Hành Trình Theo Đuổi Tình Yêu

Chương 11: Chương 11: Cuối cùng, kết thúc rồi




“Mẹ ơi, hồi trước mẹ và bố vì sao ở bên nhau thế?”

Trần Trần nằm sấp trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn Mạt Lê.

Mạt Lê đang mở kẹp lấy đồ, cô dùng ngón tay bắn lên trán Trần Trần một cái: “Sao con lại đột nhiên nghĩ ra vấn đề này hả?”

Trần Trần bĩu môi, cực kỳ giống Mạt Lê hồi trẻ: “Cô giáo muốn tụi con viết một bài văn, gọi là ‘Bố mẹ của em’.”

Mạt Lê cười cười, nói: “Vậy con đến hỏi bố con đi.”

“Dạ.”

Trần Trần gật đầu, lăn một vòng trên sàn nhà gỗ, cô bé trở mình đứng dậy, rồi chạy vào phòng bếp.

“Bố ơi bố ơi, hồi trước bố và mẹ làm sao ở bên nhau thế?”

Trần Trần chớp đôi mắt long lanh, nhìn Trần Tự đang thái rau.

Trần Tự không ngừng động tác, nhìn chăm chú, hỏi: “Mẹ con nói thế nào?”

“Mẹ bảo con tới hỏi bố ~~”

“Vậy à?” Trần Tự nói xong thì cắt trái cà chua thành miếng nhỏ, rồi nhét vào miệng Trần Trần: “Bố và mẹ à, là bởi vì Trần Trần mới quen biết nhau.”

“Thật vậy ạ?” Trần Tự nhai hai ba lần rồi nuốt miếng cà chua xuống, nói: “Bố ơi con muốn ăn nữa!”

Từ trong rổ Trần Tự lấy ra một trái cà chua, đưa cho Trần Trần: “Bố còn nhớ lúc ấy trước khi gặp mẹ con, có một thiên thần nhỏ cầm mũi tên bay đến trước mặt bố, nói với bố rằng —— ‘cậu và cô gái xinh đẹp kia sẽ kết hôn, cùng nhau nuôi dưỡng một cô con gái đáng yêu’…….”

“Wow!” Trong đáy mắt Trần Trần tràn đầy vẻ kinh ngạc, “Thần kỳ quá!”

“Đúng rồi, thiên thần còn nói —— ‘con gái của hai người sẽ gọi là Trần Trần, có một đôi mắt to xinh đẹp, thích mặc váy công chúa màu trắng, thích gấu bông thật to’……..”

“Thiên thần này thật là lợi hại quá ~~ đều biết con thích cái gì ~~”

“Ha ha…” Trần Tự buông con dao xuống, sờ chiếc nhẫn trên ngón áp út bên tay trái, anh cười hạnh phúc: “Bởi vì lời tiên đoán của thiên thần, cho nên bố và mẹ ở bên nhau.”

“Thật tốt!”

Trần Trần cười tươi như một đóa hoa.

Trần Tự ngoảnh đầu, trông thấy Mạt Lê dựa vào cửa phòng bếp.

Hai người nhìn nhau, hiểu ý cười.

Mạt Lê bất đắc dĩ lắc đầu, lẩm bẩm một tiếng: “Thần kinh.”

Buổi tối sau khi dỗ dành Trần Trần ngủ xong, Mạt Lê trở về phòng, bắt đầu xếp đống quần áo vừa lấy vào.

Trần Tự đang tắm rửa, trong máy tính phát ra âm thanh nhẹ nhàng, cô gái kia đang hát ——

The best time of the year.

Is calling me home.

The best time of the year.

And I won’t be alone.

The best time of the year.

And sharing with you.

When I look in your eyes.

All my dreams will come true.

The best time of the year.

I follow my heart.

Through the wind and the rain.

No matter how far.

………………

Nghe bài hát, xếp quần áo, Mạt Lê bất giác mỉm cười.

Cô sờ chiếc nhẫn trong tay trái, đáy lòng cảm thán.

Mười năm, trong nháy mắt, cô và Trần Tự đã kết hôn mười năm rồi.

Còn nhớ mười năm trước, vào mùa hè của tuổi 25, Trần Tự quỳ gối trước mặt cô, nói với cô: “Mạt Lê, lấy anh nhé.”

Lấy anh nhé.

Cô khi ấy, thật sự hết hồn.

Bởi vì kế hoạch của cô là mấy năm nữa mới lập gia đình.

Ai ngờ, kế hoạch này thay đổi, Trần Tự lại vội vàng như thế, muốn kết hôn.

Khi cô nói ra “Để em suy nghĩ một chút”, biểu tình thất vọng trên mặt Trần Tự khiến cô không khỏi đau lòng.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn thỏa hiệp….

Vào một buổi chiều ánh nắng rực rỡ, hương hoa, bướm bay, cảnh tượng mơ mộng.

Cô mặc áo cưới màu trắng, đứng trước mặt linh mục, tuyên thệ ——

“Con bằng lòng.”

Con bằng lòng ——

Ba chữ, dấu vết của Trần Tự in vào trong lòng cô.

Bọn họ đời này kiếp này, thề chẳng phân ly.

Sau đó, cô mang thai.

Cô béo mập cùng Trần Tự nắm tay, sóng vai đi trong công viên.

Trần Tự cẩn thận từng li từng tí cũng mừng rỡ như điên, hạnh phúc tựa như ánh nắng lười biếng chiếu rọi hai người.

Sau đó có Trần Trần.

Nhìn thấy Trần Trần ban đầu nhỏ bé dần dần lớn lên, từ bò đến đi rồi chạy nhảy, từ nói bập bẹ đến miệng mồm lạnh lợi lừa người khác…

Cuộc sống cứ như vậy, từng chút từng chút một được lấp đầy, trở nên phong phú.

Cô miên man suy nghĩ, Trần Tự từ toilet đi tới, cầm một chiếc khăn lớn lau tóc.

Mạt Lê nhìn người đàn ông này vẫn cởi mở như trước, cô nhẹ nhàng mỉm cười.

Trần Tự đi tới, ngồi xuống mép giường, anh tới gần hôn lên mặt Mạt Lê một cái: “Vợ ơi, anh yêu em ~~”

Mạt Lê đẩy anh ra: “Đã già rồi, bớt buồn nôn đi.”

“Chúng ta mới bao nhiêu tuổi mà đã gọi là già chứ? Cho dù là 80 hay 90 tuổi, anh cũng muốn nói với em vợ ơi anh yêu em.”

Trần Tự nói xong, lại hôn cô thật sâu.

“Khoan đã, em còn chưa tắm!”

“Anh không chê, vợ à em sợ gì…”

“Này, tay anh đặt ở đâu thế!”

“……….”

“Trần Trần vừa mới……đi ngủ còn chưa……ngủ say……anh……”

“……….”

“A………”

Câu chuyện này được hạ màn trong cảnh hương diễm mất hồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.