Tạ Sơ Thần cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Tiêu Vãn, cả người nóng rần, theo bản năng cụp đầu xuống, hai tay xoắn chặt vào nhau, run run.
Chợt, một hơi thở nồng đậm tiến tới gần, Tạ Sơ Thần hốt hoảng ngẩng đầu, đã thấy Tiêu Vãn chẳng biết từ lúc nào đã tiến gần nàng ấy, hơn nữa lại vô cùng gần, gần đến độ môi của hai người chỉ còn chút xíu nữa là chạm vào nhau, vẻ mặt nàng ấy căng thẳng: “Phu quân...”
Một từ “Phu quân” của Tạ Sơ Thần đánh nát thành trì kiên định của Tiêu Vãn , môi hắn thuận theo khát vọng của chủ nhân từ từ tiến gần hơn.
Môi Tiêu Vãn tới gần... gần thêm chút nữa...
Tay phải nhắm thẳng nơi nhô cao đặc trưng của nữ nhân nhúc nhích... lại nhúc nhích...
Đúng lúc này...
Ngoài cửa truyền đến tiếng Vân Yên: “Thiếu gia, Tạ tiểu thư, người Từ gia đến, khí thế bừng bừng ép Tạ Thanh Vinh giao người.”
Kết cục cũng tới!
Tiêu Vãn xoay lưng về phía Tạ Sơ Thần, không tiếng động thở dốc, hắn nhẫn nại, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, đôi mắt đen thâm thúy in hằn những đường tơ máu nóng rực, cố gắng ép mình tự chủ không nhìn nàng ấy, chỉ sợ mình thú tính đại phát.
Dục vọng tạm bình ổn, Tiêu Vãn mới xoay người lại, chủ động phá vỡ không khí xấu hổ trong phòng: “Sơ Thần, nàng sửa soạn đi, lát nữa nàng và mẫu thân về Tiêu phủ với ta.”
Cứ nghĩ mình có thể tự nhiên nói ra lời này, ai biết vừa nhìn vào mắt Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn không khỏi rạo rực, những hình ảnh tối qua đến màn hương diễm khi nãy và cảm giác chỉ còn chút xíu nữa thôi hắn đã được hưởng thụ hương vị ngọt ngào của mỹ nhân không ngừng nhảy múa trong đầu, Tiêu Vãn vội vàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tim nhìn bao tử, bao tử nhìn đến nơi nào thì kệ thây nó, liên tục gõ mõ tụng kinh trong lòng “Ta là thánh nhân … Ta là thánh nhân”
Ánh mắt nóng hừng hực đã dời di, trong lòng đọc hàng chục chương Kim Cang kinh, nhưng suy nghĩ vẫn nhịn không được đem Tạ Sơ Thần và Quý Thư Mặc ra so sánh một phen, so sánh thế nào thì vẫn thấy cái bộ mặt lạnh lùng của Quý Thư Mặc hoàn toàn không bằng ngón chân cái của Tạ Sơ Thần!
Hắn nghĩ rồi lại nghĩ, tự đánh giá kiếp trước mắt mình bị mù, không nhìn thấy Tạ Sơ Thần đẹp?
Dường như có cái gì nóng nóng phun ra chóp mũi , bầu không khí yên lặng trường kỳ càng khiến Tiêu Vãn lo âu. Hắn sợ Tạ Sơ Thần cự tuyệt mình, lại sợ mình không cẩn thận để Tạ Sơ Thần thấy mình máu mũi đầm đìa, vội vàng đứng bật dậy, xoay lưng lại nói với người đang thuỗn mặt phía sau: “Tạ phủ không an toàn, về Tiêu phủ đi, vừa thuận tiện chữa bệnh cho mẫu thân , nàng cũng không bị người khác ép hôn. Ta sẽ chăm sóc tốt cho mọi người !”
Nói xong, hắn tay che mũi, đầu không ngoảnh lại, đôi chân dùng tốc độ khinh công bay thẳng ra ngoài phòng.
“Thiếu gia, của cậu.” Đen mặt nhìn Vân Yên “khéo hiểu lòng người” đưa khăn lau máu mũi, lại hung tợn trừng Họa Hạ đứng một bên lén lút cười chọc quê, sau đó gương mặt mất bình tĩnh của Tiêu Vãn trong nháy mắt khôi phục vẻ âm lãnh, cả người lại toát lên khí chất đại thiếu gia cao quý.
Hắn nghĩ, Tạ Sơ Thần dù gì cũng là thê tử của hắn, mất mặt trước thê tử không tính là mất mặt, nhưng mất mặt trước người khác mới thật sự là vứt sạch mặt mũi à nha...
Vì thế, hắn tằng hắng một cái, hỏi: “Vân Yên, vừa rồi ngươi muốn nói gì với ta?”
Nhớ tới kết quả mình tra xét được, Vân Yên lạnh giọng nói: “Tạ lão phu nhân mù không phải do bị bệnh, làm gì có loại bệnh nào chữa trị liên tục ba năm mà vẫn không thuyên giảm. Cho nên vừa rồi, nô tài cố ý kiểm tra trong đống bã thuốc Tạ lão phu nhân vẫn dùng, phát hiện bên trong có lượng nhỏ quả cây thuốc phiện. Tuy số lượng cực ít nhưng nếu dùng trong thời gian dài, nhất định sẽ nghiện, lúc đó người sử dụng sẽ có các dấu hiệu: thiếu ngủ, chán ăn, tim đập mạnh, chóng mặt và thường xuyên tăng huyết áp, cả người nóng bừng, thần trí bất minh, rối loạn nội tiết, mất cân bằng tâm sinh lý và rối loạn nhiều chức năng khác của cơ thể, lòa chỉ là một trong các triệu chứng đó*.”
* Việt Nam mình cũng từng một thời rộ lên phong trào mua bán quả cây thuốc phiện
http://tuoitre.vn/tin/chinh-tri-xa-hoi/ ... 15066.html
Quả cây thuốc phiện? ! Tiêu Vãn hít một hơi lạnh: “Nói như vậy, nhạc mẫu mù không phải vì quá thương tâm, mà là có người cố ý hãm hại?”
Vân Yên ngập ngừng một lúc, sau đó mới nghiêm túc phân tích: “Có lẽ ban đầu, Tạ lão phu nhân là thương tâm quá độ, trong tiềm thức lựa chọn mù. Lựa chọn mù cũng giống như lựa chọn mất trí nhớ! Lựa chọn mất trí nhớ là khi một người bị kích thích quá độ lựa chọn quên đi một số ký ức không hay mà mình muốn quên hay trốn tránh. Có lẽ khi Tạ lão gia mất đi, niềm tin, sự tốt đẹp trong mắt Tạ lão phu nhân không còn, tiềm thức bà tự phong bế thị giác, người hạ độc không tìm hiểu rõ nguyên nhân, căn bản không nghĩ Tạ lão phu nhân phục hồi hay không không phải do thuốc mà do tâm lý, cho nên cố ý bỏ quả cây thuốc phiện làm cho bà sa vào nghiện nghiệp, từng bước khống chế Tạ lão phu nhân, dần dần kiểm soát Tạ tiểu thư và thâu tóm cả Tiêu gia.”
Người hạ độc là ai, không nói cũng biết.
Tiêu Vãn chăm chú nghe Vân Yên giảng giải, sắc mặt băng tuyết lạnh lùng, ánh sáng trong mắt dần dần biến mất, lúc này đây đã không còn là hồ nước êm đềm, mà tựa như đại dương dậy sóng. Bàn tay bẻ răng rắc, dường như có thể nhìn thấy các đốt ngón tay của hắn đang không ngừng ra sức. Cả người hắn toát lên sát khí giống như Satan thị huyết đến từ địa ngục, dường như mạng người ở trong mắt hắn là không đáng giá nhắc tới.
“Hay cho Tạ Thanh Vinh! ” Dám tổn hại người của hắn.
“Vân Yên, ngươi và Họa Hạ ra ngoài trước. Bổn thiếu gia sẽ ra sau. Nhớ, đừng cho kẻ khác có cơ hội trèo lên đầu người Tiêu gia chúng ta!” Tiêu Vãn phân phó với Vân Yên. Câu cuối hắn gằn từng chữ.
“Dạ. ” Vân Yên và Họa Hạ đồng thanh.
Khi hai người vừa mới nhấc chân chưa kịp rời đi thì Tiêu Vãn đột nhiên lên tiếng: “Vân Yên, nếu như nữ nhân mới vừa sinh non, lại … lại dãi nắng dầm mưa năm ngày bị sốt cao có … gì nghiêm trọng không?”
Vân Yên ngẩn người. Bị như thế mà không tính là nghiêm trọng thì cái gì mới tính là nghiêm trọng?
“Ý ta là…” Tiêu Vãn lắp ba lắp bắp, khó khăn tìm từ ngữ thích hợp. “Ý ta là, sức khỏe… có bị di chứng gì không… Ví dụ từ đó thân thể suy nhược, hàng đêm hay bị đau đầu.”
Vân Yên nghĩ nghĩ một lúc rồi nói, “Điều này cũng khó nói, tùy sức khỏe mỗi người. Nhưng chiếu theo lời thiếu gia vừa mô tả, nữ nhân đó vừa mới sinh non, sức khỏe yếu, lại sốt cao liên tục, chín phần mười cưỡi hạc quy thiên. Còn nếu ông trời thương cho sống sót thì khả năng về sau không thể mang thai rất lớn.”
“Mất mạng… không thể mang thai …” Mỗi một chữ, mỗi một câu của Vân Yên đánh mạnh vào trái tim, Tiêu Vãn từ sửng sốt, áy náy, đến đau lòng không thể nói rõ.
Hắn giơ tay lên, muốn tát vào mặt mình, nhưng trước mặt Vân Yên và Họa Hạ lại không dám thể hiện thái độ, chỉ biết mím môi lại, lộ ra vẻ mặt thống khổ chua xót, trên hết là áy náy tự trách.
“Được, cám ơn ngươi. Các ngươi có thể lui,” Tiêu Vãn nhếch môi nhìn Vân Yên.
“Ta sẽ chăm sóc nàng, mặc kệ có chuyện gì, ta vẫn sẽ bảo vệ nàng thật tốt …” Tiêu Vãn nhìn xuống đất, miệng lẩm bẩm thề với lòng mình.
Từ bây giờ hắn sẽ không để cho Tạ Sơ Thần chịu bất kỳ tổn thương nào.
Tất cả những gì hắn thiếu, hắn sẽ dùng cả đời này trả lại, chỉ có nhiều chứ không ít hơn.
Bên tai truyền tới tiếng bước chân nặng nề rời khỏi, dần dần biến mất, Tiêu Vãn ngẩng đầu lại, thấy Vân Yên và Họa Hạ đã rời khỏi. Hắn khuỵ xuống trên mặt đất, mặt đất lạnh như băng, lạnh giống như trái tim hắn. Bàn tay giơ lên cao run theo cơn xúc cảm mãnh liệt dâng trào trong lồng ngực, đưa lên rồi hạ xuống.
“Bốp.. bốp...” Liên tiếp những cái vỗ vang dội xuống cánh tay, vai, đùi, bụng, thậm chí là lưng. Lúc này nếu cởi quần áo của Tiêu Vãn ra sẽ thấy khắp nơi đều in hằn dấu tay đỏ.
Tiêu Vãn nheo mắt lại, mặc cho sự đau xót ngập tràn rồi lan dần ra thân thể hắn.
“Xin lỗi…” Môi hắn khẽ hé, lẩm bẩm nói, một câu xin lỗi nhẹ như không đó, có ai có thể biết đây? Trái tim hắn, như có hàng nghìn mũi kim đâm vào, rỉ máu, sự đau đớn này như muốn phá nát thân thể hắn, nó âm ỉ xâm nhập dần dần người hắn.
“Đau quá…”
Trái tim hắn, con người hắn và linh hồn của hắn đau quá.
Tiêu Vãn bưng kín mặt, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, nặng nề rơi xuống, bi thương theo đó lan tràn.
Hắn từng tự nhủ với bản thân, sống lại phải thật kiên cường, cho dù đau đớn cỡ nào hắn cũng không được khóc. Mặc kệ đau đớn tới mức nào, khổ sở tới mức nào, Tiêu Vãn hắn cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt.
Nhưng ngay lúc này đây, hắn đã không thể dùng nhẫn nại để kiềm chế nỗi đau này thêm nữa. Trái tim hắn như bị người bóp chặt, mạnh hơn nữa, mạnh hơn nữa… Mạnh đến mức, khiến hắn muốn ngã quỵ vì đau đớn.
Trong phòng, nhiệt độ trên mặt Tạ Sơ Thần vẫn còn nóng hổi chưa giảm xuống. Ánh mắt của nàng ấy vẫn dõi theo bóng dáng Tiêu Vãn đi xa, nàng ấy chỉ hoàn hồn khi Thẩm thị ngồi bên cạnh nhẹ nhàng hỏi: “Người đó, là cậu ta?”