Trong một nhà hàng ẩm thực Trung Quốc...
Cố Dạ Bạch yên lặng quan sát người đối diện. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với váy đen bó người tôn lên những đường cong cơ thể hoàn mỹ. Đôi mắt to tròn với hai hàng lông mi cong vút, đôi môi đỏ mọng làm nổi bật làn da trắng như tuyết, tóc búi cao càng làm cho cô trở nên quyến rũ và trưởng thành hơn.
Mộ Ninh Uyển thong thả hớp một ngụm hồng trà, đôi mắt xinh đẹp nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa kính. Bên trong đôi mắt long lanh đó là cả một bầu trời đêm tĩnh mịch.
“Gọi tôi đến có chuyện gì?”
Cô không mặn không nhạt mà hỏi, người đối diện nhìn cô bằng thái độ không hài lòng. Chỉ mới hai ngày không gặp mà giữa anh và cô lại xa cách đến mức như chưa từng quen biết.
“Còn trách anh sao?”
“Không có!”
“Ninh Uyển! Anh xin lỗi.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện xảy ra đêm đó...”
“Không cần. Tôi đã nói rõ ràng với anh rồi mà. Là anh tình tôi nguyện, không ai ép buộc ai.”
“Chúng ta kết hôn đi.”
Động tác khuấy nước trên tay Mộ Ninh Uyển đột ngột dừng lại. Não bộ cô bị chậm hết mấy giây, không kịp tiếp nhận những gì vừa nghe thấy. Trước khi cô kịp phản ứng thì Cố Dạ Bạch nhắc lại câu nói đó thêm lần nữa.
“Chúng ta kết hôn đi, được không?”
“Tại sao?”
Cố Dạ Bạch nhìn cô gái nhỏ trước mặt nhất thời không biết phải trả lời như thế nào cho cô hiểu. Khoảnh khắc anh bắt gặp hình ảnh Nhược Kiến Nam nắm tay cô rời đi, bỏ lại anh phía sau nhìn theo bóng lưng cô thì anh mới chợt hiểu, hoá ra anh đã thầm để cô gái nhỏ này vào trong tâm mình từ lúc nào không hay. Chỉ là những ngày tháng trước, anh luôn cho rằng cô sẽ mãi mãi không thể rời xa anh, sẽ cam tâm tình nguyện mà yêu thương anh, sẽ luôn luôn đi theo phía sau anh nên anh mới xem nhẹ. Thế nhưng mà khi nhìn thấy cô lạnh nhạt với anh, ân cần thân thiết với một người đàn ông khác thì Cố Dạ Bạch mới biết sợ hãi.
Anh không biết tình cảm mà anh dành cho Thẩm Linh là gì, có thể chỉ là một chấp niệm quá sâu sắc chứ không phải là tình yêu. Mà với Mộ Ninh Uyển, anh lại có cảm giác sợ hãi khi nghĩ đến việc một ngày nào đó cô sẽ rời xa anh.
“Không trả lời được?”
“Bởi vì...anh yêu em!”
“Hưm...Anh xem tôi là gì? Là một đứa trẻ để anh muốn nói gì cũng tin hay là một món đồ cần thì giữ không cần nữa thì vứt?”
“...”
“Cố Dạ Bạch, tôi không muốn sống trong cái bóng của người khác, cũng không muốn trở thành vật thay thế. Anh hiểu không?”
“Ninh Uyển...”
“Đủ rồi. Anh có cảm thấy bản thân mình quá ích kỷ không? Anh không có được chị Linh liền muốn mang tôi ra để lấp vào chỗ trống hả? Cố Dạ Bạch,, tôi cũng là con người, trái tim cũng là máu thịt, tôi cũng biết đau lòng, cũng biết tủi thân, cũng có lòng tự trọng của mình mà. Tôi cũng muốn được yêu thương, được bảo vệ như những cô gái khác chứ không phải làm công cụ để giúp anh lấp đầy sự cô đơn.”
“Ninh Uyển, không phải như vậy!”
“Tôi không muốn nghe bất kỳ một lời ngụy biện dối trá nào của anh nữa. Xin phép.”
Mộ Ninh Uyển đứng dậy bỏ đi, trong mắt đã ngập nước. Cô đưa tay lên lau đi nước mắt, chạy trối chết ra khỏi phòng bao. Yêu cô sao? Cố Dạ Bạch, anh thật sự yêu cô sao? Hay chỉ là anh sợ cảm giác một mình nên mới muốn giữ cô lại bên cạnh? Tại sao anh lại tàn nhẫn đến vậy? Tại sao hết lần này đến lần khác luôn làm tổn thương cô như vậy chứ? Tại sao?
Cố Dạ Bạch lặng người, cơ thể anh gần như bất động. Mãi đến khi anh định thần lại mới đuổi theo cô ra ngoài.
_________
Nhược Kiến Nam bỏ quên điện thoại trong xe nên mới đi vào bãi đậu xe để lấy. Tình cờ lại nhìn thấy cảnh Mộ Ninh Uyển đang cãi vã với một người đàn ông, mà người này anh cũng đã gặp qua một lần.
“Cố Dạ Bạch, coi như tôi cầu xin anh, cầu xin để tôi bình yên mà sống vui vẻ có được không?”
“Ninh Uyển, em nghe anh giải thích...”
“Tôi không muốn, tôi không muốn nghe. Anh đi đi“.
Cô xoay người bỏ đi lại bị Cố Dạ Bạch kéo lại, trực tiếp ném cô vào trong xe. Anh đi vòng qua phía bên kia ngồi vào ghế lái rồi khoá cửa. Sau khi thắt được dây an toàn trước sự chống đối kịch liệt của cô, anh lái xe đi.
Nhược Kiến Nam đứng ở một nơi khá xa nên không kịp chạy đến. Nhìn thấy chiếc xe rời đi, anh cũng vội vã lái theo phía sau.
Chiếc xe dừng lại ở một ngôi nhà nhỏ. Cố Dạ Bạch bước xuống xe, mở cửa kéo Ninh Uyển ra ngoài.
“Anh làm cái gì vậy? Đưa tôi tới đây làm gì?”
Không có câu trả lời, chỉ có một nụ hôn cuồng bạo đáp xuống đôi môi đỏ mọng của cô. Cố Dạ Bạch dùng tay giữ chặt gáy, ép cô đón nhận nụ hôn giận dữ của mình. Mộ Ninh Uyển ra sức phản kháng, hai tay yếu ớt đẩy anh ra, hành động này lại vô tình chọc giận cơn lửa tình trong lòng anh. Dùng hết sức bình sinh mà mình có, cuối cùng cũng đã đẩy được anh ra. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, không chút do dự ban cho anh một cái tát.
CHÁT.
Âm thanh giòn giã vang lên, gương mặt đẹp trai ngời ngời kia bị cô đánh không chút thương tiếc.
“Anh đang xúc phạm tôi đó.”
“Ninh Uyển, em đã là người của anh rồi, em nghĩ em có thể thoát khỏi anh sao?”
“Cố Dạ Bạch, anh điên đủ chưa? Tôi không cần thứ tình cảm bẩn thỉu của anh.”
“Đúng, anh điên rồi! Là anh điên rồi nên mới không thể nhìn rõ tình cảm của mình, không xác định được trái tim của mình hướng về ai. Ninh Uyển, cho anh một cơ hội, một cơ hội để bù đắp cho em có được không?”
Cố Dạ Bạch lại ôm chặt cô trong lòng mình. Mộ Ninh Uyển nhìn hành động của anh mà cảm thấy sợ hãi. Đây không phải là Cố Dạ Bạch mà cô từng quen biết.
“Buông... buông tôi ra...”
Mộ Ninh Uyển giãy dụa phản kháng, cô chỉ muốn thoát khỏi anh, thoát khỏi cảm giác sợ hãi này ngay lập tức.
BỤP.
Một cú đấm trời giáng trực tiếp rơi vào gương mặt Dạ Bạch khiến anh lảo đảo buông cô ra. Cô gái nhỏ ngơ ngác nhìn về phía người kia bằng ánh mắt ngạc nhiên.
“Sao anh lại ở đây.”
_________☘️☘️