Kỳ nghỉ đông trôi qua bình thản cũng không quá bình thản.
Buổi sáng, Mạt Lê gọi điện cho Trần Tự, hai người cùng đi ăn bữa sáng. Ăn xong thì đi dạo phố, dạo nhà sách, dạo viện bảo tàng, dạo thư viện tỉnh, lúc ăn trưa mỗi người đều tự về nhà. Ngủ trưa dậy hai người cùng lên mạng chơi game trò chuyện trên QQ. Sau khi ăn tối thì hẹn gặp tại bãi cỏ công viên. Chừng tám giờ Trần Tự đưa Mạt Lê về nhà, lên mạng tiếp tục tán gẫu.
Mùa đông này tại thành phố M rất lạnh, nhưng Trần Tự lại rất ấm áp.
Nếu như Mạt Lê không gọi anh đi xỏ lỗ tai, thì Trần Tự sẽ cảm thấy mùa đông này càng ấm áp hơn.
Nhìn thấy bông tai lấp lóe trong tay nhân viên cửa hàng, Trần Tự hít một hơi lạnh. Anh nhìn Mạt Lê với vẻ cầu xin: “Này, tôi có thể đừng xỏ không?”
“Không xỏ?” Mạt Lê làm bộ muốn đi, Trần Tự vội vàng giữ chặt cô.
“Được thôi, xỏ thì xỏ…” Trần Tự nhượng bộ, “Nhưng mà chỉ xỏ một bên thôi đó…”
Mạt Lê gật đầu: “Ừ ừ ừ ~!”
Lỗ tai đỏ đỏ từ trong tiệm trang sức đi ra, mặt mũi Trần Tự nhăn thành đóa hoa.
Mạt Lê nhón chân nhìn lỗ tai anh, nói: “Ai da, hình như rất nghiêm trọng nhỉ…”
Trần Tự bày ra vẻ mặt đau đớn: “Còn không phải tại cậu! Cậu phải chịu trách nhiệm với tôi!”
“Được rồi.” Mạt Lê nói ngay không nghĩ ngợi gì.
“Ặc…” Trần Tự bị vẻ sảng khoái của Mạt Lê hù dọa: “Vừa rồi hai chúng ta nói gì?”
“Cậu nói muốn tôi chịu trách nhiệm với cậu…” Mạt Lê nhìn ánh mắt long lanh của Trần Tự, “Tôi nói được.”
Tôi nói được.
Ba chữ, đánh trúng trái tim Trần Tự.
Hạnh phúc như đóa hoa súng dưới ánh trăng, từ từ nở rộ, mùi hương ngập tràn trong tim.
Từng ngày bình thản hay là không bình thản trôi qua, trong nháy mắt đã tới 30 tết.
Đêm 30, bữa cơm đoàn viên.
Ăn xong cơm tất niên, là liên hoan tết âm lịch.
Trong tivi, Triệu Bản Sơn nói tiếng Đông Bắc, chọc cười khán giả vui tươi hớn hở.
Mạt Lê vừa ăn kẹo vừa dán mắt vào tivi, vui ơi là vui.
Đột nhiên, điện thoại vang lên, là bài hát phát sóng tin tức. Mạt Lê thiết lập nhạc chuông này cho cuộc gọi của Trần Tự.
Mạt Lê cầm điện thoại, mở ra rồi lên tiếng: “A lô.”
Trần Tự trầm giọng nói: “Đoán xem tôi là ai.”
Mạt Lê phì cười một tiếng: “Đừng đùa loại trò chơi ngây thơ này… nói đi cậu gọi điện có chuyện gì?”
Trần Tự có chút không vui: “Thế nào, không có việc thì không thể gọi điện cho cậu à?”
“Hừ.” Mạt Lê nói, “Tôi cúp máy đây.”
“Hey đừng! Tôi sai rồi được chưa?”
“Coi như cậu biết điều.”
“Cậu đang làm gì thế?”
“Xem tivi.”
“Đêm mùa xuân? Tôi cũng đang xem. Triệu Bản Sơn hài hước ghê.”
“Ừm…”
Sau đó Mạt Lê cứ ngậm kẹo, câu được câu không tán gẫu với Trần Tự.
Sắp đến 11 giờ, Mạt Lê đột nhiên a một tiếng.
“Sao thế?” Trần Tự vội vàng hỏi.
Mạt Lê bĩu môi: “Không có gì, chỉ là ăn hết kẹo rồi.”
“À, ở nhà tôi có nhiều lắm, ăn không hết, có muốn tôi đưa qua cho cậu không?”
“Cậu phát thần kinh hả, đã khuya thế này.”
“Cậu chờ nhé…”
“Cậu làm gì…”
Mạt Lê còn chưa nói hết lời thì Trần Tự đã cúp máy.
Cô buồn bực nhìn chằm chằm màn hình điện thoại vài giây, sau đó khép lại.
Khi còn mười phút nữa là 12 giờ thì điện thoại Mạt Lê lại vang lên.
“A lô.”
“Mạt Lê mau xuống đi, tôi đang ở dưới lầu nhà cậu.”
“…Cậu thật sự tới đây à…”
“Bớt nói nhảm đi. Cậu mau xuống đây!”
“Ờ…”
Mạt Lê choàng áo khoác, ngay cả dép cũng không kịp đổi, cô lộp bộp chạy xuống lầu.
Ra khỏi tòa nhà, cô liền thấy Trần Tự đứng dưới đèn đường ở phía xa xa.
Tuyết trắng, ánh đèn vàng, chàng trai mặc áo khoác màu vàng nhạt.
Giống như lời thề trong ký ức của Mạt Lê, vĩnh viễn không phai màu.
Mạt Lê chạy tới trước mặt Trần Tự, cô ngẩng đầu: “Sao cậu lại tới đây?”
Trần Tự nhoẻn miệng cười, từ sau lưng anh lấy ra một túi kẹo lớn: “Này, đưa qua đây cho cậu.”
Mạt Lê nhún vai, nhận kẹo, cô ngắm nghía trên tay, im lặng.
Trần Tự cắn môi dưới, giống như ảo thuật, từ phía sau lấy ra một nhánh mai vàng: “Chậu mai vàng nhà tôi nở rất tốt… Cho nên tôi bẻ một nhánh đem qua tặng cậu…”
Lần này Mạt Lê rất bất ngờ. Khi nhận nhánh mai vàng, cô vẫn cười toe toét.
“Cám ơn.”
Mạt Lê khẽ nói với Trần Tự.
Trần Tự lại hơi lúng túng: “A…không có gì…”
Khi hai người đứng đó có chút xấu hổ thì pháo hoa bay lên trời, bùng nổ một đóa hoa rực rỡ.
Tiếp đó, tiếng pháo vang lên, pháo hoa nối tiếp nhau nổ tung trên không trung.
Đèn hoa rực rỡ đêm không ngủ.
“Đẹp quá!” Mạt Lê ngẩng đầu nhìn trời, cảm thán.
Trần Tự chỉ lẳng lặng nhìn ánh lửa chiếu rọi Mạt Lê.
“Cậu…” Mạt Lê quay đầu vừa định nói gì đó với Trần Tự, nhưng không ngờ cô rơi vào trong ánh mắt tràn đầy dịu dàng của anh.
Trần Tự nhìn Mạt Lê. Mạt Lê nhìn Trần Tự.
Bầu không khí nhất thời trở nên tế nhị.
Trần Tự khom người, khuôn mặt từ từ đến gần Mạt Lê.
Mạt Lê đột nhiên khẩn trương, hô hấp bất giác khó khăn.
Chớp chớp mắt, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào, chạm vào lần nữa.
Thở hổn hển, khuôn mặt hai người đều đỏ ửng.
Mạt Lê hé miệng định nói gì thì đã bị Trần Tự đột ngột ôm vào trong lòng.
“Lạch cạch ——”
Túi kẹo và mai vàng đều rớt trên tuyết.
Dưới đèn đường, pháo hoa đầy trời rực rỡ, chàng trai và cô gái, nhẹ nhàng hôn nhau.
Im lặng như vậy, quả thực ngưng tụ thành bức tranh tĩnh trong tuyết.
Thứ gì đó như bông liễu trắng tinh từ bầu trời bay lả tả xuống đất…
Tuyết rơi…