Hành Trình Sủng Thê

Chương 37: Chương 37: Thiếu niên hoài xuân




Edit: windy

Kết quả hôm nay, Sở Mộ Thanh cố ý phái Lý Duệ làm tổn hại thanh danh của nàng, nếu nàng nóng nảy đuổi theo đánh Lý Duệ, không phải sẽ như kiếp trước cuồng vọng vô lễ, vênh váo tự đắc, chỉ biết kích thích sự phẫn nộ của dân chúng, làm dân chúng càng thêm chán ghét nữ tử hoàn khố điêu ngoa bốc đồng nàng đây, khiến nàng luân hãm vào không có cách nào biện bạch.

Hiện tại, kế độc của Sở Mộ Thanh thất bại, liền tới làm tên tặc kêu bắt kẻ gian! Thật sự là tuyệt nha!

Trong lòng Tiêu Vãn cười lạnh, trên mặt lại nhíu mày lại, căm giận nói: “Không biết kẻ âm hiểm nào dám ám toán ta! Tử Thanh, có người hỗ trợ thật sự là quá tốt, chuyện này liền nhờ ngươi đi điều tra rồi. Nhất định phải bắt cho ra kẻ này, nghiêm trị không tha!”

Sở Mộ Thanh gật gật đầu, làm bộ làm tịch đáp ứng việc này. Lát sau, nàng ta nghi ngờ hỏi: “Tử Uyên biết xem sổ sách khi nào vậy?”

Sở Mộ Thanh kì thật biết rõ, Tiêu Vãn xứng với cái danh bất tài, đối mặt với hoàn cảnh xấu như vậy, lại sợ tới mức phản ứng không kịp, hoặc giận dữ hoặc rống to hoặc mắng to, kích động sự phẫn nộ của dân chúng, nhưng lời của nàng vừa rồi như châu như ngọc, nói mấy câu liền hóa giải được khốn cục.

Càng làm cho nàng ta giật mình là, Tiêu Vãn lại biết xem sổ sách? Mà còn trong thời gian rất ngắn, nàng có thể nhìn ra Lý Duệ thân là chưởng quầy có vấn đề, trước mặt mọi người từng câu từng chữ khiến cho Lý Duệ á khẩu không trả lời được, không chỉ thoát khỏi khốn cảnh, còn hạ được con cờ Lý Duệ này.

Thông tuệ như vậy, Tiêu Vãn thản nhiên thật sự là quá quỷ dị rồi! Chẳng lẽ phía sau Tiêu Vãn có cao nhân giúp? Hay nói là trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi, Ninh Thái phó đã đem nữ nhi bất tài này thành tài giỏi rồi hả?

Nghĩ tới trước đây mình từng bái phỏng Ninh Thái phó bị uyển chuyển từ chối, mà đồ vô dụng Tiêu Vãn lại có thể được Ninh Thái phó thưởng thức, trong lòng Sở Mộ Thanh không rõ cảm xúc gì. Nàng ta không hiểu Tư Vãn không bằng mình, vì sao lại được như ý hơn mình! Chẳng lẽ cũng bởi vì nàng có nương coi nàng như minh châu sao?

“Ai, khoảng thời gian trước Thư Mặc không ở đây, ta bị bắt học xem sổ sách mấy ngày, không nghĩ tới hôm nay lại có đất dụng võ.” Tiêu Vãn nâng mắt, giống như không để ý hỏi, “Tử Thanh sao lại đúng lúc ở đây vậy?”

“Vừa rồi ở Cẩm Tú y các thử y phục, nghe đối diện có động tĩnh lớn liền đến xem thử.” Sở Mộ Thanh mỉm cười, giống như nén giận nói, “Thời gian này, ngươi vẫn chăm chỉ đọc sách, mỗi ngày tới Ninh Thái phó học tập, ta muốn hẹn gặp người, lại sợ làm trễ nãi ngươi học tập. Hôm nay vừa vặn gặp phải, không bằng cùng đi Túy Hương lâu uống vài ly?”

Nàng cười hắc hắc, ở cạnh tai Tiêu Vãn mở miệng: “Túy Hương lâu mới có một tiểu quan, bộ dáng cực đẹp, múa cũng rất đẹp, không biết Tử Uyên…”

“Tử Thanh, ngươi cũng không thể hại ta!” Tiêu Vãn khẩn trương xua tay, bộ dáng phu quản nghiêm, “Thư Mặc xa ta tám ngày vừa mới hồi phủ, nếu ta đến Túy hương lâu, hắn không biết lại giận! Hơn nữa, còn nửa tháng nữa là thi rồi, ta cũng không thể để cho Thư Mặc và mẫu thân thất vọng được… Lần này nói thế nào cũng phải thi qua!”

Nàng bĩu môi, thở phì phì nói: “Có người nói ta không xứng với Thư Mặc, lần này ta muốn thi thật tốt! Để cho bọn họ thấy lợi hại của Tiêu Vãn ta!”

Thực tế, Sở Mộ Thanh lo lắng có phải Tiêu Vãn thật sự thay đổi muốn học tập thật giỏi không, không nghĩ tới Tiêu Vãn chỉ là háo thắng thôi. Mà nàng để ý nhất quả nhiên chỉ có một mình Quý Thư Mặc.

Sở Mộ Thanh dối trá cười cười: “Tử Uyên cố gắng học tập như vậy, lần này nhất định có thể đề tên bảng vàng.”

Danh vì chính thể, chữ lấy biểu đức. Khi đó mười sáu tuổi, Tiêu Vãn cho mình chữ Tử Uyên, là hi vọng bản thân hiểu biết uyên bác, cùng Quý Thư Mặc trở thành trời tạo một cặp. Nhưng hiện tại, nàng đã từ bỏ tình cảm với Quý Thư Mặc, đương nhiên sẽ không dùng hai chữ này nữa.”

Đưa tiễn vị đại cừu nhân kiếp trước này đi, nụ cười trên mặt Tiêu Vãn nháy mắt thu liễm lại, ánh mắt lạnh như băng, đầy sát khí.

Họa Hạ có ngốc đến đâu cũng phát giác chủ tử có chỗ khác lạ. Nàng tiến lên, nhỏ giọng mở miệng: “Tiểu thư, năm người làm loạn vừa rồi, nô tỳ đã bắt được, đúng là người Cẩm Tú y các làm.”

Tiêu Vãn lạnh lùng cười: “Không phải Sở Mộ Thanh giúp ta bắt hung thủ sao? Ngươi đem áp giải tới quan phủ, xem nàng ta xử lý thế nào!”

“Vâng, tiểu thư.”

Sau khi Tạ Thanh Vinh vào tù, Tạ gia liền gặp cục diện rối rắm cần Thẩm thị thu thập, Tạ Sơ Thần cũng bận rộn lên, giúp Thẩm thị xử lý Tạ gia lộn xộn.

Nhìn thấy Tạ Sơ Thần nét mặt vui mừng, thỉnh thoảng cười trộm vài tiếng, Thẩm thị khụ một tiếng, quan tâm hỏi: “Thần nhi, chuyện gì lại vui như vậy?”

Nghe Chiêu nhi nói, Thần nhi bị Tiêu tiểu thư với Quý công tử kia bắt nạt. Nhưng nhìn Thần nhi vui vẻ như vậy, hoàn toàn không giống như bị bắt nạt! Ngược lại nhìn như là thiếu niên hoài xuân…

Xấu hổ nhìn bốn phía, xác định Chiêu nhi với mấy gã sai vặt không có mặt, Tạ Sơ Thần tiến đến bên tai phụ thân, xấu hổ mở miệng: “Tối qua Thê chủ ôm ta rồi!”

Động tác Thẩm thị cứng đờ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tạ Sơ Thần. Chỉ thấy hắn khó xử lại ngại ngùng nghiêm mặt, hai tay khẩn trương níu chặt ống tay áo, thanh âm yếu ớt đem chuyện xảy ra tối qua nói hết ra.

Nửa ngày, Tạ Sơ Thần nghiêng đầu, hồn nhiên vừa buồn bực hỏi han: “Phụ thân, Thần nhi có một chuyện không rõ, tối hôm qua rõ ràng Thê chủ ở trên giường ôm ta, vì sao thủ cung sa của ta vẫn còn? Chẳng lẽ là thời gian quá ngắn, số lần không đủ?”

Hắn yên lặng ghi nhớ trong lòng, đêm nay liền dựa vào trong lòng Thê chủ không dậy nổi vậy!

Thủ cung sa là dấu hiệu Đông Ngụy dùng để xác định nam tử có trung trinh hay không, sau khi nam tử sinh ra không lâu, phụ thân sẽ làm một dấu thủ cung sa trên xương quai xanh nam tử. Trước khi thành hôn, dấu này vẫn còn, sẽ không phai màu. Chỉ có sau khi hoan hợp cùng nữ tử, màu của nó mới dần nhạt mất.

Nhưng Tạ Sơ Thần chưa được công công lễ giáo chỉ dạy, hoàn toàn không hiểu như thế nào là động phòng chân chính. Hiện giờ, bộ dạng ngây ngô hỏi của hắn, làm cho Thẩm thị nhất thời ấp úng không nói gì. Hắn thầm nghĩ hắn làm phụ thân quá thất bại rồi, lại quên mất dạy nhi tử chuyện nam nữ cơ bản nhất.

“Thần nhi, là phụ thân hồ đồ, lại quên nói cho con.” Thẩm thị do dự, đem một đống sách ố vàng trong số di vật của Tạ Hân Tuyền ra, có chút xấu hổ nhét vào trong tay Tạ Sơ Thần.

Thấy nhi tử chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp nhìn, tò mò lật lật. Thẩm thị nhẹ nhàng khụ, chột dạ mở miệng: “Đây là bộ sách trước kia nương ngươi xem, nếu hi vọng Tiêu tiểu thư thích mình, vậy thì… Xem nhiều học nhiều vào…”

Trang đầu tiên là một đoạn hôn nhau, Tạ Sơ Thần thấy choáng váng, không hiểu gì. Sau đó, lật mấy tờ sau đó, mặt hắn đã đỏ ửng lên.

Ngón tay như ngọc run rẩy chỉ vào động tác xấu hổ phía trên, mặt Tạ Sơ Thần ửng đỏ, cà lăm hỏi: “Phụ thân, này, này là cái gì! Bọn họ làm tư thế kì quái như vậy, không đau sao?”

“Không đau…” Thấy Tạ Sơ Thần vừa sợ lại như nhìn thấy chấn động vĩ đại, Thẩm thị đỏ mặt, nhỏ giọng nói, “Như vậy mới thoải mái… Ngươi học tốt vào, không biết chỗ nào, có thể tới hỏi phụ thân.” Nói xong, hắn lại tìm mấy cuốn sách nhét vào trong lòng Tạ Sơ Thần, nói mấy lời dặn dò hắn.

Thấy mặt Tạ Sơ Thần đỏ bừng, Chiêu nhi thoáng nghi ngờ, xông vào trong phòng mình. Hắn nằm sấp ở trên giường, nghiêm túc chăm chỉ xem bộ sách phụ thân đưa cho. Chỉ là càng xem, mặt hắn càng đỏ bừng càng xấu hổ hơn, thậm chí toàn thân bỗng nhiên nóng lên, trong lòng tự nhiên sinh ra một khát vọng, hi vọng có một bàn tay lạnh lẽo ôn nhu nhẹ nhàng an ủi hắn.

Tạ Sơ Thần càng ngày càng nóng, không khỏi hơi cởi y phục ra. Y phục hỗn độn rơi trên người hắn, da thịt trắng nõn như ẩn như hiện, che dấu khác thường.

Nghĩ tới nhân vật trong sách là Thê chủ cùng mình, nghĩ đến bàn tay dài của Thê chủ nhẹ nhàng an ủi mình, Tạ Sơ Thần càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, nội tâm xấu hổ khiến hắn trốn vào trong ổ chăn, nhưng vừa vào ổ chăn, toàn thân hắn lại nổi lên một trận hưng phấn kì lạ.

Trên trán khó chịu đổ mồ hôi, Tạ Sơ Thần mặt đỏ ủng cuộn mình trong chăn. Thân thể trắng ngọc như tuyết nhẹ nhàng mà run sợ, nổi lên một tầng đỏ bừng mê người.

Sau cùng, hắn không chịu đựng được vươn tay, mê man sờ sờ nơi khó chịu. Kích thích thoải mái lan tràn đến toàn thân, khiến hắn không kìm lòng được khẽ ngâm một tiếng.

“Thê chủ…” Một tiếng ngâm khẽ khiến mặt hắn đỏ như hoa đào, mắt mang xuân sắc. Hắn nhẹ nhàng ngân lên cái tên ba năm hắn nhớ thương ròng rã, khí tức hỗn loạn lại không thể giải tỏa khát vọng của mình.

“Thê…”

“Sơ Thần, ngươi tìm ta sao?” Tiêu Vãn đẩy cửa đi vào, vừa vặn nghe thấy tiếng ngâm mềm nhũn yếu ớt của Tạ Sơ Thần. Mà hắn lại thống khổ cuộn mình, sắc mặt ửng hồng kì quái, ánh mắt mê ly mênh mông hơi nước, giống như đang chịu đựng cực kì đau đớn.

Tiêu Vãn quýnh lên, vội vàng đến gần bên giường. Nàng sờ sờ trán nóng bỏng của Tạ Sơ Thần, lo lắng hỏi: “Sơ Thần, trán ngươi nóng quá! Là nhiễm phong hàn sao?”

Thấy Tiêu Vãn vọt bước xa tới, Tạ Sơ Thần đắm chìm trong ảo cảnh không khỏi kinh hãi. Hắn kẹp chặt hai chân, hơi hơi nhích thân thể trần trụi ở trong chăn, sợ Tiêu Vãn phát hiện ra.

“Không, không có gì…” Giọng Tạ Sơ Thần khàn khàn, hắn liếc mắt trộm nhìn ánh mắt quan tâm của Tiêu Vãn, lại chột dạ nhìn ngón tay Tiêu Vãn khẽ vuốt trên trán hắn.

Ngón tay thon dài như ngọc, mang theo vết chai nhẹ, lại mang theo hơi ấm kì lạ.

Tạ Sơ Thần nhất thời xấu hổ muốn chết, cảm thấy bản thân không biết xấu hổ, lại ảo tưởng mình với Thê chủ… Làm ra chuyện như vậy…!

Gò má hắn lại đỏ ửng lên, Tạ Sơ Thần không khỏi quay đầu qua một bên, tránh khỏi ngón tay Tiêu Vãn giơ đến, thân thể chột dạ rụt vào bên trong.

“Sơ Thần!” Thấy thiếu niên mềm yếu vẫn thích kề cận mình, bỗng nhiên kháng cự mình tiếp xúc như vậy, Tiêu Vãn lo lắng, “Đã xảy ra chuyện gì, vì sao không vui? Là Quý Thư Mặc bắt nạt ngươi hả? Hay là Tiêu Khinh Như?”

Bởi vì chuyện Tạ Ký y các, Tiêu Vãn cố ý tới Mai viên tìm Thẩm thị thương lượng, nhưng nghe Chiêu nhi nói, Tạ Sơ Thần đột nhiên nhốt mình ở trong phòng một buổi chiều, mà nghe Vân Yên báo cáo, Tiêu Khinh Như sau khi hồi phủ từng có không ít lần tiếp cận Tạ Sơ Thần, ý đồ xấu xa.

Tiêu Vãn không khỏi lo lắng, sợ Tạ Sơ Thần bị ủy khuất.

“Thật sự không có việc gì…” Tạ Sơ Thần mặt đỏ đến rỉ máu, giọng lại càng nhẹ như muỗi.

Tối hôm qua, hắn đã nhào vào trong lòng Thê chủ ra sức quyến rũ, nhưng lại ngủ thiếp đi! Thê chủ lại không yêu thương mình, xem ra mình ở trong lòng Thê chủ không có lực hấp dẫn gì…

Tạ Sơ Thần cực kì khổ sở. Hắn cúi gương mặt đỏ bừng xuống, nhỏ giọng nói: “Thê chủ, ta phải thay y phục, người có thể… ra ngoài một chút không?”

“Thật sự không có việc gì?” Tiêu Vãn nghi hoặc hỏi. Nhưng rất nhanh, mặt nàng cũng đỏ lên.

Ngay tại lúc Tạ Sơ Thần hoảng hốt, Tiêu Vãn ấp úng nói: “Ta đi gọi Vân Yên làm canh táo đỏ cho ngươi. Uống canh táo đỏ vào, liền không khó chịu nữa…”

Tạ Sơ Thần ngơ ngác nhìn Tiêu Vãn, hơn nửa ngày mới ý thức được Tiêu Vãn hiểu lầm mình tới nguyệt sự rồi. Hắn ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Cảm ơn Thê chủ.”

Tạ Sơ Thần giấu kĩ cuốn sách, thay y phục xong xuất hiện, Tiêu Vãn đang cùng Thẩm thị nói chuyện ở cửa hàng. Thấy trên bàn đặt một chén táo đỏ nóng hầm hập, Tạ Sơ Thần có chút ấm áp. Hắn yên lặng ngồi ở bên cạnh Tiêu Vãn, làm bộ lạnh nhạt uống nước canh táo đỏ, nhưng trong đầu lại hiện lên mấy hình ảnh tươi đẹp trong cuốn sách kia, căn bản không bình tĩnh được!

Nghĩ đi nghĩ lại, tâm tư Tạ Sơ Thần không khỏi bay tới chỗ làm thế nào mới dụ dỗ được Thê chủ.

Tiêu Vãn giúp Tạ Sơ Thần đoạt lại quyền hành ở Tạ gia, cửa hàng Tạ gia hiện giờ đều trên danh nghĩa của Tạ Sơ Thần cùng Thẩm thị. Như Tạ Thanh Vinh căn bản không phải dân buôn bán, ba năm nay đã đem mấy cửa hàng Tạ Hân Tuyền cẩn thận bồi dưỡng thành chướng khí mù mịt, sổ sách không là thiếu hụt thì là sai sót nợ khó đòi, đủ loại thiếu xót.

Mà Tạ Thanh Vinh với mấy chưởng quầy dẫn dắt mình, đều bị nàng trong ba năm lấy đủ lý do đuổi đi, chưởng quầy mới đại bộ phận là mấy bằng hữu hết ăn lại nằm của nàng, hoặc là đám a dua nịnh hót. Các nàng đem thứ béo bở nhét vào trong túi bên eo mình, cửa hàng náo nhiệt thanh danh cực kém, mấy chục cửa hàng của Tạ gia hiện giờ chỉ còn mười quán, trong đó có ba quán không nhập không xuất, sắp đóng cửa rồi.

Kiếp trước, cửa hàng Quý gia do tỷ muội Quý gia quản lý không tốt, lợi nhuận càng ngày càng thấp. Biết được Quý gia khó khăn, Tiêu Vãn lừa Tạ Sơ Thần thấy khế đất Tạ gia, tặng toàn bộ cho Quý Thư Mặc.

Quý Thư Mặc đem ba cửa hàng kia bán đi, dùng tiền đi nâng đỡ hai cửa hàng Quý gia với Tạ Ký y các.

Tuy chán ghét Quý Thư Mặc, nhưng Tiêu Vãn không thể không thừa nhận, Quý Thư Mặc thật sự có tài. Khúc cư mặc dù đã qua nhiều năm, nhưng hắn lại đem khúc cư cắt vuông góc, thiết kế hoàn toàn thành trúc cư mới. Vạt áo bỏ đi uyển chuyển biến thành vạt áo xinh đẹp, lại giữ được tay áo rộng rãi thâm y bó sát, khiến cho vạt áo một lần nữa trở thành kiểu nữ tử Kinh thành yêu thích, trở thành lễ phục chính thức.

Đồng thời, tới tháng chín đại hạn, gạo trong kho gặp nạn giá gạo tăng lên như gió, Quý Thư Mặc mở tiệm gạo vốn là của Tạ gia ra, lấy danh nghĩa tiệm gạo Quý Ký, tặng miễn phí cho người lưu vong đến kinh thành.

Từ đó, Quý Thư Mặc thích giúp đỡ người khác thanh danh truyền cả Kinh đô. Tất cả mọi người nói, Tiêu Vãn cưới được phu lang tài mạo song toàn, dịu dàng thiện lương như vậy, thật sự là hạnh phúc nhất trong đời người. Mà nàng cũng lấy làm đắc chí, kiêu ngạo lấy Quý Thư Mặc.

Đại hạn xong, dân chung nghe danh tiệm gạo Quý Ký tới mua rất nhiều, mà Tạ Ký y các cũng bị đổi thành Quý Ký y các, Quý gia nhờ vậy mà buôn bán có lãi, xoay mình trở thành gia đình giàu có ở Kinh thành.

Kiếp này, Tiêu Vãn tuyệt đối không giẫm lên vết xe đổ, đem cửa hàng Tạ gia giao cho Quý Thư Mặc, để Quý gia dẫm Tạ gia xuống mà đi lên. Làm thế nào để Tạ Ký y các xoay mình, lại trở thành vấn đề khó nhất. Chẳng lẽ, thật sự phải lừa Quý Thư Mặc, lấy bản thiết kế trúc cư trong tay hắn?

“Thê chủ!” Thấy Tiêu Vãn cau mày, Tạ Sơ Thần ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bỗng nhiên do dự mở miệng, “Trúc cư, hình như ta nhìn thấy ở đâu rồi…”

Tiêu Vãn hơi ngẩn ra, trúc cư rõ ràng là mệnh danh của Quý Thư Mặc kiếp trước, làm sao Tạ Sơ Thần có thể gặp qua?

Tìm kiếm trong di vật của mẫu thân, Tạ Sơ Thần rút ra một bản sổ sách. Hắn lật tới một tờ giấy, chỉ vào văn tự bên trên hỏi: “Thê chủ, phải hai chữ này không?”

Trên sổ sách rõ ràng là một bản vẽ, mà bản vẽ đó, đúng là hai chữ trúc cư đã thịnh hành một thời gian ở kiếp trước.

Tiêu Vãn kích động hỏi: “Sơ Thần, bức vẽ này là ai vẽ?”

“Là mẫu thân vẽ.”

Tiêu Vãn đã kinh ngạc tới không thể kinh ngạc hơn, vì sao kiếp trước Quý Thư Mặc lại có bản thiết kế của trúc cư, mà lại giống y đúc với bản vẽ của Tạ Hân Toàn? Chẳng lẽ kiếp trước, Quý Thư Mặc lừa lấy bản vẽ trong tay Tạ Sơ Thần? Hay là, Tạ Sơ Thần cam tâm tình nguyện đưa cho Quý Thư Mặc?

Đầu hơi hơi cúi thấp, Tạ Sơ Thần hơi khàn khàn nghẹn ngào mở miệng: “Này là di vật mẫu thân để lại… Ba năm trước, tìm được ở xe ngựa dưới dốc núi…”

Trên sổ sách vẫn còn lưu lại vết máu loang lổ, là trên xe ngựa Tạ Hân Tuyền gặp tai nạn ba năm trước. Có lẽ trên đường về nhà, bỗng nhiên nàng nghĩ tới cách thay đổi khúc cư, nhất thời hứng khởi liền vẽ trên sổ sách. Ai ngờ, nàng lại không có cơ hội trở về…

Nhìn vẻ mặt Tạ Sơ Thần khó chịu, Tiêu Vãn vươn tay ôm hắn vào trong ngực. Nàng trấn an sờ sờ ót hắn, ôn nhu mở miệng: “Sơ Thần, ta nhất định để bản thiết kế nhạc mẫu làm ra trúc cư, sẽ không để tâm ý của nhạc mẫu lãng phí vô ích. Ta tin, sau này sẽ là xiêm y cực kì xuất sắc, tuyệt đối được mọi người yêu thích.”

“Thê chủ, ta muốn giúp người.” Tạ Sơ Thần ngửa đầu, nhìn Tiêu Vãn, “Tâm nguyện của mẫu thân, ta muốn tự mình hoàn thành.”

Quý Thư Mặc phát hiện, trong thời gian nguyệt sự của mình, tuy Tiêu Vãn ôn nhu săn sóc, cẩn thận chiếu cố hắn, nhưng giữa bọn họ, tự nhiên có một khoảng cách rất kì lạ.

Sau khi hết nguyệt sự, vì phần cảm giác kì quái này, Quý Thư Mặc cố ý quấn lấy Tiêu Vãn mấy ngày, nhưng Tiêu Vãn chẳng nhưng không bày tỏ vui mừng gì, ngại lại luôn lấy lý do ôn tập cố gắng cho kì khoa cử để từ chối mình.

Đi sớm, về trễ, không ngủ cùng phòng. So với trong tưởng tượng hắn Tiêu Vãn sẽ quấn quýt sau tân hôn, hoàn toàn khác biệt.

Mãi đến một đêm, Quý Thư Mặc phát hiện, trong thư phòng căn bản không một bóng người. Trong lòng hắn sinh nghi, liền xuyên qua gió rét đi tìm Tiêu Vãn.

Chỉ là, mãi đến nửa đêm, trong sương mù mênh mông hắn mới nhìn thấy, nữ tử yêu thầm mình chậm rãi đi từ cầu cửu khúc tới.

Có thể là sợ Tiêu Vãn phát giác tồn tại của hắn, Quý Thư Mặc vội vàng hốt ha hốt hoảng trốn trong bóng tối, trong lòng không hiểu vì sao có chút vắng vẻ. Hắn hình như còn chưa tỉnh táo nhìn ra, vì sao Tiêu Vãn từ chối mình, lại đi tới Mai viên của Tạ Sơ Thần?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.