Sinh ý quán ăn mỗi lúc càng đi lên, cứ như vậy quán “Ăn Ngon” mở được gần một tháng, khách ra vào mỗi lúc một nhiều trên tin tức cũng xuất hiện mấy lần, không phải bọn họ thuê người viết mà chính là tự bọn họ viết, không ai biết bà chủ quán này là người như thế nào nhưng có vài người gặp qua đều khen là xinh đẹp còn rất trẻ, trẻ lại tài giỏi như vậy.
Có vài báo chí bên ẩm thực chuyên viết về đồ ăn hay quán ăn mới nghe quán mới mở còn mở rất to muốn không thấy cũng khó, bọn họ có hỏi qua những người từ quán đi ra nghe nói thức ăn ngon nên mới vào ăn.
Hết bài báo này đến bài báo khác được viết lên, quán “Ăn Ngon” mới mở một tháng mà đã được lên báo năm lần, mỗi lần đều lên tin tức hot, Vân Sam bụng mỗi lúc một to không tiện đi lại nhiều việc quản lí quán ăn đều đẩy sang cho Cố Phong. Bọn họ đang tính tuyển một quản lí quán, thu chi mỗi tuần Vân Sam tự mình tính gần cả tháng nay, thật sự mệt.
Cố Phong cũng không phải lúc nào cũng rãnh, một tuần kết sổ một lần còn quản lí những chuyện nhỏ trong quán, còn công ty Cố Thị hiện tại đang mở chi nhánh ở Thuỵ Sĩ công việc của Cố Phong cũng bận hơn rất nhiều, Vân Sam thở dài ngồi ở sofa phòng khách bên ngoài trời tối đen chỉ có ánh đèn bên ngoài hất vào làm sáng một góc vườn.
Gần ba ngày rồi hai người chưa gặp nhau, hắn đi Thuỵ Sĩ chưa về cuộc điện thoại cũng không điện cho cô.
Gần một tháng nay mỗi ngày Lâm Thiên đều đến quán của cô, còn có đứa nhóc Tiểu Bạch, Trần Sâm chỉ tới vào cuối tuần bởi vì nhóc còn phải học thêm.
Lâm Thiên dạo này có chút quái nhưng cô lại không nhìn ra được là quái ở đâu, mỗi ngày đều dính lấy Tiểu Bạch không muốn cùng Trần Sâm đi chơi.
Nhưng con nít là như vậy ai chơi vui liền muốn chơi cùng, nên cô không để ý nhiều.
Vân Tịnh vài hôm trước đã tỉnh nhưng cô lại chưa có can đảm để gặp bà, giấu một chuyện lớn như vậy đâu phải nói đối mặt là đối mặt, huống chi hiện tại sức khoẻ bà không tốt nếu Vân Sam chọc tức bà thì làm sao? Chẳng phải bệnh sẽ nặng hơn hay sao.
Cố Phong cũng đã nói đợi hắn đi Thuỵ Sĩ về sẽ gặp Vân Tịnh cùng cô.
Vân Sam ngồi dựa vào sofa qay lưng lại với cửa, trên tv là chiếu những thứ người có em bé nên chú ý, đột nhiên phía sau vang lên tiếng nói của một người phụ nữ.
- Tiểu Cố?
Cô nghe thì quay lại theo bản năng, bên ngoài đứa có một người phụ nữ với một người đàn ông trung niên, là Cố Phu Nhân và Cố Hàn.
Nếu Vân Sam nhớ không lầm hì hai người này chính là mẹ của Cố Phong, cô hít một hơi sâu mà đứng dậy. chưa kịp đứng dậy cô đã bị Cố Phu Nhân kéo ngồi xuống ghế.
- Đừng đừng đừng, con cứ ngồi ở đây là được, vài tháng trước mẹ đã nghe nói hai đứa kết hôn rồi? Ai tại lúc đó mẹ với lão Cố có việc ở nước ngoài nên không thể về, cháu nội của mẹ là con trai hay con gái đây?
Cố Hàn kéo vali từ bên ngoài đi vào.
- Cái gì mà con gái hay con trai? Vừa vào đã hỏi tới tấp như vậy bà không thấy con dâu của tôi sợ hay sao?
Cố Phu Nhân tất nhiên không chịu thua, lườm ông một cái.
- Chẳng phải tôi hỏi thì con trai của ông không nói hay sao? Làm tôi tò mò muốn chết.
Vân Sam giật giật mí mắt, nhưng con cô được ông bà nội chào đón như vậy Vân Sam không vui mừng sao? Lúc đầu cô còn tưởng bên gia đình Cố Phong không chấp nhận đứa cháu nội trong bụng cô.
- Là trai ạ, tên là Cố Hiên, con biết tên nên để người lớn đặt nhưng Cố Phong nói là không sao.
Cố Hàn lặp đi lặp lại tên này hai ba lần thì vỗ đùi.
- Cố Hiên, tên rất hay vậy sau này cháu nội của ông chính là tên Cố Hiên, lạc quan, khẳng khái.
Cố Phu Nhân không quản việc ai đặt tên, ai đặt cũng được chỉ cần tên cháu bà dễ nghe là được.
- Không sao, chỉ là tên đứa nhỏ thôi mà là ba mẹ nó đặt mới có ý nghĩa, chúng ta đặt thì còn có ý nghĩa gì chứ.
Vân Sam không nghĩ ba người vừa gặp mặt cũng đã đổi luôn cách xưng hô như vậy, mà cách xưng hô này ba mẹ Cố Phong gọi rất tự nhiên như luyện tập từ trước.
Nói chuyện một lúc Vân Sam mới biết hai người sẽ ở đây chăm sóc cô đến khi Cố Phong đi Thuỵ Sĩ về, còn nói bụng càng lớn càng dễ bị sảy thai nên không được lơ là mỗi bước đi đều phải cẩn thận.