Nghĩ đến Bảo Bảo mới sinh làn da mềm mại, sợ chất liệu quần áo bình thường sẽ gây mẩn đỏ cho bé. Vì vậy Trình Y lấy ra áo chẽn cô mặc trên người lúc xuyên qua sửa lại, làm thành áo trong có thể bao bọc trẻ nhỏ mới sinh, còn lại một ít vải thừa thì bao bọc bên ngoài tấm da thú được cẩn thận chọn lựa nấu trong nước nóng làm hai cái tã lót.
Trong lúc ở cữ không tiện làm việc, vì vậy Trình Y đều đã may xong quần áo hài vớ cho Bảo Bảo có thể mặc trong hai ba tháng. Cô không cần lo lắng sau khi sinh thì không đủ sữa cho bé, trong tộc có mấy người phụ nhân vừa mới sinh xong, đến khi cô sinh thì mấy người phụ nhân còn chưa cho hài tử cai sữa đâu, các tộc nhân đều nhiệt tình, sẽ không có ai cự tuyệt cho hài tử uống sữa ké.
Hôm nay khí trời tốt, Trình Y không muốn ở trong phòng, vì vậy lấy tay nâng bụng đi ra bên ngoài, ngồi lên một cái thớt gỗ đặc biệt làm cho cô.
Bên ngoài rất náo nhiệt, các nữ nhân đang làm công việc, bọn nhỏ đang chơi đùa, thỉnh thoảng sẽ truyền đến thanh âm quát tháo, là đứa nhỏ nghịch ngợm bị người lớn mắng.
Trước kia không cảm thấy gì, gần đây Trình Y đặc biệt thích xem tiểu hài tử và cha mẹ nó sinh hoạt cùng nhau. Cho dù là bọn nó làm cho cha mẹ tức giận tới mức giơ chân, hoặc là bị cha mẹ đuổi theo đánh cho mặt mũi bầm dập, cũng làm cho cô cảm thấy ấm áp. Cũng không phải lần đầu tiên mà nghĩ sau này mình cùng con ở chung sẽ là tình cảnh gì. Hài tử rất nghe lời thì cô vui vẻ sờ đầu nó khen ngợi nó, hay là hài tử quá bướng bỉnh sẽ bị cô cầm cây chạy đuổi theo?
“Nghĩ gì thế, cười đến miệng đều không khép lại được.” Vào lúc Trình Y lâm vào ảo tưởng ngọt ngào thì Miểu đến.
“Không nghĩ gì, ngươi đến rồi, nhanh ngồi xuống.” Trình Y mời Miểu đến ngồi xuống cùng mình, Miểu cũng đang mang thai, đã bốn tháng, bụng đã nhô lên, A Thái thật vui mừng, đối với Miểu càng để ý săn sóc.
Miểu cẩn thận ngồi trên thớt gỗ với Trình Y, liếc xéo Trình Y cười hỏi: “Vừa rồi đang cười cái gì? Là đang nghĩ đến Bảo Bảo của ngươi đi?”
“Quả nhiên là người sắp làm mẹ, thật hiểu tâm tư của ta.” Trình Y vuốt bụng tròn vo mỉm cười, nhìn Miểu trêu ghẹo nói: “Sao giờ lại ra đây? Không phải A Thái trông chừng ngươi rất kỹ sao?”
“Tại hắn lần đầu làm cha nên chuyện bé xé ra to thôi, đi ra một chút thì có làm sao.” Miểu nói lảm nhảm, mặc dù nói lời phàn nàn..., nhưng hai đầu lông mày lại tràn đầy hạnh phúc và cảm giác thỏa mãn vì được coi trọng.
“Hôm nay giống như hắn không có đi ra ngoài? Vậy ngươi cẩn thận đi, lập tức hắn sẽ tìm ngươi trở về.”
“Sẽ không, hắn bị những nữ nhân kia quấn lấy, không tới nhanh được.” Miểu vô tình khoát khoát tay.
Trình Y nghe vậy thì hiểu rõ gật đầu, tập tục ở đây “vợ cả” chưa có hài tử trước, thì “Thiếp” không thể sanh con. Cho nên sau khi nam nhân ở cùng phòng với bọn họ đều phải ăn một loại lá Diệp Tử mang tính âm, như vậy sẽ không dễ dàng mang thai. Hiện tại Miểu đã hoài thai, ba nữ nhân khác của A Thái cũng không cần bận tâm nữa, thừa dịp Miểu đang mang thai không thể hầu hạ A Thái, tất nhiên là kiếm đủ mọi cách đoạt A Thái.
“Ngươi cảm thấy ngươi đang mang thai con trai hay gái?” Trình Y thay đổi chủ đề.
“Đương nhiên là con trai, bộ lạc chúng ta thiếu nam nhân, ngươi thì sao?”
“Ta không sao cả.” Cũng không tính sinh một đứa, cái thai này là nam hay là nữ cũng không quan trọng. Cô chỉ hy vọng từ nay về sau có con trai lại có con gái, có thể gom góp thành chữ “Hảo“.
(好: tốt( hảo) được ghép từ hai chữ: 女: con gái; 子: con trai)
Miểu liếc mắt nhìn Trình Y mang thai, lại nhìn một chút dáng người của nàng nhỏ gầy hơn mình, nhịn không được lo lắng nói: “Ngươi nhỏ gầy như vậy, lại mang thai đầu, đến lúc đó sẽ ăn không ít khổ.”
“Không có việc gì, có mấy bà mụ có kinh nghiệm.” Trình Y cúi đầu nhìn về phía bụng của mình, trìu mến mà lại nghiêm túc nói: “Đây là hài tử đầu tiên của ta và A Man, liều chết cũng phải sinh nó ra.”
“Này này, đừng nói cái chữ kia! Nếu ngươi là thật có cái gì, anh sẽ nóng nảy chết.” Miểu trừng Trình Y.
“Ha ha, yên tâm đi, vì A Man và Bảo Bảo, lúc sinh có đau ta cũng phải nhịn xuống.” Trình Y dùng lời nói vui sướng che dấu lo lắng, ở đây lúc sinh có thể qua được hay hoàn toàn phải xem vận khí.
“Ngươi mau sinh đi, đến lúc đó vừa ở cử xong vừa vặn giúp ta làm vài món tiểu y.” Miểu đi săn làm việc cần thể lực rất giỏi giang, về phần thêu thùa may vá thì không có sở trường, làm được quần áo để mặc nhưng không đẹp. Từ khi nàng đến xem Trình Y làm vài món y phục nho nhỏ và dùng da thú làm hài cùng bít tất thì tâm tư ngứa ngáy rồi.
“Ngươi đều nói vô số lần rồi, ta nhớ mà.” Trình Y bật cười, Miểu kiên trì không chịu để cho những “Tỷ muội” kia làm giúp quần áo cho con nàng, cho dù biểu hiện không hề để ý trượng phu có những nữ nhân khác, nhưng ở một vài chi tiết nhỏ vẫn có thể nhìn ra nàng bài xích.
“Mặc đồ do ngươi làm, Bảo Bảo của ta thật có phúc.” Miểu đang vui vẻ cười, đột nhiên nhìn thấy A Thái đang bước nhanh đi tới, nhịn không được mắt trợn trắng.
“Biết ngay ngươi tới nơi này, bên ngoài lạnh lẽo, theo ta về đi.” A Thái đi tới chào Trình Y sau đó liền thật cẩn thận vịn cánh tay Miểu đỡ nàng dậy.
“Làm sao ngươi đến nhanh như vậy?” Miểu rất bất mãn, nàng mới vừa tới có một lát.
“Chị dâu mệt mỏi, ngươi ở đây sẽ quấy rầy nàng nghỉ ngơi.” Sau khi A Thái nói xong không để ý Miểu kháng nghị cường thế lại không mất ôn nhu mang nàng đi.
Nhìn Miểu và A Thái rời đi, khóe miệng Trình Y không tự giác cười vui vẻ, một đôi vợ chồng cảm tình rất tốt, nếu A Thái không có những nữ nhân khác thì thật hoàn mỹ, đáng tiếc sự thật không như vậy.
Bên ngoài có chút lạnh, Trình Y không có nán lại mà trở về phòng .
Khi Trình Y mang thai giữa tháng chín thì Bảo Bảo trong bụng của nàng đợi không được muốn đi ra. Khi đó Trình Y đang ăn cơm trưa, A Man bưng thịt và cháo tộc nhân nấu xong vào phòng. Hai người đang ăn cơm, mới vừa ăn một nửa thì bụng Trình Y bắt đầu đau .
“Ai nha.” Trình Y bỏ chén xuống ôm bụng, nói với A Man đang trừng lớn mắt có vẻ bối rối: “Ta sắp sinh, gọi bà đỡ đi.”
A Man nghe vậy liền đứng lên, chạy đi như bay, bởi vì quá sợ quá mau chân đạp phải gò đất suýt té ngã, lảo đảo chạy ra rống to với tộc nhân đang ăn thịt: “Trình Y sắp sinh, bà đỡ mau tới đây!”
Các bà mụ còn chưa ăn xong, nghe vậy lập tức buông thịt nướng vội vàng chạy tới, có ăn nữ nhân ăn xong hỗ trợ đi nấu nước .
Lúc sinh cần dùng đến cây kéo, đao, khăn mặt cùng quần áo tã lót của bảo bảo đều đặt ở một cái túi đặt ở bên giường, chỉ chờ đến lúc sinh là có thể dùng bất cứ lúc nào.
A Man bị đuổi ra bên ngoài, bởi vì vừa mới bắt đầu nên phản ứng đau bụng sinh còn chưa dày đặc, Trình Y cởi quần nằm xuống sau đó bị bà đỡ yêu cầu ăn phần cơm còn lại.
Quần áo nửa người dưới đều cởi đi, dùng một tấm da thú dày làm chăn mền che phủ. Trình Y sợ vào lúc sinh bị cảm lạnh nên cô nhờ người ta ở ngoài cửa nhóm lửa, như vậy trong phòng sẽ ấm áp hơn.
“Nữ nhân sanh con dễ dàng lắm, không cần lo lắng.” Có nam nhân đã làm cha thấy mặt mũi A Man trắng bệch, buồn cười tới khuyên.
A Man lắc đầu cự tuyệt rời đi: “Trình Y là thai đầu, thể cốt của nàng không cường tráng như những nữ nhân khác.”
“Bốn bà đỡ thì có thể có chuyện gì?” Các tộc nhân đối với hành vi Trình Y lại có bốn bà đỡ thì tỏ vẻ ngạc nhiên. Bình thường lúc nữ nhân sinh nhiều lắm là có một bà đỡ, thậm chí có người không cần bà đỡ mà tự mình sinh ra.
“Các ngươi đi ăn đi, đừng để ý tới ta.” Lông mày A Man nhăn lại, cảm thấy bất mãn với tộc nhân ở bên cạnh quấy nhiễu tâm tư của hắn, nhưng áp chế nóng nảy mà không có nổi giận.
Một người khác thấy sắc mặt A Man không tốt, lôi kéo người còn muốn tiếp tục khuyên can rời đi, lúc rời đi còn không quên an ủi A Man: “A Man đừng quá sốt ruột, có nhiều bà đỡ như vậy, mẹ con Trình Y tuyệt đối không có việc gì.”
A Man cũng không để ý mà gật đầu, hắn giống như đại thụ(cây to) trăm năm đứng thẳng tắp ở ngoài phòng thủ hộ lấy nữ nhân của hắn đang sinh Bảo Bảo.
Nước nấu xong, Trình Y kêu bà đỡ bỏ kéo và khăn mặt vào nấu, cương quyết yêu cầu các nàng đi rửa tay, các bà mụ vừa mới nướng thịt, trên tay không sạch sẽ, cô không thể chấp nhận bị đỡ đẻ như vậy.
Trong nội tâm các bà mụ nói thầm lắm chuyện, nhưng bởi vì A Man đang ở bên ngoài, các nàng không dám không nghe, không tình nguyện đi ra ngoài cẩn thận dùng nước nóng rửa tay sạch sẽ mới vào nhà.
Đau bụng sinh còn chưa liên tục, lần đầu sanh con Trình Y khó tránh khỏi có chút khẩn trương. Sợ mình không thả lỏng ảnh hưởng sinh sản, vì vậy nói chuyện với các bà mụ để dời đi chú ý, nói đến miệng khô Trình Y bắt đầu đổ mồ hôi. Cảm giác khẩn trương phai nhạt không ít, nên không nói nữa để bảo tồn thể lực.
“Trình Y sắp sinh?” Miểu nâng bụng bước nhanh đi đến bên người A Man hỏi.
“Ừ.” Trình Y không kêu rên, tâm tình A Man bắt đầu xoắn lại, không có tâm tư để ý tới Miểu hỏi thăm, cũng không biết nàng hỏi cái gì, ai hỏi cái gì hắn đều trả lời một từ ừ.
A Thái khẩn trương hề hề đuổi đi theo, kịp thời giữ chặt Miểu muốn vào phòng xem Trình Y, cau mày nói: “Ngươi đừng đi vào, người nhiều, thân thể này của ngươi đi vào chính là quấy rối.”
Miểu cúi đầu mắt nhìn bụng mang thai đã nhô cao, ý thức được vừa rồi mình kích động, nghe bên trong thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng rên rỉ của Trình Y, nàng sốt ruột: “Ta lo lắng .”
Nghe vậy, tóc A Thái muốn dựng lên, lôi kéo Miểu đi trở về: “Nghe nói thai đầu rất lâu mới có thể sinh ra, ngươi không thể luôn ở bên ngoài chờ, chờ chị dâu sinh xong ngươi lại qua.”
Miểu liên tiếp quay đầu lại nhìn, nàng không muốn đi, cũng biết A Thái nói đúng. Hiện nay nàng đã mang thai sáu tháng tình huống này không thích hợp ở lại chờ đến sinh xong, đành bất đắc dĩ ngoan ngoãn theo A Thái đi trở về. Nàng để cho ba người “Tỷ muội” thay phiên đi qua xem, có biến lập tức báo lại cho nàng.
Lại qua hơn một giờ, Trình Y bắt đầu đau thúc, mồ hôi rơi như mưa, đau đến cô phải gắt gao cắn chặt răng, nhưng tiếng rên rỉ vẫn không ngừng tràn ra.
Các bà mụ không hề nói chuyện, đều tập trung tinh thần đỡ đẻ, xương chậu của Trình Y so với nữ nhân trong tộc hẹp hơn, lúc sanh con nhất định sẽ thống khổ hơn, các bà mụ cũng không dám lơ là.
Vỡ nước ối, sản đạo mở ra, Trình Y sợ mình la to hao mòn thể lực, cầm lấy khăn da thú nhét vào trong miệng cắn chặt, dưới thân không ngừng truyền đến đau nhức thấu tim làm nàng hận không thể lập tức chết đi. Hai tay nắm chặt da thú dưới người gân xanh đều nổi cả lên, da thú bị nàng chà đạp không còn hình dáng.
Tiếng rên rỉ của Trình Y đột nhiên nhỏ lại, A Man lập tức luống cuống, bất chấp tất cả mà khẩn trương hô to: “Trình Y, ngươi làm sao rồi?”
Một bà đỡ vội vàng trả lời thay cô: “Nàng không có việc gì, ngươi không được vào!”
A Man nhấc chân muốn đi vào bị ép dừng lại, không biết tình huống trong phòng, gấp đến độ hắn xoay tròn chung quanh, tóc đều bị hắn nhổ rớt vài nắm, mắt điếc tai ngơ với lời an ủi của người bên ngoài. Tất cả tinh lực của hắn toàn bộ đặt ở trên người Trình Y đang ở trong phòng sinh con. Nàng khó chịu rên rỉ một cái làm cho lòng của hắn đều run rẩy một cái, nàng không rên rỉ lòng của hắn lại càng run sợ hơn .
“Sắc mặt A Man thật là khó coi.”
“Tay của hắn run thật thật lợi hại.”
“Hắn chảy mồ hôi rồi.”
“Trình Y thật phúc khí, nàng sanh con làm cho nam nhân giống như lo lắng cái gì, lúc đầu ta sinh con đau đến kêu gào thì nam nhân của ta còn vui mừng.”
“Ngươi đương nhiên không giống rồi, Trình Y nào có khỏe mạnh như ngươi, nàng. . . . . .”
“Hư, ngươi nói nhỏ một chút.” Người nói chuyện ánh mắt quét tới A Man.
Thấy sắc mặt A Man càng trắng không còn chút máu, người chung quanh cũng không dám nói lung tung .
“Sản đạo mở, dùng sức mở rộng thêm một chút.”
“Hít sâu, ta hít vào thì ngươi hít vào, ta thở ra thì ngươi thở ra, nào, hít vào . . .”
“Đừng ngất đi, chịu đựng.”
“Chúng ta thấy đầu đứa bé rồi, kiên trì một chút.”
Bốn bà đỡ đầu đầy mồ hôi nói, lúc Trình Y muốn ngất đi đã có người véo cô một cái, bây giờ là giai đoạn quan trọng, người lớn không thể có sơ sót gì.
Cho tới bây giờ chưa từng bị đau như vậy, Trình Y cảm giác giống như nửa người dưới của mình bị người ta thô lỗ dùng thanh sắt xuyên qua, cũng không nhịn được nữa kêu đau ra tiếng. Cảm giác lần sau đau hơn lần trước, cảm giác có cái gì ở dưới thân muốn thoát ra ngoài, đau đến mỗi một lần cô đều cho rằng mình sắp chết.
Nghe được tiếng kêu thảm của Trình Y A Man không bình tĩnh được nữa, nhấc chân muốn vào nhà, hô to: “Trình Y, ngươi cố chịu đựng!”
Tộc nhân đang chờ ở một bên thấy vậy sợ tới mức vội vàng giữ chặt A Man: “Ngươi không thể đi vào, sẽ làm bà đỡ nữ nhân của ngươi và hài tử gặp nguy hiểm.”
A Man nghe vậy không dám tiến vào, dừng bước đứng lại toàn thân cứng ngắc , hai mắt cũng không nháy một cái căng thẳng nhìn chằm chằm vào trong phòng, Trình Y kêu rên một tiếng thân thể của hắn liền run rẩy một cái.
“Đầu đứa bé đi ra, lại dùng sức!”
“Cắn răng lại dùng sức!”
Trình Y kêu gào đến khàn cả giọng, đã ở vào trạng thái mơ màng, dùng lực cũng là phản ứng bản năng, nghe được bà đỡ kêu dùng sức cô muốn dùng sức nhưng không còn có tí sức lực nào.
“Nhanh nhanh, còn một bước ngươi không thể ngất!” Một bà đỡ lớn tiếng quát Trình Y.
Nghe được Trình Y muốn ngất..., A Man giật mình phục hồi tinh thần lại, vung mạnh cánh tay của hai người đang giữ chặt hắn nhanh chóng xông vào trong phòng.
“Trình Y! Ta đây.” A Man không để ý tới các bà mụ đang bị hù dọa, bổ nhào vào trước mặt Trình Y dùng sức nắm lấy tay của cô lớn tiếng nói.
Trước mắt dần dần biến thành màu đen, mỏi mệt đến lập tức muốn nhắm mắt lại Trình Y nghe được tiếng A Man thì mở mắt ra. Thấy A Man thật sự ở bên người mình, không biết như thế nào, cảm giác choáng váng giảm đi, thân thể cũng có khí lực.
Các bà mụ không thèm mắng A Man, một lần nữa cổ vũ thúc giục Trình Y.
“Trình Y, ngươi tăng thêm sức.” A Man đem tay Trình Y đưa lên miệng hôn lấy từng chút.
Đây là đứa con đầu tiên của A Man và cô, A Man đang ở bên cạnh cô, cô không thể ngất đi! Trình Y nghĩ như vậy, cắn răng một cái tập trung khí lực toàn thân, khi các bà mụ kêu dùng sức, cảm giác đau đớn bén nhọn giống như là muốn xé rách đánh úp tới sau đó đột nhiên thân thể chợt nhẹ, cảm giác có cái gì trượt ra ngoài khỏi cơ thể cô.
“Oa.” Thanh âm tiếng khóc nỉ non của hài nhi vang dội, thanh âm này vang ở trong tai A Man và Trình Y không thể nghi ngờ chính là tiếng trời.
“Là một bé gái.” Một bà đỡ lấy kéo đã đun sôi sạch sẽ cắt cuốn rốn rồi cột kỹ cho đứa bé, ôm nó đi tắm sạch.
Các bà mụ còn lại như trút được gánh nặng, hài tử được sinh ra, người lớn cũng bình an, lúc này mới bắt đầu có lòng dạ mà đi quở trách A Man vào đây, nói nữ nhân sanh con nam nhân đi vào sẽ xui xẻo.
Mùi máu tươi trong phòng rất nặng, các bà mụ cho dùng bố sạch sẽ lau toàn thân cho Trình Y, sau đó thu thập sạch sẽ trong phòng.
Bảo Bảo được tắm sạch, bà đỡ dùng quần áo bọc kín đặt ở bên cạnh Trình Y.
Trình Y mệt mỏi không chịu nổi, chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ lập tức, cố gắng chống không có nhắm mắt, bởi vì cô muốn nhìn con gái.
Bảo Bảo đang ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng nhỏ hơn lòng bàn tay của Trình Y, nhìn khó coi. Nhưng cho dù là khó coi như vậy cũng làm cho tâm của Trình Y trong nháy mắt mềm mại vô cùng.
A Man nhìn Bảo Bảo, sau đó cười ngây ngô nhìn về phía Trình Y: “Con gái giống ngươi, nho nhỏ.”
Trình Y nở nụ cười, mí mắt trầm xuống, thật sự chịu không nổi chỉ nhẹ nói: “Ta ngủ” liền nhắm mắt ngủ say sưa.
A Man cầm khăn mặt nhẹ nhàng mà lau mồ hôi cho Trình Y, lấy tay chảy vuốt đầu tóc rối bời của cô, nhìn một lớn một nhỏ trước mắt, trong lòng của hắn tràn đầy cảm động. Vô cùng thành kính hôn lên mặt Trình Y và nữ nhi mới ra sinh, nói khẽ: “Ngủ đi, những bảo bối của ta.”