây đang làm nửa chừng, bỏ đao vào trong túi áo liền đi tìm Miểu .
Miểu đang thẩn thờ mài vũ khí, con mắt nhìn xa xăm hiển nhiên tâm tư đã bay tới nơi nào rồi.
“Miểu.”
Giật mình hoảng sợ, Miểu thu hồi tâm tư quay đầu hỏi: “Trình Y tìm ta có việc?”
“Không có việc gì, muốn nói chuyện phiếm thôi.” Trình Y ngồi xuống bên cạnh Miểu, khuôn mặt u sầu trả lời.
“Đang lo lắng A Man bọn họ sao? Ta cũng vậy, cái gì cũng làm không được.” Miểu mắt nhìn vũ khí mài nửa ngày cũng như không có mài, chán nản thất vọng thở dài.
“Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ thành công sao?” Trình Y ôm đầu gối kéo má, thanh âm rất nhỏ, như là đang hỏi Miểu vừa giống như đang nói một mình.
Miểu vặn lông mày nhìn về phương hướng A Thái rời đi, đáp: “Sẽ sao? Người ngoại tộc ít người hơn chúng ta.”
“Đúng, chúng ta nhiều người hơn bọn họ, hơn nữa là ăn no rồi mới xuất phát! Đánh những địch nhân đang đói bụng phần thắng thật lớn.” Trình Y nắm chặt tay để có thể thuyết phục mình cũng có thể thuyết phục Miểu kiên định lớn tiếng nói.
“Đúng! A Man và A Thái bọn họ sẽ không thua, nhất định có thể tiêu diệt thành công cái bộ lạc kia bình an trở về!” Hai mắt Miểu tỏa ánh sáng, nắm lấy tay Trình Y động viên cho nhau.
Hai người nhìn nhau, không biết là thật sự thuyết phục nhau hay là đang tự an ủi mình, tóm lại các nàng không còn ủ rũ như vừa rồi.
Lúc này, một bé trai sáu tuổi nức nở từ nơi không xa đi tới, đưa tới chú ý của Miểu và Trình Y.
“A Mộc làm sao vậy?” Trình Y quan tâm hỏi thăm.
Lúc A Mộc đứng trước mặt Trình Y và Miểu, mở to một đôi mắt đỏ bừng nức nở nói: “A Mộc nghe a mẫu nói Ada có khả năng không về được, hu hu, A Mộc muốn Ada trở về, không muốn hắn chết.”
Tâm tình vừa chuyển biến tốt lúc này lại rơi vào đáy cốc, Trình Y kéo A Mộc đang khóc đến lợi hại hơn nhu hòa lau nước mắt cho hắn, dỗ dành nói: “Ada của ngươi sẽ không chết, đừng khóc.”
“Mỗi lần đi ra ngoài đánh người xấu đều chết không ít người, lần này cũng sẽ có người chết hu hu.” A Mộc đã hiểu chuyện, không dỗ dành dễ dàng như vậy.
“Ada của ngươi mấy lần trước có đi ra ngoài đánh người xấu không?” Miểu hỏi.
“Có đi.”
“Vậy Ada ngươi không phải khỏe mạnh mà trở về đó thôi? Lần này khẳng định cũng sẽ bình an trở về.”
A Mộc có phần bị thuyết phục, sửng sốt một lát rồi lại khóc lên: “A mẫu nói lần này không giống vậy, Ada. . . . . .hu hu.”
Lần này quả thực là không giống nhau, đánh lâu dài hao tâm tổn sức lại hao tổn lực. Trong mùa đông thiếu thốn thức ăn nghiêm trọng càng tệ hơn. Cho nên A Man bọn họ tính toán giải quyết một lần cho xong. Hôm nay là lần quyết chiến cuối cùng của hai tộc, không phải ngươi chết chính là ta vong, thương vong chỉ nhiều không chứ phải ít hơn.
Hai chị em dâu nhìn nhau, thấy được trong mắt đối phương là lo lắng và khủng hoảng cực lực che dấu.
Hít sâu một hơi đè xuống cảm xúc xao động, Trình Y mỉm cười với mộc nói: “Ada của ngươi không thích A Mộc khóc, nếu như lúc hắn trở lại biết rõ ngươi đã khóc sẽ rất tức giận, A Mộc nghe lời, nhanh đi về nhà tìm a mẫu ngươi đi.”
Hiển nhiên A Mộc rất sợ Ada tức giận, muốn khóc lại không dám khóc, dùng ánh mắt đáng thương chờ mong lại sợ thất vọng nhìn qua Trình Y: “Thật sự? Ada của ta thực sẽ trở về?”
“Sẽ!” Trình Y dùng sức gật đầu.
A Mộc thôi khóc mỉm cười, lau nước mắt nói: “A mẫu nói Trình Y sẽ không gạt người, ngươi nói Ada sẽ không chết thì nhất định không chết, giờ A Mộc trở về nói cho a mẫu.” Nói xong cũng cao hứng chạy đi.
Trình Y nhìn qua bóng lưng vui sướng của A Mộc mà ngẩn người, đứa bé này tin tưởng cô như vậy, bởi vì cô thuận miệng nói một câu an ủi đã cao hứng thành như vậy, lỡ như sau cùng Ada của hắn không có trở về. . . . . .
“Đừng suy nghĩ nhiều.” Miểu biết rõ Trình Y đang lo lắng cái gì.
“A Mộc tín nhiệm ta như vậy, vạn nhất Ada của hắn không có trở về, cho hắn hi vọng lại để cho hắn thất vọng. . . . . .”
“Thôi, đây không phải trách nhiệm của ngươi, ngươi cũng không phải là vu y.” Vu y nói sai sẽ bị tộc nhân trách cứ, những người khác thì không sao cả.
“Chỉ mong hết thảy thuận lợi, các tộc nhân không phải thương vong quá nhiều.” Trình Y nhìn xa xa lẩm bẩm nói.
Thời gian chờ đợi là dày vò, Trình Y hận không thể vặn kim đồng hồ, cảm giác đã qua thật lâu, kết quả nhìn đồng hồ mới phát hiện chỉ mới qua một giờ.
Khó khăn đến trưa, Miểu đột nhiên đi đến trước mặt Trình Y nói: “Chúng ta ăn chút cơm, sau khi ăn no chúng ta phải đi tìm bọn hắn!”
Trình Y nghe vậy mở to mắt nhìn qua, ánh mắt của Miểu lộ ra vài phần hung ác hăng hái, đó là muốn đi giết địch mới có ánh mắt này, xem ra nàng là đã quyết định muốn đi tìm A Thái bọn họ.
“A Man nói để cho chúng ta chăm sóc già trẻ trong tộc.” Nội tâm Trình Y đang giãy dụa, cô lo lắng cho A Man, rất muốn đi xem hắn thế nào, nhưng lại không muốn làm trái lời hắn dặn dò trước khi đi.
“Ta mặc kệ, ta muốn đi tìm A Thái, cái gì trông coi bộ lạc, trong mắt ta A Thái là quan trọng nhất! Hắn có thể tốt thì có mắng ta đánh ta cũng không sao. Nếu như hắn bị giết rồi, cũng phải do tự tay ta đem thi thể của hắn trở về chôn cất!” Miểu đứng nghiêm, một đôi con ngươi đen lại sáng thần kỳ, đây là vì người yêu mà dũng cảm liều lĩnh.
Đột nhiên huyết dịch Trình Y sôi trào, đúng như vậy, mệnh của A Man là quan trọng nhất, cho dù có ngoài ý muốn, cũng phải gặp mặt hắn cuối cùng! Cái gì nhắc nhở, cái gì bảo vệ tộc nhân, cô coi trọng tộc nhân như vậy hoàn toàn là bởi vì A Man, A Man sống thì cô sống, A Man chết thì cô có còn sống cũng không còn niềm vui thú rồi. Yêu A Man làm cho cô vui vẻ chịu đựng cuộc sống lạc hậu ở thời viễn cổ này, nếu như mất đi lực lượng chèo chống sự sống của cô, vậy thì cô ở nơi này còn có ý nghĩa gì!
“Ngươi đi không?” Miểu biểu lộ buông lỏng của Trình Y, hỏi tới.
“Đi!” Trình Y đứng lên, nắm chặt tay nhìn Miểu: “Chúng ta dẫn người đi bắt cá, sau khi ăn no thì xuất phát.”
Bởi vì nguy hiểm, cho nên Trình Y và Miểu chỉ tính toán hai người đi, thần sắc tự nhiên mang theo mấy người phụ nhân đánh bắt cá, không để cho người khác nhìn ra cái gì .
Trước khi đi, Trình Y nghiêm túc kiểm tra một lần mấy người bị thương lần trước đánh nhau còn chưa hồi phục. Tiêu độc một lần nữa rồi băng bó kỹ cho miệng vết thương cho bọn họ, lại giúp đỡ mấy người nữ nhân dỗ dành hài tử đang khóc.
“Chuẩn bị xong chưa?” Miểu cầm trong tay một đầu gậy gộc ngắn đi vào trong phòng Trình Y.
“Chờ một chút.” Trình Y kiểm tra lại hòm thuốc, đem một đống cỏ cầm máu lá Diệp Tử tiêu sưng nhét vào trong khe hở phía sau hòm thuốc bước đi.
Miểu cầm gậy gộc đi là dự định đánh nhau với người ngoại tộc, mà trong lòng Trình Y biết rõ bản thân mình không đánh lại ai, vào chiến trường tuyệt đối là thêm phiền cho người nhà, tác dụng duy nhất của cô là cứu người.
Trước đó Trình Y đã làm cho tất cả mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, nói cho mọi người nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt. Nghỉ ngơi tốt chờ A Man bọn họ khi trở về mới có đủ tinh lực cùng khí lực chăm sóc một đám người bị thương.
Bởi vì lời nói của Trình Y ở trong tộc vẫn có chút phân lượng, hơn nữa nửa đêm liền thức dậy làm việc nên các nữ nhân cũng mệt mỏi. Vì vậy đều rất nghe lời trở về phòng nghỉ ngơi, cho nên để cho Trình Y và Miểu dễ dàng cùng nhau vụng trộm trốn đi.
Đề phòng các tộc nhân sau khi tỉnh lại tìm không thấy các nàng sốt ruột, Trình Y nhờ bà lão bói toán đi qua nói cho các tộc nhân cô và Miểu đi tìm A Man bọn họ, để cho mọi người không cần lo lắng.
Thời tiết rét lạnh, từ giữa trưa thì gió nổi lên, hai nữ nhân đều nghiêm cẩn che chắn cho mình, dùng da thú làm nón bao lại, chỉ lộ đôi mắt.
Hai bộ lạc cách nhau không gần, khoảng chừng mười dặm, Miểu và Trình Y đi rất nhanh, trên đường đi không ai nói chuyện, đều ngóng trông mau chóng đến nơi.
Trên đường đi không gặp phải động vật nào, mùa thu thì còn có thể nhìn thấy có con thỏ nhỏ và các loại loài chim ẩn hiện, hiện tại phần lớn động vật đều ngủ đông, rất khó phát hiện.
Bởi vì đi nhanh, Trình Y và Miểu đều xuất mồ hôi, như vậy mới không cảm thấy lạnh.
Cách mục đích càng ngày càng gần thì Trình Y và Miểu nghe được tiếng đánh nhau không kịch liệt lắm, còn có tiếng rên rỉ thống khổ của người bị thương, hai người trừng mắt liếc nhau sau đó nhanh chóng chạy về hướng thanh âm truyền ra.
Thanh âm đánh nhau không kịch liệt, nói rõ cuộc chiến đã đến hồi kết, người hai phe tiêu hao hơn phân nửa khí lực.
Lúc Trình Y và Miểu đến gần, chứng kiến nguyên một đám người té trên mặt đất hoặc chết hoặc che miệng vết thương rên rỉ không ngớt. Máu đỏ thấm đầy đất rất chói mắt, mùi máu tươi nồng nặc theo gió đánh tới trước mặt, cho dù cái mũi được da thú thật dày che kín cũng ngửi thấy được, làm cho hai người xuýt chút nữa ngạt thở đem cơm vừa ăn được phun cả ra.
Trong sân chỉ còn lại không đến hai mươi người đang đánh nhau, Trình Y và Miểu nhịn hô hấp toàn thân căng cứng nhìn qua giữa sân, trong đó có A Man, A Thái. Hai người đều bị trọng thương, rất xa có thể thấy được trên người bọn họ miệng vết thương theo động tác kịch liệt của bọn họ mà máu chảy liên tục. Nhưng bọn hắn đang chém giết đỏ cả mắt, cho dù cước bộ đã lạng choạng, vẫn như cũ chống đỡ một hơi sừng sững không ngã.
Đúng lúc này, đột nhiên có một người nam nhân ngoại tộc rời khỏi đội ngũ lén lút lẻn đến sau lưng A Man đang toàn lực đánh địch nhân, đâm trường mâu tới A Man.
“A Man cẩn thận!” Trình Y kinh hãi hô to.
Chuyên tâm tấn công địch A Man bất thình lình nghe được tiếng của Trình Y lại càng hoảng sợ, vô ý thức quay đầu lại, lần quay đầu này vừa vặn bày ra chổ hiểm tới trước mũi trường mâu. Nhưng đối với phương hiển nhiên là muốn đánh vào giữa, vì vậy dùng hết toàn lực. Mặc dù không có trúng chỗ hiểm, nhưng trường mâu sắc bén cơ hồ đâm vào trong thân thể A Man.
“Anh!” A Thái hoảng sợ hô to, chính hắn cũng đang ở vào tình huống nguy hiểm, vừa phân tâm lập tức ở vào trạng thái bị động.
Nhìn thấy toàn thân nhuốm máu của A Man, Trình Y chỉ cảm thấy đầu óc ông ông, trong nháy mắt trái tim thót lên tới cổ họng, cũng không kịp nghĩ nhiều, chỉ để ý tình huống trước mắt. Trước khi vứt rơi hòm thuốc, cô cầm lấy dao găm chạy tới hướng nam nhân kia đang có ý đồ rút vũ khí ra.
A Man bị đau, bất chấp Trình Y đột nhiên xuất hiện, đưa ra trường mâu đâm tới phía trước, thành công bức lui địch nhân buông ra trường mâu không kịp nhổ xuống. Đúng lúc này Trình Y ở phía sau lưng dùng sức vung đao đâm lên người hắn.
Những điều này chỉ phát sinh trong nháy mắt, Miểu cũng gia nhập vào trận chiến, bởi vì Trình Y giết chết một người, hơn nữa có Miểu rất có khí lực và kinh nghiệm đi gia nhập, quân địch lập tức rơi vào hoàn cảnh xấu.
“Ai cho ngươi tới?! Mau tránh ra!” A Man phẫn nộ trừng mắt hét to với Trình Y bởi vì giết người mà thân thể có chút run run. Đưa tay dùng sức rút ra trường mâu đâm vào trong cơ thể gây vướng víu, máu lập tức phun ra. Vốn bị thương không nhẹ, bởi vì như vậy mà thân thể A Man nặng nề lung lay, nếu không có kịp thời dùng trường mâu đương chống đỡ, hắn liền ngã xuống.
“A Man!” Trong lúc người mình yêu thương rơi vào hoàn cảnh cực độ nguy hiểm, Trình Y đã bất chấp sợ hãi, vốn nhỏ gầy lại không hề có lực công kích nhưng bởi vì phải bảo vệ người yêu bị trọng thương cô lập tức biến thành nữ chiến thần. Nắm chặt đao hướng tới địch nhân bị A Thái đánh cho không ngừng lui về phía sau cách A Man càng ngày càng gần mà đâm vào chổ hiểm phía sau lưng hắn.
Liên tục giết hai người, đều là lúc địch nhân đưa lưng về phía Trình Y, hơn nữa là do bọn họ không rảnh chú ý cô. Một khi chính diện giao phong, Trình Y chỉ cầm dao găm nho nhỏ sẽ lập tức mất mạng trước mặt địch nhân cầm trường mâu.
Bất quá cũng may mà giết được hai người, hơn nữa Miểu cầm gậy gộc đánh lén vài địch nhân đã bị trọng thương, vì vậy rất nhanh, A Thái bọn họ hợp lực giải quyết hết năm sáu địch nhân còn lại.
Thấy đã diệt hết kẻ địch, A Man rốt cuộc nhịn không được mà té xuống.
“A Man!” Trình Y lập tức ôm lấy hắn, nhưng bởi không có sức lực chống đỡ cho A Man cao lớn, hai người cùng ngã trên mặt đất.
“Anh bị thương nghiêm trọng, Trình Y nhanh cầm máu cho hắn.” A Thái bị thương nhẹ, tạm thời không đáng ngại, tiến lên muốn ôm A Man đi tới nơi sạch sẽ hơn.
“Đừng di chuyển hắn! Đem hòm thuốc của ta lại đây.” Trình Y cản tay A Thái lại lớn tiếng yêu cầu.
Nghe vậy, Miểu lập tức chạy đi tìm hòm thuốc.
Trình Y có đặc biệt chuẩn bị mà nấu qua nước sôi, cô lấy đao cắt y phục trên người A Man, nói với A Man đã lâm vào trạng thái hôn: “A Man, ngươi cố chống đỡ một chút.”
A Thái và bốn tộc nhân không có ngã xuống đều đang ngồi xuống khẩn trương nhìn A Man, không còn tâm tư lo lắng những chuyện khác.
Trị thương Trình Y đã làm vô số lần, trừ độc, giảm đau, bôi thuốc lại băng bó rất nhanh liền xong, chủ yếu là cô băng bó cầm máu cho A Man. Vài miệng vết thương trọng yếu phải đợi sau khi trở về tộc tinh tế khâu lại cho hắn, tình huống bây giờ không cho phép.
“A Man!” Vài người thấy A Man nhắm mắt cả kinh rống to.
“Đừng lo lắng, hắn chỉ là ngất đi thôi, không có nguy hiểm tánh mạng.” Trình Y vội vã trấn an nói.
Mọi người nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, A Man là tộc trưởng kế nhiệm của bọn hắn, đương nhiên không thể xảy ra ngoài ý muốn.
Vừa băng bó kỹ vết thương, không nên lập tức cử động, vì vậy Trình Y phân phó một người trong coi A Man, còn cô thì cầm hòm thuốc đi khám và chữa bệnh cho tộc nhân khác bị mất máu quá nhiều.
Người ngã xuống trên mặt đất có một nửa là người ngoại tộc trong đó, có mấy người hấp hối còn lại toàn bộ chết hết. Phóng tầm mắt, trong số người còn sống thì người bổn tộc chiếm tỉ lệ nhiều hơn.
Miểu tới hỗ trợ cho Trình Y, còn lại vài người đi theo A Thái đi giải quyết triệt để người ngoại tộc té trên mặt đất nhưng chưa chết.
Có thể nói A Man và A Thái đã trả thù cho tộc trưởng, người ngoại tộc đã bị tiêu diệt toàn bộ, chỉ là bổn tộc thương vong cũng cực kỳ thảm trọng. Cũng may rất nhiều người chỉ là bị thương nặng, không có nguy hiểm tánh mạng.
Trong quá trình cứu chữa, Trình Y nghe A Thái nói người ngoại tộc rất hung mãnh. Ban đầu là đi cùng với các nữ nhân dụ ra để giết vài người, nhưng còn lại những người này khó đối phó. Người đi theo các nữ nhân phần lớn bị trọng thương, người không có gì đáng ngại tất nhiên bị A Man mệnh lệnh đi theo một bên trông coi, phụ trách chiếu cố người bổn tộc bị thương.
Cũng nhờ những nữ nhân này đã dùng da thú băng bó cầm máu cho đại bộ phận người bị thương, giờ đây Trình Y cũng nhẹ nhàng hơn.
Trận chiến lần này cực kỳ huyết tinh, người ngoại tộc ít người hơn A Man bọn họ với lại bị đói bụng, nhưng mà lực chiến đấu của bọn hắn thật kinh người, đả thương rất nhiều người. Nói tóm lại, lần này bên phía A Man chỉ bị thương nhiều người chết thì ít, mà địch quân thì tử vong toàn bộ.
Người bị thương quá nhiều không có phương tiện mang về, vì vậy A Thái sai người trở lại Bộ Lạc gọi người .
“Những kẻ đáng giận này đánh chết vô số huynh đệ chúng ta, chỉ đánh chết bọn họ quả thực quá tiện nghi, chúng ta phải ăn thịt của bọn hắn!” A Thái oán hận nói.
“Được!” Các tộc nhân không chết còn có khí lực nói chuyện đều ủng hộ.
“Giết địch một ngày mọi người đều đói bụng, nhanh chóng rửa sạch sẽ bọn họ rồi nướng lên ăn, để cho các tộc nhân chút nữa tới trợ giúp chúng ta cùng nhau chia xẻ thịt của kẻ thù!” Sau khi A Thái nghiến răng nói xong kêu mọi người theo hắn bận rộn .
Đói bụng hơn nửa ngày tộc nhân đều đến giúp, ăn thịt kẻ thù đều làm cho bọn họ vui vẻ chờ mong hơn so với ăn thịt bất luận con mồi nào, mọi người đã không thể chờ đợi được . . . . . .