Một lát sau Thẩm Linh lũi thủi đi ra, đôi mắt xinh đẹp của cô giờ đã đỏ hết cả lên rồi. Chú Trung nhìn thấy cũng đau lòng thay cho cô.
“Mợ, chúng ta về nhà sao?”
“Không! Đưa con đến nhà họ Dạ!”
Ánh mắt già nua của chú Trung nhíu lại. Mợ chủ của ông muốn về nhà họ Dạ, ông có nên báo cho cậu chủ biết hay không đây.
Chiếc xe rời khỏi nghĩa trang Hoàng Tuyền, đưa Thẩm Linh về nhà họ Dạ. Trong xe, Thẩm Linh âm trầm không nói lấy nửa lời. Có một số chuyện không nói ra có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.
Rất nhanh sau đó, chiếc xe sang trọng đã dừng lại trước cửa nhà họ Dạ. Thẩm Linh hít một hơi thật sâu, cô nhắm mắt điều chỉnh lại tâm trạng một chút rồi mở cửa bước xuống xe.
“Chú Trung, chú lái xe đi xa nơi này một chút.”
Người làm trong nhà nhìn thấy Thẩm Linh liền tỏ ra rất vui mừng, vội vã chạy tới hồ hởi.
“Cô chủ nhỏ, có phải cô chủ nhỏ Thẩm Linh không?”
“Chị An, là em!”
Chị An là người giúp việc lâu năm trong nhà họ Dạ. Khi mẹ cô mất, cô sống trong căn nhà này thật sự rất ngột ngạt. Mỗi khi bị Dạ Thiên Quân đánh, đều là chị An dỗ dành cô, xoa dịu cô và khóc cùng cô. Vậy nên, cô rất quý chị ấy.
“Chị An, b...ba tôi đâu?”
“Cô chủ nhỏ, ông chủ và bà chủ đều đã ra ngoài rồi!”
“Chị cho tôi vào phòng lấy chút đồ được không?”
“Cái này...”
“Chị An, em chỉ lên phòng em lấy ít đồ thôi.”
“Cô chủ nhỏ, không phải tôi không muốn mà là...”
“Thế nào?”
“Phòng của cô đã bị dùng làm nhà kho rồi. Mọi thứ đều bị vứt bỏ hoặc đem đốt hết...”
Thẩm Linh sửng sờ. Thì ra người mà cô gọi là ba suốt hơn hai mươi năm qua lại ghét cô đến như vậy. Mà cũng đúng thôi, có lẽ ông ta đã sớm biết chuyện cô không phải con gái ruột của ông ta rồi. Vốn định về lấy lại cuốn album cũ của mẹ cô, nào ngờ...đến cả hạt bụi cũng không còn.
“À, đợi tôi một chút!“.
Chị An vội vàng chạy vào trong, Thẩm Linh nhìn theo bóng lưng chị mà có chút xúc động. Một người dưng không có chút quan hệ thân thiết nào mà lại đối xử với cô tốt như thế vậy thì tại sao, người nuôi nấng cô suốt hơn hai mươi năm lại không thể dành cho cô chút thương tiếc nào. Cuộc sống đúng thật là có rất nhiều điều bất ngờ khiến người ta không thể đoán được.
Một lúc sau, chị An quay lại, trên tay đang cầm một quyển album đưa cho cô.
“Cô hai, tôi chỉ giúp cô giữ lại được quyển album này thôi. Ông chủ sai tôi đem đốt, tôi thấy hình của cô bà bà chủ nên tôi lén giữ lại.”
“Cảm ơn chị!”
Thẩm Linh nhận lấy quyển album từ tay chị An, trong lòng bùi ngùi xúc động. Lần này trở về, cũng chỉ muốn lấy lại nó thôi. Quyển album này là thứ duy nhất lưu giữ lại những khoảnh khắc đẹp đẽ của mẹ con cô.
“Cô chủ nhỏ, tôi không thể nói chuyện với cô nữa, tôi...còn bận.”
“Em hiểu mà, chị vào đi, em cũng về thôi.”
Chị An đi vào trong, Thẩm Linh đứng ngẩn người nhìn chiếc xích đu dưới tán cây tử đinh hương, bên cạnh là một vài cây hoa hồng trắng. Góc nhỏ đó là nơi mà cô và mẹ vẫn thường hay ngồi cùng nhau, cùng ngắm trăng, cùng ca hát. Vậy mà bây giờ, cảnh cũ còn đây nhưng người xưa đâu còn nữa.
“Thẩm Linh.”
Một giọng nữ vang lên kéo Thẩm Linh thoát khỏi những hoài niệm của quá khứ. Cô xoay người nhìn về phía đối phương. Một người phụ nữ ăn mặc phong phanh nửa hở nửa che từ trên xe bước xuống, cô ta ngúng nguẩy đi về phía cô.
“Ây dô! Tao còn tưởng mày chết đói ở đâu đó rồi chứ.”
Giọng nói mỉa mai đầy châm chọc. Mùi nước hoa nồng nặc toả ra khiến Thẩm Linh khó chịu, bước lùi về sau hai bước.
Dạ Thẩm Lan nhìn thấy như vậy lại cho rằng Thẩm Linh sợ cô ta, trên môi liền kéo ra một nụ cười khinh bỉ.
“Thế nào, sống không nổi nữa nên muốn về đây tìm chỗ dựa sao? Nể tình mày từng gọi tao là chị, bây giờ mày quỳ xuống trước mặt tao cầu xin một chút, tao sẽ nghĩ tình cũ mà bố thí cho mày vài đồng.”
Dạ Thẩm Lan khoái chí cười lớn. Cô ta được nuông chiều từ nhỏ, có ba mẹ chống lưng thì liền cho rằng bản thân mình là người có quyền lực nhất. Nhất là dạo gần đây, cô ta đã thành công leo lên giường của Trần Tuấn Tú, đại thiếu gia của một công ty lớn thì lại càng vênh váo hơn nữa, coi trời bằng vung chẳng xem ai ra gì. Thẩm Linh hiểu rõ cô ta hơn cả Triệu An Nhiên nữa kìa. Loại người có tầm nhìn thiển cận như Dạ Thẩm Lan thì càng tranh cãi lại càng khiến bản thân tức hộc máu mà thôi.
Thẩm Linh chẳng buồn trả lời, nhất chí bỏ đi. Một thân người đứng chắn trước mặt ngăn cản bước chân của cô. Trần Tuấn Tú âm thầm quan sát người phụ nữ đối diện. Cô quả thật có gương mặt khả ái, nét đẹp tự nhiên không qua thẩm mỹ cũng không có chút son phấn nào. Nếu so sánh ra thì Dạ Thẩm Lan còn không bằng một phần mười của cô gái nhỏ này nữa.
“Tuấn Tú, anh xuống đây làm gì?”
“Thấy hai người giây dưa mãi nên mới xuống xem thử. Có chuyện gì sao? Cô gái nhỏ này là ai?”
“À...nó là đứa con hoang được ba em nuôi dưỡng hơn hai mươi năm. Giờ quay lại đây để cầu xin chút tiền bố thí.”
Thẩm Linh nhíu mày, gương mặt không có chút cảm xúc, lạnh lẽo phun ra vài chữ.
“Dạ Thẩm Lan, chị mới nói cái gì, lặp lại lần nữa xem.”
“Ha...Tao nói mày là đứa con hoang đó thì...”
CHÁT
“Á!”
CHÁT.
Hai cái tát liên tiếp giáng xuống hai bên mặt của Dạ Thẩm Lan. Thẩm Linh nhìn cô ta, trong ánh mắt toàn là sát khí, tựa hồ như cô muốn ăn tươi nuốt sống người phụ nữ độc mồm độc miệng trước mặt vậy.
Dạ Thẩm Lan bị đánh, trên mặt toàn sự tức giận. Cô ta ủy khuất ôm lấy Trần Tuấn Tú, khóc lóc trong lòng anh ta.
“Tuấn Tú, nó...nó đánh em.”
“Được rồi, bảo bối. Anh sẽ thay em đòi lại công bằng.”
“Thế nào! Muốn đánh tôi?”
“Trần Tuấn Tú tôi không đánh phụ nữ, tôi chỉ thích làm cho phụ nữ sung sướng, điên đảo vì tôi mà thôi.”
____________
Tập đoàn Mạc thị.
Mạc Thanh Phong đang xử lý tài liệu thì nhận được điện thoại của chú Trung.
“Alo! Cậu chủ! Mợ chủ đã đến Dạ gia rồi.”
“Cô ấy đến đó làm gì?”
“Tôi không biết, nhưng mà... Cậu chủ, cậu mau tới đây đi. Hình như mợ chủ xảy ra xung đột với ai đó rồi.”
Sắc mặt Mạc Thanh Phong lập tức đen lại. Anh tắt máy, trong đôi mắt lạnh lùng kia tràn ngập sát khí. Nếu như bọn họ dám đụng đến một sợi tóc của cô thôi thì anh sẽ để cả công ty Dạ thị và cả những người trong nhà họ Dạ đăng xuất khỏi trái đất này ngay lập tức.
Anh gọi Trường Tam vào, vứt hết đống tài liệu cho cậu.
“Không làm xong thì đừng nghĩ đến chuyện về nhà.”
Nói rồi liền bỏ đi. Trường Tam ôm đống tài liệu trong tay, đôi mắt đau khổ nhìn theo bóng lưng cao quý.
“Số tôi khổ quá mà.”
Đúng thật là số nhọ.
Chiếc Rolls- Royce đắt tiền rời khỏi bãi đậu xe chạy ra đường lớn rồi lao đi.
_________☘️☘️