Edit: windy
“Vãn Nhi, mấy ngày nay đi thi vất vả rồi.” Lúc Tiêu Vãn bị vòng vây vây kín, Quý Hiểu Phong bỗng nhiên cầm ly rượu lên, nhiệt tình thân thiết đi tới.
Tiêu Vãn bị chuốc uống không ít rượu, đôi má thanh nhuận hơi hơi nhuộm hồng, nhìn qua có chút say say. Nàng liếc mắt nhìn Quý Hiểu Phong một cái, đôi mắt khẽ run lên, đột nhiên có chút áy náy mở miệng: “Nhạc mẫu, thật sự ngại quá. Trước người nói hi vọng mẫu thân an bài đại tỷ thăng lên chức Công bộ thị lang này, lại bị ta lấy cớ không hi vọng đại tỷ đi cửa sau bị người khác chỉ chỏ mà từ chối. Khi đó, ta nghĩ đại tỷ tài hoa hơn người, thông minh lanh lợi nhất định có thể dựa vào thực lực của mình mà thăng chức. Không nghĩ tới, bây giờ Bệ hạ lại phong ta làm chức Công bộ thị lang, đoạt mất chức quan vốn là của đại tỷ. Người sẽ không bởi vì thế mà giận ta chứ?”
Tiêu Vãn vừa dứt lời, ánh mắt mọi người quét tới phía Quý Hiểu Phong với ba tỷ muội Quý gia, dưới vẻ mặt hoàn toàn ngạc nhiên của các nàng, lộ ra vẻ bất mãn và khinh thường.
Này là say rượu nói lời thật lòng. Lời này của Tiêu Vãn đầy chân thành, lại chói lọi nói cho mọi người biết, Quý Hiểu Phong từng muốn thông qua thủ đoạn lợi dụng nàng để an bài cho đại nữ nhi vô năng của mình tiến vào Công bộ.
Công bộ thượng thư Hứa Mẫn là hảo hữu chí giao của Tiêu Ngọc Dung, lúc này nghe Tiêu Vãn nói như vậy, bà nhíu mày lại hướng về phía Quý Hiểu Phong và Quý Lập Dĩnh, vẻ mặt nghiêm nghị mở miệng: “Quý đại nhân, thật là có chuyện này ư? Ngươi nên biết, Bệ hạ không cho phép hối lộ đi cửa sau.”
Năng lực của Quý Hiểu Phong bà đã sờm nghe thấy Hộ bộ thượng thư cằn nhằn, trong Hộ bộ hết ăn lại nằm. Khoảng thời gian trước còn muốn đem đại nữ nhi của mình nhét vào Hộ bộ là chủ sự thất phẩm, kết quả sau mấy ngày kiểm tra, phát hiện năng lực quá kém, bị Hộ bộ thượng thư uyển chuyển từ chối.
Không nghĩ tới bây giờ, Quý Hiểu Phong lại còn dám để cho nữ nhi của mình đi tranh giành vị trí Công bộ thị lang tứ phẩm?
Nếu Quý Hiểu Phong không phải là thông gia của Tiêu Ngọc Dung, bà đã sớm không khách khí mắng bà ta mơ mộng hão huyền rồi!
Bị Tiêu Vãn chọc thủng chuyện đi cửa sau ngay trước mặt mọi người, Quý Hiểu Phong thân là Hộ bộ thị lang tứ phẩm, sắc mặt nhất thời đỏ lên, chỉ cảm thấy mặt mũi bản thân đã mất sạch rồi.
“Hứa đại nhân, đây là hiểu lầm.” Quý Hiểu Phong xấu hổ cười cười, giải thích, “Ta chỉ đề cập với Vãn Nhi là vị trí Công bộ thị lang còn trống, cũng không phải thật sự muốn đi cửa sau, là Vãn Nhi hiểu nhầm ý của ta. Vãn Nhi tuổi còn nhỏ đã thành Công bộ thị lang, thiên tư thông tuệ là nhân trung long phượng, sao có thể đánh đồng với Lập Dĩnh được.”
Hứa Mẫn nhìn Quý Hiểu Phong một cái, cũng không nói sau lưng bà ta làm điều mờ ám, chỉ là nói ngầm: “Là hiểu lầm thì tốt. Kì thật, lệnh ái chỉ cần thể hiện xuất sắc ở Hàn Lâm viện, nhất định sẽ được đề bạt.”
Từ khi nhìn bài thi thi hội của Tiêu Vãn xong, Hứa Mẫn cực kì thưởng thức Tiêu Vãn bộc lộ tài hoa, cho nên đặc biệt chờ mong sau này nàng có thể có công cho Công bộ. Mà lời vừa rồi của bà, cực kì rõ ràng, là đang nói Quý Lập Dĩnh năng lực không tốt, cho nên mấy năm gần đây vẫn chỉ là hầu chiếu Hàn Lâm viện cửu phẩm, cách biệt một trời một vực với Tiêu Vãn.
Quý Hiểu Phong xấu hổ cười cười, vừa muốn gật đầu nói đúng, lại nghe Tiêu Vãn say khướt thì thào: “Nhạc mẫu, lúc lại mặt, ta có chút khẩn trương, chưa bỏ vốn giúp Nhị tỷ mở chi nhanh, người sẽ không trách ta chứ… Ngày đó người với Thư Mặc đều rất tức giận rất tức giận… Thư Mặc cũng không chịu hồi phủ cùng ta…”
Không đợi Tiêu Vãn nói xong, Quý Hiểu Phong vội vàng kéo Tiêu Vãn ánh mắt mê ly, nói năng lộn xộn lại, vội vàng nói: “Vãn Nhi, ngươi say rồi, sao nhạc mẫu có thể trách ngươi được.”
“Không trách ta thì tốt.” Liên tục ợ hơi rượu, Tiêu Vãn cười ngây ngô, “Hai năm trước đưa cho nhạc mẫu hai gian cửa hàng, hiện giờ buôn bán náo nhiệt. Mặc dù Vãn Nhi chưa được một phần lợi nhuận nào, nhưng trong lòng rất vui. Hiện tại, Vãn Nhi công thành danh toại, nguyện cống hiến sức lực cho nhạc mẫu và các tỷ tỷ…”
Hai năm trước, chuyện Tiêu Vãn mua được hai cửa hàng tặng cho Quý gia, không hề biết gì, tất cả mọi người tưởng rằng tỷ muội Quý gia tự mình dốc tiền tài ra. Không nghĩ tới tiền này là Tiêu Vãn bỏ ra, hai năm qua Quý gia lại không chia chút lợi nhuận nào cho Tiêu Vãn? Bây giờ lại hấp tấp hỏi nàng cho tiền, không đưa tiền Quý Thư Mặc liền nổi giận không về phủ?
Hiện giờ, Tiêu Vãn say khướt nói lên, liên tục vạch trần chuyện cũ, gián tiếp nói Quý gia cố tình gây sự, ham tiền tài quyền thế Tiêu gia khắc họa thật rõ ràng.
Thấy mọi người xì xào bàn tán, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía mình, da dầu Quý Hiểu Phong lập tức run lên, mặt không ánh sáng, vội vàng lắp bắp giải thích: “Vãn Nhi, ngươi hiểu lầm rồi… Lợi nhuận cửa hàng sao có thể thiếu một phần của ngươi được…”
“Đúng vậy Thê chủ, ngươi hiểu lầm mẫu thân rồi.” Quý Thư Mặc vẻ mặt ôn nhu tiến lên, ý muốn đỡ lấy Tiêu Vãn say khướt không còn biết gì, đứng cũng không vững, ý muốn cứu vãn hình tượng hiền lương thục đức của mình ở trước mặt mọi người. Ai ngờ, ly rượu trên tay Tiêu Vãn run lên, cả ly rượu đầy vừa vặn đổ vào ngực hắn.
Lúc chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy Tiêu Vãn cúi đầu xuống, đột nhiên khó chịu mà nôn khan. Trong lòng hắn hoảng hốt, theo bản năng đẩy Tiêu Vãn về phía sau vài bước, sợ Tiêu Vãn phun lên trên người mình.
Tạ Sơ Thần ở bên cạnh vẫn luôn chú ý tới Tiêu Vãn, thấy Tiêu Vãn bị Quý Thư Mặc đẩy ra thân thể lung lay sắp ngã nhào xuống đất, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch. Trong lúc mọi người kiêng dè, hắn xông lên phía trước, vội vàng đỡ lấy Tiêu Vãn mềm nhũn, lấy khăn lụa ra cẩn thận lau đi vết rượu trên miệng nàng.
Tiêu Vãn nôn khan một lúc lâu, cái gì cũng chưa phun ra. Lúc sau, nàng dựa vào Tạ Sơ Thần dần dần đứng lên, vẻ mặt áy náy nói: “Vãn Nhi không thắng được rượu rồi, để các vị chê cười. Hôm nay, vô cùng cảm ơn các vị tới Tiêu phủ chúc mừng ta, nhưng không khéo thân thể ta không khỏe, không có cách nào chiêu đãi mọi người nữa. Vô cùng có lỗi…”
Nói xong, nàng mềm nhũn ngã xuống trên Tạ Sơ Thần, ánh mắt say sưa, mày cau chặt, hai tay vẫn ôm ngực giống như cực kì khó chịu. Tiêu Ngọc Dung thấy thế, vội vàng chủ trì đại cục, để Tiêu Vãn về phòng nghỉ ngơi sớm.
Quý Thư Mặc bị Tiêu Vãn đổ rượu lên người, cả người ướt nhẹp chật vật. Trong tình cảnh này, mặc dù ở trong lòng hắn nghiến răng nghiến lợi nén giận Tiêu Vãn, nhưng ở trước mắt bao người, hắn vẫn ôn nhu muốn tiến lên đỡ Tiêu Vãn về phòng.
Mấy ngày nay, hắn không thể biểu hiện gì trước mặt Tiêu Vãn, hiện giờ Tiêu Vãn say bí tỉ không biết gì, đúng là cơ hội tốt để chủ động tiếp cận Tiêu Vãn!
Ai ngờ, Tiêu Vãn cứ như bùn nhão dính ở trên người Tạ Sơ Thần, gắt gao ôm chặt Tạ Sơ Thần không buông tay, mà Tạ Sơ Thần lại kiên quyết bày tỏ hắn có thể tự chiếu cố cho Thê chủ.
Vì thế, Quý Thư Mặc người đầy rượu bị lẻ loi đứng tại chỗ, cảm nhận được bốn phía bắn tới ánh mắt kì quái, trong đó có ánh mắt chất vấn của mẫu thân và ba vị tỷ tỷ của hắn.
Nhất thời, gương mặt trắng nõn như ngọc nổi lên xấu hổ và quẫn bách, Quý Thư Mặc vội vàng cúi đầu, vội bước chân rời khỏi đại sảnh. Dù cho đã rời xa tầm mắt của mọi người, bên tai hắn giống như vẫn vang vọng tiếng mọi người xì xào bàn tán, hắn vẫn luôn được đề cao, được mọi người yêu quý lại nhất thời cảm thấy tức ngực, có chút hít thở không thông.
Về Mai viên, Tạ Sơ Thần lập tức gọi Chiêu nhi chuẩn bị canh giải rượu, bản thân lại rất cẩn thận đỡ Tiêu Vãn lên giường, sau đó đem hai cái gồi mềm đặt ở phía sau Tiêu Vãn. Sau đó hắn vẻ mặt lo lắng ngồi ở bên giường, mắt không chớp nhìn Tiêu Vãn, sợ Tiêu Vãn lại không thoải mái mà nôn ra.
Đợi Chiêu nhi bưng canh giải rượu tới, Tạ Sơ Thần khẽ gọi vài tiếng Thê chủ. Thấy Tiêu Vãn hơi hơi nhắm mắt, một bộ ngủ mê không tỉnh lại, hắn do dự một lát, uống một ngụm canh giải rượu cay cay rồi đưa tới gần đôi môi đỏ mọng của Tiêu Vãn. Lúc chạm nhẹ khóe môi, lông mi hắn run lên, hai gò má không tự chủ mà ửng hồng.
Lúc đang vụng về cho Thê chủ uống ngụm canh giải rượu đầu tiên, bên hông bỗng nhiên bị một bàn tay kiên cố kéo vào, Tạ Sơ Thần còn chưa phản ứng lại, Tiêu Vãn vừa rồi vẫn say như chết bỗng nhiên xoay người một cái, đè hắn xuống.
Nước canh cay cay bị Tiêu Vãn hôn uống đi, trong miệng Tạ Sơ Thần chỉ có một hương vị nhưng lại tràn ngập trong miệng. Vốn chỉ muốn hôn nhẹ hai cái chiếm tiện nghi, trong lòng Tiêu Vãn nháy mắt có chút muốn ngừng mà không được, bất tri bất giác, nụ hôn càng sâu hơn.
Tạ Sơ Thần chỉ muốn cho Thê chủ uống canh giải rượu, thấy Tiêu Vãn đột nhiên mở mắt, nhất thời kinh ngạc không nhỏ. Hắn thở hổn hển, trong lòng kích động tim đập loạn nhịp, trên mặt đỏ bừng như bị hôn trộm vừa ngây ngô vừa khẩn trương.
Một lúc sau, Tạ Sơ Thần bị hôn đến có chút hít thở không thông, đột nhiên ý thức được ánh mắt Tiêu Vãn rất tỉnh táo, nào có bộ dáng ma men vừa rồi, không nhịn được trách cứ một tiếng: “Thê, Thê chủ… Ngươi giả say… Uống công ta vừa rồi… lo lắng Thê chủ không thoải mái…”
Tiêu Vãn ngồi xổm dậy, thấy đôi mắt Tạ Sơ Thần ngập hơi nước, bộ dạng lên án làm cho nàng bật cười.
Nàng không nhịn được quét xuống ý cười, đôi mắt ranh mãnh chớp chớp, thấy thế nào cũng thấy đã thực hiện được gian kế: “Không giả say sao biết được Sơ Thần chủ động như vậy chứ.”
Cánh môi tê tê dại dại, không cần nhìn cũng biết đã sưng lên rồi. Tạ Sơ Thần sờ sờ môi, ai oán nhìn Tiêu Vãn, lại có chút lo lắng mở miệng: “Hôm nay tân khách đầy sảnh, Thê chủ vờ say nói năng lung tung, mặc dù làm Quý thị lang mất mặt, nhưng cũng để lại ấn tượng ma men không tốt trong lòng mọi người. Thê chủ vừa mới nhận chức Công bộ thị lang xong, nên giao tiếp nhiều hơn với các đồng liêu, dù sao…”
Thấy Tạ Sơ Thần nói câu nào cũng nghĩ cho mình, lại nghĩ tới vừa rồi hắn với Quý Thư Mặc có phản ứng khác nhau. Tiêu Vãn cười tít mắt, giải thích: “Hôm nay ngoại trừ Tiêu gia, đại bộ phận người tới là đồng liêu Công bộ, không phải tới vuốt mông ngực, chỉ là đến thăm dò chiều hướng, căn bản không có mấy người thật lòng chúc mừng cho ta. So với lãng phí thời gian giả vờ hàn huyên với bọn họ, không bằng giả vờ say, rồi chạy thoát. Nói không chừng, sau mày còn có thể dẫn cá mắc câu.”
Chống lại ánh mắt nghi ngờ của Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn mỉm cười, lại bổ sung: “Qua hôm nay, chỉ sợ lời đồn đại về ta sẽ nhiều thêm. Công bộ thị lang Tiêu Vãn tửu lượng cực kém, say rượu dễ nói lung tung. Nữ hoàng phái ta vào Công bộ điều tra án tham ô, đồng nghĩa với trong Công bộ có người muốn moi từ miệng ta hướng đi của Nữ hoàng, dù sao ở trong mắt mọi người, hiện giờ ta bị Nữ hoàng giữ lại nói chuyện riêng đã mấy lần liền, đang được sủng ái. Mà chuyện mở kênh đào, cần mấy mươi vạn bạc, chắc chắn tốn khoản tiền lớn, các nàng không có khả năng không động tâm. Cho nên sau này, nếu như có người muốn moi được lời từ miệng ta, có lẽ sẽ lợi dụng điều này, mà ta cũng có thể vờ say dụ các nàng mắc câu. Đây là miếng mồi đầu tiên của ta, không biết lúc đó có con cá ngốc nào trúng kế mắc câu đây.”
Cùng lúc đó, trong Mặc Uyên cư, Quý Thư Mặc thay y phục xong sắc mặt âm trầm đứng ở cửa sổ, ánh mắt mù mịt nhìn Mai viên phía đối diện.
“Thực không nên cho Tiêu Vãn uống rượu!” Nghĩ tới cảnh tượng mất mặt vừa rồi, Quý Hiểu Phong thẹn quá thành giận trách mắng, “Vốn tưởng rằng Tiêu Vãn trở thành Công bộ thị lang xong, chúng ta có thể tranh thủ một chút, nhưng ngươi xem vừa rồi nàng ta nói năng lung tung gì chứ, hại ta mất hết thể diện trước mặt đồng liêu!”
Vừa rồi, Quý Lập Dĩnh cũng bị làm mất mặt có chút phiền toái xoay xoay tóc, một lúc sau, nàng nhìn quanh một vòng, phát hiện trong phòng lại không có y phục của Tiêu Vãn, không khỏi nghiêm túc hỏi: “Tứ đệ, không phải Tiêu Vãn yêu thầm ngươi, ngươi nói gì nghe nấy sao? Vì sao vừa rồi nàng ta lại gắt gao ôm chặt Tạ Sơ Thần, không nguyện về phòng cùng ngươi? Bây giờ, nàng ta thật sự ở cùng phòng với ngươi sao?”
Quý Thư Mặc biến sắc, cánh môi nhẹ nhàng nhúc nhích: “Nàng ở Mai viên, đã hơn tháng rưỡi chưa bước vào Mặc Uyên cư rồi.”
“Cái gì?” Quý Hiểu Phong cả kinh kêu lên, “Tiêu Vãn không thích ngươi nữa hả?”
Vất cả bồi dưỡng một nhi tử tài mạo song toàn, chính là để hắn gả vào nhà giàu có, tranh thủ kiếm lợi cho mình. Tuy Tiêu Vãn đã từng đã kẻ vô dụng, nhưng nàng luôn là kiểu người Quý gia nói gì nghe nấy, đặc biệt dễ dàng tính kế, cho nên bà ta là nhìn trúng vào vị trí đích trưởng nữ Tiêu gia của nàng, để Quý Thư Mặc gả vào Tiêu gia.
Mà lúc này, Tiêu Vãn xoay người trở thành nhân vật chạm tay có thể bị bỏng trong kinh thành, nhi tử của bà ta lại thất sủng sao?
“Thư Mặc, mới hai tháng ngắn ngủi, ngươi hoàn toàn bị Tạ Sơ Thần đoạt mất tâm Tiêu Vãn rồi sao.” Quý Hiểu Phong chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, “Nếu ngươi thất sủng, chẳng phải là đem mẫu thân với tỷ tỷ ngươi tới cảnh khó xử sao? Nếu ngươi vẫn được Tiêu Vãn độc sủng, tỷ tỷ ngươi đã sớm thăng quan phát tài rồi. Ngươi xem ngươi đi! Mẫu thân ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, tới thời khắc mấu chốt lại không có chút tác dụng nào!”
“Tứ đệ, ngươi phải nghĩ cách câu tâm Tiêu Vãn về. Gần đây tình hình tài hính cửa hàng của Nhị tỷ ngươi eo hẹp, còn chờ tiền cứu mạng của nàng ta đấy!”
Vốn tưởng rằng mẫu thân với các tỷ tỷ sẽ an ủi cổ vũ mình, ai ngờ lại nói mấy lời lạnh lùng này. Trong nháy mắt, Quý Thư Mặc như rơi vào hầm băng, cánh môi run rẩy không nói được lời phản bác.
Sau đó, mẫu thân với tỷ tỷ còn nói gì đó, hắn lại vô tri vô giác một câu cũng không nghe rõ, chỉ mệt mỏi dựa vào cánh cửa sổ, ánh mắt sâu xa nhìn Mai viên phía đối diện, suy nghĩ không biết đã sớm bay đâu rồi.