Editor: Loi_nha_tinh
Lần đầu tiên Tiêu Vãn đi vào nhà mình mà phải lén lút như vây. Nàng thật cẩn thận nhìn trộm từ ngoài cửa sổ thì thấy trong phòng tối đen không một bóng người.
Nàng nhíu mày, lo âu nhìn chung quanh, cuối cùng nhìn thấy Tạ Sơ Thần dưới một thân cây. Hắn mặc một thân trường bào màu đen như hòa vào bóng đêm. Tóc đen nhánh rũ xuống bao trọn khuôn mặt tái nhợt kia.
Hắn ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nhìn thư tịch trong tay, ánh trăng dịu dàng khẽ chiếu vào khuôn mặt trơn bóng mịn màng của hắn, quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành.
Tiêu Vãn nín thở, nhẹ nhàng bước tới. Có thể Tạ Sơ Thần đọc sách quá mức nghiêm túc nên không hề phát giác Tiêu Vãn đã từ từ bước đến sau lưng hắn.
Gió đêm mùa hè lành lạnh, Tạ Sơ Thần khẽ run rẩy. Ai ngờ thân thể vừa mới động đậy thì trên vai đã xuất hiện một chiếc áo khoác màu tím nhạt.
Ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc, Tạ Sơ Thần hơi ngẩn ra, lông mi dài như cánh bướm chớp thật nhanh, trước mặt hắn xuất hiện một bóng dáng mờ ảo.
Hắn nhìn cái bóng quen thuộc trên sổ sách, cúi đầu khẽ nói: "Thê chủ..."
"Sao chàng không vào nhà đọc sách?"
Ngón tay thon dài siết chặt chiếc áo khoác ấm áp, trong nháy mắt, ấm áp từ áo khoác lan tràn ra toàn thân, Hắn khẽ hé miệng, nhẹ nhàng nói: "Nến đã dùng hết rồi, Chiêu Nhi đang đi lấy trong kho…"
"Vậy thì ngày hãy đọc tiếp..."
Tạ Sơ Thần lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Ta muốn xem hết tất cả sổ sách này trong tối nay để sau khi Quý chính quân quản gia thì sẽ thoải mái hơn. Đây là thứ cuối cùng ta có thể giúp thê chủ… "
Nghe lời nói tàn nhẫn của Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần vẫn yên lặng y như kiếp trước, ánh mắt trong trẻo nhìn mình khiến trong lòng Tiêu Vãn căng thẳng.
Nàng chợt ý thức được, dù là kiếp trước hay là kiếp này, dù cho nàng cười nhạo khi dễ Tạ Sơ Thần như thế nào thì hắn vẫn luôn dùng ánh mắt trong trẻo như vậy nhìn mình. Chỉ có lần nàng tàn nhẫn giết đứa con của hắn thì ánh mắt của hắn mới trong nháy mắt như tro tàn, giống như đã không còn bất cứ động lực nào để cố gắng nữa.
Thấy Tiêu Vãn trầm mặc nhìn mình với ánh mắt sâu thẳm, Tạ Sơ Thần nhẹ nhàng nâng tay lên. Hắn do dự hồi lâu rồi lấy dũng khí kéo ống tay áo của Tiêu Vãn: "Thê chủ đã dặn kĩ ta không nên đến gần Quý chính quân. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc thê chủ tự mình xuống bếp thì tim ta không thể chịu đựng được, cho nên… Thật xin lỗi..."
Lúc sáng rõ ràng hắn đã quyết định không nhường thê chủ cho Quý Thư Mặc rồi. Nhưng quả nhiên, vẫn chưa được...
Thê chủ và Quý công tử là trai tài gái sắc, còn mình thì cái gì cũng tệ, căn bản là không bằng một góc Quý công tử hiền lành lương thiện.
Hắn cúi đầu, thành khẩn nói: "Về sau ta sẽ ngoan ngoãn sống ở Mai viên, nhất định sẽ không quấy rầy nàng và chính quân. Thê chủ, nàng ngàn vạn lần đừng vì thế mà…”
Giờ phút này, nụ cười miễn cưỡng của Tạ Sơ Thần như một mũi tên nhọn hung hăng đâm vào tim Tiêu Vãn, áy náy mãnh liệt ở đáy lòng nàng tràn ra.
"Ngốc..." Tiêu Vãn nhẹ nhàng vỗ đầu hắn, ngắt lời hắn, lại nhéo mặt hắn, khẽ than, "Con mắt nào của chàng nhìn thấy ta chán ghét chàng chứ? "
Đôi mắt ngập nước của Tạ Sơ Thần khó hiểu nhìn Tiêu Vãn. Một lúc lâu sau mới rầu rĩ nói: "Lúc ăn cơm, thê chủ dùng chân đạp ta, còn trừng mắt với ta... làm như ta đang cản trở vậy…”
Ta đang ám chỉ mà! Còn nữa, ta đâu có trừng chàng!
Tiêu Vãn nghẹn trong cổ họng.
"Ta sờ cây trâm nhiều lần ra hiệu cho chàng…chàng không nhận ra sao? " Nàng nhíu mày, tận tình nói, "Buổi sáng ta tặng chàng cây trâm, buổi tối liền lập tức trở mặt vô tình, chàng cảm thấy ta là hạng người đó sao?”
Tạ Sơ Thần hơi do dự, nhẹ nhàng nói: "Sơ Thần hiểu, Quý chính quân là người thê chủ thích nhất. Thê chủ vừa rồi trách cứ ta, liều mạng ra hiệu cho ta rời đi chỉ là không muốn Quý chính quân hiểu lầm... Ưm..."
Trong miệng đang đắng chát bỗng dưng ngòn ngọt, Tạ Sơ Thần ngạc nhiên mở to mắt, chỉ thấy một khối bánh đậu được nhét vào miệng, ngăn lại tiếng nói yếu ớt như muỗi.
"Không được nói tới ba chữ Quý chính quân nữa, ta không thích."
Hai người đứng quá gần, hơi thở nhàn nhạt của Tiêu Vãn thỉnh thoảng lướt qua gương mặt ửng đỏ của Tạ Sơ Thần, sợi tóc cọ vào cổ hắn. Một cảm giác tê dại từ đáy lòng lan ra toàn thân.
Thấy Tạ Sơ Thần ngậm bánh đậu, vẻ mặt ngơ ngác, Tiêu Vãn nhéo khuôn mặt mềm mại của hắn, cười nói: "Không phải chàng nói vừa nghĩ đến ta tự mình xuống bếp là tim đã không chịu nổi sao? Sao lại không ăn? Đây là bánh đậu ta tự làm đó, không muốn ăn thì thôi…”
Lướt nhẹ qua đôi môi khẽ mỉm cười của hắn, Tiêu Vãn làm bộ như muốn rút ra. Tạ Sơ Thần hoảng hốt, vội vàng cắn một cái. Hắn khẽ cắn miếng bánh đậu Tiêu Vãn đút tới, đôi mắt đẹp trong trẻo mọng nước nhìn Tiêu Vãn, ý nghĩ lộn xộn trong đầu đột nhiên ngưng trệ.
Thê chủ vậy mà tự mình xuống bếp làm bánh đậu cho hắn ăn!
Đây là đang nằm mơ sao?!
Hung hăng nhéo đùi mình, Tạ Sơ Thần hoảng hốt phát hiện không phải là mơ. Lúc này, Quý Thư Mặc hay phiền não không vui gì đó đều đã bị hắn quên hết toàn bộ, trong miệng của hắn tràn ngập vị ngọt của bánh đầu, tâm trạng lo âu một đêm này cũng không cánh mà bay!
Tiêu Vãn thấy Tạ Sơ Thần mắc câu, lại lấy một khối bánh đậu đưa lên môi hắn. Đầu Tạ Sơ Thần đang hạnh phúc đến mê mẩn, Tiêu Vãn đút một khối hắn liền ăn một khối, dáng vẻ im lặng như chú sóc con đang ôm quả hạch.
"Sơ Thần, ta đã không còn thích Quý Thư Mặc rồi, cho nên ta không muốn chàng gọi hắn là Quý chính quân nữa. Mới vừa rồi đuổi chàng đi là sợ chàng ăn đồ ăn trên bàn bị đau bộng. Thấy chàng lúc nãy cũng không ăn gì nhiều, sợ buổi tối chàng đói bụng nên ta cố ý làm bánh đậu cho chàng, mong chàng có thể tha thứ cho những lời nói ác độc của ta khi nãy... Thật xin lỗi..."
Chuyện trùng sinh quỷ dị thần kỳ như vậy, Tiêu Vãn không thể nói với ai, kể cả Tiêu Ngọc và Tạ Sơ Thần.
Thế cho nên nàng căn bản không thể giải thích cho hai người là mình đã biết Quý Thư Mặc là nam nhân ác độc lòng dạ rắn rết. Bởi vì trong mắt người ngoài, Quý Thư Mặc tài mạo song toàn, làm được tài tử đệ nhất là quá hoàn mỹ rồi. Nếu bây giờ nàng vạch trần Quý Thư Mặc thì phải gánh tội danh nữ nhân bạc tình, còn có thể hại Tạ Sơ Thần vốn dĩ đã mang tiếng xấu còn gánh thêm tiếng xấu không đúng trên lưng.
Nhưng có lẽ tâm tư Tạ Sơ Thần quá mức đơn thuần, cũng có thể Tiêu Vãn sợ hắn biết bộ mặt u ám ác độc của nàng nên nàng cũng không đem chuyện mình muốn báo thù Quý Thư Mặc và Sở Mộ Thanh nói cho hắn biết.
Nàng chỉ nói một cách đơn giản là hành động của Quý Thư Mặc trong ngày lại mặt đã làm lòng nàng tổn thương nặng nề, khiến nàng hoài nghi hắn không phải thật sự yêu nàng mà chỉ ham muốn tiền tài và quyền thế của Tiêu gia. Quý Thư Mặc đến tám ngày sau mới về phủ càng khiến cho nàng tức giận và lạnh tim, cho nên nàng mới cố ý dùng thức ăn tương khắc để trừng phạt Quý Thư Mặc khi hắn trở về phủ.
Nàng không muốn hại Sơ Thần đau bụng cho nên không thể không lạnh lùng đuổi hắn đi. Nhưng tất nhiên dù Tạ Sơ Thần thấy được ám hiêu của nàng nhưng lại hiểu lầm nàng muốn ở chung với Quý Thư Mặc.
Thấy Tạ Sơ Thần yên lặng không nói lời nào, trong lòng Tiêu Vãn hồi hộp khẩn trương. Một lúc lâu sau mới thấy Tạ Sơ Thần từ từ ngẩng đầu lên, bỉu môi: "Nếu thê chủ để