Hành Trình Theo Đuổi Vợ Của Tổng Tài

Chương 90: Chương 90: Kết thúc phiên ngoại




Ngày hôm sau trời chưa sáng đã mưa rất lớn, mưa đến gần 6h vẫn chưa chịu ngưng, Cố Hiên được tài xế đưa đi học khi nào về sẽ đến nhà ông bà nội, nhà bên kia không cần đem đồ Cố Hiên qua, nhà nội hay nhà ngoại đều có đồ của nhóc.

Vân Sam ngồi trong xe đến gia trang ở ngoại ô, bởi vì hôm nay bọn họ có hẹn cùng Lý Huyên, Tử Hào đi đến gia trang ở Phú Đô tắm suối nước nóng, gọi như vậy bởi vì nơi này thiết kế rất cổ điển, lấy gỗ trầm làm chủ đạo, cửa cũng là cửa kéo, ngoài trang phục ra nơi này xây theo kiểu thời xưa, bên trong còn có cả vườn đào lông, đến cổng vào cũng là cổng của những vị quan lớn hay dùng, đồ dùng để khoá cửa chính là một thanh gỗ được mài nhẫn bóng để chặn ngang.

Lý Huyên thấy Vân Sam đến liền đưa vali cho Tử Hào mà đi đến.

- Cậu đi theo tớ một lát.

Vân Sam giao đồ lại cho hắn rồi mới đi theo Lý Huyên, hai người ngồi trong một cái đình nhỏ, nếu so với nơi trong nhà Vân Sam thì có chút nhỏ hơn, nhưng nơi này như mang hơi thở của năm tháng, như lạc vào nơi hoàng cung nơi đâu cũng có hơi thở của phi tần, hai bên trông không ít hoa.

- Cậu dẫn tớ đến đây làm gì nha? Hôm nay mưa muốn ngắm phi tần cũng không ai ra khỏi cửa cung đâu.

Lý Huyên không quan tâm lời này liền kéo cô ngồi xuống một băng ghế làm bằng gỗ.

- Tớ mang thai rồi, cậu là người đầu tiên tớ kể đấy.

- Cậu mang thai? Tử Hào vẫn chưa biết?

Lý Huyên nghe lời này thì lắc đầu.

- Tớ chưa định nói, nửa tháng nữa là sinh nhật anh ấy đến đó liền nói.

Vân Sam nhìn bụng mình rồi lại nhìn bụng Lý Huyên, cô không muốn Cố Hiên có em nhưng hiện tại đã có chút ganh tị, nhưng tháng trước cô có đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát, Tử Chương có nói qua Vân Sam khả năng đậu thai không cao còn sinh nở rất khó, nếu vẫn quyết định có thêm một nhóc nữa thì lần này gần như đặt một chân vào cửa tử.

Vân Sam không muốn mạo hiểm, hiện tại có Cố Phong còn có Cố Hiên, hai người bọn họ không ai muốn thiếu vợ cũng không muốn thiếu mẹ.

Chuyện này Lý Huyên có nghe qua rồi, nhìn thấy ánh mắt của cô liền nắm lấy tay Vân Sam mà xoa xoa.

- Cậu nhìn xem Tiểu Hiên thông minh, lanh lợi hơn Tiểu Linh nhà tớ biết bao nhiêu, một đứa như vậy bằng hai đứa nhà tớ rồi không phải sao?

- Chính là nghịch ngợm, cô giáo ở trường phàn nàn đứa nhóc này không ít đâu.

Cố Hiên năm sau mới lên lớp một, mặt chữ cũng viết đã rành chỉ là chữ có chút khó coi, trừ nghịch ngợm ra thì học cũng không tệ nên Vân Sam không quản, nếu so với đứa trẻ nhà khác thì đã xuất sắc hơn không ít, nếu đứa nhóc không nghịch thì chính là không phải con nít, Vân Sam càng không muốn nhóc hiểu quá nhiều chuyện, có những chuyện càng không biết sớm càng tốt.

Bởi vì mưa lớn thác nước phía sau lưng gia trang đổ xuống ầm ầm vang lên tiếng không nhỏ, đến gần chiều trời liền ngừng mưa, bầu trời như được tô bởi màu cam hồng nhìn rất đẹp mắt, Cố Phong cùng với Tử Hào ngồi trong đình nhìn hai người phụ nữ ngồi câu cá bên suối, lâu lâu lại ngó vào xô bên cạnh xem đã câu được con nào hay chưa.

Cố Phong nâng chung trà bằng đá lên mà nhấp một ngụm.

- Tôi còn nghĩ cả đời này đứa nhóc như cậu sẽ không có vợ.

Tử Hào:“ Người như cậu vẫn cưới được vợ thì tại sao tớ lại không có? Cậu chỉ là đẹp trai, học giỏi, hơn tớ một chút mà thôi.”

Không chỉ một chút mà thành tích học tập của cả hai cách xa nhau không ít, Cố Phong luôn đứng đầu bảng còn Tử Hào là người đứng cuối.

Vân Sam ngồi đã gần một tiếng rưỡi ngoài mấy con tôm được Cố Phong câu lên lúc nãy thì bên trong xô không còn con nào.

- Tớ không câu nữa, trời lạnh như vậy nên đi ngủ.

Lý Huyên thấy cô nói rất đúng ý mình, ngồi lâu như vậy cả hai đã sớm nản rồi.

- Đúng vậy, tớ cũng buồn ngủ tối qua không ngủ được.

Hai người bọn họ thấy vợ mình chuẩn bị đi vào bên trong liền đứng dậy đi theo.

Hai phòng của bọn họ đối diện nhau, chỉ cần mở cửa ra liền thấy muốn tìm nhau cũng rất tiện. Vân Sam ngủ cùng Cố Phong đến tối mới đi ra sảnh ăn cùng ăn tối còn có vợ chồng Lý Huyên. Ăn xong bốn người cùng đi ngâm suối nước nóng.

Bọn họ ở đây bốn ngày, trưa ăn xong liền đi hái đào lông, nếu không thì đi bắt cá dưới suối bởi vì con suối này cạn nước lại trong, đứng bên trên cũng thấy cá bơi qua lại, cá này bắt xong có thể đưa đầu bếp chế biến món mình thích, nơi này tương đối rộng đi dạo hai ngày vẫn còn vài nơi chưa đi hết, còn có trên núi có thể cắm trại ở bên trên, lều trại tự dựng còn phải tự mua ở gia trang không bán.

Ở giữa là ngọn lửa đang cháy hất từng ánh lửa vào mặt bọn họ, Vân Sam được quấn như cục bông ngồi trên ghế dựa vào vai Cố Phong mà nhìn phía xa. Lý Huyên cùng với Tử Hào còn ngồi xổm ở một khúc gỗ nướng cá, yên tĩnh lại yên bình ai cũng muốn đêm nay thời gian trôi chậm lại một chút.

Cố Phong ngồi trước bia một bia mộ được cất bằng gạch trắng, tấm ảnh trên bia mộ như đang cười với hắn, người con gái có mái tóc đen ánh mắt lúc nào cũng sáng lấp lánh, sẽ mãi là hồi ức của hắn, đời này kiếp này nếu có kiếp sau Cố Phong chỉ mong được yêu lại và theo đuổi lại vợ yêu của mình.

Năm thứ hai Vân Sam mất, Cố Hiên vừa tròn hai mươi tuổi bộ dáng rất giống Cố Phong hồi trẻ, khí chất cao ngạo lại thông minh không khác gì lấy bao.

Năm thứ hai vợ yêu của hắn mất, Cố Phong cũng mất cùng một ngày nhưng lại khác năm, mộ hai người được xây cạnh nhau như sinh tử cũng không chia cách bọn họ.

Nếu bọn họ có kiếp sau, thì chắc chắn sẽ đi tìm nhau bởi vì Cố Phong chính là ngoại lệ của Vân Sam, và cô cũng là ngoại lệ của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.