Hành Trình Sủng Thê

Chương 65: Chương 65: Kế ly gián




Edit: windy

“Vạn tiểu thư, cảm tạ ngươi trong lúc cấp bách bằng lòng gặp mặt Thư Mặc.” Chủ động đi tới gần, cẩn thận quan sát vị Thiếu đông gia Tụ Bảo trai Vạn Tiêu này, Quý Thư Mặc phát hiện, đối phương cực kì ôn hòa hữu lễ với mình, không khỏi đi thẳng vào chủ đề, “Hôm nay Thư Mặc đến đây, kì thật có một yêu cầu hơi quá đáng. Trước đó vài ngày, Vạn tiểu thư từng đặt ở phường vải Quý Ký 300 cuộn vải lụa nhuộm màu. Thời gian nửa tháng thật sự có chút vội vàng, không biết Vạn tiểu thư có thể thư thả cho thêm mấy ngày? Phường vải Quý Ký nhất định sẽ giao ra thành phẩm tốt nhất cho người.”

Mày gắt gao nhíu lại, Tiêu Vãn giống như cực kì khó xử. Một lúc sau, nàng khàn khàn tiếng, nhẹ nhàng mở miệng: “Yêu cầu công tử đề xuất, ta đương nhiên đồng ý. Không biết, công tử có thể đáp ứng … yêu cầu của ta không?”

Ngón tay thon dài bỗng nhiên cầm chặt bàn tay ngọc ngà mảnh khảnh của Quý Thư Mặc, dưới ánh mắt ngạc nhiên của hắn, nàng khẽ nâng đôi mắt phượng thâm sâu dừng ở trên người hắn, đồng tử lóe lên nhu tình với cảm giác khó nói lên lời: “Kì thật, ta đã thích công tử rất lâu rồi.”

Đúng vậy, nàng thích Quý Thư Mặc rất lâu, bắt đầu từ ba năm trước, vẫn luôn thích hắn…

“Ba năm trước, khi ta theo mẫu thân vào kinh, trùng hợp thấy phong thái tuyệt vời của công tử trong hội hoa đăng. Bài thơ kia, đến nay kí ức ta vẫn còn như mới. Thư Mặc, hiện giờ gặp lại ngươi, thật…”

Thấy vị Vạn tiểu thư này gan lớn nắm tay mình, vô cùng thân thiết gọi tục danh mình, Quý Thư Mặc giận tới xanh mặt. Hắn bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt khó coi lui về sau nói: “Vạn tiểu thư xin tự trọng, ta đã…”

Phản ứng của Quý Thư Mặc có chút ngoài dự liệu của Tiêu Vãn, nhưng vẫn trong ý nghĩ của nàng.

Làm bộ bất bình, Tiêu Vãn bất mãn cắt ngang: “Ta biết, ngươi gả cho Tiêu Vãn chính nữ Tiêu gia. Trước kia nàng đúng là đối xử với ngươi rất tốt, thật lòng sủng nịch ngươi bảo vệ ngươi. Mà lúc này, nàng căn bản không quý trọng ngươi, hoàn toàn không cho ngươi danh phận, để mặt nô tài bắt nạt ngươi, ngươi hà tất gì phải tiếp tục chờ đợi ở Tiêu gia?”

Chuyện xảy ra hai tháng nay, hoàn toàn phá vỡ trong phạm vi thừa nhận của Quý Thư Mặc, cho nên lúc nghe tới câu “ngươi hà tất gì phải tiếp tục chờ đợi ở Tiêu gia” rơi xuống, sợi dây trong lòng hắn đột nhiên rung lên một cái.

Đúng vậy, hắn hà tất gì phải tiếp tục đợi ở Tiêu gia, tự rước lấy nhục chứ!

“Tiêu Vãn cưới ngươi, là thích ngươi thật sao? Hay là thích danh tiếng tài tử của ngươi, cho nên mới tiếp cận ngươi lợi dụng ngươi.” Chống lại ánh mắt phức tạp của Quý Thư Mặc, Tiêu Vãn cực kì thâm tình, tiếp tục nói dối, “Thư Mặc, ta thật sự thích ngươi, cho nên không đành lòng nhìn người ở Tiêu phủ chịu bất cứ ủy khuất nào. Nàng ta không thích người, cho nên không nhìn ra hiện tại ngươi đang đau khổ và khó chịu.”

Cái gọi là yêu, cái gọi là thích, là tuyệt đối không có khả năng khuyên bảo được người mình yêu mến gả cho nữ tử kia, mà là nghĩ mọi cách để bảo vệ hắn, không để hắn chịu một chút ủy khuất nào.

Quý Thư Mặc, ngươi vì Sở Mộ Thanh tiếp cận thiết kế Tiêu gia, có thể nghĩ tới, lúc nàng ta công thành danh toại, nổi danh khắp thiên hạ, sẽ cưới người đã thành thân sao? Nếu nàng ta thật sự thích ngươi, sẽ để cho ngươi dâng trong sạch cho ta sao?

Người ngươi yêu, nàng ta rốt cuộc có bao nhiêu phần thật lòng, chúng ta liền mỏi mắt chờ mong đi!

… Tiêu Vãn thích ngươi ba năm, làm sao có thể nói thay lòng liền thay lòng được. Có phải ngươi làm giá, không cho nàng động vào ngươi không?

“Nếu như thật lòng thích ta… Sẽ không đành lòng nhìn ta chịu bất cứ ấm ức nào…?” Quý Thư Mặc ngẩng đầu, run rẩy nói lời hắn từng nói qua, “Vậy theo lời Vạn tiểu thư, Tiêu Vãn đã thích Tạ Sơ Thần rồi… Hiện tại, trên dưới Tiêu phủ đều cung kính coi Tạ Sơ Thần như chính quân, Trần thái công lại thích hắn, ta ở Tiêu gia đã thật sự thất sủng rồi…”

“Tiêu Vãn còn đối xử với ngươi như vậy!” Tiêu Vãn tức giận đập bàn, “Thư Mặc, ngươi đã bị nàng ép thành như vậy, sao còn nén giận chứ! Ta cứu ngươi ra ngoài, cứu ngươi khỏi tay Tiêu Vãn!”

… gần đây, ngươi chủ động với Tiêu Vãn chút, ôn nhu chút, nàng ta nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý…

… Dù Tiêu Vãn chưa tiến binh, nhưng Mẫu hoàng đã có ý bí mật đem trọng trách tấn công Nam Cương giao cho Tiêu Ngọc Dung, nghe nói có liên quan tới chuyện Tiêu Vãn thi đình. Nếu Tiêu Vãn thật sự thích ngươi, nhất định sẽ nói hết với ngươi. Nếu ngươi nghe được tin gì, nhất định phải nói cho ta biết.

“Thư Mặc, ngươi đi theo ta đi, ta nhất định sẽ làm sính lễ của chính phu! Cho dù bị người ta chỉ trỏ, ta cũng muốn cứu ngươi!”

Nữ tử trước mắt gắt gao nắm tay mình, nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay giống như đã từng quen biết, mà từng câu từng chữ khẩn trương quan tâm của nàng càng làm cho Quý Thư Mặc nhớ lại trước kia, trong nháy mắt tâm chìm vào thung lũng.

… Thư Mặc, tuy ngươi gả cho Tiêu Vãn, nhưng ta nhất định sẽ cứu ngươi ra ngoài! Nhất định, không để ngươi chịu bất cứ ấm ức nào!

“Thư Mặc, ta biết lời ta vừa nói quá đường đột, nhưng ngươi nhất định phải suy nghĩ thật kĩ. Ta là thật lòng với ngươi!”

Hiện tại Quý Thư Mặc đã không nghe lọt được bất cứ chữ nào, cũng quên mục đích ban đầu tới Tụ Bảo trai hôm nay. Hắn bất tri bất giác rời khỏi Tụ Bảo trai, còn chưa hiểu rõ suy nghĩ trong lòng, đã bị tỷ muội Quý gia canh ở cửa Tụ Bảo trai vội vàng kéo sang một bên.

“Tứ đệ, thế nào rồi? Thành công không?” Quý Như Vân vội vàng hỏi, “Vạn Tiêu đáp ứng cho chúng ta thư thả thêm vài ngày chứ?”

Quý Thư Mặc lắc đầu, nhẹ nhàng mà nói: “Nàng đột nhiên thổ lộ với ta, bảo ta rời Tiêu phủ với nàng.”

Đang muốn nói ra suy nghĩ trong lòng mình, đã thấy Tam tỷ cao hứng nhảy dựng lên: “Xem ra vị Vạn tiểu thư này thật sự thích tứ đệ rồi!”

Nghĩ tới món nợ với tiền trang có thể trả được, còn có thể có lượng lớn bạc để tiêu xài, Quý Hân Đồng thở dài một hơi, kích động bổ sung thêm: “Chúng ta giao muộn mấy ngày cũng không trở ngại gì, nàng đã thích tứ đệ rồi, nhất định sẽ không khó xử chúng ta.”

Quý Như Vân đồng ý gật đầu nói: “Tứ đệ, nếu nàng thích ngươi, ngươi liền giúp chúng ta lôi kéo làm ăn đi. Hiện tại Tiêu Vãn đứng núi này trông núi nọ, đã hoàn toàn vô dụng, hay là… a, tứ đệ, người đi đâu vậy! Nghe ta nói hết đã! Ngươi phải giúp tỷ tỷ đấy!”

Tâm tình vốn đã suy sụp bị hai vị tỷ tỷ làm cho trầm trọng hơn, trở nên càng thêm phiền toái bất an. Rõ ràng là cùng một lời nói, đã từng không hề để ý, nhưng thời khắc này, Quý Thư Mặc mới phát hiện ra những lời nói này cực kì chói tai, thì ra tác dụng của hắn chỉ là giúp các nàng buôn bán, kiếm tiền mà thôi.

Nhất định là hắn đa tâm rồi, nhất định vậy!

Giờ khắc này, tâm tình Quý Thư Mặc lúc cao lúc thấp. Sau một hồi do dự thật lâu, hắn cuối cùng cũng bước vào trà tiên cư, cũng lấy tốc độ nhanh nhất đi tới trong nhã gian hắn với Sở Mộ Thanh đã từng hẹn nhiều lần.

Vốn muốn ngồi trong nhã gian thở một hơi, an tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ của mình, không nghĩ tới Sở Mộ Thanh đang trầm mặt đứng cạnh cửa sổ, vẻ mặt khói mù nhìn mình.

Cho rằng Sở Mộ Thanh bày gương mặt thúi vậy là vì Cẩm Tú y các gần đây kinh doanh không tốt, mọi việc không thuận, Quý Thư Mặc chu môi, đang muốn an ủi, lại nghe Sở Mộ Thanh thình lình hỏi: “Gần đây nghe từ miệng Tiêu Vãn, ngươi có nghe được gì không? Binh bộ hay Công bộ, đều được…”

Tâm tình Quý Thư Mặc càng trở nên kém hơn, tức giận nói: “Nàng cả ngày lẫn đêm bận rộn công vụ, lại không bước vào Mặc Uyên cư một bước, ta có thể nghe được cái gì.”

“Lần trước bảo ngươi chủ động với Tiêu Vãn một chút, ôn nhu chút, sao ngươi không nghe lời ta tiếp cận Tiêu Vãn?” Nghĩ tới vừa rồi Quý Thư Mặc do dự với nữ tử khác, Sở Mộ Thanh có chút buồn bực, mà lại quên ngụy trang ôn nhu, giọng nói có chút cứng ngắc với tức giận.

“Ngươi là hi vọng ta đi quyến rũ Tiêu Vãn, moi từ miệng nàng ta mấy lời khách sáo hả?” Lông mi nhẹ nhàng run rẩy, Quý Thư Mặc lạnh lùng cắt ngang.

Thấy giọng điệu Quý Thư Mặc kì quái, Sở Mộ Thanh mới hạ xuống, ấm giọng nói: “Về chuyện tiếp cận Tiêu Vãn, ngươi không cần miễn cưỡng bản thân. Ta bảo ngươi chủ động, chỉ là cho rằng Tiêu Vãn thất sủng ngươi khiến địa vị của ngươi trong Tiêu phủ không tốt thôi. Ngươi xem ngươi đi, gần đây đã gầy yếu rất nhiều, nhất định chịu không ít ấm ức.”

“Đúng, ta ở Tiêu phủ bị ấm ức…” Quý Thư Mặc ngẩng đầu lên, ngóng nhìn nữ tử mình nhung nhớ nhiều năm, gằn từng chữ chậm rãi nói, “Mộ Thanh, ngươi sẽ đưa ta rời khỏi sao?”

Thấy Quý Thư Mặc có ý nghĩ bỏ trốn, Sở Mộ Thanh bắt đầu đau đầu, vội vàng dỗ dành: “Nhất định sẽ đưa ngươi đi. Chỉ là hiện tại ta còn chưa hoàn thành nghiệp lớn…”

Ánh mắt chờ mong của Quý Thư Mặc nháy mắt ảm đạm xuống. Hắn trầm mặc lắng nghe Sở Mộ Thanh nói dối, chỉ cảm thấy cây gai trong lòng đang không ngừng không ngừng lớn lên, suy nghĩ trong nháy mắt hỗn loạn cả lên.

Nữ tử trước mặt là người hắn từng muốn dắt tay đi tới hết đời, nhưng câu trả lời hiện tại của nàng lại khiến cho hắn thất vọng.

… Thư Mặc, ngươi đã bị nàng ta khí dễ thành như vậy, sao còn nén giận chứ! Ta cứu ngươi ra ngoài, cứu ngươi khỏi tay Tiêu Vãn!

“Tiểu thư, vì sao ngươi phải cố ý ngụy trang thành một thân phận khác tiếp cận Quý Thư Mặc?” Bận rộn hai tháng, vẫn đặc biệt tốn số tiền lớn tạo ra một Tụ Bảo trai, chỉ vì quyến rũ Quý Thư Mặc mắc câu?

Vốn tưởng rằng tiểu thư muốn thành lập sự nghiệp của mình mới thần thần bí bí như vậy, cố gắng phấn đấu như vậy, không nghĩ tới trong này lại có không ít tâm tư. Trong nháy mắt Họa Hạ biết được chân tướng, thiếu chút nữa phun ra máu.

“Hiện tại, tiểu thư đã không còn có tiếng xấu như trước nữa, chuyện xử lý Quý Thư Mặc căn bản không cần bó tay bó chân như lúc trước. Tùy tiện tìm lý do hãm hại hắn, liền có thể bỏ hắn ngay lập tức, hà tất gì phải khổ tâm vòng mấy vòng chứ?”

Lại còn dùng kế ly gián!

Không lẽ tiểu thư vẫn nhớ mãi không quên Quý Thư Mặc, cho nên chuẩn bị ly gián đôi gian phụ dâm phu, muốn đoạt lại hắn từ trong tay Sở Mộ Thanh?

“Hiện tại liền bỏ hắn, thật sự là tiện nghi cho hắn rồi. Hắn là quân cờ của ta, mà Sở Mộ Thanh mới là đối tượng báo thù của ta.”

… Yêu ngươi? Lúc trước gả cho ngươi hoàn toàn là vì ngươi tiện lợi dụng, hoàn toàn vì bên cạnh ngươi còn có Tạ Sơ Thần ngu xuẩn. Có tiền bạc của Tạ gia bọn hắn, ta mới có thể nâng đỡ Quý gia. Mà ngươi, một kẻ vô dụng không học không nghề ăn chơi trác táng, căn bản không xứng để ta yêu ngươi!

… Tiêu Ngọc Dung là người thông minh, cũng được Mẫu hoàng tín nhiệm, chỉ có hạ độc mãn tính cho nàng, tạo thành bộ dạng nàng sợ tội tự sát, mới có thể khiến Mẫu hoàng tin tưởng, Tiêu gia thông đồng với địch bán nước, Sở Thi Ngọc ý đồ mưu triều soán vị!

…Hiện tại Tiêu gia người người kêu hô đánh, để tiếng xấu muôn đời, Tiêu Ngọc Dung đến chết cũng không nghĩ tới, Tiêu gia nàng ta khổ sở giữ gìn bị hai nữ nhi của bà ta hại thảm rồi!

Mắt dài liếc xéo, mang theo lời nói lạnh lẽo. Tiêu Vãn nghiến răng nghiến lợi nhớ kỹ ba chữ Sở Mộ Thanh kia, đôi mắt lạnh băng như quét ra một tầng sát khí, làm cho người ta trong nháy mắt liền run sợ.

“Ta muốn châm ngòi ly gián bọn hắn, chặt đứt tất cả nanh vuốt bên cạnh Sở Mộ Thanh. Sau đó, ăn miếng trả miếng, để bọn họ chịu đủ những khổ sở thống hận ta từng chịu, để cho bọn họ đời này kiếp này hối hận đã từng trêu chọc ta thiết kế hãm hại Tiêu gia!”

Sau thu khí lạnh càng ngày càng nặng, vết thương của Tạ Sơ Thần vốn chưa tốt, lại bận rộn nhiều ngày, không chỉ bị nhiễm phong hàn nhẹ, còn bị cơn đau của kì sinh lý làm khó.

Vì thế, hiện tại toàn thân hắn mềm nhũn, căn bản không có sức lực, cả người tiều tụy bị bệnh ngã xuống giường, càng không ngừng buồn ngủ, lại bởi vì toàn thân rét run lên không dám ngủ.

Ôm Tạ Sơ Thần uống thuốc xong, ngón tay như ngọc của Tiêu Vãn nhẹ nhàng vỗ về Tạ Sơ Thần. Nhiệt độ đã thấp hơn vừa rồi không ít, nàng cuối cùng cũng an tâm.

“Thê chủ, người mau đi đi, Chiêu nhi sẽ chăm sóc cho ta.” Tạ Sơ Thần toàn thân lạnh lẽo gắt gao ôm chặt chăn bông dày dặn, hai tay ôm bụng dưới đang đau đớn, khó chịu mở miệng, “Đêm nay chỉ có thể làm phiền Thê chủ ngủ ở thư phòng rồi… khụ khụ khụ…”

Nhìn thân thể gắt gao chui trong chăn bông, ánh mắt Tiêu Vãn hiện lên đau lòng. Nàng không nói hai lời, kéo chăn bông ra chui vào ổ chăn, đem Tạ Sơ Thần lạnh băng ôm vào trong ngực.

“Hôm nay ta cũng mệt mỏi, không muốn tới thư phòng.”

Ý thức mông lung, Tạ Sơ Thần đang lạnh rung, lại bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, gắt gao ôm chặt trong ngực.

Vòng ngực ấm áp kề sát phía sau, nhiệt độ nóng bỏng xuyên qua tầng vải mỏng, trong nháy mắt thân thể lạnh lẽo của Tạ Sơ Thần được sưởi ấm. Mùi thơm ngát như có như không quanh quẩn chóp mũi, như khói mê câu hồn, khiến cho đau đớn khắp người hắn trong nháy mắt biến mất không còn gì.

Ngây ngô nhìn Tiêu Vãn một hồi, Tạ Sơ Thần vội vàng tránh người đi, kích động nói: “Thê chủ, ta bị cảm, sẽ lây bệnh cho người!”

“Ta có nội công phụ thể, sẽ không dễ dàng bị bệnh.” Ánh mắt Tiêu Vãn ôn nhu, giọng điệu không thèm quan tâm. Mà cái ôm của nàng cực kì mãnh liệt, làm cho Tạ Sơ Thần toàn thân mềm nhũn không thể thoát ra, không khỏi nóng vội nói: “Ta còn có nguyệt sự nữa!”

Bàn tay như ngọc vận nội lực, khẽ vuốt vuốt phần bụng của Tạ Sơ Thần, cánh tay kia vươn đến dưới cổ hắn để gối đầu, để hắn an yên tựa vào trong lòng mình.

Lúc Tạ Sơ Thần mặt đỏ bừng, Tiêu Vãn ranh mãnh nói: “Lần trước ngươi có nguyệt sự, ta liền thi đỗ Trạng Nguyên. Không biết lần này, sẽ có vận may nào tới với ta đây.”

Từ chối một hồi, thấy Tiêu Vãn ôm chặt mình không buông tay, Tạ Sơ Thần không khỏi thả lỏng thân thể, cẩn thận dựa vào trong lòng Tiêu Vãn, tìm vị trí thoải mái.

Nhiệt độ nóng bỏng hun nóng thân thể lạnh lẽo của hắn, dưới một hồi quan tâm lo lắng, Tạ Sơ Thần thân thể mệt mỏi, gối đầu trên cánh tay Tiêu Vãn, bắt đầu buồn ngủ.

Ngực truyền đến tiếng hít thở đều đều, khiến tim Tiêu Vãn đập thình thịch, không nhịn được nói khẽ: “Sơ Thần, ngực ta từng bị người khác mở một cái động… Một động tuyệt vọng cực kì lớn…”

Tất cả mọi người sẽ không hiểu được cảm giác toàn tộc bị diệt, đau khổ bị người khác phản bội, cảm giác khắc cốt ghi tâm mối thù lúc vừa mới trùng sinh mãnh liệt trong lòng Tiêu Vãn, giống như nàng mỗi đêm bừng tỉnh trong cơn ác mộng, dần dần khiến nàng hối hận kiếp trước ngu xuẩn, khắp trong lòng đều tràn ngập hận thù.

Nhưng, sau khi ở chung với Tạ Sơ Thần hai tháng này, đau khổ trong lòng Tiêu Vãn đã không còn thống khổ như thế nữa, giống như bị một cảm giác ngọt ngào hạnh phúc không tổn hao gì lấp vào vết thương.

Dưới ánh trăng, đôi mắt Tiêu Vãn đen như mực, lóe lên ánh sáng, đã thấy Tạ Sơ Thần mơ mơ màng màng ôm tay mình, lông mi hẹp dài chớp chớp, gương mặt điềm tĩnh ngủ môi khẽ cong lên.

Thân thể yếu ớt không xương an tâm dựa vào trong lòng mình, từng hơi thở truyền đến, giống như một đợt gió mát, thổi phất qua đáy lòng đầy căm hận của nàng.

Tiêu Vãn không khỏi cúi đầu, nhẹ nhàng in một nụ hôn xuống trán Tạ Sơ Thần.

“Là ngươi lấp đầy trái tim của ta… khiến ta trùng sinh một lần…”

Trời càng lúc càng tối, hơi lạnh mùa thu dần dần tràn khắp kinh thành.

Nhưng trong phòng Mai viên lại hòa thuận vui vẻ, hai người ôm nhau ngủ tới an tâm. Mà ở trong một sân khác ở Tiêu phủ, tiếng gió lạnh lẽo, lộ ra vẻ cô độc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.