Hành Trình Theo Đuổi Vợ Của Tổng Tài

Chương 87: Chương 87: Gặp Lại




Vân Sam lúc dậy đã là gần chiều, ăn xong liền được Cố Phong nói đưa đến một trang trại nho chơi, lúc trên xe cô có chút vui vẻ mà luyên thuyên không ngừng cả buổi, đến tài xế vẫn cảm thấy có chút phiền nhưng lại không nói gì, bởi vì khách hàng đối với họ chính là con ông trời, cho dù nôn trên xe có mùi thì bọn họ cũng không được nửa tiếng quát mắng, muốn khó chịu thì khó chịu trong lòng mà thôi.

Lúc đến nông trại thì có một đứa nhóc tầm 16 tuổi đã đứng đợi bọn họ vừa gặp liền vẩy vẩy tay như ra hiệu cậu ở bên này, hai người lên xe điện tiến vào trong nông trại, so với lần đầu Cố Phong đến đây thì nơi này hiện tại tốt lên không ít, nhưng lại cho người khác chỉ mang một màu tuy có sức sống nhưng khi tiến vào liền cảm thấy không khí rất không vui vẻ, những nhánh cây hơi rũ xuống như mang vẻ u buồn, cũng không đung đưa như chào đón khách vào thăm.

Vân Sam lại không chú ý đến điểm này mà hết nhìn bên phải thì nhìn đến bên trái.

- Trang trại này lớn thật nha.

- Thích không? Tôi tặng em.

Vân Sam:“ Thích chớ nơi này...Anh...tặng em hả?”

Vân Sam biết hắn không thiếu tiền nhưng không được tiêu hoang phí như vậy, mua trang trại này cho cô để làm gì? Mỗi ngày hái nho hái trái cây để ăn thôi hả?

Cố Phong biết vợ yêu nghĩ gì liền đưa tay xoa nhẹ đầu cô.

- Không cần tiết kiệm cho tôi, tiền tôi kiếm đều tiêu cho em, đừng nói nông trại này ở Thuỵ Sĩ này em thích chỗ nào, tôi mua chỗ đó cho em.

Đứa nhóc lái xe có chút ganh tị rồi, sau này cậu cũng muốn tìm được một người chồng như vậy có thể mua cả Thuỵ Sĩ cho nhóc, nếu không thì cậu mới không thèm lấy chồng.

Xe dừng trước một căn nhà gỗ, gió ở đây có chút lớn, bên trong phòng khách có một người con gái ngồi ở sofa mà nhìn ra bên ngoài, mặc chiếc váy màu trắng da trắng gần như trong suốt, tóc dài được bới cao lên chính là bộ dạng bệnh tật.

Cố Phong không đi vào tay chỉnh lại khăn choàng với áo khoác cho cô thì liền hôn nhẹ lên trán.

- Em vào bên trong trước, anh đi tìm người quản lí ở đây một chút.

Vân Sam gật đầu, bộ dáng không nghi ngờ gì.

- Em vào trong đợi anh trước.

Cô đi vào bên trong hắn mới yên tâm mà leo lên xe điện để cậu nhóc lúc nãy chở đến khu rượu vang.

Iun tên thật là Nhã Khởi, chưa đến nửa năm đã gầy đi không ít, tóc cũng không còn nhiều như trước nhưng vẫn không hẳn là thưa nhưng trên đầu vẫn thấy rõ da đầu, cánh tay rất gầy bộ váy trên người càng không hợp.

Vân Sam dù sao muốn vào nhà cũng phải hỏi chủ nhà trước.

- Tôi là khách đến đây, có thể vào trong ngồi một lát không?

Nhã Khởi nghe hỏi thì quay đầu lại, khuôn mặt cả hai không khác nhau ở điểm gì ngoài nhìn lanh lợi còn người nhìn không có chút sức sống nào, nước mắt cũng không biết từ bao giờ mà rơi xuống trên khuôn mặt đã gầy gò đi của Nhã Khởi.

- Là chị, là chị hai của em có nhận ra chị hay không? Chị xin lỗi vì để lạc mất em.

Bởi vì nói liền một mạch nên Nhã Khởi liền chống tay bên bệ cửa mà ho khan, nước mắt không ngừng chảy, Vân Sam không biết vì sao trong vô thức mà khóc theo, chỉ là không lên nấc lên tiếng tay cầm túi xách bên phải cũng run lên không ngừng.

- Chị là chị của em? Tại sao năm đó lại bỏ rơi em?

Nhã Khởi nghe câu này liền nắm lấy vai em mình mà ôm, vai run lên rất mãnh liệt, tuy Nhã Khởi chưa từng trải qua cảm giác này nhưng hiểu rõ, cảm giác tự ti khi bị gia đình bỏ rơi quả thật không dễ chịu.

- Chị xin lỗi, chị đáng ra không nên ham chơi mà để...để em đi mất khụ khụ.

Nhã Khởi như muốn ho cả phổi ra ngoài, tâm trạng có chút kích động nên ngực có chút đau, Vân Sam dìu vào trong sofa rót một tách trà đưa cho Nhã Khởi thì đưa tay vỗ nhẹ lưng.

- Em trước giờ vẫn luôn nghĩ gia đình mình chính là muốn bỏ rơi một đứa trẻ không ngoan như em, em còn nghĩ bản thân lúc bé chắc chắn không nghe lời.

Nhã Khởi nghe lời này thì liền lắc đầu, mặt rất khẩn trương.

- Em rất nghe lời còn là đứa trẻ ngoan, chị mới là đứa trẻ hư bởi vì ham chơi mà lạc mất em mình.

Nhã Khởi dùng gần ba mươi phút kể tóm tắt hết tất cả cho Vân Sam, kể xong liền ho không ngừng bệnh tình này của Nhã Khởi cho dù có dùng thuốc tiên cũng chưa chắc đã qua khỏi, bệnh cũng không phải một loại, toàn những bệnh nghe nói trên tv bên ngoài rất ít khi thấy, Nhã Khởi không định nói việc này cho cô, mà nói bản thân bị phổi đã gần mấy năm rồi không chữa khỏi, cho dù chạy bao nhiêu bệnh viện cũng vô dụng.

Mắt hai người lúc này có chút sưng, Vân Sam khịt khịt mũi.

- Chồng em rất giỏi, em nhờ anh ấy tìm bác sĩ cho chị được. Chị còn phải khoẻ để gặp được cháu của mình không phải sao?

Nhã Khởi nghe vậy thì gật đầu, lời này cũng không để trong lòng, hiện tại đã gặp được đứa em gái này rồi đứa cháu cũng phải gặp, như vậy Nhã Khởi mới yên tâm mà nằm yên ở bên cạnh mộ ba mẹ.

- Ông xã nhà em cũng đã nói với chị lúc đó em đang mang thai, nông trại này dù sao cũng nằm trong tay của em chị yên tâm rồi, chị chỉ còn muốn nhìn thấy cháu của mình nữa thôi.

Bọn họ vừa nhận nhau rất nhiều chuyện để nói cùng, hận không thể một ngày có 42 tiếng để cùng nói chuyện, Vân Sam sẽ về xử lí đến Cố Phong sau bởi vì chuyện quan trọng như thế này lại giấu lâu như vậy? Còn không thấy có chút chột dạ nào mỗi ngày đều đi đi lại lại trước mặt như không có chuyện gì xảy ra.

Cố Phong gần chiều mới đến đón Vân Sam nhưng người không về cùng, còn nói hôm nay sẽ ở đây chơi cùng Nhã Khởi còn kêu hắn ngủ ở khách sạn một mình khi nào xử lí xong việc thì đến đây đoán mình.

Cố Phong nói vài câu thấy không làm lung lay được mới đành mang bộ mặt đen thui ngồi trên xe điện.

Buổi tối ở trang trại rất thoải mái nhưng có chút sợ bởi vì bên ngoài tiếng ếch dế kêu không nhỏ, hết đợt này đến đợt khác vang lên, đèn đều được chiếu hết cả một đường đi vào bên trong các vườn cây càng không thiếu ánh đèn, chính là để đèn cho người đi canh vườn dễ nhìn hơn, gió thổi nhè nhẹ làm lung lay mấy bụi cọ ở đường đi ra vào, hai người ngồi ở trước ăn táo với quýt tâm tình rất vui vẻ, tuy bọn họ vừa gặp lại nhau nhưng rất thân thiết, không hề có cảm giác xa lạ hay câu nệ.

Chỉ là ở cùng mới gần một ngày Vân Sam cảm thấy tuy Nhã Khởi có điểm giống nhau nhưng tính cách lại trái ngược lại hoàn toàn, không tự tin càng không có chính kiến riêng, chính là kiểu đơn thuần nếu được ba mẹ đặt ở đâu chắc chắn sẽ ngồi yên ở đó mà không oán nửa câu, phụ nữ như thế này nếu ra bên ngoài chính là vừa được nâng niu nhưng không được coi trọng, đơn thuần rất dễ bị lừa gạt, ba mẹ Nhã Khởi tất nhiên biết nên đều cho cô ở trong nông trại, không muốn Nhã Khởi ra bên ngoài làm việc, một phần chính là bệnh tâm lý của cô. Không thể tiếp xúc với người bên ngoài nhiều mà còn có xu hướng thu mình lại.

Nhã Khởi không ngồi lâu bởi vì phổi yếu nếu hứng gió lạnh nhiều sẽ không ngừng ho, Vân Sam dìu người vào trong phòng mới quay trở ra bên ngoài, căn nhà này làm bằng gỗ, chỉ có hai tầng bốn phòng mà thôi, bởi vì bình thường không đón khách tới thăm quan cũng không ai chịu ngủ lại nơi lạnh lẽo này, đèn tuy thắp sáng cả đêm nhưng ban đêm nghe tiếng ếch dế kêu cũng đủ khiến người ta rợn người, đừng nói tới đêm sáng cũng không có gì để vui chơi ngoài hái trái cây trong vườn rồi thăm quan hầm ủ rượu. Nhưng những thứ này càng không thể níu chân bọn họ lại, ở bên ngoài thành phố lớn rất nhiều thứ để chơi, ai lại để một buổi tối hay một ngày của mình chỉ để ở trang trại hái trái cây.

Bởi vì biết hôm nay ngày Nhã Khởi gặp lại đứa em của mình nên không ai đến làm phiền, dù bọn họ có chăm sóc thì vốn không bằng nhìn thấy người thân.

____________

Lời tác giả: bởi vì mấy hôm nay mình không có động lực để viết chap mới nên chap này sợ còn dính sạn, sạn ở đây thì nói chỗ đó mình sẽ nhặt nhá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.